Edit Drop Nu Vuong Khung Bo Tam Phan Luu Hoa
Edit: Tuệ Mẫn
Beta: Vũ
======================================Nữ Hoàng Khủng BốChương 24:
Diệp Đàm trở về chỗ ngồi, vẻ mặt còn lạnh nhạt hơn bình thường nhưng vẫn không có người chú ý đến điều này.
Đối với cô mà nói thời gian đã trôi qua gần 1 năm, nhưng đối với thế giới này mà nói chẳng qua chỉ là 1 tiếng đồng hồ, cô vẫn còn nhớ tình hình lúc đó, vào lúc con dao đâm vào sau lưng cô, nỗi đau đớn dữ dội kéo đến, chẳng qua sự đau đớn này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Những sợi ánh sáng trắng xuất hiện xung quanh cơ thể cô, cảm giác đau đớn trong nháy mắt biến mất, cô giống như bị bật ra khỏi thân thể này, như 1 người ngoài cuộc mà nhìn vào sự đau đớn lắng đọng trên gương mặt của cơ thể đó, cô chớp chớp mắt, mở mắt lần nữa lại nhìn thấy 1 kệ sách vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên tay là cuốn sách tôn giáo cô xem được 1 nửa.
Cuộc đời của "Xuyên Hạ" giống với câu chuyện Alice lạc vào xứ sở thần tiên, vừa quái đản vừa ly kỳ, đợi đến khi kết thúc, mọi thứ trở về bình thường, nó chỉ khiến cho người trong cuộc không ngừng suy nghĩ rằng không biết rốt cuộc đây là câu chuyện thực sự đã diễn ra hay chỉ là hư ảo.
Vào những lúc phải suy nghĩ, cô thường thích giải đề, bàn học cùng bàn nhìn cô viết lách liên tục, những đề toán phức tạp chỉ cần thông qua viết 2 bước đơn giản liền xuất hiện kết quả phía dưới, không đến 10 phút, 1 trang đề thi thật liền viết đầy trên 1 trang giấy, bạn cùng bàn nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ lật tới phần đáp án ở cuối sách đối chiếu với đáp án của cô.
"Đúng, đúng, đúng, cái này cũng đúng..."
Càng xem càng chết lặng, đợi đến khi đối chiếu hết các đáp án, 2 mắt cậu nhìn thẳng, trong lòng bi phẫn, làm sao mà sự khác biệt giữa người và người lại lớn như thế này đây!
Đợi đến khi Diệp Đàm dừng lại, cậu lặng lẽ nhích lại gần "Diệp Đàm, cậu giải đề không cần phải tính toán sao?"
"Mình không có nhìn thấy cậu dùng giấy nháp a." Càng không cần phải nói đến máy tính, cậu biết rằng bạn cùng bạn của cậu từ trước đến nay đều không dùng đến máy tính.
"Tính nhẩm trong lòng."
Cậu ôm ngực nằm bò ra bàn, lại lần nữa cảm nhận đến sự khác biệt giữa người với người, cậu với Diệp Đàm ngồi cùng bàn với nhau cũng sắp hết 1 học kỳ rồi, cô trước đây là 1 thiên tài hàng thật giá thật nhưng cũng không hung tàn đến mức này a, cậu trước đây vẫn nhìn thấy cô tính toán theo công thức trên giấy nháp mà, bất tri bất giác cậu đem vấn đề hỏi ra khỏi miệng.
Liền nhìn thấy cây bút trong tay Diệp Đàm tạm dừng lại, ánh mắt trống rỗng 1 lúc, giống như đang suy nghĩ, tiếp đó liền nghe thấy giọng nói hời hợt của cô, "Có thể là do đã quen không dùng máy tính rồi."
Suy nghĩ là bởi vì cô không dùng máy tính, tính tính liền có thể tính nhẩm ra được.
Bạn cùng bạn cặp mắt trong nháy mắt phát sáng, "Thật sao?"
Nói xong ánh sáng trong mắt liền tắt đi, cậu không dùng máy tính có thể thật sự sẽ có tiến bộ, nhưng tuyệt đối sẽ không đến được trình độ như Diệp Đàm, dù sao thì IQ của người ta cũng bày ra đó.....
Cậu hít sâu 1 hơi, bởi vì Diệp Đàm tính cách lãnh đạm, người sống chớ đến gần, đối với ai cũng hờ hững, xa cách, cộng thêm sự cách biệt tuổi tác, khi cậu đối diện với cô đều cảm thấy không được thoải mái, trừ những lúc cần thiết, cậu rất ít khi chủ động nói chuyện với cô, hôm nay nếu đã mở miệng rồi, cậu thuận thế nói tiếp, "Cái đó, mọi người đều là bạn học, mình còn là bạn cùng bàn với cậu, nếu cần giúp gì thì cứ nói nhé."
Diệp Đàm rất ngạc nhiên nhìn cậu, "Cảm ơn." Dừng lại 1 chút, "Nói cần gì thì mình sẽ nói."
Về vấn đề học phí, có lẽ trước kia cô sẽ phải buồn phiền 1 ít, suy nghĩ làm như thế nào để có thể kiếm về 1 khoản tiền đối với cô mà nói vô cùng to lớn, nhưng hiện tại trong đầu đã có suy nghĩ sẵn.
Trường học không có lớp tự học vào buổi tối, nhưng đương nhiên là có phòng tự học, học sinh có thể tự do lựa chọn ở lại tiếp tục học hoặc là trở về nhà, trước đây cô đều ở lại nhưng hôm nay cô có việc cũng không định sẽ ở lại trường, thôn cô ở cách 1 thành phố khoa học kỹ thuật rất gần, khoảng 2 trạm xe, cô bình thường hay tham gia các cuộc thi đấu, cộng thêm khoản tiền học bổng phong phú của trường học cũng đủ để cô trang trải cuộc sống hàng ngày, còn có thể dành dụm 1 ít tiền.
Trước đây cô có nghĩ qua sẽ mua 1 cuốn sổ tay điện tử đã qua sử dụng, cô trước đó có tải về 1 số giáo trình lập trình cơ bản, chuẩn bị dựa vào đó học, chẳng qua vẫn bị các loại sự tình làm chậm trễ nên chưa đi được, bài tập cũng đã làm xong rồi, cô nhớ lại những chuyện đã tìm hiểu trước kia, xuống xe tại thành phố khoa học kỹ thuật, đi thẳng xuống tầng hầm thứ 2, ở đây chủ yếu là bảo trì, thu mua, các loại bảng hiệu treo trên không, cô vòng qua vòng lại mới tìm được cửa hàng mà cô muốn tìm.
Chỉ có 1 người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào máy tính, dường như không hề phát hiện có người đến, Diệp Đàm gõ gõ vào trước quầy, "Tôi muốn mua 1 cuốn sổ tay điện tử đã qua sử dụng, khoảng 2000 đồng." Nghĩ nghĩ, "Điện thoại đã qua sử dụng có không? Loại khoảng 800 đồng."
Điện thoại trước đây cô xài mua khoảng 50 đồng, hệ thống tệ không chịu nổi, khi cô tra tài liệu thường xuyên bị thoát ra, dứt khoát đổi cái mới vậy.
Chủ tiệm ơ 1 tiếng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Diệp Đàm liền nhướng mày kinh ngạc, "Em gái à, e thật sự muốn mua sao?"
Trên người Diệp Đàm đang mặc đồng phục, trường trung học quý tộc nổi tiếng, những người vào học không giàu cũng quý, người như vậy sẽ muốn mua đồ đã qua sử dụng sao?
Diệp Đàm lành lạnh nhìn qua, chủ tiệm liếm liếm môi, "Được rồi, nếu như em thật sự muốn, anh vài ngày trước mới mua về 1 cuốn sổ tay điện tử còn mới đến 70-80%, em đợi 1 chút anh vào lấy ra cho em xem thử."
Anh ta đứng dậy hệt như không có xương, ngáp 1 cái, đem đồ ra đưa cho cô xem, Diệp Đàm cầm qua sổ tay điện tử, sau khi mở máy lên liền thuần thục vào trang web tải 1 phần mềm về, sau khi mở phần mềm lên liền nhập vào mật mã mà trước đây đã học thuộc.
Vốn dĩ chủ tiệm đang dựa vào trên quầy, cặp mắt rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy 1 khe hở, dường như đang không kiên nhẫn mà đợi cô xem xong, ánh mắt rơi vào trên màn hình sổ tay điện tử, cơ thể vô thức đứng thẳng lên, vẻ mặt dường như nghiêm túc hơn, lại nhìn về hướng Diệp Đàm, ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung tinh thần gõ trên bàn phím, mọi thứ bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến cô.
Sau khi thử khoảng 5 6 phút, Diệp Đàm hài lòng đóng phần mềm lại, 1 chương trình nhỏ đã vận hành thành công, vừa nãy không hề xuất hiện tình trạng đứng máy hoặc những vấn đề tương tự như vậy, "Điện thoại đâu?"
Chủ tiệm nhìn cô đầy hứng thú, "Vừa nãy em đang lập trình hả? nhìn có vẻ rất thuần thục, học bao lâu rồi?"
"Điều này hình như không có liên quan gì đến việc mua máy tính đi?" Cô tuy rằng đang dùng 1 câu hỏi lịch sự nhưng chủ tiệm nhìn vào ánh mắt có thể đông chết người của cô liền chỉ có thể ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, không biết tại sao lại chó chút nhụt chí, "Anh chỉ là hiếu kỳ."
Anh nghĩ nghĩ, "Như thế này đi, em thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, anh tặng em 1 chiếc điện thoại đã qua sử dụng."
Diệp Đàm: "Có xem qua vài cuốn sách lập trình."
Chủ tiệm im lặng 3 giây mới phản ứng lại là cô đang trả lời câu hỏi của anh, "Chỉ là xem qua vài cuốn sách? Chương trình kia là do em tự viết sao?"
"Làm sao có thể." Diệp Đàm dùng ánh mắt đang nhìn thằng ngốc mà nhìn anh, "Đó là 1 chương trình nhỏ tôi xem qua trong sách, tôi học thuộc lại."'
"Em học bao lâu rồi?"
"1 tháng."
Dường như là do nể nang chiếc điện thoại đã qua sử dụng, Diệp Đàm trả lời vài vấn đề, trước khi cô mất kiên nhẫn, chủ tiệm cuối cùng cũng dừng lại việc truy hỏi không ngừng, nhận của cô 2000 đồng, giữ đúng lời hứa tặng cô 1 chiếc điện thoại đã qua sử dụng, trừ những điều này ra chủ tiệm còn đặc biệt đưa cho cô 1 tấm danh thiếp, phía trên chỉ có địa chỉ của 1 trang web, "Ở trên trang web này có giáo trình về lập trình tương đối toàn diện, nếu như em có hứng thú có thể đăng ký vào xem thử."
"Chỉ có hội viên chính thức mới có thể xem đến những nội dung dạy học ở bên trong."
Diệp Đàm nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp màu đen đó trong vài giây, bỏ nó vào trong túi, chủ tiệm ngáp 1 cái, đi đến trước máy tính, "tiểu tiệm bảo trì máy tính, điện thoại, mua vào bán ra hàng đã qua sử dụng, nghiệp vụ rất nhiều, nếu như có nhu cầu, mời ghé đến nhiều hơn. Cảm ơn sự chiếu cố của quý khách, mong đợi gặp lại quý khách vào lần tới."
Sau khi Diệp Đàm trở về liền viết lại đại cương của "Sau lưng", "Quái vật" để đề phòng cô quên mất, sau đó lại bắt đầu tìm hiểu thông tin của 1 số nhà xuất bản, cô có cân nhắc về văn học trên mạng, chu kỳ ngắn, tiền tới nhanh, nhưng bất kể là "Sau lưng", "Quái vật", "Chiến hồn" hay là cuốn "Phục thù" cô suy nghĩ sau đó đều thuộc dạng tiểu thuyết tầm trung chừng 11 đến 12 vạn chữ, chỉ có thể suy nghĩ tìm nhà xuất bản, nhưng cô có ghi nhớ lại tên của vài trang mạng tiểu thuyết nổi tiếng, sau này viết tiểu thuyết dài hơn có thể sẽ dùng đến.
Ở trong 1 đống tin tức về các nhà xuất bản tìm ra vài chỗ có bình luận tương đối tốt, nhìn xem thử yêu cầu nộp bản thảo của họ, cũng ghi nhớ lại. Sau khi làm xong gần hết mọi thứ, cô mới thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, dựa vào lưng ghế, ánh mắt rơi vào tấm danh thiếp kia.
Cô cầm tấm danh thiếp lên, chỉ là 1 tờ giấy mỏng, phía trên chỉ có 1 dòng địa chỉ website, không hề có 1 chút thiết kế nào cả, giống hệt như những tấm danh thiếp rẻ tiền, nếu như ở trên đường nhìn thấy, trong 10 người hết 9 người sẽ trực tiếp vứt nó vào thùng rác, tay cô vô thức gõ gõ bàn.
Hacker...
Khi cô nhìn thấy tấm danh thiếp liền nghĩ ngay đến điều này, người chủ tiệm kia thật sự có chút làm ra vẻ thần bí, nhưng cho dù có 80% khả năng, cũng còn 20% ngoài ý muốn, cô suy tính 1 lúc, cuối cùng vẫn mở giao diện ra nhập địa chỉ website vào.
Không bao lâu liền xuất hiện 1 giao diện, giao diện thiết kế rất bình thường, có vài tấm hình của động vật, nhìn thấy chủ đề của website là bảo vệ động vật hoang dã, không có chỗ nào hấp dẫn người khác, người bình thường mở ra có lẽ không đến nửa phút liền mất hứng thú mà đóng lại.
Diệp Đàm xem 1 lượt về nội dung của trang, ngón tay trên bàn sách quẹt 1 chút, ánh mắt cũng nheo lại.
"Robert-Người bảo vệ động vật vào ngày 21 tháng này phát biểu "Tuyên ngôn toàn cầu về phúc lợi của động vật""
" 'Tiêu dùng có đạo đức, ăn uống có lương tâm' nhà học giả bảo vệ động vật nổi tiếng sẽ diễn thuyết vào ngày 9 tháng này-ngày bảo hộ động vật hoang dã."
"Làm như thế nào để khởi xướng loại hình du lịch thân thiện với động vật, hội trưởng hiệp hội bảo hộ động vật của thành phố S sẽ phát biểu vào ngày 11..."
....
Những tiêu đề này thoạt nhìn cũng không có chỗ nào không đúng, trừ dòng tiêu đề vì để thu hút người đọc mà viết rất dài, nội dung thực sự khiến cho người khác đọc không vô.
Nhưng Diệp Đàm rất mẫn cảm với những con số, cô lại biết được trong trang mạng nhìn như bình thường này lại chứa đựng huyền cơ gì đó, theo tiềm thức liền thấy những tiêu đề này không đúng, trong mỗi tiêu đề đều ẩn chứa con số, cô dựa theo những con số này đối chiếu thành chữ cái tiếng anh.
Cứ đối chiếu như vậy liền xuất hiện 1 địa chỉ website mới, Diệp Đàm nhập địa chỉ vào, bên trong chỉ có 1 thư mục duy nhất, tên của thư mục vô cùng qua loa là 00000, suy nghĩ vài phút, cô quyết đoán tải thư mục về, đến lúc này cô đã hoàn toàn bị gợi lên hứng thú.
Cô nhấp vào tải thư mục, màn hình trong nháy mắt tối đen, cô ngây ra, chẳng lẽ là virus? Nhưng giây tiếp theo trên màn hình xuất hiện đồng hồ đếm ngược, màn hình máy tính xuất hiện chi chít các thư mục, giống như không thể xem hết được, tùy ý mở ra 1 thư mục, 1 công thức toán học xuất hiện trước mặt cô, đồng hồ đếm ngược bắt đầu hoạt động, 10, 9, 8....
Đây là đang yêu cầu cô trong vòng 10 giây phải giải ra đề này.
Sau khi ý thức được, cô theo phản xạ nhập đáp án vào, đề này biến mất, lại xuất hiện 1 đề toán mới, đồng hồ đếm ngược lại bắt đầu chạy 1 lần nữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trán của Diệp Đàm toát ra mồ hôi chi chít, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi, nhìn chằm chằm vào màn hình đến nỗi vô ý cắn rách môi.
"....3, 2, 1."
Cô không ở trong thời gian yêu cầu nhập vào đáp án, đề toán biết mất, giao diện quay lại bình thường.
"....mẹ nó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me