TruyenFull.Me

Edit Fanfic All X Luu Tang Lofter

Tên gốc: 【霍丧】道德丧失cp

Tác giả: 散烟

Link gốc: https://sanyan98286.lofter.com/post/317009e1_1caa2a32d

Cẩn thận OOC, không thích đừng mắng.

1,5+ đơn giản kéo lang, mỹ nhân kiêu ngạo không thơm sao? (?)

Editor: Nấm Mỡ/Nấm Lùn
Nhân vật: Hoắc Đạo Phu x Lưu Tang
Link edit trên wordpress: xem dưới comment

Một.

"Tôi muốn thấy anh chết, để anh sống được tới bây giờ là do ông trời không thèm nhận anh." Hoắc Đạo Phu tháo khẩu trang y tế ra gấp lại, đẩy mắt kính nhìn Ngô Tà hồi phục không tệ, miệng lải nhải về sự hồi phục của Ngô Tà.

Lưu Tang nghe vậy liếc một cái.

"Quan tâm như vậy à, Tang Ngũ gia thật là nóng vội nha." Nói xong, Hoắc Đạo Phu chỉ chỉ lỗ tai của mình ra hiệu, Lưu Tang giật giật khóe miệng, đáp: "Ôi, đầu năm nay số người tự dát vàng lên mặt không ít, dát vàng như anh thì đúng là hiếm thấy nha."

Ngô Tà: tai không nghe, mắt không thấy...

Hoắc Đạo Phu mỉm cười, đứng lên bước ra cửa cũng không quên kéo Lưu Tang ra theo. Vẻ mặt Lưu Tang kiểu anh kéo ông đây làm cái giề, Hoắc Đạo Phu nhướng mày nói: "Cậu còn dám kình tôi?"

Đóng cửa phòng Ngô Tà lại, tiếp đó một tay chống lên cửa, Lưu Tang đành phải co người lại dựa vào cửa, mạnh miệng nói: "Ngày nào anh cũng chiên bánh quẩy, chiên đến mức bị hoang tưởng rồi à? Phiền anh tự chế thuốc cho mình đi, suốt ngày cứ rủa người khác..."

Hoắc Đạo Phu thả Lưu Tang ra, chỉnh lại áo blouse trắng của mình, "Đúng ha, lỗ tai của cậu vốn có thể chữa khỏi, nhưng xem chừng cái miệng cậu độc như vậy, bị điếc cũng coi như có phúc rồi." "Ha, người điếc cũng không phải tại anh." Lưu Tang cười lạnh.

"Thần tượng!" Lưu Tang cười cười vẫy tay với Trương Khởi Linh, xem Hoắc Đạo Phu như người vô hình.

Hoắc Đạo Phu: Trong rương còn giống như có bình rush.

Hai.

"Nè, tôi nói chứ hai người thuộc thành phần tri thức lại ở đây đánh lộn là sao?" Vương Nguyệt Bán cắn hạt dưa nhìn hai người trước mặt đang giằng co một chỗ.

Hoắc Đạo Phu tóm lấy giữ chặt Lưu Tang thấp hơn, Lưu Tang kéo áo blouse trắng của Hoắc Đạo Phu, còn bóp cổ hắn, phái sau hai cặp kính là bốn mắt trợn trừng nhìn nhau. (tưởng tượng thôi cũng thấy hài rồi =))))

"Ai bảo anh đạp lên tai nghe của tôi!"

"Tôi cố ý hử? Cậu cũng ném thuốc của tôi đó thôi!"

"Anh dám đổ thừa tôi?"

"Còn không phải tại cậu? Tôi thấy cậu nên uống nhiều trà xanh để bổ não đi."

"Hơ, tôi thì thấy anh nên vớt bớt dầu chiên bánh quẩy của mình thì hơn."

. . . ( chỗ này lược bỏ n chữ )

Vương Nguyệt Bán: có hai tên này ở lại Ngô Sơn Cư, mình không lo không có người đấu khẩu. (chém)

"Cọt kẹt" một tiếng, Tiểu Bạch đẩy cửa vào, nhìn thấy Lưu Tang bị Hoắc Đạo Phu đè trên mặt đất, tai nghe và mắt kính rơi rớt bên cạnh, trên cổ Hoắc Đạo Phu còn có mấy vết cào.

Tiểu Bạch: Tang Tang tử bị đè rồi?

Sau đó chợt nghe Hoắc Đạo Phu gằn giọng nói: "Buổi tối cậu tốt nhất là tắm rửa sạch sẽ chờ đó cho tôi!" Lưu Tang cũng không vừa đáp trả lại: "Thưa bác sĩ, cứ không tắm đấy!"

Tiểu Bạch ngốc luôn, có nên cong khoé miệng lên không?

Chốc lát sau, Tiểu Bạch đi tìm Ngô Tà thì thấy Hoắc Đạo Phu mặc áo blouse trắng ngồi trong sân giặt quần áo. . . Lưu Tang bắt chéo chân ngồi một bên, chụp ảnh đăng trong nhóm bạn.

Tham. (tui ko biết tác giả có nhầm lẫn "tam/三" thành "tham/参" hay ko hoặc tác giả có ý khác, theo thứ tự phải là "nhất/một - nhị/hai - tam/ba - tứ/bốn" nhưng ko có "tam" mà thay bằng "tham"?)

Sau một ngày tham gia vào việc thăm dò, Lưu Tang mệt mỏi cực kì, vừa mới ngả đầu xuống gối đã bị Vương Nguyệt Bán lôi cổ dậy đi tụ hợp. Mọi người hào hứng nhộn nhịp, vì đạt hiệu quả rất tốt nên Ngô Nhị Bạch bỏ ra không ít tiền để mời khách. Lần này thăm dò địa hình Lưu Tang là người có công nhất, không tránh khỏi việc bị kéo đi mời rượu.

Đến khi trở về bàn của Ngô Tà thì cậu đã ngà ngà say, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng. Hoắc Đạo Phu đỡ Lưu Tang ngồi xuống cạnh mình. Ai biết được cậu lại ngã vào lồng ngực Hoắc Đạo Phu còn kéo rớt mắt kính của hắn, làm nhảm: "Thần tượng, anh đeo kính hồi nào vậy?"

Mà Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh nhìn bạn nhỏ đáng yêu này, nhếch môi lắc lắc đầu. Hoắc Đạo Phu cau mày ôm ngang Lưu Tang lên, bỏ đi không nói câu nào.

Dọc đường, Lưu Tang bĩu môi: "Bốn mắt, tôi muốn cõng!" Hoắc Đạo Phu nhíu mày, khinh thường nói: "Lúc này mới nhận ra à? Còn nữa, cậu không phải bốn mắt chắc?"

"Tôi muốn cõng!"

"Được."

Lưu Tang gục đầu trên vai Hoắc Đạo Phu, còn ngốc nghếch bắt chước cá vàng há miệng thổi bong bóng. (Tang cuteeeee~)

"Bốn mắt, tôi buồn ngủ, anh thì sao?"

"Sao nào? Ngủ với tôi?"

"Ahaha, anh nói gì vậy? Tôi buồn ngủ, để yên cho tôi ngủ!"

". . . Được, để cậu ngủ."

Bốn.

"Nếu anh thật sự thích tôi thì tôi có thể suy nghĩ một chút?" Lưu Tang buồn cười nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Đạo Phu.

Hoắc Đạo Phu hừ một tiếng, cầm cây tăm bông thấm cồn sát trùng vết thương. Lưu Tang hình như tìm được thú vui mới, tiếp tục nói: "Nếu chúng ta ở bên nhau, anh có để ý việc tôi theo đuổi thần tượng không? Nếu như để ý, vậy nói trước tôi không thể đồng ý với anh đâu."

Hoắc Đạo Phu giương mắt nhìn gương mặt Lưu Tang tràn đầy vẻ đắc ý, tay dùng sức mạnh hơn nữa, cậu nhăn mặt kêu lên: "Á đau, anh nhẹ tay chút. Tôi nói là nếu thôi mà."

Chỉ thấy hắn gỡ bao tay ra, hai tay giữ đầu cậu, đáp: "Không có nếu." Trong miệng tản ra mùi vị trong trẻo, dịu dàng theo đó tràn ngập, cả người như chìm vào một đám mây mềm mại.

Không có nếu, thích là thích.

Hoắc Đạo Phu, trên mặt viết rõ hai chữ tham vọng.

Lưu Tang, tang trong mất mát.

"Đó là tôi sẽ không tin tưởng bất kì kẻ nào, lương tâm lại càng yên ổn, tôi chỉ tin bản thân."

"Người vô lo vô nghĩ, bị điếc một bên tai cũng không sao cả, chúng ta trả hết nợ, hoá giải tiếc nuối đi. Thế giới an tĩnh rất tốt."

Ban ngày một người bước đi dưới bóng râm, ban đêm một người trong bóng tối đuổi theo ánh sáng.

Nếu có một ngày bọn họ thật sự gặp nhau, thì chính là vào lúc hừng đông.

Hình cover và hình này đều là hình minh hoạ của tác giả

Tác giả: Tôi đây là định mở tag chăng վ 'ᴗ' ի

END
_

________________

Bác sĩ chiên bánh quẩy cũng góp một chưn nè =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me