TruyenFull.Me

Edit Fakenut Hai Ba Chuyen Ve Tinh Yeu Giua Toi Voi Sep

Buổi lễ tốt nghiệp ở Ngoại Tháp bị tấn công vũ trang. Khi tin tức truyền đến các lãnh đạo cấp cao của Nội Tháp, họ sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được. Bae Junsik nghiêm giọng hỏi: "Có thương vong nào không? Còn những đứa trẻ tham gia buổi lễ tốt thì sao?"

"Ngoài việc đội huấn luyện giao chiến với kể địch và khiến một số huấn luyện viên bị thương, còn lại bọn trẻ chỉ bị thương nhẹ do đá rơi hoặc do vụ nổ. Hiện tại, Nghị viên Kim đang tổ chức điều trị cho những người bị thương."

Bae Junsik vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe đối phương chua xót nói thêm một câu: "Nhưng có gần năm mươi Dẫn đường... bị đối phương bắt đi."

Ryu Minseok gối đầu lên đùi Son Siwoo, cố gắng chợp mắt, Han Wangho im lặng dùng nước làm ướt một xấp vải lót, đắp lên trán, rồi dùng vạt áo trong lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên thái dương cậu.

Ryu Minseok bị sốt cao rồi.

Quay về nửa ngày trước, để bảo vệ Son Siwoo, sau khi Han Wangho thỏa hiệp với những người áo đen, liền bị áp giải ra Ngoại Tháp. Sự bố trí của đối phương vô cùng hoàn hảo, không chỉ không có bóng dáng quân đội hộ tống trên đường đi, mà còn có xe chờ sẵn bên cạnh hàng rào sắt ra vào. Phần lớn những đứa trẻ Dẫn đường đều có thể chất không tốt lắm, trước khi xảy ra biến cố, nhiều người còn bị thương do đá rơi hoặc bị đánh đập bạo lực ở các mức độ khác nhau. Bọn người áo đen xua đuổi, dồn họ lên xe tải như mớ cá mòi.

Han Wangho lẫn trong đám đông cõng Son Siwoo, Dẫn đường vừa mới tỉnh lại khẽ hỏi bên tai cậu: "Chúng ta... vẫn chưa ra ngoài sao?"

"Ừ, nhưng sắp lên xe rồi." Han Wangho cũng thì thầm nói: "Còn mày thế nào?"
"Cứ vậy thôi, thả tao xuống đi." Son Siwoo tự giễu cười, đau đớn rít lên một tiếng, lật người ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu trên bãi cỏ.

"Son Siwoo!" Han Wangho lo lắng vỗ lưng hắn.

Đoàn người vì sự cố này mà dừng lại một chút. Đám người áo đen đang lùa Dẫn đường tách đám đông ra, đến trước mặt hai người, quát mắng: "Hai đứa chúng mày lộn xộn cái gì! Lên xe ngay."

Son Siwoo nôn thêm vài ngụm máu, rồi nằm co giật trên mặt đất. Thấy vậy, người kia liền vung roi quất tới, Han Wangho nhanh tay lẹ mắt nắm lấy đuôi roi, tức giận nói: "Các ngươi mù hay sao mà không thấy cậu ấy đang ho ra máu? Bất kể là ai, chẳng lẽ làm phiền phức như vậy chỉ để lấy được xác của chúng tôi?"

Câu nói của anh khiến đám đông im lặng. Đám người áo đen ở vòng ngoài nhìn nhau, một người có địa vị rõ ràng cao hơn bước tới, khó chịu nói:  "Mấy tên Dẫn đường nhỏ này còn đáng giá hơn cái mạng chó của ngươi nhiều."

"Đại nhân Kền Kền, hai thằng nhãi ranh này nửa ngày không chịu lên xe, cố tình trì hoãn thời gian hành động của chúng ta."

Kền Kền nhìn Han Wangho và Son Siwoo một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Han Wangho một lúc lâu, nói: "Để bọn chúng lên xe sau cùng."

Nói xong, hắn ta còn ném cho Han Wangho một lọ thuốc nhỏ: "Cho đồng đội của cậu uống đi, ta không muốn trong số các ngươi có một ai chết trên đường."

Sau khi hai người bị đẩy vào xe tải cuối cùng, cửa xe ầm ầm đóng lại.

"Phối hợp được lắm Wangho." Son Siwoo dựa vào cậu, trong bóng tối nhếch miệng cười, nhặt lấy một viên thuốc trong lọ: "Thuốc an thần loại barbiturate, đúng là đồ xấu xa."

"Là thuốc độc sao?" Han Wangho tò mò cầm lên xem, học phần dược phẩm cậu chỉ vừa đủ điểm qua môn thôi, không phải học lại đã là phước đức tám đời rồi.

"Thuốc an thần hồi phục, nhưng sẽ gây nghiện, tốt nhất là đừng uống." Son Siwoo cất thuốc, hỏi: "Mày có thấy Minseok không?"

"Không thấy."

"Nhưng chắc chắn em ấy bị bắt rồi."

"Không có trong đám đông, nhất định đã bị đưa đến nơi khác."

"Tất cả những người bị bắt đều là dẫn đường."

Hai người dùng ngôn ngữ ký hiệu trao đổi nốt phần thông tin còn lại trong bóng tối, lòng đầy suy tư. Han Wangho có chút buồn cười nghĩ, có lẽ đây là lễ tốt nghiệp độc nhất vô nhị trong lịch sử của Tháp.

Trước đây chưa từng có ai, sau này cũng không biết có gặp phải cảnh tương tự như này không.

Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe tải từ từ dừng lại. Han Wangho mở mắt đầu tiên, lay tỉnh Son Siwoo đang dựa vào vai cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửa xe mở ra, bên ngoài quả nhiên là màn đêm đen kịt.

Phần lớn các Dẫn đường đều có tâm hồn mềm yếu và nhạy cảm, nhiều người lần đầu tiên gặp phải chuyện này trong đời, sợ hãi dựa vào bạn đồng hành khóc thút thít.

Ngược lại, Son Siwoo, trông có vẻ yếu ớt hấp hối tới nơi, lại được Han Wangho dìu đi theo dòng người, nhỏ giọng cười thầm.

"Siwoo à, sao giờ mày còn nhe răng ra cười được hay vậy?" Han Wangho nhỏ giọng trêu chọc hắn.

"Ầy không phải." Son Siwoo tựa lên vai Han Wangho, mắt cong cong: "Mày nói xem lần này nếu tính điểm tín chỉ, chúng ta có thể tốt nghiệp sớm không?"
"Tự tin vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, anh ấy là lính gác của tôi mà."

Park Dohyun trong bộ đồng phục đen ngồi xổm xuống, trên đám cỏ trước mặt có thể thấy lờ mờ vết máu đỏ sẫm đã khô. Vết máu loang ra trước mặt, chàng trai nhổ một cọng cỏ ngửi ngửi, rồi đưa vào miệng nhai.

Mùi máu tanh quen thuộc vương vấn xung quanh, Park Dohyun nhắm mắt lại.

Là máu của Son Siwoo.

Lee Minhyung kiểm tra xong dấu vết bánh xe gần đó, quay lại bên cạnh Lee Sanghyuk: "Dưới 6 tấn, là loại xe tải nhẹ. Các dẫn đường không ai có vóc dáng quá to lớn cả."

Lee Sanghyuk gật đầu tán thành. Bae Junsik bên cạnh anh lập tức thông báo cho người kiểm tra những chiếc xe khả nghi phù hợp với dữ liệu. Lee Minhyung vừa gấp gáp vừa khổ sở, chạy theo Lee Sanghyuk, tiếp tục phân tích:

"Nhưng sau khi rời khỏi khu vực này là thành phố, e rằng không thể xác định chính xác được phương hướng. Từ đây rời đi có ít nhất 60 tuyến đường, dù có loại bỏ xe cộ, chúng ta cũng phải xem xét tổ hợp tuyến đường rời đi của đối phương để trích xuất camera giám sát. Càng kéo dài thời gian chúng càng chạy xa, và phải bắt đầu kiểm tra từ đâu? nếu kéo dài nữa... Kéo dài nữa thì Minseok bọn họ..."

"Xin lỗi đã làm phiền, thưa ngài Thủ lĩnh."

Lee Sanghyuk ngẩng đầu nhìn về phía Park Dohyun đang ngậm một cọng cỏ. Hắn đưa tay phải ra, một con rắn lục đốm đen dài khoảng 1 mét cuộn quanh người hắn. Trên lưng màu nâu sẫm của nó còn điểm xuyết những đốm hình bầu dục màu nâu nhạt: "Tôi có thể tìm được bọn họ."

Hắn đẩy kính mắt: "Dẫn đường của tôi đã để lại dấu vết cho tôi."

"Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, không phải thứ mà một lính gác thực tập có thể nhúng tay vào. Cậu là cấp dưới của ai?" Một giảng viên đứng cạnh Lee Sanghyuk cau mày quát lên.

Một giảng viên có vẻ dễ gần bên cạnh nhận ra Park Dohyun, vội vàng lên tiếng hòa giải: "Cậu bé này tuy đang thực tập, nhưng đã là lính đánh thuê từng làm nhiệm vụ cấp cao trong công hội, thành tích rất tốt, có lẽ cậu ấy thực sự có phát hiện gì đó."

"Có các tiền bối ở đây, đến lượt một lính gác thực tập lên tiếng sao?"

"Nhỡ đâu cậu ta thực sự có phát hiện thì sao?"

"Phán đoán của một lính gác thực tập liệu có đáng để tin cậy không..."

"Đủ rồi. Chính vì là chuyện liên quan đến tính mạng con người nên càng phải nắm bắt mọi manh mối." Lee Sanghyuk nhìn thẳng vào mắt Park Dohyun: "Dohyun đúng không? Yechan từng nhắc tới cậu. Tôi tin vào phán đoán của cậu. Nói đi."

Park Dohyun nghiêm túc gật đầu. Con rắn lục quấn quanh người hắn phun lưỡi ra với Lee Sanghyuk và Lee Minhyung, rồi trườn xuống đất, nhanh chóng lao về hướng nam.

"Dẫn đường của tôi cũng bị bắt đi. Tinh thần thể của tôi là rắn lục, cực kỳ nhạy cảm với mùi và di chuyển rất nhanh. Trong trạng thái được tinh thần thể hỗ trợ, tôi có thể tăng cường ngũ quan lên tối đa. Còn tinh thần thể của Dẫn đường tôi là hoa sen, cậu ấy có thể để lại một mùi hương đặc biệt ở bất cứ nơi nào đã tiếp xúc. Nếu là máu, mùi hương đó còn có thể tồn tại và khuếch tán lâu hơn, xa hơn. Cậu ấy đã cố ý để lại một vũng máu lớn ở đây, tạo thành ký hiệu chỉ đường cho tôi."

Park Dohyun còn chưa nói xong, Lee Minhyung đã nhanh chóng đuổi theo con rắn lục kia. Những người khác chưa nhận được lệnh từ Lee Sanghyuk thì không dám hành động, nhưng phần lớn đã lộ vẻ khen ngợi và ngưỡng mộ. Vị giảng viên từng chất vấn, nghi ngờ Park Dohyun thì lặng lẽ lùi vào trong đám đông.

"Sắp xếp nhân lực, bám theo tinh thần thể rắn lục, kiểm tra hướng đi của tất cả các xe tải hạng nhẹ trên tuyến đường, xin lệnh khám xét cấp A từ nghị viện. Mục tiêu nhiệm vụ cấp một của tất cả mọi người, giải cứu các Dẫn đường bị bắt cóc."

"Rõ!."

Khi Ryu Minseok bị mấy người khiêng vào trong, đúng lúc Han Wangho vừa mới nắn lại xương chân cho Son Siwoo xong. Vết thương ở chân tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể trì hoãn kéo dài mãi được.

Ánh đèn huỳnh quang chói mắt rọi thẳng vào các Dẫn đường, ai cũng biết giờ đã là đêm khuya, nhưng rõ ràng kẻ địch không định để họ nghỉ ngơi, dùng không gian kín mít và cảm giác sợ hãi để kích thích tinh thần của mọi người..

Ryu Minseok bất tỉnh bị ném xuống sàn. Han Wangho lao tới đỡ cậu nhỏ, giận dữ hét lên: "Rốt cuộc các người muốn làm gì? Muốn đâm chém gì cứ cho một nhát nhanh gọn đi!"

Ryu Minseok là đại diện của các Dẫn đường, hầu như ai cũng biết cậu. Thấy cậu trở về trong tình trạng thê thảm như vậy, những người nhút nhát thì cố gắng co rúm vào góc phòng, còn một số ít can đảm hơn cũng lo lắng nhìn Ryu Minseok.

"Tất cả bọn mày ngoan ngoãn chút đi." Người đàn ông đồ đen đưa Ryu Minseok về trừng mắt nhìn Han Wangho, cố gắng dọa nạt Dẫn đường dám đứng ra này, nhưng không ngờ bị Han Wangho trợn ngược mắt lên trừng còn dữ dằn hơn. 

Bị áp đảo về khí thế một cách khó hiểu, tên mặc đồ đen tỏ ra hống hách nhưng thực chất yếu thế đe dọa: "Cút về chỗ của ngươi đi." 

"Khoan đã." Han Wangho ôm Ryu Minseok đang bất tỉnh: "Cung cấp nước và thức ăn cho chúng tôi, phần lớn chúng tôi đã hơn 18 tiếng không ăn gì rồi." 

Yêu cầu này nghe có vẻ hợp lý, nhưng thân là một tù nhân mà lại đưa ra yêu cầu một cách đường hoàng như vậy khiến mọi thứ trở nên kỳ quái. Trong chốc lát, cả những Dẫn đường yếu ớt lẫn những kẻ mặc đồ đen đều rơi vào trạng thái ngây người tạm thời. 

"Thằng ranh này!" Tên mặc đồ đen hoàn hồn, theo thói quen giơ roi lên. 

"Thủ lĩnh của các người không phải đã nói rồi sao?" Han Wangho bình thản ôm Ryu Minseok về góc, nhe răng cười với người mặc đồ đen: "Mạng của bọn này quý giá hơn cái mạng chó của cả đám các ngươi đấy." 

Sự thật chứng minh rằng phân tích của Han Wangho và Son Siwoo không sai, lũ côn đồ này mặc dù thô bạo bắt cóc bọn họ, nhưng rõ ràng chúng không dám giết bất kỳ ai. 

Sau khi nhận được thức ăn và nước uống, mấy chục người đều lặng lẽ thở phào. Han Wangho cùng Son Siwoo chăm sóc Ryu Minseok vẫn đang hôn mê, phát hiện cậu nhóc sốt cao, chỉ có thể chọn cách hạ sốt vật lý nguyên thủy nhất.

Không biết là do hạ nhiệt thủ công thực sự hiệu quả, hay Ryu Minseok may mắn hơn người, khi Han Wangho thay khăn ướt lần thứ tư, dẫn đường nhỏ ho khan một tiếng, từ từ tỉnh lại. 

Son Siwoo và Han Wangho đồng thời phấn chấn, những người gần đó cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm. Ryu Minseok ho xong, được Son Siwoo từ từ đỡ dậy, khi nhìn rõ xung quanh và khuôn mặt của mấy người, rõ ràng thở phào một hơi. 

"Minseok, em cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?" Son Siwoo sờ trán cậu nhóc, so sánh nhiệt độ. 

"Bọn chúng đã làm gì em, tại sao em không ở cùng bọn anh, mà lại nằm bất tỉnh rồi được đưa về vậy?" Han Wangho đưa chai nước, nhìn cậu nhóc chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.

Ryu Minseok giọng hơi khàn khàn, nói nhỏ chỉ đủ ba người nghe: "Bọn chúng ép em làm trị liệu tinh thần cho thủ lĩnh của chúng." 

Son Siwoo nghe xong sắc mặt thay đổi hẳn, Han Wangho không hiểu chuyện gì: "Chuyện nhỏ như vậy, tại sao phải bắt chúng ta? Bỏ tiền ra thuê người làm không được sao?" 

Ryu Minseok cười khổ lắc đầu: "Anh Wangho, anh thấy chúng giống người bình thường không? Có lực lượng vũ trang dễ dàng xâm nhập Tháp." 

Son Siwoo nghiêm túc phân tích: "Nếu ngay cả dẫn đường tự do trên chợ đen cũng không dám nhận đơn đặt hàng của chúng, vậy triệu chứng của thủ lĩnh chúng... chắc chắn rất cực đoan. Hơn nữa, chúng có thể làm chuyện bắt người trong Tháp... tổ chức của chúng chắc chắn không phải tổ chức nhỏ, tổ chức như vậy không thể nào thiếu dẫn đường được?" 

Son Siwoo chợt nghĩ đến điều gì, do dự nhìn Ryu Minseok: "Minseok, em... đã đồng ý với chúng điều gì?" 

Cánh cửa đột nhiên mở ra, người mặc đồ đen hung dữ bước vào, liếc nhìn mọi người, ngẩng cằm lên nói: "Nghỉ ngơi đủ chưa?" 

Hắn ta cũng không có vẻ gì là đang trưng cầu ý kiến, mấy người bước lên đẩy Son Siwoo và Han Wangho ra, không nói lời nào liền nhấc Ryu Minseok đi thẳng. 

Sau khi cửa đóng lại, Son Siwoo nghiến răng, chửi: "Chắc chắn nó đã thỏa thuận với lũ khốn đó rồi." 

"Cái gì?" 

"Tao nói, Minseok đồ ngốc đó." Son Siwoo đột nhiên nâng cao giọng, nói lớn: "Em ấy để chúng ta không phải thay phiên nhau đi, đã đồng ý với đối phương tự mình thực hiện trị liệu tinh thần cho chúng." 

"Siwoo..." Han Wangho há hốc mồm không biết nói gì, mọi người nghe xong đều im lặng. 

Son Siwoo cười lạnh tiếp tục nói lớn: "Cứ tiếp tục trị liệu tinh thần như vậy, dù em ấy được xưng là thiên tài quái vật cũng không trụ nổi. Sau này tất cả chúng ta đều là người cống hiến sức lực cho đế quốc, cứ thế này nhìn bạn mình hy sinh vì chúng ta sao?" 

Mọi người vẫn im lặng, Son Siwoo tức giận đến mức không chịu nổi: "Các người đã nghe rõ chưa? Lũ này bắt chúng ta là để thực hiện trị liệu tinh thần cho thủ lĩnh nào đó của chúng, vốn là việc năm mươi người chúng ta mới làm được, giờ Minseok một mình gánh hết rồi, các người còn định giả chết đến bao giờ?" 

"Son Siwoo, cậu thân với cậu ấy, Han Wangho còn là bạn cùng phòng của cậu ấy, sao các cậu không lên trước?" Có người ngụy biện: "Huống hồ chúng tôi cũng không ai nhờ cậu ấy làm vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi còn không biết chuyện gì xảy ra, cậu nổi giận với chúng tôi làm gì..." 

"Với lại làm sao cậu biết được, Ryu Minseok không phải được xưng là tinh thần lực biến thái sao? Lần nào cũng là đại diện Dẫn đường, làm thêm chút việc có sao đâu?" 

"Phải rồi, ai biết được cậu ta được đưa ra ngoài làm gì?" 

"Câm miệng hết cho tôi!" Han Wangho đột nhiên đứng dậy: "Thức ăn và nước uống của các người, là tôi xin về được." 

"Các người bây giờ có thể yên ổn ở đây, là nhờ Minseok đổi lấy." 

"Các người có tư cách gì ở đây chỉ trỏ Siwoo!?"

Những câu chất vấn liên tiếp của Han Wangho khiến không ít người im bặt và quay mặt đi chỗ khác. Vài người da mặt mỏng biết xấu hổ thì lẩm bẩm vài lời xin lỗi, còn vài người khác vốn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn vào cơ bắp trên cánh tay Han Wangho thì đành phải nuốt lại lời định nói. Dù sao chuyện Han Wangho rất giỏi đánh nhau đã vanh danh khắp Tháp rồi.

Những người Dẫn đường vì cuộc tranh cãi này ngay lập tức chia thành nhiều phe. Mấy người vốn có quan hệ tốt với Son Siwoo, Han Wangho và Ryu Minseok tự nhiên tiến lại gần hơn, cùng Son Siwoo nhỏ giọng thảo luận về việc sau này sẽ đàm phán và thương lượng với đám người mặc đồ đen như thế nào. Một nhóm khác, chủ yếu là những kẻ vừa mới tranh cãi với họ lại tránh xa, không muốn cùng Han Wangho và những người khác chung thuyền. Còn một số ít không muốn gia nhập phe nào, rúc vào góc tường nhắm mắt dưỡng thần. 

Không biết đã trôi qua bao lâu, mọi người hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, chỉ có thể thông qua thức ăn mà lũ người mặc đồ đen mang vào để phán đoán rằng ít nhất đã qua hơn 6 tiếng. Ryu Minseok một lần nữa được đưa trở lại. 

Không ngoài dự đoán, Ryu Minseok vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh như lần trước. Nhưng lần này, số người đón cậu ấynhiều hơn hẳn so với lần trước, thậm chí có hai nữ Dẫn đường nhạy cảm trực tiếp ôm lấy cánh tay cậu và bật khóc nức nở. 

Bầu không khí u ám trong chốc lát bao trùm lên mấy chục người Dẫn đường cùng với tiếng khóc. 

"Đừng khóc nữa, Minseok vẫn chưa chết đâu." Han Wangho cười, nháy mắt với Son Siwoo: "Siwoo à, chăm sóc tốt cho Minseok nhé. Nếu không thì chúng ta đã ăn bao nhiêu là đồ ăn khuya và đồ ăn vặt không công của Lee Minhyung trước kia vô ích rồi, ít nhất thì cũng phải cho cậu ấy một lời giải thích chứ." 

"Mày nói cái gì vậy?" Son Siwoo vốn đang để Ryu Minseok gối đầu lên đùi mình, nghe thấy giọng điệu của Han Wangho, lập tức căng thẳng: "Này Han Wangho, đừng có làm chuyện ngu ngốc..." 

Nhưng cậu vẫn chậm một bước. Han Wangho đã bước nhanh đến cửa ra vào. Đám người mặc đồ đen vừa đưa người về vẫn chưa rời đi luôn, thấy Han Wangho đuổi theo liền rút súng ra như đối mặt với kẻ thù: "Thằng ranh con muốn làm gì hả? Cút về chỗ ngoan ngoãn ngồi yên đi."  

"Tôi là Dẫn đường của Lee Sanghyuk, lính gác hàng đầu của đế quốc." Han Wangho nở nụ cười cười toe toét với đám người mặc đồ đen: "Thủ lĩnh của các người gặp chuyện gì rồi? Hay là để tôi thử xem sao?" 

TBC 
================================ 
Đột nhiên lấp hố.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me