Edit Exo Hoc Vien Cua Cac Thien Than Hoan
Do nguồn bị lỗi nên giờ qua chương 50 luôn nhé
Nó đi vòng ra sau học viện, có trồng một cái câylớn. Nó ngồi dưới cái cây, tùy ý để cho gió thổi bay mái tóc, tâm hồn nó cũngtheo gió mà bay đi. Hắn đứng ở xa nhìn nó, kìm lòng không được mà tiếnđến,hỏi:" Sao cậu lại ngồi đây?" Nó quay lại nhìn hắn, mỉmcười:" Còn anh, sao lại ra đây?" Hắn đỏ mặt. Sao nụ cười của nó lạiđẹp thế nhỉ? Hắn ngồi xuống, ngay cạnh nó, nói:" Tôi thấy cậu ra đây nênđi theo!" Nó cười:" Anh thừa hơi nhỉ?" Hắn không đáp, màhỏi:" Cậu có chuyện gì buồn sao?" Nó lim dim mắt, nhẹ nhàngnói:" Con người mà, vốn có rất nhiều chuyện buồn..." Nó tựa đầu vàovai hắn, nhận thấy cơ thể hắn có chút cứng nhắc, nó bật cười:" Cho tôimượn vai một chút thôi... được không?" Hắn gật đầu. Nó mỉm cười, nhắm mắtlại, thì thào:" Sehun này..." Hắn hơi giật mình, đỏ mặt đáp:"U...Uk..."Nó lẩm bẩm, giống như tự hỏi:" Nếu có một ngày, tôi biến mất, cậu... sẽnhớ tôi chứ?" Hắn lặng nhìn nó, lắc đầu:" Sẽ không!" Nó cười, nụcười này có bao nhiêu xót xa, chỉ có mình nó hiểu, nhắm mắt , nói:" Tôimuốn ngủ một chút, chừng nào vào lớp hẵng gọi tôi dậy..." Hắn nhìn nó anổn ngủ trên vai mình, mỉm cười gỡ chiếc lá trên tóc nó, dịu dàng nói:" Đồngốc, tôi sẽ không nhớ cậu! Nhưng... cho đến khi, cậu lại xuất hiện trước mắttôi, chân trời góc bể... tôi cũng sẽ đi tìm em !" Nước mắt nó lăn xuốngnhẹ nhàng, nhưng hắn lại không thấy được. Nayeon đứng nấp gần đó, cô ta vừakhóc vừa lẩm bẩm:" Sehun, rốt cuộc, bao nhiêu năm như vậy, trái tim anhvẫn dành cho nó sao?"- Nayeon ngồi thụp xuống-" Em không cam tâm,Sehun, em không cam tâm...".
Chương 50 - Chân Trời Góc Bể, TôiCũng Sẽ Đi Tìm Em...
Nó đi vòng ra sau học viện, có trồng một cái câylớn. Nó ngồi dưới cái cây, tùy ý để cho gió thổi bay mái tóc, tâm hồn nó cũngtheo gió mà bay đi. Hắn đứng ở xa nhìn nó, kìm lòng không được mà tiếnđến,hỏi:" Sao cậu lại ngồi đây?" Nó quay lại nhìn hắn, mỉmcười:" Còn anh, sao lại ra đây?" Hắn đỏ mặt. Sao nụ cười của nó lạiđẹp thế nhỉ? Hắn ngồi xuống, ngay cạnh nó, nói:" Tôi thấy cậu ra đây nênđi theo!" Nó cười:" Anh thừa hơi nhỉ?" Hắn không đáp, màhỏi:" Cậu có chuyện gì buồn sao?" Nó lim dim mắt, nhẹ nhàngnói:" Con người mà, vốn có rất nhiều chuyện buồn..." Nó tựa đầu vàovai hắn, nhận thấy cơ thể hắn có chút cứng nhắc, nó bật cười:" Cho tôimượn vai một chút thôi... được không?" Hắn gật đầu. Nó mỉm cười, nhắm mắtlại, thì thào:" Sehun này..." Hắn hơi giật mình, đỏ mặt đáp:"U...Uk..."Nó lẩm bẩm, giống như tự hỏi:" Nếu có một ngày, tôi biến mất, cậu... sẽnhớ tôi chứ?" Hắn lặng nhìn nó, lắc đầu:" Sẽ không!" Nó cười, nụcười này có bao nhiêu xót xa, chỉ có mình nó hiểu, nhắm mắt , nói:" Tôimuốn ngủ một chút, chừng nào vào lớp hẵng gọi tôi dậy..." Hắn nhìn nó anổn ngủ trên vai mình, mỉm cười gỡ chiếc lá trên tóc nó, dịu dàng nói:" Đồngốc, tôi sẽ không nhớ cậu! Nhưng... cho đến khi, cậu lại xuất hiện trước mắttôi, chân trời góc bể... tôi cũng sẽ đi tìm em !" Nước mắt nó lăn xuốngnhẹ nhàng, nhưng hắn lại không thấy được. Nayeon đứng nấp gần đó, cô ta vừakhóc vừa lẩm bẩm:" Sehun, rốt cuộc, bao nhiêu năm như vậy, trái tim anhvẫn dành cho nó sao?"- Nayeon ngồi thụp xuống-" Em không cam tâm,Sehun, em không cam tâm...".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me