Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That
Kazami Yuya chưa bao giờ từng có giây phút nào sợ tiếng chuông điện thoại vang lên như lúc này. Nhưng khi nó cuối cùng cũng vang lên, hắn lại có cảm giác như tảng đá trong lòng vừa được đặt xuống. So với việc không biết bao giờ quả bom sẽ phát nổ, thì biết rõ nó sắp nổ lại dễ chịu hơn - hắn tự an ủi mình như thế."Kazami, chuyện gì thế? Sao không đưa Curaçao đến Thủy tộc quán Tohto?"Âm thanh hỗn loạn phía sau cuộc gọi là tiếng la hét ầm ĩ của khách tham quan ở Thủy tộc quán Tohto. Có vẻ Furuya-san đã nhìn thấy 'Curaçao' giả kia. Tình huống khẩn cấp, kẻ giả mạo ăn mặc cực kỳ cẩu thả, chẳng trách anh ấy nhìn thấu nhanh như vậy."Furuya-san..." Kazami Yuya không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành nhỏ giọng biện giải: "Là lệnh của Kuroda-san."USB đã lấy được, bước tiếp theo là giành lấy danh sách bên trong. Lúc này, Kuroda Hyoue và các đồng sự đang trên đường trở về trụ sở cảnh sát. Kazami Yuya cũng không quên - họ vẫn còn thiếu một mật mã then chốt.Sợ gì đến nấy.Ngồi ở ghế sau xe, Kuroda Hyoue trầm giọng nói: "Hỏi thử Furuya xem."Kazami Yuya căng da đầu mà hỏi: "Furuya-san, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên mời cô Shimizu đi ăn sushi quay vòng là vào ngày nào không?"Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. Kazami Yuya bắt đầu nghĩ có lẽ câu hỏi này khó quá, liệu có phải người phụ nữ kia thật sự đang đùa bỡn bọn họ?"Không sao đâu, Furuya-san, nếu câu này anh không-""Kazami," Furuya Rei ngắt lời hắn, "Bây giờ cậu đang ở đâu? Không - vừa nãy cậu đã đi đâu?"Kazami Yuya cẩn thận ngẩng đầu nhìn Kuroda Hyoue qua gương chiếu hậu trong xe. Gương mặt ấy vẫn lạnh lùng, khó mà đoán được ý định gì."Tôi nhớ ra ngày hôm đó rồi. Giờ nói cho tôi cậu vừa đi đâu."Ngụ ý là trao đổi thông tin. Kazami Yuya lại liếc sắc mặt Kuroda."Nói cho cậu ta đi." Kuroda Hyoue chậm rãi nói."Là sân bay Haneda."Furuya Rei cúp máy, kéo thấp mũ lưỡi trai, băng qua đám đông náo nhiệt, nhanh chóng đi về phía chiếc Mazda trắng đỗ ở bãi xe. Ánh đèn lưu động của Thủy tộc quán Nhật Bản phủ lên mặt trăng, chiếc mũ đen che quá nửa gương mặt hắn. Hắn từ nơi ánh sáng bước vào bóng tối, bóng đổ trên mặt đất bị kéo dài vặn vẹo."Amuro-san!" Edogawa Conan trượt ván lao tới, bánh xe ma sát mặt đất tóe lửa. Cậu đuổi theo Furuya Rei, lớn tiếng gọi, "Khoan đã! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Giống như mọi lần trước, người đàn ông kia như thể không nghe thấy. Edogawa Conan cưỡi ván trượt theo thói quen bám lên cửa sau xe. Có vẻ như biết mình chẳng thể khuyên được gì, Furuya Rei cũng không phí lời, lập tức khởi động xe. Chiếc Mazda trắng như giọt tuyết bị cơn gió mạnh cuốn đi, biến mất trong màn đêm sâu thẳm.Edogawa Conan siết chặt dây an toàn, ép bụng dán sát vào ghế, cái đầu nhỏ vì quán tính của xe mà lắc lư như rong biển. Một bụng thắc mắc quẩn trong ngực cậu, cho đến khi nhìn thấy gương chiếu hậu phản chiếu gương mặt kia - trầm lặng đến mức như đang gồng mình chịu đựng điều gì đó - thì bao nhiêu lời muốn nói cũng tạm dừng lại.Edogawa Conan liều lĩnh là thế, nhưng chọc giận một cảnh sát đang không ổn định tâm lý thì... đúng là không nên."Furuya-san." Xe vừa lao vào bãi đỗ sân bay Haneda. Edogawa Conan lồm cồm bò ra khỏi xe, lắc lắc đầu cho tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt cảnh sát quen thuộc đang đi tới - Kazami Yuya."Furuya-san."Sau khi nói chuyện với Furuya Rei, Kuroda Hyoue để lại Kazami Yuya cùng một đồng sự khác, lệnh cho họ quay lại hỗ trợ. Kazami Yuya quay về Haneda sớm hơn Furuya Rei một bước, đứng chờ sẵn ở bãi đỗ."Cậu ấy muốn làm gì thì cứ để cậu ấy làm. Tôi tin Furuya bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra lựa chọn phù hợp nhất." Khi đó Kuroda Hyoue đã nói như vậy.Kazami Yuya cùng đồng sự khẩn trương nhìn Furuya Rei.Sắc mặt Furuya Rei không tốt lắm, nhưng sự tu dưỡng khiến hắn không trút giận lên đầu Kazami Yuya. Hắn chỉ nhíu chặt mày, hàng mi khẽ động, ánh mắt hiện lên một tia lệ khí không thể đè nén. Edogawa Conan với đôi chân ngắn bé xíu lặng lẽ bám sát ba người, hóng chuyện."Cô ấy đưa Curaçao đi rồi?"Kazami Yuya cười khổ: "Ngài cũng đoán được rồi."Hắn liếc nhìn Edogawa Conan, người kia lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với hắn. Furuya Rei không nói gì, Kazami Yuya cũng giả vờ như không thấy gì luôn."Cũng chỉ có cô ấy mới làm ra chuyện rắc rối kiểu này." Furuya Rei cười bất đắc dĩ, như thể có chút hoài niệm thoáng qua trong mắt, rồi nhanh chóng thu lại vẻ nghiêm túc. "Có biết sau đó cô ấy đi đâu không?""Chúng tôi không theo dõi tiếp, nhưng nhìn hướng đi lúc ấy, chắc là ra sân bay. Phán đoán của chúng tôi là cô ta định chạy trốn ra nước ngoài. Phản bội tổ chức, mà còn ở lại Nhật thì quá nguy hiểm."Dù tổ chức là tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia, nhưng tổng hành dinh vẫn ở Nhật. Trốn ra nước ngoài, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn một chút."Kiểm tra danh sách hành khách các chuyến bay đi nước ngoài đêm nay chứ?" Edogawa Conan kéo nhẹ vạt áo Furuya Rei, dè dặt hỏi.Furuya Rei cúi mắt nhìn cậu bé một cái. "Cứ làm theo lời Conan. Kazami, các cậu đi lấy danh sách hành khách tất cả các chuyến bay đi nước ngoài đêm nay."Furuya Rei kéo thấp vành nón, đi theo Kazami Yuya tiến vào đại sảnh sân bay. Kazami và đồng sự đến quầy bảo vệ, xuất trình thẻ ngành, yêu cầu nhân viên phối hợp.Danh sách hành khách được kéo ra, Edogawa Conan và Furuya Rei cùng cúi đầu nhìn - một lớn một nhỏ, hai cái đầu cùng dán vào tờ giấy.Trên danh sách chuyến bay thẳng đến Paris, Pháp, họ tìm thấy tên Shimizu Ryo. Còn về Curaçao, không ai biết tên thật của cô ta là gì, nên không thể xác định."Chuyến này còn nửa tiếng nữa mới cất cánh. Furuya-san, chúng ta lên máy bay tìm người vẫn kịp.""Nhưng mà, nếu là cô ấy, thật sự sẽ phạm sai lầm lộ liễu thế này sao?" Edogawa Conan nghi hoặc. "Dùng tên thật luôn, chẳng khác nào cố tình để người ta nhìn thấy."Sắc mặt Furuya Rei trở nên nghiêm trọng. "Kazami, lui lại đi.""Conan nói đúng. Rời đi kiểu này không giống phong cách của cô ấy. Nếu tôi đoán không sai, danh sách hành khách đó hẳn đã bị cô ấy chỉnh sửa, dùng để đánh lạc hướng người đuổi theo..." Còn người bị đánh lạc đó là tổ chức, hay cũng bao gồm cả hắn, Furuya Rei không muốn nghĩ đến."Giờ làm gì tiếp theo?" Kazami Yuya hỏi. "Nếu không lên máy bay, vậy tức là cô ấy vẫn ở trong nước... Nhưng mà..." Trong tình hình này, phạm vi quá rộng."Nhưng cô ấy mang theo Curaçao, mục tiêu vẫn khá rõ ràng."Edogawa Conan xoa cằm trầm ngâm: "Nếu cô ấy muốn che giấu tung tích, trốn tổ chức, thì chỉ có thể tránh xa đám đông. Kazami-san, anh còn nhớ cô ấy rời đi bằng cách nào không?"Kazami Yuya lắc đầu:
"Cái này tôi cũng không để ý tới."Furuya Rei thở dài,
"Cậu nói với người thường thì có thể đúng, nhưng với Ryo-chan mà nói... Nếu cô ấy không muốn bị phát hiện, thì còn khối cách để biến mất."Nhưng nếu đã muốn trốn khỏi tổ chức, tại sao lại không tìm đến anh để xin giúp đỡ? Tại sao lại tránh mặt anh? Chẳng lẽ cô ấy không tin tưởng anh sao?"Em muốn quay lại một thế giới vui vẻ hơn..."Lời thì thầm mơ màng đêm hôm đó lại vang lên bên tai anh. Điều khiến Furuya Rei lo nhất... là cô ấy sẽ làm chuyện dại dột.Cầu xin em, dù có biến mất khỏi tầm mắt anh cũng đừng tự hủy hoại mình."Chúng ta vẫn còn người ở Tohto Aquarium theo dõi. Nhất định phải ngăn tổ chức tìm thấy cô ấy trước."Cũng chính ở Tohto Aquarium, Gin đã sớm phát hiện "Curaçao" xuất hiện trên vòng quay là giả.
Cho rằng mình bị cảnh sát chơi khăm, hắn lập tức ra lệnh trực thăng xả súng xuống vòng đu quay. Sau khi rút lui về căn cứ huấn luyện, mới phát hiện Shimizu Ryo - người đang bị giam giữ - cũng đã biến mất.Chuyện này khiến cả người hắn như ngọn lửa sắp bùng nổ.Trong phòng trống vắng, Gin đi quanh hai vòng. Khi bước ra ngoài, ánh trăng đổ xuống mái tóc bạc của hắn, ánh sáng rơi lấp lánh như thác nước. Trong làn sáng chập chờn, hắn bật ra một tiếng cười lạnh - dữ tợn, hiểm ác, tàn bạo:"Muốn chết à? Vậy thì ta cũng chỉ có thể cho cô toại nguyện."Vodka và Chianti đều nín thở, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chianti khẽ mở lời với vẻ lo lắng:
"Có thể nào... có gì hiểu nhầm không?"Gin nheo mắt, giọng đầy châm biếm:
"Cô muốn bênh vực ả sao? Nghe cô ta gọi vài câu 'tỷ tỷ' là cũng thấy đáng thương rồi hả?"Chianti hừ lạnh, tính khí cô vốn không tốt:
"Tôi chỉ thấy Maraschino sẽ không vô duyên vô cớ phản bội tổ chức. Anh không thể cứ nghi ngờ thằng Bourbon rồi trút giận lên đầu cô ta. Với cái tính kia của Maraschino, bị anh nhốt lại thì dĩ nhiên cô ta sẽ tìm cách trốn thôi."Gin lười tranh luận, giọng lạnh như băng:
"Ngốc. Maraschino chỉ cần có chút dấu hiệu bất thường, cứ giết tại chỗ. Đó là lệnh của Rum. Cô còn vấn đề gì không?"Chianti còn cả đống vấn đề, nhưng Korn đã giữ cô lại.
"Không có," cô nghiến răng.Gin khẽ nhắm mắt, như thể bị sự ầm ĩ xung quanh làm cho mỏi mệt.
"Chia ra hành động. Cô, Korn và Vermouth đi điều tra xem rốt cuộc bên cảnh sát đang giở trò gì. Còn chuyện của Maraschino, để tôi lo."Gin đã ra lệnh, Chianti không có quyền phản đối. Cô lạnh lùng xoay người, khoác khẩu súng lên vai rời đi cùng Korn.Còn Gin và Vodka quay về căn cứ trong đêm tối yên tĩnh. Hai người gác ngất xỉu, sau khi tỉnh lại cũng không moi được tin gì. Gin không nói hai lời, nổ súng tiễn họ về tây thiên.Đi tiếp vài bước, bọn họ phát hiện thi thể một tay bắn tỉa trên mặt đất.Một người đàn ông cao gầy trong áo khoác đen đang đứng trước thi thể. Gió đêm lật vạt áo anh ta, bóng áo đen hòa tan vào màn đêm sâu thẳm, khiến làn da trắng bệch của hắn trông như không còn giọt máu, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghi ngờ máu trong mạch cũng đã thành băng.Vodka không hiểu có gì đáng cười:
"Đại ca...?"Nhưng Gin lại nở một nụ cười gần như là nhẹ nhõm, mang theo sung sướng khó hiểu:
"Ta còn tưởng con đàn bà đó tốt đẹp thế nào... Hóa ra cũng chỉ là một con chó hoang khó thuần hóa. Ai nuôi cũng chẳng sống được bao lâu.""Tốt, vậy thì tiễn cô ta lên đường."Vodka chần chừ:
"Nhưng mà, đại ca, anh biết Maraschino sẽ chạy đi đâu sao? Nói thật, tôi quen cô ta bao nhiêu năm rồi mà vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta."Gin cười lạnh:
"Khẩu súng ta ném cho cô ta không có đạn, nhưng bên trong có thiết bị định vị. Nhìn dáng vẻ cô ta, chắc chưa kịp vứt nó đi đâu. Vậy thì... không thể chạy quá xa được."Vodka gật gù. Quả nhiên là đại ca, lòng dạ hiểm sâu vô đáy.
---"Hắt xì-!"
Shimizu Ryo hắt hơi một cái.Curaçao lo lắng:
"Sao vậy? Cảm lạnh à?"
Cô đứng dậy đóng cửa sổ lại.Shimizu Ryo xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tư:
"Chắc là có người đang nghĩ tới tôi..."
Cô khẽ nhếch khóe miệng, cười như một con mèo nhỏ vừa rụt rè vừa kiêu ngạo:
"Tôi đúng là người rất được yêu thích, nhiều người thích tôi lắm luôn đó nha~"Curaçao không có vẻ gì nghi ngờ, gật đầu như chuyện đương nhiên:
"Tôi chắc lúc trước mất trí nhớ cũng rất thích cậu."
Cô dịu dàng cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.Nhưng Ryo lại nhói một cái trong ngực.> Này có tính là chơi không đẹp không vậy, trọng tài?
Cô ôm ngực một cái, rồi nhanh chóng gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy đó, lúc trước cậu thích tôi lắm!"
Hoàn toàn không thấy cắn rứt lương tâm gì cả.Sau đó, Ryo tiếp tục cải trang cho Curaçao.Việc sắp xếp chuyển Curaçao ở sân bay Haneda đúng là chỉ để đánh lạc hướng. Ngay cả danh sách hành khách cũng đã bị Ryo hack hệ thống làm giả. Nếu là thành viên bình thường của tổ chức, sau khi phản bội thì phản ứng đầu tiên là chạy ra nước ngoài. Nhưng cả Ryo và Curaçao đều là dạng tổ chức tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha - với họ, chạy ra nước ngoài là không thích hợp.Kế hoạch này kéo dài được bao lâu thì chưa biết, Ryo cũng chẳng kỳ vọng sẽ lừa được ai lâu. Chủ yếu là để kéo thời gian. Trên thực tế, ngay sau khi "đón" Curaçao từ sân bay, Ryo đã đưa cô ấy về nhà mình.Vì cô biết, ngay khi tổ chức phát hiện cô mất tích, phản ứng đầu tiên sẽ là: cô trốn chạy. Khi đó, bọn chúng sẽ không nghĩ tới chuyện về nhà cô tìm trước - và nơi nguy hiểm nhất thường chính là nơi an toàn nhất.Hơn nữa, cô cũng có lý do buộc phải quay lại nhà.Chỉ riêng bộ dụng cụ hóa trang cần thiết để cải trang thành công cho Curaçao, cũng đều cất trong nhà.Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu nhẹ như nhung. Trong căn phòng không bật đèn, dưới ánh trăng lờ mờ, dung mạo của Curaçao dần dần thay đổi dưới tay của Shimizu Ryo."Trước kia... tôi có phải là người rất xấu không?"
Curaçao hỏi, giọng đều đều, như thể đang nói một sự thật chứ không hề đau lòng hay buồn bã. Đôi mắt lấp lánh màu dị sắc của cô lặng lẽ nhìn vào khoảng tối.Shimizu Ryo vừa giúp cô thay quần áo vừa lườm:
"Cũng tàm tạm thôi. Dù sao cái người đang truy sát tụi mình bây giờ còn đáng sợ hơn nhiều."Sau đó cô liếc nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai người, nghiêm túc nói:
"Tiếp theo chắc là phải... cắt ngắn xương chân của cậu một chút. Sẽ hơi đau, cậu cố chịu nha."Curaçao giật mình:
"Hả!? T-Thật cần thiết đến mức đó sao?!"Shimizu Ryo giống như vừa chợt nhớ ra điều gì, giật mình nói:
"Dịch dung không phải đều phải làm vậy sao? A, xin lỗi, ta quên mất ngươi mất trí nhớ. Có nhiều chuyện ngươi không nhớ rõ, loại chuyện này rất bình thường."Curaçao bán tín bán nghi. Thực ra, nàng không thấy việc mất một phần chân mình là chuyện bình thường lắm."Nhưng mà nếu chuyện này ngươi không muốn nói, cũng không phải là không thể thương lượng lại."
Shimizu Ryo tỏ vẻ rất suy nghĩ cho khách hàng, dù có hơi ngượng ngùng, vẫn đưa ra phương án ban đầu. Curaçao sợ nàng đổi ý, vội nói:
"Vậy thương lượng lại chút cũng được."Shimizu Ryo lọ mọ lấy ra giấy bút trong bóng tối:
"Khách hàng tiểu thư, bên ta còn có một phương án thế này, nhưng... nói thật là, phương án này... bọn ta thường không khuyến khích khách hàng dùng."Curaçao tập trung lắng nghe."Chính là... thật ra chỉ cần đổi sang một bộ đồ rộng hơn là được rồi."Mất trí nhớ chứ đâu có mất não. Curaçao cuối cùng cũng hiểu ra:
"Ngươi nãy giờ là đang lừa ta đúng không?"Shimizu Ryo mặt không đỏ, hơi không loạn, gật đầu thẳng thừng:
"Đúng vậy."Nàng còn vỗ vỗ vai Curaçao như một người bạn tốt:
"Ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì. Bất kể trước kia ngươi là ai, nếu hiện tại đã mất trí nhớ, thì chuyện quá khứ tạm thời không liên quan. Trước khi ký ức khôi phục, những rắc rối đó có đối mặt cũng chẳng giải quyết được gì, vậy thì cứ tận hưởng cuộc sống trước đã đi, đại mỹ nhân tiểu thư ~"Nàng đưa một chiếc gương ra trước mặt Curaçao. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong gương phản chiếu một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đôi mắt hơi cụp, đồng tử đen trắng rõ ràng, không tìm thấy chút dấu vết nào của đôi mắt hai màu."Tại sao ngươi lại liều mạng cứu ta?" Curaçao nhìn vào hình ảnh xa lạ trong gương."Muốn nghe thật à?" Shimizu Ryo thò đầu lên từ sau mặt gương, đôi mắt đen lấp lánh như mặt nước, hơi lay động. Curaçao gật đầu."Vì ta từng rất xin lỗi ngươi. Nên muốn bù đắp. Vừa hay ngươi mất trí nhớ, thế thì nhân cơ hội này nhìn lại thế giới một lần nữa. Chờ khi ngươi nhớ lại mọi chuyện, có lẽ sẽ lựa chọn được con đường thực sự thuộc về mình."Con đường thực sự thuộc về ta... Curaçao lặp lại mấy chữ này trong đầu, như đang nếm thử."Hư."
Shimizu Ryo bất ngờ đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, chỉ về phía cửa.
"Có người."
Khuôn mặt nàng nghiêm túc hẳn. Nàng rút một khẩu súng lục từ trong áo ngực, chậm rãi áp sát cửa.
---Trong khi đó, phía bên kia...Chiếc Porsche đen lao đi trong đêm. Trên màn hình điện thoại, tín hiệu định vị vẫn đang di chuyển dọc quốc lộ.Đã truy đuổi hơn một giờ, chỉ còn một chút nữa là tín hiệu sẽ vượt ra khỏi phạm vi Nagano, nhưng Vodka vẫn không thể đoán được mục tiêu của Maraschino là gì.Người bọn họ đang đuổi theo, thật sự là Maraschino sao? Mặc dù nghi ngờ, Vodka không dám hỏi.Trong gương chiếu hậu, hắn thấy bóng người trắng đen đan xen đang ngồi phía sau - một thân ảnh khiến người ta rợn gáy. Đôi lúc Vodka bất chợt chạm phải ánh mắt u lục sắc ấy trong gương, lạnh đến mức khiến sống lưng run rẩy.Gin dường như không để ý đến Vodka. Hắn đang chìm trong dòng suy nghĩ riêng.Phải giết Maraschino bằng mọi giá sao?Vodka muốn hỏi như vậy, nhưng đáp án thì rõ ràng không cần nói cũng biết. Chỉ cần có nghi ngờ là nội gián, tổ chức cũng không tha - huống hồ là người kỳ quái như Maraschino.Huống hồ, nữ nhân kia mang theo một ý nghĩa đặc biệt. Tổ chức đã đầu tư quá nhiều tâm huyết vào nàng - nếu không thể tận dụng, thì phải xóa bỏ ngay lập tức.Vodka còn đang phân tâm thì Gin chợt lên tiếng, giọng lạnh như băng, như sương phủ gương xe:"Vodka, tăng tốc. Nàng đang ở ngay phía trước."Giọng nói ấy hưng phấn một cách khó tin - đến mức nếu Shimizu Ryo nghe thấy nhất định sẽ chửi là biến thái.Vodka thở dài trong lòng, đạp mạnh chân ga.
---Và đây là lý do Gin và Vodka lại chắn trước một chiếc xe chở heo.Rõ ràng Maraschino không thể nào lại ở một nơi như thế này, đúng không? Vodka khẽ liếc vòng quanh đàn heo hồng mập ú, không muốn đoán xem Maraschino đã ném thiết bị định vị vào chỗ nào.Mọi chuyện đến đây đã quá rõ ràng - bọn họ bị Maraschino chơi một vố. Thiết bị phát tín hiệu giấu trong súng lục bị nàng phát hiện, nàng liền lợi dụng nó để dắt mũi bọn họ chạy vòng vòng.Vodka nhìn trời, nhìn đất, nhìn heo, duy chỉ không dám nhìn sắc mặt Gin.Anh chàng lái xe vận chuyển ban đầu còn đang định mắng chửi vì bị hai kẻ mặc đồ đen chắn đường. Nhưng không hiểu sao, sau khi nhìn rõ người ngồi phía sau, giọng hắn càng lúc càng nhỏ, còn run run.Đại ca đang có biểu cảm gì thế?
Vodka ra sức nén sự tò mò. Hắn chỉ có một mong muốn giản dị - sống lâu trăm tuổi."À..." Một tiếng cười lạnh truyền đến bên tai. Vodka run lên."Con đàn bà đó... Ta nhất định phải băm ra làm phân bón cho chó."Cẩu không cần phân bón, đại ca...
Vodka gần như cắn phải đầu lưỡi để không bật ra lời phản bác.Gin từ từ quay ánh mắt lạnh băng sang nhìn chằm chằm anh lái xe. Người kia lắp bắp:
"Ngài... Ngài muốn làm gì?"
---Đúng lúc ấy, một chiếc xe cảnh sát trờ đến. Uehara Yui hạ kính xe, thò đầu nhìn ra:
"Sao thế này? Có chuyện gì à?"Ngồi ghế phụ là Yamato Kansuke, phía sau là Morofushi Takaaki - cả ba vừa phá xong một vụ án, đang trên đường trở về Sở Cảnh sát.Thấy có hai kẻ mặc đồ đen khả nghi chắn đường, Uehara Yui lập tức dừng xe, lấy thẻ ngành ra:
"Tôi là cảnh sát Nagano. Có chuyện gì có thể nói với tôi.""Không, không, tôi không sao!" - anh lái xe hoảng hồn leo ngay vào ghế lái, điều khiển cả xe heo vọt đi như trốn nạn.Vodka nhỏ giọng gọi: "Đại ca..."Gin liếc hắn một cái. Vodka lập tức đổi lời:
"Chúng ta nên rút thôi."Sau nhiều lần thuyết phục, Gin cuối cùng cũng chịu lên xe, chiếc Porsche lại rời đi với tiếng động cơ vang vọng trong đêm.Uehara Yui nhìn theo:
"Gì kỳ vậy. Ăn mặc thế kia đúng là nhìn không ra tội phạm, nhưng vẫn... kỳ quá.""Người đàn ông đó có súng. Rất nguy hiểm." - Yamato Kansuke nói.Có thể khiến Yamato Kansuke phải cảnh giác - tức là thực sự nguy hiểm.Morofushi Takaaki cũng thở dài:
"Xem ra bão sắp đến rồi."
---Trở lại chỗ Curaçao"Sao ngươi lại đến đây?" Shimizu Ryo nhìn người ngoài cửa đầy kinh ngạc, vội thu súng lại. "Vào trước đi."Người kia có một đôi mắt đẹp như đang thở. Nàng chen vào phòng theo khe cửa mà Shimizu Ryo vừa nhường ra."Chỉ là... đột nhiên muốn đến xem ngươi một chút."
"Cái này tôi cũng không để ý tới."Furuya Rei thở dài,
"Cậu nói với người thường thì có thể đúng, nhưng với Ryo-chan mà nói... Nếu cô ấy không muốn bị phát hiện, thì còn khối cách để biến mất."Nhưng nếu đã muốn trốn khỏi tổ chức, tại sao lại không tìm đến anh để xin giúp đỡ? Tại sao lại tránh mặt anh? Chẳng lẽ cô ấy không tin tưởng anh sao?"Em muốn quay lại một thế giới vui vẻ hơn..."Lời thì thầm mơ màng đêm hôm đó lại vang lên bên tai anh. Điều khiến Furuya Rei lo nhất... là cô ấy sẽ làm chuyện dại dột.Cầu xin em, dù có biến mất khỏi tầm mắt anh cũng đừng tự hủy hoại mình."Chúng ta vẫn còn người ở Tohto Aquarium theo dõi. Nhất định phải ngăn tổ chức tìm thấy cô ấy trước."Cũng chính ở Tohto Aquarium, Gin đã sớm phát hiện "Curaçao" xuất hiện trên vòng quay là giả.
Cho rằng mình bị cảnh sát chơi khăm, hắn lập tức ra lệnh trực thăng xả súng xuống vòng đu quay. Sau khi rút lui về căn cứ huấn luyện, mới phát hiện Shimizu Ryo - người đang bị giam giữ - cũng đã biến mất.Chuyện này khiến cả người hắn như ngọn lửa sắp bùng nổ.Trong phòng trống vắng, Gin đi quanh hai vòng. Khi bước ra ngoài, ánh trăng đổ xuống mái tóc bạc của hắn, ánh sáng rơi lấp lánh như thác nước. Trong làn sáng chập chờn, hắn bật ra một tiếng cười lạnh - dữ tợn, hiểm ác, tàn bạo:"Muốn chết à? Vậy thì ta cũng chỉ có thể cho cô toại nguyện."Vodka và Chianti đều nín thở, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chianti khẽ mở lời với vẻ lo lắng:
"Có thể nào... có gì hiểu nhầm không?"Gin nheo mắt, giọng đầy châm biếm:
"Cô muốn bênh vực ả sao? Nghe cô ta gọi vài câu 'tỷ tỷ' là cũng thấy đáng thương rồi hả?"Chianti hừ lạnh, tính khí cô vốn không tốt:
"Tôi chỉ thấy Maraschino sẽ không vô duyên vô cớ phản bội tổ chức. Anh không thể cứ nghi ngờ thằng Bourbon rồi trút giận lên đầu cô ta. Với cái tính kia của Maraschino, bị anh nhốt lại thì dĩ nhiên cô ta sẽ tìm cách trốn thôi."Gin lười tranh luận, giọng lạnh như băng:
"Ngốc. Maraschino chỉ cần có chút dấu hiệu bất thường, cứ giết tại chỗ. Đó là lệnh của Rum. Cô còn vấn đề gì không?"Chianti còn cả đống vấn đề, nhưng Korn đã giữ cô lại.
"Không có," cô nghiến răng.Gin khẽ nhắm mắt, như thể bị sự ầm ĩ xung quanh làm cho mỏi mệt.
"Chia ra hành động. Cô, Korn và Vermouth đi điều tra xem rốt cuộc bên cảnh sát đang giở trò gì. Còn chuyện của Maraschino, để tôi lo."Gin đã ra lệnh, Chianti không có quyền phản đối. Cô lạnh lùng xoay người, khoác khẩu súng lên vai rời đi cùng Korn.Còn Gin và Vodka quay về căn cứ trong đêm tối yên tĩnh. Hai người gác ngất xỉu, sau khi tỉnh lại cũng không moi được tin gì. Gin không nói hai lời, nổ súng tiễn họ về tây thiên.Đi tiếp vài bước, bọn họ phát hiện thi thể một tay bắn tỉa trên mặt đất.Một người đàn ông cao gầy trong áo khoác đen đang đứng trước thi thể. Gió đêm lật vạt áo anh ta, bóng áo đen hòa tan vào màn đêm sâu thẳm, khiến làn da trắng bệch của hắn trông như không còn giọt máu, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghi ngờ máu trong mạch cũng đã thành băng.Vodka không hiểu có gì đáng cười:
"Đại ca...?"Nhưng Gin lại nở một nụ cười gần như là nhẹ nhõm, mang theo sung sướng khó hiểu:
"Ta còn tưởng con đàn bà đó tốt đẹp thế nào... Hóa ra cũng chỉ là một con chó hoang khó thuần hóa. Ai nuôi cũng chẳng sống được bao lâu.""Tốt, vậy thì tiễn cô ta lên đường."Vodka chần chừ:
"Nhưng mà, đại ca, anh biết Maraschino sẽ chạy đi đâu sao? Nói thật, tôi quen cô ta bao nhiêu năm rồi mà vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta."Gin cười lạnh:
"Khẩu súng ta ném cho cô ta không có đạn, nhưng bên trong có thiết bị định vị. Nhìn dáng vẻ cô ta, chắc chưa kịp vứt nó đi đâu. Vậy thì... không thể chạy quá xa được."Vodka gật gù. Quả nhiên là đại ca, lòng dạ hiểm sâu vô đáy.
---"Hắt xì-!"
Shimizu Ryo hắt hơi một cái.Curaçao lo lắng:
"Sao vậy? Cảm lạnh à?"
Cô đứng dậy đóng cửa sổ lại.Shimizu Ryo xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tư:
"Chắc là có người đang nghĩ tới tôi..."
Cô khẽ nhếch khóe miệng, cười như một con mèo nhỏ vừa rụt rè vừa kiêu ngạo:
"Tôi đúng là người rất được yêu thích, nhiều người thích tôi lắm luôn đó nha~"Curaçao không có vẻ gì nghi ngờ, gật đầu như chuyện đương nhiên:
"Tôi chắc lúc trước mất trí nhớ cũng rất thích cậu."
Cô dịu dàng cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.Nhưng Ryo lại nhói một cái trong ngực.> Này có tính là chơi không đẹp không vậy, trọng tài?
Cô ôm ngực một cái, rồi nhanh chóng gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy đó, lúc trước cậu thích tôi lắm!"
Hoàn toàn không thấy cắn rứt lương tâm gì cả.Sau đó, Ryo tiếp tục cải trang cho Curaçao.Việc sắp xếp chuyển Curaçao ở sân bay Haneda đúng là chỉ để đánh lạc hướng. Ngay cả danh sách hành khách cũng đã bị Ryo hack hệ thống làm giả. Nếu là thành viên bình thường của tổ chức, sau khi phản bội thì phản ứng đầu tiên là chạy ra nước ngoài. Nhưng cả Ryo và Curaçao đều là dạng tổ chức tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha - với họ, chạy ra nước ngoài là không thích hợp.Kế hoạch này kéo dài được bao lâu thì chưa biết, Ryo cũng chẳng kỳ vọng sẽ lừa được ai lâu. Chủ yếu là để kéo thời gian. Trên thực tế, ngay sau khi "đón" Curaçao từ sân bay, Ryo đã đưa cô ấy về nhà mình.Vì cô biết, ngay khi tổ chức phát hiện cô mất tích, phản ứng đầu tiên sẽ là: cô trốn chạy. Khi đó, bọn chúng sẽ không nghĩ tới chuyện về nhà cô tìm trước - và nơi nguy hiểm nhất thường chính là nơi an toàn nhất.Hơn nữa, cô cũng có lý do buộc phải quay lại nhà.Chỉ riêng bộ dụng cụ hóa trang cần thiết để cải trang thành công cho Curaçao, cũng đều cất trong nhà.Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu nhẹ như nhung. Trong căn phòng không bật đèn, dưới ánh trăng lờ mờ, dung mạo của Curaçao dần dần thay đổi dưới tay của Shimizu Ryo."Trước kia... tôi có phải là người rất xấu không?"
Curaçao hỏi, giọng đều đều, như thể đang nói một sự thật chứ không hề đau lòng hay buồn bã. Đôi mắt lấp lánh màu dị sắc của cô lặng lẽ nhìn vào khoảng tối.Shimizu Ryo vừa giúp cô thay quần áo vừa lườm:
"Cũng tàm tạm thôi. Dù sao cái người đang truy sát tụi mình bây giờ còn đáng sợ hơn nhiều."Sau đó cô liếc nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai người, nghiêm túc nói:
"Tiếp theo chắc là phải... cắt ngắn xương chân của cậu một chút. Sẽ hơi đau, cậu cố chịu nha."Curaçao giật mình:
"Hả!? T-Thật cần thiết đến mức đó sao?!"Shimizu Ryo giống như vừa chợt nhớ ra điều gì, giật mình nói:
"Dịch dung không phải đều phải làm vậy sao? A, xin lỗi, ta quên mất ngươi mất trí nhớ. Có nhiều chuyện ngươi không nhớ rõ, loại chuyện này rất bình thường."Curaçao bán tín bán nghi. Thực ra, nàng không thấy việc mất một phần chân mình là chuyện bình thường lắm."Nhưng mà nếu chuyện này ngươi không muốn nói, cũng không phải là không thể thương lượng lại."
Shimizu Ryo tỏ vẻ rất suy nghĩ cho khách hàng, dù có hơi ngượng ngùng, vẫn đưa ra phương án ban đầu. Curaçao sợ nàng đổi ý, vội nói:
"Vậy thương lượng lại chút cũng được."Shimizu Ryo lọ mọ lấy ra giấy bút trong bóng tối:
"Khách hàng tiểu thư, bên ta còn có một phương án thế này, nhưng... nói thật là, phương án này... bọn ta thường không khuyến khích khách hàng dùng."Curaçao tập trung lắng nghe."Chính là... thật ra chỉ cần đổi sang một bộ đồ rộng hơn là được rồi."Mất trí nhớ chứ đâu có mất não. Curaçao cuối cùng cũng hiểu ra:
"Ngươi nãy giờ là đang lừa ta đúng không?"Shimizu Ryo mặt không đỏ, hơi không loạn, gật đầu thẳng thừng:
"Đúng vậy."Nàng còn vỗ vỗ vai Curaçao như một người bạn tốt:
"Ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì. Bất kể trước kia ngươi là ai, nếu hiện tại đã mất trí nhớ, thì chuyện quá khứ tạm thời không liên quan. Trước khi ký ức khôi phục, những rắc rối đó có đối mặt cũng chẳng giải quyết được gì, vậy thì cứ tận hưởng cuộc sống trước đã đi, đại mỹ nhân tiểu thư ~"Nàng đưa một chiếc gương ra trước mặt Curaçao. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong gương phản chiếu một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đôi mắt hơi cụp, đồng tử đen trắng rõ ràng, không tìm thấy chút dấu vết nào của đôi mắt hai màu."Tại sao ngươi lại liều mạng cứu ta?" Curaçao nhìn vào hình ảnh xa lạ trong gương."Muốn nghe thật à?" Shimizu Ryo thò đầu lên từ sau mặt gương, đôi mắt đen lấp lánh như mặt nước, hơi lay động. Curaçao gật đầu."Vì ta từng rất xin lỗi ngươi. Nên muốn bù đắp. Vừa hay ngươi mất trí nhớ, thế thì nhân cơ hội này nhìn lại thế giới một lần nữa. Chờ khi ngươi nhớ lại mọi chuyện, có lẽ sẽ lựa chọn được con đường thực sự thuộc về mình."Con đường thực sự thuộc về ta... Curaçao lặp lại mấy chữ này trong đầu, như đang nếm thử."Hư."
Shimizu Ryo bất ngờ đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, chỉ về phía cửa.
"Có người."
Khuôn mặt nàng nghiêm túc hẳn. Nàng rút một khẩu súng lục từ trong áo ngực, chậm rãi áp sát cửa.
---Trong khi đó, phía bên kia...Chiếc Porsche đen lao đi trong đêm. Trên màn hình điện thoại, tín hiệu định vị vẫn đang di chuyển dọc quốc lộ.Đã truy đuổi hơn một giờ, chỉ còn một chút nữa là tín hiệu sẽ vượt ra khỏi phạm vi Nagano, nhưng Vodka vẫn không thể đoán được mục tiêu của Maraschino là gì.Người bọn họ đang đuổi theo, thật sự là Maraschino sao? Mặc dù nghi ngờ, Vodka không dám hỏi.Trong gương chiếu hậu, hắn thấy bóng người trắng đen đan xen đang ngồi phía sau - một thân ảnh khiến người ta rợn gáy. Đôi lúc Vodka bất chợt chạm phải ánh mắt u lục sắc ấy trong gương, lạnh đến mức khiến sống lưng run rẩy.Gin dường như không để ý đến Vodka. Hắn đang chìm trong dòng suy nghĩ riêng.Phải giết Maraschino bằng mọi giá sao?Vodka muốn hỏi như vậy, nhưng đáp án thì rõ ràng không cần nói cũng biết. Chỉ cần có nghi ngờ là nội gián, tổ chức cũng không tha - huống hồ là người kỳ quái như Maraschino.Huống hồ, nữ nhân kia mang theo một ý nghĩa đặc biệt. Tổ chức đã đầu tư quá nhiều tâm huyết vào nàng - nếu không thể tận dụng, thì phải xóa bỏ ngay lập tức.Vodka còn đang phân tâm thì Gin chợt lên tiếng, giọng lạnh như băng, như sương phủ gương xe:"Vodka, tăng tốc. Nàng đang ở ngay phía trước."Giọng nói ấy hưng phấn một cách khó tin - đến mức nếu Shimizu Ryo nghe thấy nhất định sẽ chửi là biến thái.Vodka thở dài trong lòng, đạp mạnh chân ga.
---Và đây là lý do Gin và Vodka lại chắn trước một chiếc xe chở heo.Rõ ràng Maraschino không thể nào lại ở một nơi như thế này, đúng không? Vodka khẽ liếc vòng quanh đàn heo hồng mập ú, không muốn đoán xem Maraschino đã ném thiết bị định vị vào chỗ nào.Mọi chuyện đến đây đã quá rõ ràng - bọn họ bị Maraschino chơi một vố. Thiết bị phát tín hiệu giấu trong súng lục bị nàng phát hiện, nàng liền lợi dụng nó để dắt mũi bọn họ chạy vòng vòng.Vodka nhìn trời, nhìn đất, nhìn heo, duy chỉ không dám nhìn sắc mặt Gin.Anh chàng lái xe vận chuyển ban đầu còn đang định mắng chửi vì bị hai kẻ mặc đồ đen chắn đường. Nhưng không hiểu sao, sau khi nhìn rõ người ngồi phía sau, giọng hắn càng lúc càng nhỏ, còn run run.Đại ca đang có biểu cảm gì thế?
Vodka ra sức nén sự tò mò. Hắn chỉ có một mong muốn giản dị - sống lâu trăm tuổi."À..." Một tiếng cười lạnh truyền đến bên tai. Vodka run lên."Con đàn bà đó... Ta nhất định phải băm ra làm phân bón cho chó."Cẩu không cần phân bón, đại ca...
Vodka gần như cắn phải đầu lưỡi để không bật ra lời phản bác.Gin từ từ quay ánh mắt lạnh băng sang nhìn chằm chằm anh lái xe. Người kia lắp bắp:
"Ngài... Ngài muốn làm gì?"
---Đúng lúc ấy, một chiếc xe cảnh sát trờ đến. Uehara Yui hạ kính xe, thò đầu nhìn ra:
"Sao thế này? Có chuyện gì à?"Ngồi ghế phụ là Yamato Kansuke, phía sau là Morofushi Takaaki - cả ba vừa phá xong một vụ án, đang trên đường trở về Sở Cảnh sát.Thấy có hai kẻ mặc đồ đen khả nghi chắn đường, Uehara Yui lập tức dừng xe, lấy thẻ ngành ra:
"Tôi là cảnh sát Nagano. Có chuyện gì có thể nói với tôi.""Không, không, tôi không sao!" - anh lái xe hoảng hồn leo ngay vào ghế lái, điều khiển cả xe heo vọt đi như trốn nạn.Vodka nhỏ giọng gọi: "Đại ca..."Gin liếc hắn một cái. Vodka lập tức đổi lời:
"Chúng ta nên rút thôi."Sau nhiều lần thuyết phục, Gin cuối cùng cũng chịu lên xe, chiếc Porsche lại rời đi với tiếng động cơ vang vọng trong đêm.Uehara Yui nhìn theo:
"Gì kỳ vậy. Ăn mặc thế kia đúng là nhìn không ra tội phạm, nhưng vẫn... kỳ quá.""Người đàn ông đó có súng. Rất nguy hiểm." - Yamato Kansuke nói.Có thể khiến Yamato Kansuke phải cảnh giác - tức là thực sự nguy hiểm.Morofushi Takaaki cũng thở dài:
"Xem ra bão sắp đến rồi."
---Trở lại chỗ Curaçao"Sao ngươi lại đến đây?" Shimizu Ryo nhìn người ngoài cửa đầy kinh ngạc, vội thu súng lại. "Vào trước đi."Người kia có một đôi mắt đẹp như đang thở. Nàng chen vào phòng theo khe cửa mà Shimizu Ryo vừa nhường ra."Chỉ là... đột nhiên muốn đến xem ngươi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me