TruyenFull.Me

Edit Drop Nu Vuong Khung Bo Tam Phan Luu Hoa

Edit: Ngọc Linh

Beta: Nguyên

============================

Diệp Tuyết có cảm giác đã cho cô rất nhiều tiền, biết trình độ toán học và thiên phú của Diệp Đàm, cô có chút tiếc nuối. "Tại sao trước đây em không tiếp tục tham gia CMO? Nếu trước kia em tham gia CMO, có lẽ bây giờ em đã được cử đi học cao hơn."

Đúng là tiến độ học tập của Diệp Đàm rất đáng kinh ngạc, càng dành nhiều thời gian học toán hơn. Một bên tự học các chương trình đại học, một bên duy trì mỗi ngày giải đề thi Olympic Toán. Sau kì kiểm tra đầu tiên hàng tháng, không chỉ môn toán của Diệp Đàm vẫn đạt điểm cao, mà các môn học khác cũng không hạ thấp quá nhiều. Hiển nhiên cô vẫn luôn có ôn tập. Việc này làm cho cô Diệp không khỏi nghĩ, nếu cô đem toàn bộ tinh lực đều dành cho toán học thì sẽ lấy được thành tựu như thế nào.

Mặc dù CMO có rất nhiều yêu nghiệt, thiên tài, Diệp Đàm cũng sẽ là người xuất sắc nhất trong số đó. Cho nên cô thập phần không hiểu vì sao lúc trước Diệp Đàm lại từ bỏ cơ hội tiến thêm một bước tới hai lần.

Là vì do cô không biết Diệp Đàm ngoại trừ thời gian học còn phải viết tiểu thuyết, nếu biết sẽ càng giật mình.

Mà Diệp Đàm không có cách nào nói cho cô, lúc năm nhất với năm hai cô không thuận buồm xuôi gió như vậy, cũng không có "Plug-in", cô sở dĩ có thể duy trì tiến độ đáng kinh ngạc như thế là bởi vì cô nỗ lực học tập.

——chức năng giống như gian lận này vẫn có khuyết điểm của nó.

Xuyên Hạ thoạt nhìn tuy với cô giống nhau như đúc, từ ngoại hình đến cách nghĩ, nhưng giống như thiếu trình tự cốt lõi. Phần cốt lõi này chính là "Sáng tạo". Cô có thể máy móc đọc, chia sẻ khả năng đọc và bộ nhớ, nhưng là lại không có biện pháp sáng tạo, ví dụ như "Viết tiểu thuyết".

Mặc dù có khuyết điểm như vậy, nhưng đối với người khác mà nói đã quá đáng sợ, cô có thể liên tục nhảy lớp, tham gia các cuộc thi khác nhau mà vẫn đè bẹp mọi người ở vị trí số một. Đối với nhiều người, năng lực học tập của cô đã thuộc trình độ Đại Ma Vương. Mà bây giờ khiến nhiều người nghẹn họng nhìn cảm thán chính là Diệp Tuyết ở đại học B, người có kiến thức nhiều đến đáng sợ như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.

Diệp Tuyết, "Chờ em vào đại học, đại học B lại nhiều thêm một lão đại cấp yêu nghiệt."

Có lẽ các học sinh cùng lớp với cô đều bị bao phủ bởi bóng ma của Diệp Đàm.

Diệp Tuyết vốn dĩ sau khi vào trường tuổi cũng đã khá muộn, nhưng có một quái vật như Diệp Đàm ở phía sau, Diệp Tuyết quả thực thể hiện sức mạnh của kì thi thạc sĩ lúc trước, cô cũng không thể bị một học muội kém cô nhiều tuổi vậy đuổi kịp.

Diệp Tuyết cảm giác được áp lực, còn có Đoan Mộc Nhạc ở bên trong người đã chết lặng, ai có thể vừa chuyên tâm ôn thi kì thi Toán Olympic đồng thời vừa duy trì giữ cho các môn học khác không lùi bước chứ?

Không nhìn riêng vào trường học của bọn họ, xem lịch sử toàn bộ các cuộc thi Olympic Toán, những người có trình độ như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vị trí thứ hai của trường bị Diệp Đàm nắm giữ cả một học kỳ, biết học kỳ này cô chuẩn bị chuyên tâm ôn thi Olympic, hắn thấy có cơ hội vượt lên, nhưng khi nhìn bảng xếp hạng, cả người liền chết lặng. Hắn đếm đầu ngón tay tính toán, so với lần trước hơn bọn họ hai bậcị, lần này không những không thu nhỏ lại, mà còn kéo khoảng cách lớn hơn nữa.

Hắn thở dài, gửi tin tức cho các bạn học ở trường Nhất trung " Trường học chúng tớ có một quái vật, chuẩn bị tham gia Olympic năm nay, các cậu cẩn thận một chút."

Trường Nhất trung hắn theo học là một trường trọng điểm, tỷ lệ trúng tuyển ở các đại học trọng điểm là 80%. Mỗi năm đều có người được cử đi học Olympic, học bá đều tụ tập lại, đội tuyển tỉnh nhất định có trường học bọn họ, bọn họ còn có lớp học Olympic Toán đặc biệt.

Thời điểm các bạn học nhận được tin tức cũng là vừa lúc lớp Olympic Toán tan học. Nhìn thoáng qua, thần sắc ngưng trọng, "Các đồng chí, theo nguồn tin tức đáng tin cậy, chúng ta năm nay chỉ sợ lại có thêm một đối thủ."

Người giữ vị trí thứ hai nhiều năm kia không đem lí lịch của Diệp Đàm phơi bày ra, nhưng dựa vào sự tín nhiệm bạn học và đối thủ trước, cậu ta vẫn tin hắn sẽ lộ ra tin tức.

Nhưng những người khác không có thận trọng như hắn "Ở trong cuộc thi Olympic , Nhất Trung ta trước nay chưa từng sợ ai."

Tổng số giải thưởng trong kì thi Olympic của khóa trước nháy mắt đã hạ gục các trường học khác.

Đây là lịch sử huy hoàng mang lại cho bọn họ cảm giác tự tin. Các bạn học bất đắc dĩ, nhưng mà hắn cũng không sợ, làm vương giả Olympic trong trường học, chỉ có những người khác sợ bọn họ, nào có hắn sợ người khác. Đối phương cólợi hại bao nhiêu thì lên sân thi đấu sẽ thấy.

Mọi người cũng không xem trọng, chỉ có một người hỏi hắn "Vương Minh, cậu nghĩ gì vậy?"

Đây là một học sinh tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, bộ dáng khéo léo lễ phép thật làm mọi người sinh hảo cảm, Vương Minh nói "Tôi đang suy nghĩ, cuộc thi Olympic năm nay có rất nhiều đối thủ cạnh tranh."

Các bạn học: "Hả?"

Vương Minh: " Có vẻ như bạn gái của anh trai tôi cũng sẽ tham gia cuộc thi Olympic năm nay. Anh trai tôi hình như muốn để cô ấy đẩy điểm số của tôi xuống."

Các bạn học biết hắn có một người anh trai, chỉ là quan hệ anh em không tốt lắm, hơn nữa người anh trai kia thành tích học tập không tốt, học ở một trường tư nhân, nghe vậy liền cười nhạo "Anh trai cậu tấu hài à? Hắn có hiểu thi đua Olympic Toán là gì hay không?"

Olympic không kỳ thị giới nữ, nhưng tiếc rằng các huyền thoại lớn ở trong vòng thi Olympic từ trước đến nay đều không có một nữ sinh nào. Lớp học Olympic của bọn họ chỉ có hai nữ sinh, bạn gái của anh trai hắn không phải hai cô ấy.

Đổi lại là các trường khác, số lượng nữ sinh lại càng ít hơn.

Thiên phú toán học của Vương Minh không tính là đứng đầu, nhưng năm nay hắn mới học năm nhất, hắn tính nhảy lớp, người có thể học ở lớp Olympic Toán, năng lực tất nhiên không thể khinh thường. Anh trai hắn cho rằng có thể tùy tiện để một người đánh bại hắn? Làm trò cười sao?

Vương Minh bất đắc dĩ nói, "Hắn ta luôn có chút ngây thơ, bất quá ai bảo hắn là anh trai tôi chứ?"

Các bạn học vỗ vỗ vai hắn, có một anh trai như vậy, Vương Minh đúng là xui xẻo đến cực điểm.

"Chờ kết quả ra thì ném đến trước mặt cậu ta, đố hắn một câu thi đua Olympic Toán , miễn cho đi ra ngoài bị người chê cười."

......

Giữa tháng mười năm nay, kì thi Olympic chính thức bắt đầu. Nơi thi đấu là trường Nhất Trung, Diệp Đàm từ chối để Diệp Tuyết hộ tống, lẻ loi một mình đi tới Nhất Trung. Nhưng vừa mới từ phương tiện giao thông công cộng đi xuống đã thấy Vương Hạo và Đoan Mộc Nhạc. Vương Hạo bao lớn bao nhỏ, như từ nông thôn đến họp chợ. Đoan Mộc Nhạc che mặt đứng ở phía sau hắn, dường như muốn làm bộ không quen biết hắn.

Vương Hạo sau khi nhìn thấy Diệp Đàm, ánh mắt sáng lên, "Diệp Đàm! Tôi ở đây!"

Kéo Đoan Mộc Nhạc chạy tới chỗ Diệp Đàm. Hắn chạy rất nhanh, bao treo trên người cũng đong đưa lên xuống. Cổng trường đầy xe buýt các trường, học sinh đang xuống xe, nghe được động tĩnh đều quay ra nhìn. Sau khi nhìn thấy cảnh này, trên mặt đồng thời lộ ra kinh ngạc.

Đoan Mộc Nhạc bị những ánh mắt kia nhìn đến, muốn quay đầu đi, quá mất mặt!

Mà Vương Hạo không hề để ý, một đường chạy tới trước mặt Diệp Đàm "Cô xem côi cần cái gì? Ăn cơm chưa? Tôi có mang bữa sáng, cô mang nước không? Tôi mua vài loại đồ uống, đều ở đây, cô nhìn xem côi cần gì, tôi cho cô hết."

Còn oán trách nói, "Tôi nói tôi cho côi, cô đừng từ chối làm gì."

Vương Hạo so với Diệp Đàm thì càng chú ý đến thành tích học tập của cô hơn. Sau khi biết điểm của cô còn hơn hẳn những người khác, biết điểm của Diệp Đàm lớn đến mức bùng nổ, Vương Hạo hận không thể đem cô lên cúng bái. Bởi vì ba hắn sống chết không đồng ý ly hôn, mẹ hắn lại một mực muốn ly hôn, ba hắn biết được mẹ hắn khăng khăng một mực ly hôn, bắt đầu quyết tâm tranh đoạt tài sản cùng quyền nuôi hắn, còn thỉnh thoảng tìm hắn chơi trò tình cảm, khiến hắn ghê tởm.

Sau khi biết cuộc thi Olympic Toán sắp bắt đầu, hắn liền xung phong nhận việc đưa Diệp Đàm đi, đáng tiếc lại bị Diệp Đàm từ chối. Hắn không bỏ cuộc mà đuổi tới cửa. Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn đứng ngoài phòng thi chờ cô thi xong.

Nhất định phải hạ gục tên khốn đó!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

"Anh?"

Một giọng nói vang lên, Vương Minh đứng cách bọn họ không xa nhìn đến hắn như có chút kinh ngạc. Đôi mắt dừng ở trên người Diệp Đàm. Vương Hạo đối với Diệp Đàm quá nhiệt tình. Trên tay cầm một đống đồ vật đưa cho cô. Ở trong mắt người khác, kiểu lấy lòng nịnh nọt này, có điểm hèn mọn.

Đáy mắt Vương Minh hiện lên một tia khinh thường, nhưng vẫn còn duy trì vẻ ngoài lễ phép. Mà nụ cười của Vương Hạo từ khi nhìn thấy hắn lập tức biến mất, nhanh chóng âm trầm, tay nắm chặt, nhìn dáng vẻ tựa hồ như muốn xông lên đi giáo huấn hắn một trận.

"Đây là cổng trường, bảo vệ ở bên kia, cậu cẩn thận một chút!"

Những người đứng cạnh Vương Minh sau khi nhìn thấy lập tức cảnh cáo hắn.

Diệp Đàm lãnh đạm liếc nhìn người đang nói chuyện một cái, người nọ không biết vì sao co rúm lại một chút, thấy cô gái này so với học sinh ở đây còn quá non nớt "Đi."

Dẫn đầu rời đi, Vương Hạo còn có chút không cam lòng, bất quá vẫn là đi theo phía sau Diệp Đàm. Bạn học vừa nói chuyện kia nói, "Làm như thế là đang nói rõ muốn đánh người à? Còn không cho người ta nói gì."

"Hắn ta là anh trai cậu thật sao? Không phải là kẻ thù của cậu chứ? Cậu gọi hắn một tiếng anh, hắn còn không thèm đáp lại."

Sau khi nghe câu nói này, Vương Hạo trên trán nổi gân xanh, suýt nữa nói ra: Các người biết cái quái gì?

Đoan Mộc Nhạc an ủi hắn, "Cậu ta là học sinh trường Nhất Trung. Đây là địa bàn của cậu ta, chúng ta chiến đấu trên sân khách, nhường nhịn vẫn tốt hơn."

Vương Hạo rầu rĩ gật đầu, "Lão đại Diệp Đàm, đại thần! Cô nhất định phải thắng."

"Thuận theo ý trời thôi."

Vốn dĩ Vương Hạo cực kì tin tưởng cô, nghe được lời này bỗng nhiên lại thấp thỏm, nhìn cô vào trường thi bằng vẻ mặt lo sợ bất an, "Vui lên đi, cậu nói có thể thắng không?"

Đoan Mộc Nhạc mắt trợn trắng, bộ dáng này của Vương Hạo làm hắn nghĩ tới chồng ở ngoài phòng sinh chờ vợ đẻ.

"Cậu là bạn gái của anh trai tôi?"

Đại khái là nghiệt duyên, Vương Minh cùng Diệp Đàm thi cùng phòng, chỉ là không cùng chỗ. Trước khi vào thi, Vương Minh bỗng nhiên cùng cô nói chuyện. Diệp Đàm mắt nhìn thẳng, không thấy hắn, Vương Minh hòa hoãn nói "Cậu đối xử với tôi như vậy là bởi vì anh trai tôi với tôi có hiểu lầm nhỏ. Nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, anh trai tôi theo đuổi cậu với mục đích không trong sáng. Hơn nữa hiện tại cậu còn nhỏ, yêu đương sẽ làm chậm trễ thành tích của cậu. Nếu anh ấy vì muốn tốt cho cậu, anh ấy nên chờ đến đại học. Anh ấy có thể kế thừa công ty trong nhà, nhưng người khác không có."

"Cuộc thi Olympic Toán không đơn giản như vậy, chờ sau khi cậu vào sẽ hiểu."

Độ tuổi của Diệp Đàm và Vương Minh tương đương nhau. Được xem như là hai thí sinh nhỏ tuổi nhất trong phòng thi này. Vương Minh là nhảy lớp lên năm nhất, đoán chừng cô hẳn cũng vậy. Thật ngạc nhiên khi Vương Hạo lại có thể có người bạn gái này. Nhưng đột nhiên nghĩ đến sự việc ở cổng trường, hắn dường như đã rõ.

"Đừng bởi vì người khác ân cần lấy lòng mà bị lạc mất phương hướng của chính mình...... "

"Cùng cố gắng." Diệp Đàm vẫn luôn im lặng bỗng nhiên đáp lại một câu. Vương Minh sửng sốt, mới hiểu được cô đây là đang trả lời câu nói lúc trước của hắn: Cuộc thi Olympic Toán không đơn giản như vậy. Mặt hắn liền biến đổi.

Lần này hắn không có cơ hội mở miệng, vì đã đến lượt Diệp Đàm kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me