TruyenFull.Me

Edit Fakenut Hai Ba Chuyen Ve Tinh Yeu Giua Toi Voi Sep

"Thật sự không phải tôi khoe khoang đâu, cú đánh cuối cùng của Son Siwoo quá hiểm ác, cảm giác như muốn lấy mạng đối phương vậy."

"Như vậy cũng bình thường thôi, nếu lúc đấy không mạnh tay, Lee Minhyung và Ryu Minseok chắc phải bỏ mạng ở đấy rồi."

"Theo tôi thấy thì Han Wangho mới là người mạnh nhất, cậu ta một mình đánh vào sào huyệt của lũ khủng bố đấy."

"Đúng vậy."

"Hoàn toàn đồng ý."

"Đương nhiên rồi."

Nghe mấy dẫn đường đi ngang xì xào bàn tán, Bae Junsik bất lực cười với người bên cạnh: "Bây giờ bọn trẻ trong Tháp đều nghĩ như vậy đấy."

Sắc mặt Kim Hyukkyu không tốt, dù sao Ryu Minseok vẫn còn đang nằm trong phòng ICU, anh ta thật sự không cười nổi:

"Thật là đảo lộn hết cả, lớp học sinh tồn chiến trường của các cậu sau này có thể hủy bỏ được rồi đấy."

Vụ tấn công khủng bố quái dị này, sau đó tuy bị Nghị viện và nội bộ Tháp cấm mọi người thảo luận, nhưng việc rất nhiều dẫn đường bị thương nặng là không thể che giấu được.

Cùng với đó là một lính gác duy nhất bị thương nặng, cùng với dẫn đường của mình được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lee Minhyung.

Nhiệm vụ của Lee Minhyung và những người khác là hộ tống các dẫn đường bị thương trở về Tháp, nhưng hắn nhất quyết đổi khu vực phụ trách với Park Dohyun, hộ tống nhóm cuối cùng gồm Ryu Minseok và Son Siwoo. Nhưng nửa tiếng sau khi Park Dohyun rời đi, một nhóm nhỏ khủng bố còn sót lại đã quay trở lại, cố gắng bắt cóc Ryu Minseok đang bất tỉnh vì bị thương nặng. Mà lính gác còn khả năng chiến đấu ở đó chỉ có một mình Lee Minhyung, vì vậy dưới sự hỗ trợ miễn cưỡng tỉnh táo của Son Siwoo, Lee Minhyung đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với bọn khủng bố, đến khi Park Daohyun nhận được tin tức quay trở lại thì mới kiệt sức ngã xuống.

"Hủy hay không hủy, chẳng phải vẫn do nghị viện các cậu quyết định sao." Bae Junsik an ủi Kim Hyukkyu: "May mắn là bọn trẻ sáng nay đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi."

Lớp học sinh tồn chiến trường là môn học mà giới trẻ không thích nghe nhất, nhưng tất cả các tiền bối lính gác và dẫn đường đều nhấn mạnh, cốt lõi của nó là làm thế nào để bảo toàn bản thân, làm thế nào để trốn thoát. Mà trong vụ tấn công lần này, không một lính gác và dẫn đường trẻ nào tuân thủ môn học này, người nào người nấy đều liều lĩnh, thậm chí có người còn sợ mình không gặp chuyện gì vậy, cũng khó trách Kim Hyukkyu nói như vậy.

"Chuyện này không thể kết thúc đơn giản như vậy đâu, lũ khốn nạn đó." Kim Hyukkyu mặt lạnh như nước, "Vừa nãy hình như tôi thấy xe của Sanghyuk? Cậu ta đến thăm Minhyung sao?"

"Ừ, tiện thể cũng đến thăm cậu nhóc dẫn đường của cậu ấy." Bae Junsik bổ sung, "Dù sao lần này nếu không có cậu nhóc ấy, không biết sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào nữa."

Khi Han Wangho tỉnh lại, Son Siwoo vừa gọt xong một quả táo, thấy cậu tỉnh, có chút không tình nguyện chia ra nửa miếng, đưa cho cậu: "Này."

"Sao không cho tớ miếng to hơn." Han Wangho bất mãn, dù sao chân cậu vẫn chưa cử động được. Ai mà ngờ đám người của Kền kền lại tẩm độc cả vào những viên đạn bình thường. May mà độc không chí mạng, chỉ gây tê liệt thần kinh, Han Wangho không đến mức phải cắt cụt chi.

"Vì đây là táo tớ gọt, nói trắng ra thì đây là táo Dohyun vừa hái cho tớ, cậu muốn ăn thì gọi anh cậu mang đến." Son Siwoo tình hình tốt hơn Han Wangho, phần lớn là nội thương, chưa đến mức không xuống giường được.

Hai người được xếp chung một phòng bệnh để dưỡng thương, Han Wangho đã sớm nghe nói Son Siwoo có một lính gác nhỏ hơn hắn vài tuổi, tuần này nằm viện ngày nào cũng đến đúng giờ, sau đó cùng Son Siwoo cãi nhau chí choé đầy sức sống.

Đúng, là cãi nhau, hai người gần như ngày nào cũng có thể vì chút chuyện vặt vãnh mà cãi cọ, không ai nhường ai, mỗi ngày Park Dohyun đi rồi Han Wangho đều nghĩ chắc ngày mai cậu ta sẽ không đến nữa, nhưng ngày hôm sau lính gác lại đúng giờ mang theo hoa hoặc đồ khác xuất hiện ở phòng bệnh.

Còn đúng giờ hơn cả Han Wangho đi học lớp sinh tồn trên chiến trường.

Nhưng Han Wangho thấy bạn xấu Son Siwoo của mình thật ra rất quý lính gác kia, nếu không sao mỗi khi người ta không có ở đây lại cứ lẩm bẩm nhắc đến vài lần.

Đây chính là mùi vị chua ngọt của tình yêu sao.

"Anh tôi chỉ đến vào ngày tôi nhập viện, coi như là xong nhiệm vụ với ông cụ. Dù sao anh ấy cũng nghĩ chỉ cần tôi chưa chết là báo cáo với ông bô được rồi." Nhắc đến chuyện này, Han Wangho tức giận. Người anh không đáng tin của cậu viện cớ quân đội bận rộn, ngoài hôm nhập viện ra thì không hề đến nữa, thậm chí Han Wangho còn cảm thấy, nếu không phải ông cụ ở nhà bận hơn, chắc anh ấy còn chẳng thèm đến một chút nào.

"Tiếc là Minseok của chúng ta cũng nhập viện rồi, đổi lại trước đây, Minseok còn nấu cơm cho tớ nữa cơ." Han Wangho cảm thán. 

Cậu từng vì giờ thực hành không cẩn thận bị gãy xương phải nằm viện hai lần, bạn cùng phòng tốt bụng trong tháp là Ryu Minseok ngày nào cũng chạy đến bệnh viện đưa đồ ăn thức uống, Han Wangho cảm động đến mức chửi thầm sao mình không phải là lính gác cơ chứ.

Dù mỗi lần cậu nói vậy, Lee Minhyung lại bất mãn lẩm bẩm vài câu.

Nghe cậu nhắc đến Ryu Minseok, Son Siwoo đặt dao gọt trái cây xuống, trầm ngâm một lát: "Bọn chúng sẽ quay lại, vì tinh thần thể của Minseok." 

"Sao cậu biết?" Han Wangho giật mình trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh. Lý do không có gì khác, thông tin về tổ chức khủng bố đã được chuyển đến nội Tháp ngay khi cậu tỉnh lại, và bị đại diện nội Tháp cùng nghị viện ra lệnh cấm tiết lộ mọi thông tin bên trong về sự việc này. 

Về chuyện thủ lĩnh của tổ chức đó bị thương nặng, và tinh thần thể Tỷ Dực Điểu màu xanh băng của hắn. 

Cùng với sự truy đuổi ám ảnh của tổ chức này đối với Ryu Minseok. 

Son Siwoo ngạc nhiên: "Cái này còn cần đoán sao? Cậu có biết lúc đó bọn chúng bất chấp tính mạng, cũng phải cướp Minseok đang bị thương nặng trước mặt chúng ta không?" 

"Chỉ là Tỷ Dực Điểu thôi, các tiền bối người dẫn đường khác cũng có mà..." 

"Không giống nhau." Son Siwoo vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, đột nhiên quát lên: "Han Wangho, cậu đặt táo xuống cho tôi." 

"Cho tôi thêm một quả nữa, xem trên tình nghĩa tôi đáng thương không có ai thăm nuôi mang đồ ăn thức uống." 

Hai người đang tranh giành trái cây qua giường, thì Lee Sanghyuk bước vào đúng lúc Han Wangho lăn xuống đất, ngã chổng vó. 

Thế là thủ lĩnh cùng đám người đi theo đều sửng sốt. 

Đây là lần đầu tiên Han Wangho gặp Lee Sanghyuk kể từ vụ tấn công, và giống như vô số lần gặp gỡ vội vã trước đây, lần nào Han Wangho cũng rất luống cuống. Mặc đồ bệnh nhân, Han Wangho ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt người đến, phản xạ có điều kiện chuẩn bị chạy ngay lên giường, nhưng đùi bị trúng đạn vẫn chưa hồi phục cảm giác, thế là Han Wangho loạng choạng, đầu đập mạnh vào cột giường. 

"A... đau đau đau." Người xui xẻo uống nước lạnh cũng nghẹn, Han Wangho quy mọi bất hạnh của mình cho vị khách không mời này, và trong lòng nguyền rủa hắn thậm tệ. 

Vị khách không mời đầu tiên lạnh lùng quét mắt một vòng quanh phòng, thấy cửa sổ mở toang gió lùa vào, đầu giường chất đống đồ ăn vặt lộn xộn, khẽ nhíu mày. Sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra đầu Han Wangho vừa đập và cái chân băng bó như xác ướp, hỏi: "Cậu không muốn cái chân này nữa sao?" Han Wangho im lặng, Lee Sanghyuk lại hỏi: 

"Không có ai đến thăm là sao? Gia đình cậu không ai đến sao?" Han Wangho cúi đầu thấp hơn. 

"Cậu ăn mấy thứ... đồ ăn vặt này à?" Han Wangho không dám nói gì. 

"Vừa nãy cậu bị đập đầu vào đâu, cậu vội cái gì chứ." Han Wangho thẫn thờ. 

Thấy cậu không nói, Lee Sanghyuk đành bất lực nói: "Lần này cậu lập công, không nhanh hồi phục thì không kịp lễ trao huân chương cuối tháng đâu." Nói xong liền định bế cậu lên, trợ thủ chuẩn bị bước tới giúp, ai ngờ hành động của ngài thủ lĩnh cực kỳ nhanh chóng. 

Thế là, đám người đi theo bên ngoài, Son Siwoo trong phòng, đều nhìn Lee Sanghyuk nhấc Han Wangho lên từ dưới đất, đặt lên giường rồi đắp chăn. Sau đó sờ trán cậu, khẳng định: "Chắc là không bị đập khờ đi đâu nhỉ." 

Han Wangho mặt đỏ như gấc, chỉ cảm thấy đời mình đến đây là hết, nhanh chóng kéo chăn trùm đầu. 

May là Son Siwoo vốn lanh lợi, sững sờ một lát liền phá vỡ sự im lặng khó xử: "Thưa... thưa ngài thủ lĩnh, ngài đến có công vụ gì sao?" 

"Tôi thay mặt nghị viện và nội Tháp đến để khen ngợi và trao huân chương cho các cậu, đồng thời sắp xếp nhóm thực tập của các cậu." Lee Sanghyuk quay người nhận văn bản và huân chương từ trợ thủ, Han Wangho hé một khe chăn, quan sát Lee Sanghyuk. 

Trợ thủ mặt không chút biểu cảm đọc lời khen ngợi từ nghị viện: "... Đặc biệt trao tặng người dẫn đường dự bị Son Siwoo, Han Wangho huân chương quân công hạng ba, đồng thời cho phép hai người đạt điểm tối đa trong kỳ thi sĩ quan dẫn đường, và đủ điều kiện tốt nghiệp." 

"Chúng tôi nguyện trung thành phục vụ lợi ích của đế quốc và nhân dân, không ngừng nỗ lực phấn đấu vì điều đó." Son Siwoo ngồi trên giường vội vàng hành lễ quân đội, cúi đầu nhận huân chương Lee Sanghyuk đeo cho.

Han Wangho cũng không mấy vui vẻ chui ra khỏi chăn hành lễ, trời ơi, cậu vất vả chết đi sống lại mới được cái huân chương hạng ba, hơn nữa, nếu không có chuyện này thì dựa vào thành tích của hai người, dù không đạt điểm tối đa, cũng chắc chắn là điểm cao. 

Một phen xoay chuyển này, khiến họ trông như mấy kẻ đuối sức không tốt nghiệp nổi, hay mấy kẻ có quan hệ dựa dẫm vào nghị viện. 

Như thể nhìn ra sự bất mãn của cậu, Lee Sanghyuk sau khi trao huân chương xong, mới nói: "Chúc mừng các cậu đã tốt nghiệp, hai người dẫn đường. Dù nghị viện đã phê duyệt việc tốt nghiệp của các cậu, nhưng quy định của nội Tháp vẫn yêu cầu các cậu thực tập một thời gian, tuy nhiên sẽ rút ngắn thời gian từ năm năm xuống, cụ thể rút ngắn bao nhiêu tùy thuộc vào đánh giá cuối năm của các cậu, nếu có thể đạt điểm D trước thời hạn, các cậu sẽ lập tức tốt nghiệp." 

"Vì vậy, nhóm thực tập của hai cậu sẽ do nội Tháp sắp xếp thống nhất." 

Son Siwoo giơ tay: "Xin hỏi ngài thủ lĩnh, vậy tờ nguyện vọng thực tập chúng tôi đã nộp..." 

"Theo tờ nguyện vọng của cậu, cậu hy vọng được hợp tác với lính gác... Jung Ji Hoon." Lee Sanghyuk nhìn cậu, "Nhưng theo thông tin đăng ký của cậu, cậu đã có lính gác kết hợp là Park Dohyun. Dù không rõ tại sao cậu lại làm vậy, nhưng nội Tháp tôn trọng lựa chọn của mọi lính gác và người dẫn đường. Vì vậy nhóm thực tập của cậu sẽ là cùng Jung Ji Hoon." 

"Vâng." Son Siwoo thở phào nhẹ nhõm. 

"Còn... cậu." 

Lee Sanghyuk nhìn sang giường của Han Wangho: "Trên tờ nguyện vọng thực tập của cậu, người cậu hy vọng hợp tác là... tôi." 

Han Wangho và Son Siwoo nắm tay nhau nằm viện đủ nửa tháng. 

Sau ngày hôm đó, trợ thủ của Lee Sanghyuk bắt đầu đến mỗi ngày, đến sớm hơn Park Dohyun rất nhiều, liên tục mang đồ ăn thức uống và hoa cho Han Wangho, và mỗi ngày khi Han Wangho chưa tỉnh giấc đều truyền đạt lời chào hỏi thân thiết từ Lee Sanghyuk. 

"Chào buổi sáng, người dẫn đường Han, thay mặt ngài thủ lĩnh gửi lời chào buổi sáng đến cậu." 

Mỗi ngày đúng giờ như robot, thậm chí giọng điệu không chút dao động. 

Hai người sau hai ngày đầu kính trọng, dần dần xem người này như đồng hồ báo thức. 

Khi Han Wangho có thể đi lại được, trợ thủ của Lee Sanghyuk lại đến, lần này là mang theo xe. 

"Thủ lĩnh hy vọng mời cậu đến nội Tháp, có một số việc cần thông báo với cậu." 

Nếu không phải Han Wangho vô tình biết Lee Sanghyuk đang phụ trách đánh giá lính gác và người dẫn đường, cậu chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. 

Không hiểu Lee Sanghyuk đang bán thuốc gì, Han Wangho được đưa đến khu trung tâm nội Tháp, và ngồi yên trong phòng khách suốt hơn nửa buổi chiều, mãi đến giờ ăn tối, Lee Sanghyuk mới từ văn phòng bước ra, phát hiện Han Wangho: "Đi thôi." 

"Đi đâu?" Han Wangho ngơ ngác. 

"Đến Hắc Tháp, nơi cậu nấu cơm sưởi ấm giường chiếu cho tôi." Lee Sanghyuk đùa cợt, vươn tay về phía cậu: "Về vấn đề tinh thần cảnh của cậu, bộ phận kỹ thuật nội Tháp đã có kết luận." 

Thực ra cũng không muốn biết lắm, Han Wangho vừa thầm chửi anh, vừa miễn cưỡng đưa tay. Đành vậy, chân vẫn chưa khỏi hẳn, có người đỡ thì đỡ vậy. 

Nhưng Lee Sanghyuk không định đỡ cậu, anh hơi nghiêng người cúi xuống, bế cậu lên theo kiểu hoàng tử. 

May là văn phòng của Lee Sanghyuk ở tầng cao nội Tháp, trên đường đi không có ai nhìn thấy, Han Wangho kéo cổ áo khoác của anh, đầu cúi gằm. 

"Quan hệ của chúng ta hình như không đến mức không thể cho người khác thấy." Lee Sanghyuk không hiểu: "Làm người dẫn đường của tôi, khiến cậu khó xử đến vậy sao?" 

"Kính thưa ngài thủ lĩnh, tính cả thời gian nằm viện, tôi mới quen ngài được một tháng." Han Wangho có chút bất lực: "Tôi nghĩ trên đời này không ai đột nhiên yêu người mới quen một tháng." 

"Đúng ra là ba năm một tháng lẻ hai ngày." Lee Sanghyuk sửa lại: "Ba năm trước, khi cậu nhập học, chúng ta đã gặp nhau một lần." 

Anh còn dám nhắc đến ba năm trước, Han Wangho nổi máu bất mãn, hoàn toàn không quan tâm người ta đang bế mình, túm lấy cà vạt Lee Sanghyuk chất vấn: "Tốt lắm, cuối cùng ngài cũng thừa nhận rồi, vậy ngài nói xem ba năm trước ngài có ý gì, gặp mặt đã hỏi tôi có muốn kết hợp... kết hôn với ngài không, chuyện này tôi có thể kiện ngài quấy rối tình dục đấy." 

"Chuyện này, tôi nghĩ tôi có thể giải thích..." 

"Còn một tháng trước, mấy ngày trước lễ tốt nghiệp, ngài cướp tờ đăng ký của tôi cũng không nói làm gì, còn vô cớ cho tôi uống máu của ngài, rồi sao nữa, ngài có phải đã lợi dụng lúc tôi ngất để chiếm tiện nghi không?" 

"Lúc đó nếu cậu không uống... tinh thần cảnh sẽ bạo loạn." Lee Sanghyuk để mặc cậu túm lấy cà vạt mình, kiên nhẫn giải thích: "Còn ba năm trước, lúc đó cậu đã lạc vào tinh thần cảnh của tôi, nói một cách đơn giản, 'tôi' quấy rối tình dục cậu lúc đó, có lẽ là từ dạng mô phỏng của tinh thần cảnh, tinh thần thể của tôi." 

"Ngài nói cái gì??" Han Wangho nghe xong sửng sốt, cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi, tinh thần thể của Lee Sanghyuk, chính là bản thân anh. 

Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã đến Hắc Tháp thuộc về Lee Sanghyuk trong nội Tháp, ba năm trước Han Wangho từng đến nơi này, ký ức về môi trường kỳ lạ bên trong vẫn còn rất sâu đậm.

"Sự tồn tại của Hắc Tháp chỉ là để cách ly ngũ quan của tôi." Lee Sanghyuk dẫn Han Wangho vào trong tháp, vẫn là bầu trời xanh ngắt, cùng hồ nước không lớn không nhỏ, trời xanh mây trắng gió nhẹ thảm cỏ, mọi thứ đều giống như ba năm trước, thời gian dường như ngừng trôi.

Trên chiếc ghế dài trong vườn, Han Wangho được Lee Sanghyuk đặt xuống ngồi yên.

"Sự thật rằng tinh thần cảnh của cậu không thể kết hợp với người bình thường, bộ phận kỹ thuật hiện cũng không có giải pháp, Jae Wan nói rằng có lẽ do gen phản hồi từ việc gia đình cậu xuất hiện quá nhiều lính gác."

"Vào ngày tình cờ gặp cậu, tinh thần cảnh của tôi đã dao động dữ dội, và tinh thần thể của tôi đã chủ động theo đuổi cậu, hơn nữa, chúng ta đã có sự kết hợp ngắn hạn, tinh thần cảnh của cậu là duy nhất không bài xích tôi."

"Tôi không biết điều này có chính thức hay không, nhưng tôi dùng danh dự gia tộc để đảm bảo, hy vọng có thể nhận được sự ưu ái của cậu, Han Wangho, chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò chính thức trong thời gian cậu thực tập được không?"

"Nếu cậu đồng ý, trong tương lai, có lẽ chúng ta có thể kết hợp vĩnh viễn."

"Nếu đến ngày cậu đạt đánh giá cấp D và tốt nghiệp, cậu vẫn không thích tôi, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình, tôi cũng sẽ thúc đẩy bộ phận kỹ thuật tiếp tục nghiên cứu vấn đề tinh thần cảnh của cậu, để đảm bảo trong tương lai, cậu có thể tìm được lính gác thực sự yêu thích và kết hợp."

Lee Sanghyuk nói xong đoạn dài này, quỳ xuống, nắm lấy tay phải Han Wangho, thành kính hôn lên mu bàn tay.

Han Wangho quay đầu sang bên, mặt đỏ bừng, "Ngài khiến người ta sao từ chối được."

"Vậy là đồng ý rồi?"

"Đúng, tôi đồng ý hẹn hò với ngài!" Han Wangho cực kỳ bực bội nói to: "Dù trên đời này không ai đột nhiên yêu người mới quen một tháng, nhưng nếu không thử hẹn hò với ngài, biết đâu bộ phận kỹ thuật cả đời này cũng không giải quyết được tinh thần cảnh của tôi..."

"Nếu không yêu ngài, vậy tôi sẽ phải sống độc thân cả đời!"

Han Wangho lẩm bẩm được nửa chừng, càng nhìn mặt Lee Sanghyuk càng tức giận, cuối cùng không nhịn được, bóp lấy đầu Lee Sanghyuk, hướng thẳng miệng anh mà cắn xuống.

Nụ hôn không chút tình cảm này, thậm chí có chút trẻ con bất mãn, lập tức kết thúc trong tiếng hét kinh thiên động địa của Han Wangho.

"Chân của tôi!"

Vì một số sự cố, thời gian xuất viện của Han Wangho bị hoãn lại thêm một tuần, vì vậy đã lỡ mất lễ trao huân chương, còn Son Siwoo thì vì ngộ độc thực phẩm do Park Dohyun cho ăn bất hợp pháp, bị huấn luyện viên khu điều trị mắng mỏ và lưu viện quan sát.

Khi hai anh em khó khăn khỏi bệnh xuất viện, Park Dohyun cực kỳ áy náy, lái xe đến đón người, ghế phụ còn có Jung Ji Hoon đi theo. Han Wangho ngồi hàng sau, hứng thú quan sát không khí kỳ lạ giữa ba người.

"Các cậu thời gian thực tập muốn ra ngoài ở hay xin ở lại trong Tháp." Park Dohyun phá vỡ im lặng trước. Jung Ji Hoon nhún vai: "Đều được." Son Siwoo lướt điện thoại, nghe vậy liếc Han Wangho một cái, nói: "Ở lại, ra ngoài còn phải tìm nhà."

Park Dohyun suy nghĩ một lát, nói: "Có thể đến chỗ tôi ở."

"Thôi đi, cậu vừa trở thành lính đánh thuê độc lập, một tháng được bao nhiêu đâu chứ." Son Siwoo lắc đầu.

"Các cậu đến ở cũng không phiền đâu." Park Dohyun kiên trì: "Thực tập thì có bao nhiêu nhiệm vụ mà nhận chứ, nhiều cái rất vất vả. Ít nhất tôi có thể giúp..."

"Không cần, tôi và Ji Hoon có tay có chân, nếu thực sự sắp chết đói, thì có thể đến chỗ Wangho ăn chực vài bữa là được."

Jung Ji Hoon ở ghế phụ quay người nhìn lại Son Siwoo, nhưng không nói gì.

Trở về ký túc xá sau thời gian dài vắng bóng, Han Wangho lập tức bắt đầu dọn dẹp, Son Siwoo ở phòng bên cạnh thu dọn xong thì qua phòng cậu chơi.

"Nói chuyện chút đi?" Nhìn đồ ăn vặt Son Siwoo đưa qua, Han Wangho đặt chổi xuống: "Tôi cũng đang định tìm cậu."

"Wangho, về chuyện của tôi và Dohyun cùng Ji Hoon... cậu đừng nói ra ngoài."

"Khi nào cậu muốn nói thì nói với tôi." Han Wangho cực kỳ thoải mái. "Đồng ý."

"Chuyện của cậu và... thủ lĩnh, tôi sẽ giữ bí mật." Son Siwoo nhẹ nhõm vỗ vai Han Wangho: "Trước đây là tôi không hiểu, không ngờ cậu kén chọn đến thế, chỉ muốn chọn lính gác hàng đầu như thủ lĩnh thôi."

"Không phải, tôi không định..."

"Cậu không cần giải thích, tôi hiểu mà."

"Không phải, cậu không hiểu! Tờ nguyện vọng thực tập của tôi lúc đó bị anh ta cướp, anh ta tự tay viết lên đó! Lee Sanghyuk không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Cậu hiểu không?!"

"Chuyện nghe có vẻ rất phức tạp, nhưng không ai tin đâu, kể cả tôi."

Han Wangho nhìn Son Siwoo, đành bỏ cuộc giải thích, nói: "Dù sao, ít nhất trước khi chúng ta đều đạt cấp D, hãy giữ bí mật cho nhau."

"Đồng ý."

Han Wangho cũng giống như Son Siwoo đã nộp đơn xin ở lại trong Tháp trong thời gian thực tập. Có rất nhiều người đã đưa ra lựa chọn tương tự như bọn họ, vì vậy nội Tháp đã quy hoạch lại ký túc xá cho các lính gác và người dẫn đường trong thời gian thực tập.

Chính xác mà nói, đây không phải ký túc xá, mà là một căn biệt thự nhỏ độc lập. 

Khu vực trung tâm của nội Tháp là vùng cấm địa, bao gồm cả Hắc Tháp của Lee Sanghyuk và một cụm kiến trúc rộng lớn, hầu hết đều tập trung trong núi, từ lưng chừng núi kéo dài xuống gần chân núi, là các biệt thự nhỏ nằm san sát nhau. 

Toàn bộ dãy núi đều thuộc quản lý của nội Tháp, cây cối và những cối xay gió hoặc bánh xe nước kiểu Hextech hiện diện ở khắp nơi, một mặt dùng để phát điện, một mặt cũng là để tạo ra tiếng ồn trắng bảo vệ các lính gác. 

Han Wangho ngay ngày đầu tiên dọn vào đã nhận được lời nhắc nhở, vì đây là khu vực nhà ở công cộng dùng chung giữa thực tập sinh và các tiền bối lính gác người dẫn đường đã tốt nghiệp, nên khi không ở biệt thự của mình nhất định phải đi vòng qua một cách yên tĩnh. 

"Vậy, chủ nhân trước đây của căn này đã mua nhà chuyển đi rồi sao?" Han Wangho quan sát nội thất bên trong, có chút tò mò. 

"Không, mấy người trước cậu đã hy sinh vì nhiệm vụ." Người hướng dẫn bình thản giải thích. 

Đúng vậy, theo quy định của nội Tháp, cũng để thúc đẩy giao tiếp giữa các lính gác và người dẫn đường với nhau, trong thời gian thực tập theo quy định, Han Wangho cũng sẽ có bạn cùng phòng mới. 

Do hậu quả của vụ tấn công, Ryu Minseok sau khi xuất viện đã bị gia đình giám sát chặt chẽ, nên rất tiếc đã từ chối việc cùng Han Wangho đăng ký ký túc xá, còn người anh em chí cốt Son Siwoo cho biết, cậu ấy đăng ký ký túc xá tổng hợp cùng với Jung Ji Hoon một tòa. 

Thế là Han Wangho lại bước vào vòng quay bốc thăm bạn cùng phòng may rủi mới. 

Căn iệt thự rất rộng rãi, Han Wangho dọn dẹp xong phòng mình, đang suy nghĩ xem nên đợi bạn cùng phòng hay đi dạo quanh khu vực xung quanh một chút, thì dưới nhà vang lên tiếng xe dừng lại. 

"Khu 8, số 49, chắc là đây rồi nhỉ?" 

Người đến rất cao, đang quay lưng lại chỉ huy người đi theo giúp chuyển đồ, thấy Han Wangho bước ra, đối phương quay người cởi mũ, mỉm cười thân thiện với Han Wangho: 

"Xin chào, tôi là Kim Gwanghee, từ hôm nay sẽ là bạn cùng phòng của cậu." 

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me