TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 74: Chính thức bước vào cốt truyện chính 26

AristiaClaes

Tiến sĩ Agasa nấu bữa trưa là món bò hầm khoai tây ăn kèm cơm trắng. Dù nói có phần thất lễ, Shimizu Ryo vẫn muốn thừa nhận-thật sự hơi khó nuốt. Nghe nói món này là do Okiya Subaru nấu một mẻ lớn rồi mang đến chia cho cả Đội thám tử nhí.

Shimizu Ryo không tài nào hiểu nổi tại sao một người lại có thể nấu nhiều đến mức đó.
Trong trường hợp kiểu này, nếu không ngốc thì cũng có ý đồ riêng.

Thế là cô hỏi thẳng hắn.

Okiya Subaru ngừng tay một chút, mỉm cười:
"Bị phát hiện rồi sao. Thật ra tôi chỉ muốn được ăn cùng bọn trẻ thôi, nên mới cố ý làm dư một chút."

Đội thám tử nhí cảm động không để đâu cho hết.

"A, anh lại còn nắm rõ tình hình nhà tiến sĩ Agasa như lòng bàn tay, thật khó không khiến người ta nghi ngờ anh có gắn máy nghe trộm."

Thật kỳ lạ, Shimizu Ryo nghĩ thầm, sao cô luôn có ác cảm với tên soái ca này nhỉ? Chẳng lẽ chỉ vì không vừa mắt đôi mắt nheo nheo của hắn?

Không nên kỳ thị như vậy.

Bầu không khí bỗng trở nên hơi căng thẳng. Shimizu Ryo cười xòa:
"Xin lỗi, gần đây tôi xem quá nhiều phim trinh thám, đến thần kinh cũng căng hết cả lên rồi."

Đội thám tử nhí đồng loạt thở phào.

"Chị Ryo cũng thích chủ đề trinh thám sao!"

"Bọn em trước đây cũng có xem một bộ phim siêu hay mà Conan-kun giới thiệu đấy!"

Nhắc đến Conan, Shimizu Ryo liền mượn điện thoại của Haibara Ai, lại gọi cho cậu nhóc kia.

Edogawa Conan lần này cảnh giác hơn, cẩn trọng nhấc máy.

"Conan-kun, chắc em đã về văn phòng rồi nhỉ?" Giọng Shimizu Ryo ngọt ngào. "Vậy phiền em lúc về nhớ ghé quán cà phê Poirot mua vài phần sandwich nhé, mọi người vẫn còn đói lắm đó~"

Edogawa Conan: "......"

Trên đời này thật sự có người mặt dày vô sỉ đến vậy sao?

Khi bị bắt quay lại nhà tiến sĩ Agasa, Edogawa Conan trông thấy Shimizu Ryo đang chơi đóng vai Kamen Yaiba cùng với đội thám tử nhí.

Shimizu Ryo đóng vai Kamen Yaiba. Đội thám tử nhí là đội cảnh sát LASER. Okiya Subaru bị "bắt ép" vào vai đại địch - Người ngoài hành tinh hắc ám.

Cốt truyện đang diễn đến cảnh Kamen Yaiba, dưới sự giúp sức của đội cảnh sát, chém ngã kẻ địch chính.

Edogawa Conan vô cùng sốc:
"Subaru-san, sao anh cũng tham gia luôn vậy!"

Okiya Subaru: "......"

Không phải hắn muốn đâu. Nhưng Maraschino chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn hắn cười cười đầy ẩn ý, khiến hắn lạnh sống lưng, đành cắn răng mà diễn.

Người duy nhất không nhập vai, Haibara Ai, ngồi ôm tách trà nhàn nhã thổi:
"Kỹ thuật diễn cũng không tệ."

Từ người qua đường bình thường biến thành người "diễn cùng có cảm tình", Shimizu Ryo bắt đầu có ấn tượng tốt với Okiya Subaru. Cô nhón chân vỗ vai hắn, dặn dò đầy đạo lý:
"Cố gắng làm tốt theo Conan đạo nhé, biên kịch như tôi rất xem trọng anh đó."

Okiya Subaru hất tay cô ra, giọng dịu dàng:
"Cảm ơn."

Shimizu Ryo ở nhà tiến sĩ Agasa chơi đến tận chiều. Khi trời tối, chỉ số Lệch Lạc lại nhích lên được hai điểm.

Quá tốt! Dù điểm tăng ít, nhưng cho thấy hướng đi gần gũi với nhân vật chính là chính xác. Vì vậy Shimizu Ryo lập tức ôm chầm lấy Haibara Ai nũng nịu:
"Ai-chan à~ Có muốn đến nhà chị ở vài hôm không~ Chị có thứ hay lắm cho em xem đó~"

"Không được." Haibara Ai chưa kịp trả lời, Okiya Subaru đã phản ứng trước. Dù đôi mắt vẫn nheo nheo, nhưng khí lạnh tỏa ra từ người hắn đủ khiến người khác đóng băng tại chỗ.

Shimizu Ryo ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhìn Haibara Ai trong lòng mình, lẩm bẩm:
"Thằng này mặt mũi thì đẹp trai đấy, mà đúng là loại mặt người dạ thú, quả nhiên biến thái thật."

Ai-chan nhà mình vẫn còn là trẻ con đấy trời ơi!!

Haibara Ai: "......"

Tốt hơn hết là đừng nói cho chị ấy biết tên kia có thể là Moroboshi Dai.

Cuối cùng thì Shimizu Ryo vẫn ôm Haibara Ai đi. Trước khi ra cửa, cô còn quay lại nhìn Okiya Subaru-người đang bị Edogawa Conan bám chặt áo tay, nhướng mày đầy khiêu khích.

Okiya Subaru cúi đầu nhìn Edogawa Conan dịu dàng nói:
"Người phụ nữ đó, sớm muộn gì tôi cũng tống cổ vào ngục."

Edogawa Conan: "......"

Sao đột nhiên thấy không khí lạnh thế này?

Từ khi nhận nuôi tiểu Sherry, cuộc sống của Shimizu Ryo ngày càng giống truyện tranh hài đen tối. Hàng xóm Omota Uramichi mỗi tối đi ngang qua nhà cô đều nghe loáng thoáng vài âm thanh kỳ quái. Nếu không phải quen biết nhiều năm, có khi anh ta đã báo cảnh sát rồi.

Haibara Ai tháo kẹp tóc lấp lánh, thay sang bộ đồ ngủ mới mà Shimizu Ryo mua, nửa híp mắt thở dài:
"Với kiểu của chị thì còn tư cách gì nói người khác là biến thái chứ..."

"Khác chứ lap!" Shimizu Ryo phản bác đầy lý lẽ. "Chị nghiêm túc với tiểu Sherry mà! Còn tên đàn ông kia, nhìn phát là biết chỉ chơi bời thôi."

Haibara Ai liếc xéo cô:
"Vậy Bourbon đâu? Em ở đây hai hôm rồi mà không thấy anh ta. Không phải hai người như hình với bóng à?"

Shimizu Ryo vừa xếp váy mới mua cho Haibara Ai lên giường, vừa nói:
"Chị bảo với ảnh là nhà có khách, mấy hôm nay đừng đến... Mà chắc anh ta cũng đang giận chị, có khi chẳng muốn thấy mặt nữa."

"Giận chị?" Haibara Ai ngạc nhiên chớp mắt. "Vì chuyện gì?"

"Chuyện của người lớn, trẻ con không được hỏi nhiều~"

Shimizu Ryo nhào tới ôm Ai-chan, dụi mặt vào bụng cô bé mà dụi qua dụi lại.

Haibara Ai mặt đỏ bừng hét lớn:
"Biến thái!!"

"Cứ hét đi! Dù có hét rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu em đâu!"

Người hàng xóm đang tập tạ cách vách - Omota Uramichi - bỗng khựng tay.
Có cần gọi cảnh sát không nhỉ...?

Nhờ vào nỗ lực không ngừng, chỉ số Lệch Lạc lại vượt chướng ngại thành công. Hôm nay Shimizu Ryo đồng ý lời mời của đội thám tử nhí và "tên biến thái kia" đi dã ngoại ngoại thành.

Ban đầu cô định từ chối. Ai cũng biết với đầu óc Vodka còn đoán được-đã có dã ngoại là thể nào cũng có án mạng.
Nhưng 81 điểm Lệch Lạc đã giúp Shimizu Ryo đầy tự tin. Cô oai phong lẫm liệt cưỡi chiếc Harley xông pha, quyết không để tên biến thái kia có cơ hội làm trò.

Địa điểm dã ngoại là một ngọn núi nổi tiếng, được mệnh danh là "thánh địa dã ngoại". Nói cách khác, số người từng chết ở đây cũng không phải ít.

Trong lúc chuẩn bị bếp nướng và than, Shimizu Ryo vừa thao tác vừa tán gẫu với hệ thống, đoán xem hôm nay ai sẽ là "người may mắn".
Dù nói hơn ba mươi câu, hệ thống vẫn im lìm như đá. Nhưng Shimizu Ryo vẫn tự nói tự cười, vô cùng sung sướng.

Sau đó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tên biến thái tiên sinh ấy mở to một con mắt màu lục nhìn cô.

Hảo gia hỏa! Mắt của tên này đúng là có thể mở ra!

Vậy ngươi cả ngày cứ nhắm nghiền là để làm gì? Ngươi không sợ đi đường vấp phải gốc cây hay bị người ta quăng xuống hố sao?

Đáng giận thật, chẳng lẽ ngươi định dùng chiêu này để khơi gợi lòng thương hại của Ai-chan à? Đúng là một tên đàn ông âm hiểm xảo trá!

"Ryo tỷ tỷ và chú Subaru... có thù oán gì với nhau à?"
Nhóm thám tử nhí đang tụ tập bên bếp nướng chờ nướng đồ ăn, Ayumi ghé lại gần, hạ giọng hỏi.

Edogawa Conan trợn mắt bịa chuyện:
"Làm gì có? Quan hệ giữa hai người họ rõ ràng rất tốt."

Shimizu Ryo thu dọn xong giá nướng BBQ, chuẩn bị ra suối rửa tay, lúc đi ngang qua cái người được gọi là "quan hệ rất tốt" với mình là Subaru tiên sinh, cô lạnh lùng... giẫm lên chân hắn.

Okiya Subaru dời chân đi. Ryo lại giẫm. Subaru lại dời.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau, thuốc súng như bốc lên cuồn cuộn.

Edogawa Conan thở dài:
"Cãi nhau cũng là một hình thức thể hiện tình cảm thân thiết thôi..."

Vì đảm bảo an toàn cho thân phận của Akai Shuichi, Conan vốn không muốn anh ta chạm mặt Maraschino quá nhiều, nhưng Akai lại cứ khăng khăng đòi đi cùng, cậu cũng hết cách.

Nói chứ, hai người này rốt cuộc có mối thù gì hồi còn trong Tổ chức vậy? Có thể có ai nói thật cho tôi biết không??

---

Chuyến đi picnic lần này ngoài các gia đình, cặp đôi, bạn bè tới dã ngoại thì còn có một đoàn quay chương trình truyền hình đang thực hiện tiết mục về "văn hóa picnic". Chủ đề nghe khá nhẹ nhàng.

Khi Ryo ra suối rửa tay, một con ngựa trong đoàn quay không buộc kỹ dây cương, chạy loạn xạ về phía bãi cỏ gần suối, sắp xảy ra tai nạn nghiêm trọng.

Nói thì chậm, mà lúc đó thì cực nhanh - con ngựa vừa xông qua cạnh Ryo thì cô lập tức tóm lấy dây cương, nhảy phắt lên lưng ngựa. Một bóng đen như vụt qua, trong nháy mắt đã ở trên lưng ngựa, kéo dây cương chạy hơn mười mét mới dừng lại được. Ngựa hí dài một tiếng, chân trước giơ cao đầy oai phong.

Okiya Subaru đang đứng ngay phía trước đầu ngựa. Con ngựa vừa bình tĩnh lại đã phì ra hơi thở, làm loạn cả tóc mái anh ta.

Edogawa Conan khó mà không nghi ngờ:
Cô nàng này rõ ràng cố ý.

"Tôi có làm chú sợ không?" - cô gái ngồi trên lưng ngựa cúi xuống, khóe môi cong lên nhẹ nhẹ.

Okiya Subaru chỉnh lại tóc mái, cười điềm tĩnh:
"Có chút bất ngờ. Tôi còn tưởng sẽ bị đâm thật cơ."

Đội quay chương trình hốt hoảng chạy đến xin lỗi rối rít.

"Thật ngại quá! Con ngựa này trước khi vận chuyển đã có sự cố rồi, hôm đó may nhờ có một thanh niên tóc vàng giúp mới không xảy ra tai nạn... Ai ngờ hôm nay lại thế này... Xin lỗi cô rất nhiều!"

Shimizu Ryo tỏ vẻ không sao, vẫy tay nhẹ.

Một nhân viên khác cười rạng rỡ, chân thành nói:
"Vừa rồi cô cưỡi ngựa thật sự quá đẹp! Thật lòng mà nói, nhiếp ảnh gia của chúng tôi đã quay lại toàn bộ cảnh tượng đó. Cô dũng cảm, hành động nghĩa hiệp khiến chúng tôi vô cùng khâm phục. Đạo diễn rất mong cô có thể lên hình nói vài lời chúc cho chương trình, nếu cô đồng ý thì đúng là vinh hạnh của cả đoàn."

Đại mỹ nữ + nghĩa hiệp + oai hùng = mật mã của sự nổi tiếng.

Conan ở bên cạnh nghe mà mắt trợn trắng.

Xong rồi xong rồi, Maraschino là người của Tổ chức đấy!
Không những sẽ không đồng ý, cô còn có thể cho người đi xóa sạch video quay lại mất.

Hy vọng mấy người này nghe lời, đừng có mà tự dưng chọc giận cô...

"Thật sao? Vậy tôi có cần hóa trang trước khi lên hình không?"

Conan: "......"

Cô đỏ mặt cái gì vậy?? Làm ơn tỉnh táo lại đi! Cô là thành viên tổ chức giống Gin đấy! Không phải lãnh khốc vô tình, tà ác xảo quyệt à!?

"Conan, cậu không khỏe à?" Ayumi thấy sắc mặt cậu không tốt, lo lắng hỏi.

Conan gượng gạo lắc đầu.

Ryo cầm lời thoại nhân viên đưa, diễn trước máy quay bằng giọng nói và biểu cảm đầy cảm xúc, còn hơi tiếc vì chưa nói đủ. Đạo diễn trao đổi thông tin liên hệ, khen cô có tố chất diễn viên tuyệt vời, cảm giác như tìm được Bá Nhạc của đời mình.

Hai người trò chuyện vô cùng hợp ý, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

"Đúng rồi Aihara-san, cho tôi hỏi khi nào chương trình này sẽ phát sóng nhỉ? Tôi muốn cho bạn bè xem chút ấy mà~ À à, mười ngày sau phải không? Tuyệt thật!"

"Chúc mừng Ryo tỷ tỷ!" - nhóm thám tử nhí vui vẻ cổ vũ.

Chỉ có Conan và Okiya Subaru là đang âm thầm theo dõi Ryo, xem xem cô còn định làm cái trò gì tiếp theo.

Shimizu Ryo thì cứ ung dung... gọi điện thoại cho các thành viên Tổ chức:

"Chianti tỷ hả? Em nói cho tỷ nghe nè, em sắp lên tivi rồi đó, mười ngày sau chiếu đó nha! Nhớ rủ Korn ca coi cùng nha~"

"Moshi moshi? Là Rum đại thúc hả? Em... A, ngài hỏi em dạo này xài gì mà nhiều tiền quá hả? Moshi moshi? Alo? Hình như sóng yếu quá, tạm biệt nha."

"Chào Vermouth tỷ, em có chuyện muốn báo cho tỷ biết... Tỷ đừng sợ nha. Em sắp trở thành diễn viên vượt mặt tỷ rồi đó. Thiệt. Cảm ơn tỷ đã chúc phúc... Hả? Tỷ đang ở cùng Bourbon hả? Chúc hai người hạnh phúc nha."

"Vodka ca, là em đây... A, đại ca cũng ở cạnh huynh hả? Quá tuyệt vời! Em sắp có phim chiếu rạp đó, nhớ đi coi nha... Huynh hỏi bao giờ hả? À, chắc cỡ năm sáu bảy tám năm gì đó... từ từ thôi, nhưng mà mười ngày nữa thì chương trình kia lên sóng thiệt. Hừm, vì em thấy chuyện bất bình chẳng tha, nên được đạo diễn để mắt... Alo? Moshi moshi? Đáng giận!"

Conan thấy vậy là quá đủ, trợn tròn mắt:
Đây... chính là đẳng cấp cao nhất của cường giả sao?

Cậu quay sang nhìn Akai Shuichi - từng nằm vùng trong Tổ chức, hình như còn có hiềm khích gì đó với Maraschino - nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như không.

Có lẽ là do kiến thức của mình còn quá hạn hẹp chăng...

30 phút sau, vị đạo diễn "mắt sáng như đuốc", "phát hiện ra ngọc quý" ấy...
Được phát hiện đã chết trong lều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me