[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!
Chương 94: Những ngày tháng nguy cơ tới gần
Shimizu Ryo có cảm giác bản thân chẳng khác gì mấy bà vợ bị gạt ra rìa rồi bán đứng bởi gã tra nam. Cô đứng trên cầu lớn, cúi đầu nhìn về phía triều nước đang rút. Bóng đêm đen đặc như lớp mực không thể tan, ánh lửa phản chiếu rực rỡ càng khiến sông dài uốn khúc đổ về vịnh Tokyo thêm phần rõ nét. Mặt nước nhấp nháy, xa xa hắt ánh sáng lập lòe.Sau khi bị cảnh sát phát hiện, Curaçao nhảy qua cửa sổ trốn chạy. Shimizu Ryo cùng Amuro Tooru đuổi theo, rốt cuộc ép xe của Curaçao đến giữa cầu, bị Akai Shuichi từ xa nổ súng. Đạn xuyên thủng thân xe, khiến nó lao khỏi lan can cầu, rơi thẳng xuống mặt nước đen đặc bên dưới.Chiếc xe nổ tung, ánh lửa bùng lên đốt cháy một góc bóng đêm, khói đen sẫm nhuộm kín cả ánh trăng.Akai Shuichi liên lạc với đồng đội FBI:
"Phần còn lại giao cho các cậu."Shimizu Ryo liếc nhìn hắn. Ánh lửa màu cam phản chiếu trong đáy mắt cô. Akai Shuichi thu ngón tay đang giữ súng ngắm lại - dù là cảnh sát tạm thời thì người này hắn cũng chẳng dám tin, vì ai cũng biết cô ta nổi tiếng thất thường, vui buồn bất định.Shimizu Ryo đúng là đang tính kế.Curaçao là tâm phúc của Rum. Nhiệm vụ vốn chỉ giao cho mình cô là đủ, Rum lại cố tình để Curaçao cùng hành động - chẳng khác gì sắp đặt người giám sát bên cạnh cô.Giờ Curaçao sống chết chưa rõ, nếu để cảnh sát bắt giữ, không thể quay về tổ chức, thì với Shimizu Ryo, đó là lý do hợp lý để rút lui. Nhưng nếu để cô ta sống sót quay lại, Ryo lập tức sẽ bị tổ chức kết tội phản bội.Hiện tại có một cách giải quyết vấn đề bày ra trước mắt cô.Akai Shuichi - cái gai trong mắt tổ chức bao năm - từng được cho là đã chết. Nếu giờ đem mạng sống của hắn ra trao đổi, thì những hiềm nghi trước đây chẳng còn là vấn đề nữa.Chỉ là - nếu giết chết một nhân vật chủ tuyến, liệu có bị hệ thống "quật" ngược, khiến giá trị nhân vật rớt thảm hại?Một tầng mây đen xoáy cuộn trong đáy mắt Shimizu Ryo. Trong lúc còn đang mơ hồ cân nhắc, sát ý đã len lén hiện ra nơi khóe mắt."Ryo-chan."
Giọng gọi khẽ khàng của Amuro Tooru kéo cô về thực tại. Những đốm lửa nhỏ đang bay lượn soi sáng đôi mắt hướng về phía người đàn ông, theo một cái run nhẹ nơi hàng mi cô, bóng tối như triều nước lùi đi khỏi thân thể."À, tôi đây. Gì thế?" Cô ngơ ngác gãi đầu.Akai Shuichi thu súng ngắm lại, lái xe rời khỏi hiện trường.Shimizu Ryo phồng má, quay sang phàn nàn với Amuro Tooru:
"Cái người kia sao lại bất lịch sự thế? Nhìn thấy người mà không thèm chào lấy một câu?""Cái tên FBI đó không đáng để em tức giận."
Amuro Tooru rõ ràng không vui khi Shimizu Ryo cứ dán ánh mắt lên người đàn ông kia, đặc biệt là từ lúc Akai xuất hiện, ánh mắt cô như dính chặt vào hắn."Cũng đúng."
Shimizu Ryo ngẩng cao cằm một cách kiêu kỳ, tay vuốt lại mái tóc dài rối tung, "Tôi đi trước đây. Danh sách kia... tôi sẽ cân nhắc rồi báo lại cho Rum.""Em không thể quay về được."
Amuro Tooru nắm lấy tay cô.Đối mặt với Shimizu Ryo, rất hiếm khi Amuro Tooru có biểu cảm này. Cằm anh siết chặt, đôi mắt màu tím xám dưới ánh lửa còn sáng hơn cả lửa cháy phía sau. Gió biển thổi lướt qua da thịt Ryo, cũng thổi đến ánh mắt lưu luyến, dịu dàng mà khẩn thiết của anh.Shimizu Ryo nhìn anh, im lặng.Cô phát hiện, chỉ cần nghĩ đến việc phải rời đi - hoặc là chết - thì cô càng ngày càng không nỡ rời xa người đàn ông này."Anh đang nói gì thế?"
Shimizu Ryo nhón chân lên vỗ vai anh, giọng điệu nhẹ tênh, "Tất nhiên là tôi phải quay về rồi."
Cô nghiêm mặt, "Anh đừng có xúi bẩy tôi."Cô bước vào thế giới này với hai tay trắng, mọi thứ chỉ là hư vô. Trước khi gặp được anh, thế giới của cô chỉ toàn là bóng tối."Ryo-chan..."
Tên gọi bật ra như một tiếng thở dài."Em không thể quay lại tổ chức được.""Okinawa hôm đó, em đột ngột biến mất. Sau đó thế nào anh cũng không liên lạc được với em. Phải nhờ đến Vermouth, anh mới biết gần đây tổ chức bắt đầu nghi ngờ em.""Có lẽ liên quan đến vụ điều tra Margaret lần trước."Dù cảnh sát đã mã hóa thông tin liên quan đến Margaret, tổ chức không biết bằng cách nào vẫn lần ra manh mối từ phía Date Wataru. Khi Tooru phát hiện có người điều tra về Margaret, anh lập tức tăng cấp bảo mật, còn yêu cầu Date Wataru ngưng điều tra. Nhưng vẫn không ngăn được tổ chức lần theo dấu vết."Em biết cách làm việc của tổ chức. Nếu giờ em quay về, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho em.""Em biết."
Shimizu Ryo kiên quyết, "Nhưng em vẫn phải trở về.""Vì sao?"Shimizu Ryo nhìn về bầu trời đêm vô tận, nơi ánh sao le lói."Bởi vì em phải trở về."Anh là người đầu tiên mang đến cho cô một tia sáng. Nhưng như thế vẫn chưa đủ."Nói cho anh biết đi,"
Amuro Tooru nâng mặt cô lên, bàn tay ấm áp dán lên làn da lạnh giá, mang theo chút ngứa nhè nhẹ.
"Em muốn sống, đúng không?"Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nghiêm túc không gì sánh được.Shimizu Ryo nở nụ cười trong lòng bàn tay anh, "Tất nhiên là em muốn sống."Tooru ca lại bắt đầu dài dòng rồi.Amuro Tooru thở ra một hơi."Em muốn sống trong một thế giới thật sự."Amuro Tooru sững người, "Thật sự? Em cảm thấy thế giới này là giả dối sao?"Shimizu Ryo lại dùng một câu hỏi khác để đáp lại anh:
"Anh biết trong một năm có mấy cái tháng Sáu không?"
Không đợi trả lời, cô đã cười khẽ như tự giễu, dường như đó là một câu hỏi ngu ngốc.
"Thôi, bao nhiêu cũng không quan trọng. Tooru ca, anh yên tâm, em rất quý mạng. Sẽ cực kỳ cẩn thận. Anh không cần lo cho em."Ngọn lửa cuối cùng cũng tắt. Từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát mơ hồ.Người con gái tóc đen nở nụ cười như một đóa hoa đang tàn úa trong ngọn lửa, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô. Amuro Tooru luôn cảm thấy, chỉ cần cô xoay người, cô sẽ giống như ánh lửa ấy - rực rỡ cháy bùng rồi lặng lẽ vụt tắt."Xin lỗi..."
Anh khẽ nói.Shimizu Ryo luôn không có đề phòng với Amuro Tooru. Cô vừa quay người, thì bị anh ra tay từ phía sau. Cơ thể mềm mại của cô ngã vào vòng tay anh, đôi mắt mơ màng nhìn anh một cái, rồi dần khép lại."Xin lỗi, anh không thể để em quay lại."Cho dù em sẽ hận anh, anh cũng không thể để em quay về nữa.Amuro Tooru ôm lấy Shimizu Ryo, cánh tay siết chặt dần. Người con gái trong lòng anh nhẹ đến mức như tan vào không khí khô nóng đang bốc cháy bốn phía.Shimizu Ryo bị cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt. Amuro Tooru rõ ràng rất lo lắng cho cô - từ phòng ngủ đến cửa chính, có tới ba lớp mật mã vân tay, chưa kể anh còn phái Kazami Yuya tới trông chừng."Sao không cho Kentaro tới thăm tôi nhỉ?" Shimizu Ryo nằm dài trên ghế sofa, vừa uống sữa chua trái cây vừa thong thả hỏi.Chỉ số lệch tử vong đã từ lúc mở mắt buổi sáng vọt thẳng xuống 50.Nếu như Curaçao thật sự đã thành công trốn thoát vòng vây của cảnh sát Nhật Bản và FBI, hơn nữa còn để lộ thông tin về các gián điệp và kẻ phản bội liên quan đến cô... thì chỉ số đó tụt xuống 0 cũng chẳng có gì lạ.Nhưng nếu chưa rơi đến mức đó, chứng tỏ tình hình vẫn chưa đến giai đoạn tồi tệ nhất. Shimizu Ryo duỗi tay lấy gói snack trên bàn, nghiêng đầu nói với Kazami Yuya đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt bất lực:"Làm ơn lấy giúp tôi ít khoai tây chiên."Furuya-san đúng là quá chu đáo, vừa nhốt người ta lại còn chuẩn bị sẵn cả đống đồ ăn vặt. Kazami đưa gói snack vị cà chua cho cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình đang bị biến thành bảo mẫu."Cô quen Kokyu phải không?"Vừa hỏi xong, anh lại thấy câu đó thật dư thừa - với người phụ nữ này, cảnh sát Nhật Bản đúng là vô hình trong mắt cô.Tất cả là nhờ Furuya-san khiến cô thích anh ấy.Tình yêu thật sự là chướng ngại lớn nhất trong công việc, Kazami Yuya thở dài.Cũng giống như việc Shimizu Ryo hiểu rất rõ Amuro Tooru, anh ấy cũng cực kỳ hiểu rõ cô - ít nhất là trong việc đề phòng cô bỏ trốn, Furuya Tooru quả thực đã làm đến mức tuyệt đối.Shimizu ăn xong khoai tây chiên, vứt hộp sữa chua vào thùng rác, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi sự giám sát chặt chẽ này.Amuro Tooru biết cô có thể cải trang, thậm chí còn đặc biệt xây dựng chiến lược đề phòng điều đó. Căn nhà trước mắt chẳng khác nào pháo đài thép. Lý do đi vệ sinh, thay đồ đều đã dùng hết - không có bất kỳ kẽ hở nào.Chiều hôm đó, người đứng đầu lực lượng cảnh sát - Kuroda Hyoue - đích thân đến gặp cô.Vị trưởng quan tóc tai hoa râm, mắt phải che bằng kính râm đen, khí thế nghiêm nghị toát ra từ người - khiến người ta liên tưởng đến Rum.Lúc ấy, Shimizu Ryo đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chăm chú xem Naruto."Chào buổi chiều, chú." Cô ngẩng đầu liếc Kuroda một cái rồi lại quay về nhìn màn hình.Trên đó, Uchiha Itachi đang chọc trán em trai mình: "Tha thứ cho anh, Sasuke.""Cô đúng là có thể ăn thật đấy." Kazami Yuya vừa bước vào với túi đầy taiyaki và tempura, vừa lẩm bẩm."Kuroda trưởng quan!""Cứ tự nhiên, đừng khách sáo." Shimizu Ryo nói bằng giọng chủ nhà: "Kazami-san, làm ơn rót trà cho khách."Dù cô gọi bằng kính ngữ và nói năng rất lễ phép, Kazami vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu - anh có cảm giác mình chỉ đang thay Furuya-san hứng đạn.Kuroda Hyoue ngồi xuống ở chiếc sofa đối diện."Cô không giống như tôi tưởng tượng." Dù vẻ ngoài trông dữ dằn, giọng nói của ông lại rất hiền hoà. "Có vẻ hoạt bát hơn tôi nghĩ."Shimizu gãi đầu, thử thăm dò: "Cảm ơn... lời khen?"Cô liếc mắt nhìn đống taiyaki trên bàn, tự hỏi có nên ăn khi người lớn đang nói chuyện hay không."Cứ ăn đi." Kuroda dường như đoán được suy nghĩ của cô.Cảm ơn nhiều!Shimizu Ryo kính cẩn cầm lấy cái bánh, thành thật nói: "Chú là người tốt thật đấy."Kazami Yuya cảm thấy không vui - rõ ràng anh mới là người đi mua!Quả nhiên lại là do Furuya-san mà bị ghét bỏ.Kuroda đợi đến khi cô ăn xong mới bắt đầu nói chuyện chính:
"Trước khi nói về chuyện nghiêm túc, có lẽ tôi nên thay mặt cảnh sát Nhật Bản cảm ơn cô trước.""Vì chuyện hôm qua?" Shimizu Ryo mặt xụ xuống. "Nếu muốn cảm ơn thì thả tôi đi luôn đi."Kuroda làm như không nghe thấy nửa câu sau của cô."Không chỉ là chuyện hôm qua. Còn cả chuyện Scotch bốn năm trước nữa. Tôi vẫn luôn thắc mắc người đã giúp Scotch trốn thoát năm đó là ai. Khi nghe Furuya nói người đó là cô, thật lòng mà nói, tôi có hơi bất ngờ. Nhưng sau khi gặp cô... tôi lại có cảm giác 'quả nhiên là vậy'."Shimizu Ryo khẽ vuốt tóc, tỏ vẻ rụt rè:
"Vì tôi là một cô gái xinh đẹp nhìn là thấy dễ mềm lòng sao?"Kazami đang rót trà suýt trào tay."Có thể nói như vậy." Kuroda gật đầu."Furuya đã bảo lãnh cho cô, đề xuất đưa cô vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Cô có biết không?"Shimizu lắc đầu."Cô có thể cân nhắc. Chỉ cần chịu phối hợp giúp phá huỷ tổ chức, sau khi mọi chuyện kết thúc, cảnh sát sẽ cấp cho cô một thân phận mới, bắt đầu một cuộc sống mới." Kuroda tiếp tục dụ dỗ, "Đến lúc đó cô vẫn có thể ở cùng với Furuya, tôi sẽ bố trí để anh ta làm người bảo vệ an toàn cho cô."Shimizu Ryo thì rất vui lòng sống đến ngày tổ chức bị tiêu diệt, nhưng chỉ số lệch tử vong của cô thì không vui chút nào. Khi tụt xuống dưới 60 là bắt đầu nguy hiểm. Đây là quy tắc - giống như việc cô từng là một NPC, cho dù làm gì cũng không thể tránh khỏi cái chết.Cô có thể chọn đi con đường nào, nhưng thiên thạch rơi vào đâu lại là điều không thể kiểm soát.Nếu coi chỉ số đó là đường đời, thì cô đang đi về phía bên tử vong sụp đổ.Tựa như có người đang cầm loa hét bên tai cô: "Cô còn X% là sẽ chết đó -"Để giữ lại chút niềm vui trong phần đời ngắn ngủi còn lại, Shimizu quyết định... tắt luôn cái thông báo đó. Cô sẽ đi đến đâu, tính sau."Bourbon sao chưa tới?" Shimizu Ryo vẫn ung dung mở nắp lon nước, cắm ống hút."Từ lúc tối qua tôi ngất đi đến giờ đã gần 24 tiếng, tôi vẫn chờ anh ấy xuất hiện.""Nếu anh ấy vẫn chưa tới, chỉ có thể chứng tỏ tình hình đang cực kỳ rối ren. Nhưng vẫn chưa tới mức tuyệt vọng thì chưa thể hành động. Tôi không rõ bên Curaçao có chuyện gì, nhưng chắc cô ấy chưa kịp gửi tin về tổ chức, đúng không?"Không khí nhẹ nhàng lập tức bị thổi bay bởi lời nói của cô."Cô thông minh thật." Kuroda gật đầu."Hắn cần tôi giúp." Cô thổi ống hút làm bọt khí nổi lên."Lúc này chỉ có tôi mới giúp được hắn."Kuroda có phần bất ngờ. "Cô vẫn muốn quay về à? Dù là lần đầu gặp cô, nhưng tôi tin trực giác mình không thích nơi đó."Shimizu ngẩng đầu, tóc đen dài mềm mại rũ xuống, phủ lên chiếc váy nhung đen - một mảng tối tăm. Mắt cô trong veo, như trăng, như nắng, như ánh sáng sẽ hoá thành người mà đi."Furuya Rei là con cờ sâu nhất cảnh sát cắm vào tổ chức. Các người không muốn để mất anh ấy, đúng chứ?"Kuroda gõ nhẹ tay vịn ghế. "Nhưng nếu thả cô về, cô vẫn là kẻ địch của cảnh sát."Dù từng giúp Scotch và Bourbon, nhưng không có nghĩa Maraschino là bạn của cảnh sát. Cảnh sát đã từng thiệt hại không ít vì cô ta."Nếu không có lệnh từ tổ chức, tôi sẽ không ra tay với cảnh sát." Điều này có thể tin được - cô từ trước tới nay luôn làm đúng như vậy. "Tôi chỉ là một quân cờ do tổ chức nuôi dưỡng. Giữ tôi lại, tôi không cung cấp được gì nhiều. Để tôi quay về, cảnh sát mới có thể thu được nhiều lợi ích hơn."Kazami Yuya nhỏ giọng nhắc: "Furuya tiên sinh đã dặn rất rõ - tuyệt đối không được để cô ta rời khỏi căn nhà này."Kuroda và Shimizu nhìn thẳng vào mắt nhau.Người đàn ông từng ngồi ở những vị trí cao trong nhiều năm luôn mang một loại áp lực không thể chống cự."Với phong cách của tổ chức, nếu quay về, cô cũng khó giữ mạng.""Tôi biết." Shimizu khẽ đáp."Nhưng tôi vẫn phải quay lại."
"Phần còn lại giao cho các cậu."Shimizu Ryo liếc nhìn hắn. Ánh lửa màu cam phản chiếu trong đáy mắt cô. Akai Shuichi thu ngón tay đang giữ súng ngắm lại - dù là cảnh sát tạm thời thì người này hắn cũng chẳng dám tin, vì ai cũng biết cô ta nổi tiếng thất thường, vui buồn bất định.Shimizu Ryo đúng là đang tính kế.Curaçao là tâm phúc của Rum. Nhiệm vụ vốn chỉ giao cho mình cô là đủ, Rum lại cố tình để Curaçao cùng hành động - chẳng khác gì sắp đặt người giám sát bên cạnh cô.Giờ Curaçao sống chết chưa rõ, nếu để cảnh sát bắt giữ, không thể quay về tổ chức, thì với Shimizu Ryo, đó là lý do hợp lý để rút lui. Nhưng nếu để cô ta sống sót quay lại, Ryo lập tức sẽ bị tổ chức kết tội phản bội.Hiện tại có một cách giải quyết vấn đề bày ra trước mắt cô.Akai Shuichi - cái gai trong mắt tổ chức bao năm - từng được cho là đã chết. Nếu giờ đem mạng sống của hắn ra trao đổi, thì những hiềm nghi trước đây chẳng còn là vấn đề nữa.Chỉ là - nếu giết chết một nhân vật chủ tuyến, liệu có bị hệ thống "quật" ngược, khiến giá trị nhân vật rớt thảm hại?Một tầng mây đen xoáy cuộn trong đáy mắt Shimizu Ryo. Trong lúc còn đang mơ hồ cân nhắc, sát ý đã len lén hiện ra nơi khóe mắt."Ryo-chan."
Giọng gọi khẽ khàng của Amuro Tooru kéo cô về thực tại. Những đốm lửa nhỏ đang bay lượn soi sáng đôi mắt hướng về phía người đàn ông, theo một cái run nhẹ nơi hàng mi cô, bóng tối như triều nước lùi đi khỏi thân thể."À, tôi đây. Gì thế?" Cô ngơ ngác gãi đầu.Akai Shuichi thu súng ngắm lại, lái xe rời khỏi hiện trường.Shimizu Ryo phồng má, quay sang phàn nàn với Amuro Tooru:
"Cái người kia sao lại bất lịch sự thế? Nhìn thấy người mà không thèm chào lấy một câu?""Cái tên FBI đó không đáng để em tức giận."
Amuro Tooru rõ ràng không vui khi Shimizu Ryo cứ dán ánh mắt lên người đàn ông kia, đặc biệt là từ lúc Akai xuất hiện, ánh mắt cô như dính chặt vào hắn."Cũng đúng."
Shimizu Ryo ngẩng cao cằm một cách kiêu kỳ, tay vuốt lại mái tóc dài rối tung, "Tôi đi trước đây. Danh sách kia... tôi sẽ cân nhắc rồi báo lại cho Rum.""Em không thể quay về được."
Amuro Tooru nắm lấy tay cô.Đối mặt với Shimizu Ryo, rất hiếm khi Amuro Tooru có biểu cảm này. Cằm anh siết chặt, đôi mắt màu tím xám dưới ánh lửa còn sáng hơn cả lửa cháy phía sau. Gió biển thổi lướt qua da thịt Ryo, cũng thổi đến ánh mắt lưu luyến, dịu dàng mà khẩn thiết của anh.Shimizu Ryo nhìn anh, im lặng.Cô phát hiện, chỉ cần nghĩ đến việc phải rời đi - hoặc là chết - thì cô càng ngày càng không nỡ rời xa người đàn ông này."Anh đang nói gì thế?"
Shimizu Ryo nhón chân lên vỗ vai anh, giọng điệu nhẹ tênh, "Tất nhiên là tôi phải quay về rồi."
Cô nghiêm mặt, "Anh đừng có xúi bẩy tôi."Cô bước vào thế giới này với hai tay trắng, mọi thứ chỉ là hư vô. Trước khi gặp được anh, thế giới của cô chỉ toàn là bóng tối."Ryo-chan..."
Tên gọi bật ra như một tiếng thở dài."Em không thể quay lại tổ chức được.""Okinawa hôm đó, em đột ngột biến mất. Sau đó thế nào anh cũng không liên lạc được với em. Phải nhờ đến Vermouth, anh mới biết gần đây tổ chức bắt đầu nghi ngờ em.""Có lẽ liên quan đến vụ điều tra Margaret lần trước."Dù cảnh sát đã mã hóa thông tin liên quan đến Margaret, tổ chức không biết bằng cách nào vẫn lần ra manh mối từ phía Date Wataru. Khi Tooru phát hiện có người điều tra về Margaret, anh lập tức tăng cấp bảo mật, còn yêu cầu Date Wataru ngưng điều tra. Nhưng vẫn không ngăn được tổ chức lần theo dấu vết."Em biết cách làm việc của tổ chức. Nếu giờ em quay về, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho em.""Em biết."
Shimizu Ryo kiên quyết, "Nhưng em vẫn phải trở về.""Vì sao?"Shimizu Ryo nhìn về bầu trời đêm vô tận, nơi ánh sao le lói."Bởi vì em phải trở về."Anh là người đầu tiên mang đến cho cô một tia sáng. Nhưng như thế vẫn chưa đủ."Nói cho anh biết đi,"
Amuro Tooru nâng mặt cô lên, bàn tay ấm áp dán lên làn da lạnh giá, mang theo chút ngứa nhè nhẹ.
"Em muốn sống, đúng không?"Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nghiêm túc không gì sánh được.Shimizu Ryo nở nụ cười trong lòng bàn tay anh, "Tất nhiên là em muốn sống."Tooru ca lại bắt đầu dài dòng rồi.Amuro Tooru thở ra một hơi."Em muốn sống trong một thế giới thật sự."Amuro Tooru sững người, "Thật sự? Em cảm thấy thế giới này là giả dối sao?"Shimizu Ryo lại dùng một câu hỏi khác để đáp lại anh:
"Anh biết trong một năm có mấy cái tháng Sáu không?"
Không đợi trả lời, cô đã cười khẽ như tự giễu, dường như đó là một câu hỏi ngu ngốc.
"Thôi, bao nhiêu cũng không quan trọng. Tooru ca, anh yên tâm, em rất quý mạng. Sẽ cực kỳ cẩn thận. Anh không cần lo cho em."Ngọn lửa cuối cùng cũng tắt. Từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát mơ hồ.Người con gái tóc đen nở nụ cười như một đóa hoa đang tàn úa trong ngọn lửa, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô. Amuro Tooru luôn cảm thấy, chỉ cần cô xoay người, cô sẽ giống như ánh lửa ấy - rực rỡ cháy bùng rồi lặng lẽ vụt tắt."Xin lỗi..."
Anh khẽ nói.Shimizu Ryo luôn không có đề phòng với Amuro Tooru. Cô vừa quay người, thì bị anh ra tay từ phía sau. Cơ thể mềm mại của cô ngã vào vòng tay anh, đôi mắt mơ màng nhìn anh một cái, rồi dần khép lại."Xin lỗi, anh không thể để em quay lại."Cho dù em sẽ hận anh, anh cũng không thể để em quay về nữa.Amuro Tooru ôm lấy Shimizu Ryo, cánh tay siết chặt dần. Người con gái trong lòng anh nhẹ đến mức như tan vào không khí khô nóng đang bốc cháy bốn phía.Shimizu Ryo bị cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt. Amuro Tooru rõ ràng rất lo lắng cho cô - từ phòng ngủ đến cửa chính, có tới ba lớp mật mã vân tay, chưa kể anh còn phái Kazami Yuya tới trông chừng."Sao không cho Kentaro tới thăm tôi nhỉ?" Shimizu Ryo nằm dài trên ghế sofa, vừa uống sữa chua trái cây vừa thong thả hỏi.Chỉ số lệch tử vong đã từ lúc mở mắt buổi sáng vọt thẳng xuống 50.Nếu như Curaçao thật sự đã thành công trốn thoát vòng vây của cảnh sát Nhật Bản và FBI, hơn nữa còn để lộ thông tin về các gián điệp và kẻ phản bội liên quan đến cô... thì chỉ số đó tụt xuống 0 cũng chẳng có gì lạ.Nhưng nếu chưa rơi đến mức đó, chứng tỏ tình hình vẫn chưa đến giai đoạn tồi tệ nhất. Shimizu Ryo duỗi tay lấy gói snack trên bàn, nghiêng đầu nói với Kazami Yuya đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt bất lực:"Làm ơn lấy giúp tôi ít khoai tây chiên."Furuya-san đúng là quá chu đáo, vừa nhốt người ta lại còn chuẩn bị sẵn cả đống đồ ăn vặt. Kazami đưa gói snack vị cà chua cho cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình đang bị biến thành bảo mẫu."Cô quen Kokyu phải không?"Vừa hỏi xong, anh lại thấy câu đó thật dư thừa - với người phụ nữ này, cảnh sát Nhật Bản đúng là vô hình trong mắt cô.Tất cả là nhờ Furuya-san khiến cô thích anh ấy.Tình yêu thật sự là chướng ngại lớn nhất trong công việc, Kazami Yuya thở dài.Cũng giống như việc Shimizu Ryo hiểu rất rõ Amuro Tooru, anh ấy cũng cực kỳ hiểu rõ cô - ít nhất là trong việc đề phòng cô bỏ trốn, Furuya Tooru quả thực đã làm đến mức tuyệt đối.Shimizu ăn xong khoai tây chiên, vứt hộp sữa chua vào thùng rác, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi sự giám sát chặt chẽ này.Amuro Tooru biết cô có thể cải trang, thậm chí còn đặc biệt xây dựng chiến lược đề phòng điều đó. Căn nhà trước mắt chẳng khác nào pháo đài thép. Lý do đi vệ sinh, thay đồ đều đã dùng hết - không có bất kỳ kẽ hở nào.Chiều hôm đó, người đứng đầu lực lượng cảnh sát - Kuroda Hyoue - đích thân đến gặp cô.Vị trưởng quan tóc tai hoa râm, mắt phải che bằng kính râm đen, khí thế nghiêm nghị toát ra từ người - khiến người ta liên tưởng đến Rum.Lúc ấy, Shimizu Ryo đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chăm chú xem Naruto."Chào buổi chiều, chú." Cô ngẩng đầu liếc Kuroda một cái rồi lại quay về nhìn màn hình.Trên đó, Uchiha Itachi đang chọc trán em trai mình: "Tha thứ cho anh, Sasuke.""Cô đúng là có thể ăn thật đấy." Kazami Yuya vừa bước vào với túi đầy taiyaki và tempura, vừa lẩm bẩm."Kuroda trưởng quan!""Cứ tự nhiên, đừng khách sáo." Shimizu Ryo nói bằng giọng chủ nhà: "Kazami-san, làm ơn rót trà cho khách."Dù cô gọi bằng kính ngữ và nói năng rất lễ phép, Kazami vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu - anh có cảm giác mình chỉ đang thay Furuya-san hứng đạn.Kuroda Hyoue ngồi xuống ở chiếc sofa đối diện."Cô không giống như tôi tưởng tượng." Dù vẻ ngoài trông dữ dằn, giọng nói của ông lại rất hiền hoà. "Có vẻ hoạt bát hơn tôi nghĩ."Shimizu gãi đầu, thử thăm dò: "Cảm ơn... lời khen?"Cô liếc mắt nhìn đống taiyaki trên bàn, tự hỏi có nên ăn khi người lớn đang nói chuyện hay không."Cứ ăn đi." Kuroda dường như đoán được suy nghĩ của cô.Cảm ơn nhiều!Shimizu Ryo kính cẩn cầm lấy cái bánh, thành thật nói: "Chú là người tốt thật đấy."Kazami Yuya cảm thấy không vui - rõ ràng anh mới là người đi mua!Quả nhiên lại là do Furuya-san mà bị ghét bỏ.Kuroda đợi đến khi cô ăn xong mới bắt đầu nói chuyện chính:
"Trước khi nói về chuyện nghiêm túc, có lẽ tôi nên thay mặt cảnh sát Nhật Bản cảm ơn cô trước.""Vì chuyện hôm qua?" Shimizu Ryo mặt xụ xuống. "Nếu muốn cảm ơn thì thả tôi đi luôn đi."Kuroda làm như không nghe thấy nửa câu sau của cô."Không chỉ là chuyện hôm qua. Còn cả chuyện Scotch bốn năm trước nữa. Tôi vẫn luôn thắc mắc người đã giúp Scotch trốn thoát năm đó là ai. Khi nghe Furuya nói người đó là cô, thật lòng mà nói, tôi có hơi bất ngờ. Nhưng sau khi gặp cô... tôi lại có cảm giác 'quả nhiên là vậy'."Shimizu Ryo khẽ vuốt tóc, tỏ vẻ rụt rè:
"Vì tôi là một cô gái xinh đẹp nhìn là thấy dễ mềm lòng sao?"Kazami đang rót trà suýt trào tay."Có thể nói như vậy." Kuroda gật đầu."Furuya đã bảo lãnh cho cô, đề xuất đưa cô vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Cô có biết không?"Shimizu lắc đầu."Cô có thể cân nhắc. Chỉ cần chịu phối hợp giúp phá huỷ tổ chức, sau khi mọi chuyện kết thúc, cảnh sát sẽ cấp cho cô một thân phận mới, bắt đầu một cuộc sống mới." Kuroda tiếp tục dụ dỗ, "Đến lúc đó cô vẫn có thể ở cùng với Furuya, tôi sẽ bố trí để anh ta làm người bảo vệ an toàn cho cô."Shimizu Ryo thì rất vui lòng sống đến ngày tổ chức bị tiêu diệt, nhưng chỉ số lệch tử vong của cô thì không vui chút nào. Khi tụt xuống dưới 60 là bắt đầu nguy hiểm. Đây là quy tắc - giống như việc cô từng là một NPC, cho dù làm gì cũng không thể tránh khỏi cái chết.Cô có thể chọn đi con đường nào, nhưng thiên thạch rơi vào đâu lại là điều không thể kiểm soát.Nếu coi chỉ số đó là đường đời, thì cô đang đi về phía bên tử vong sụp đổ.Tựa như có người đang cầm loa hét bên tai cô: "Cô còn X% là sẽ chết đó -"Để giữ lại chút niềm vui trong phần đời ngắn ngủi còn lại, Shimizu quyết định... tắt luôn cái thông báo đó. Cô sẽ đi đến đâu, tính sau."Bourbon sao chưa tới?" Shimizu Ryo vẫn ung dung mở nắp lon nước, cắm ống hút."Từ lúc tối qua tôi ngất đi đến giờ đã gần 24 tiếng, tôi vẫn chờ anh ấy xuất hiện.""Nếu anh ấy vẫn chưa tới, chỉ có thể chứng tỏ tình hình đang cực kỳ rối ren. Nhưng vẫn chưa tới mức tuyệt vọng thì chưa thể hành động. Tôi không rõ bên Curaçao có chuyện gì, nhưng chắc cô ấy chưa kịp gửi tin về tổ chức, đúng không?"Không khí nhẹ nhàng lập tức bị thổi bay bởi lời nói của cô."Cô thông minh thật." Kuroda gật đầu."Hắn cần tôi giúp." Cô thổi ống hút làm bọt khí nổi lên."Lúc này chỉ có tôi mới giúp được hắn."Kuroda có phần bất ngờ. "Cô vẫn muốn quay về à? Dù là lần đầu gặp cô, nhưng tôi tin trực giác mình không thích nơi đó."Shimizu ngẩng đầu, tóc đen dài mềm mại rũ xuống, phủ lên chiếc váy nhung đen - một mảng tối tăm. Mắt cô trong veo, như trăng, như nắng, như ánh sáng sẽ hoá thành người mà đi."Furuya Rei là con cờ sâu nhất cảnh sát cắm vào tổ chức. Các người không muốn để mất anh ấy, đúng chứ?"Kuroda gõ nhẹ tay vịn ghế. "Nhưng nếu thả cô về, cô vẫn là kẻ địch của cảnh sát."Dù từng giúp Scotch và Bourbon, nhưng không có nghĩa Maraschino là bạn của cảnh sát. Cảnh sát đã từng thiệt hại không ít vì cô ta."Nếu không có lệnh từ tổ chức, tôi sẽ không ra tay với cảnh sát." Điều này có thể tin được - cô từ trước tới nay luôn làm đúng như vậy. "Tôi chỉ là một quân cờ do tổ chức nuôi dưỡng. Giữ tôi lại, tôi không cung cấp được gì nhiều. Để tôi quay về, cảnh sát mới có thể thu được nhiều lợi ích hơn."Kazami Yuya nhỏ giọng nhắc: "Furuya tiên sinh đã dặn rất rõ - tuyệt đối không được để cô ta rời khỏi căn nhà này."Kuroda và Shimizu nhìn thẳng vào mắt nhau.Người đàn ông từng ngồi ở những vị trí cao trong nhiều năm luôn mang một loại áp lực không thể chống cự."Với phong cách của tổ chức, nếu quay về, cô cũng khó giữ mạng.""Tôi biết." Shimizu khẽ đáp."Nhưng tôi vẫn phải quay lại."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me