TruyenFull.Me

Edit Fanfic All X Luu Tang Lofter

Tên gốc: 关于刘丧被介绍对象这件事
Tác giả: 铃木拡树♡hrk
Link gốc: https://zanghaihuazhangqiling.lofter.com/post/1f6f6007_1ca3b5b31
Bỏ qua cho tôi đi, tôi thay đổi còn không được sao? ○| ̄|_

Editor: Dạ Tinh
Link wordpress: xem dưới comment.

Gần Ngô Sơn Cư có khu chợ sáng, bình thường mua thức ăn hoặc ăn sáng rất tiện. Mấy người ở Ngô Sơn Cư có tần suất đi chợ sáng còn cao hơn đi siêu thị. Theo lời Bàn Tử nói thì là: "Nghèo vẫn muốn đi siêu thị mua mì gói."

Buổi sáng thức dậy, Bàn Tử lười nấu ăn nên đề nghị mọi người ra ngoài ăn sáng, sẵn tiện mua nguyên liệu lấp đầy tủ lạnh đang trống. Sau khi mọi người đều đồng ý, Trương Khởi Linh đóng cửa Ngô Sơn Cư. 

Đến quầy ăn sáng, cả bốn ngồi xuống, mỗi người gọi một tô mì. Mì được bưng lên, Bàn Tử trộn một tô với dầu ớt và dấm rồi đẩy qua cho Lưu Tang, mọi người vừa ăn vừa bàn xem nên mua sắm những gì. Ăn xong cùng nhau đi đến khu trung tâm của chợ, đi ngang qua một sạp hàng bán mứt quả, một bác gái đang nhiệt tình chào hàng với khách. 

"Trong chợ rất đông đúc, tai của em không chịu nổi đâu. Ở đây chờ bọn anh tốt hơn." Ngô Tà dẫn Lưu Tang đến cạnh sạp mứt quả, mua cho cậu một xâu mứt.

"Nếu không phải cần đến gương mặt đẹp trai của Tiểu Ca, với cái miệng của Bàn Gia anh và danh tiếng của Tiểu Thiên Chân chắc chắn sẽ để một người ở lại chờ cùng em rồi. Em đứng đây chờ một chút, bọn anh quay lại ngay." Bàn Tử chỉ vào Trương Khởi Linh đứng trước mặt giải thích cho Lưu Tang, dù sao có gương mặt này của Trương Khởi Linh tiện lợi hơn rất nhiều.

"Tôi biết rồi. Đi nhanh đi." Lưu Tang phất phất tay, vẻ mặt kì thị.

"Nè chàng trai trẻ, đó không phải Tiểu Tam gia nhà họ Ngô sao?" Bác gái nhân lúc không có ai nói chuyện phiếm với Lưu Tang.

"Dạ, đúng là anh ấy." Lưu Tang tuy hay tranh cãi với mấy người nhà họ Ngô nhưng đối với người ngoài vẫn tương đối lễ phép. Gọi tắt là gia đình bạo ngược.

"Ôi trời, Tiểu Tam gia chúng ta rất nổi tiếng nha. Cậu ta đẹp trai lại hiền lành, tốt bụng, chàng trai cao gầy đi bên cạnh cũng rất bảnh. Chắc đã hấp dẫn bao nhiêu cô gái rồi. Cũng không biết tại sao đến giờ còn chưa có bạn gái, cho dù giới trẻ ngày nay thích kết hôn trễ sinh con trễ nhưng đến tuổi này vẫn chưa có người yêu chẳng lẽ người lớn trong nhà không sốt ruột gì sao?"

"Dạ tùy duyên thôi bác." Lưu Tang cảm thấy chủ đề câu chuyện hình như sai sai.

"Tùy duyên? Bác đã giới thiệu mấy cô gái cho cậu ta, cũng giới thiệu cho chàng trai kia luôn rồi nhưng cả hai đều không chịu." Bác gái chán nản khi không cảm nhận được niềm vui làm bà mai.

"Bác từng làm mai cho bọn họ?" Lưu Tang buộc miệng hỏi.

"Ừ, giới thiệu mấy người lận, có cả thành phần tri thức như giáo viên, còn có Tiểu Tuệ là sinh viên vừa tốt nghiệp học viện nghệ thuật, hình như là khiêu vũ, dáng người rất đẹp"

"Thật sao?" Lưu Tang muốn kết thúc chủ đề này. Cậu cắn mứt quả, mắt ngó nghiêng xung quanh.

"Chàng trai trẻ, cháu có bạn gái chưa?" Bác gái bất chợt chuyển hướng sang Lưu Tang.

"À cháu không có bạn gái." Ngược lại đã có bạn trai, còn không chỉ có một người bạn trai. Nhưng không thể nói ra, sợ làm bác gái sợ mất thôi.

"Vậy cháu làm nghề gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Cháu thích kiểu con gái như thế nào? Để bác giới thiệu cho cháu con bé Tiểu Tuệ kia rất xinh nha. Cho bác số điện thoại của cháu hoặc wechat cũng được."

"Cảm ơn bác. Cháu không cần đâu ạ." 

"Đừng ngại. Bác thấy cháu chắc hơn 20 tuổi nên mới nói. Gặp mặt làm quen vài người, nếu không vừa ý thì coi như kết bạn thôi." Bác gái bước ra khỏi sạp hàng muốn xin số điện thoại của cậu.

"Cảm ơn bác nhiều ạ. Cháu phải đi tìm bạn cháu đây. Tạm biệt bác." Lưu Tang lùi lại hai bước, né tránh sự nhiệt tình quá mức của bác gái.

"Bác gái à, đứa nhỏ này không có thời gian yêu đương đâu. Gia đình cậu ấy không cho yêu sớm, ngài biệt hạt trộn lẫn cùng a." Giọng nói của Bàn Tử từ phía sau bỗng vang lên. 

Lưu Tang vừa định quay đầu lại đã có người ôm vai kéo cậu lùi lại mấy bước. Ngô Tà ôm chặt hai vai Lưu Tang, cười với bác gái nói "Cám ơn bác, lần sau cháu sẽ tới mua ủng hộ bác." Cả ba xoay người kéo Lưu Tang đi nhanh, để lại bác gái đứng phía sau đang thất vọng.

"Giỏi thật nha Tang Bội Nhi, có người làm mai mối cho em luôn đấy."

"Xem ra đứa nhỏ này rất sạch sẽ, làm người khác cảm thấy vẫn là hoa chưa có chủ."

Lưu Tang cảm thấy lời nói giữa Bàn Tử và Ngô Tà có gì đó không ổn, cậu cố gắng tránh khỏi tay Ngô Tà đang ôm mình, hoang mang nhìn về phía thần tượng, chỉ thấy anh lạnh lùng không thèm nhìn mình. Tự nhiên có cảm giác xong đời rồi.

Bọn họ không đưa Lưu Tang về Ngô Sơn Cư mà kéo cậu vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

"Khoan đã, mấy người muốn làm gì?" Lưu Tang lo lắng nói.

"Đánh dấu."

(Tác giả: đừng bắt tôi viết chi tiết, tôi chỉ có thể khóc thôi á :D )

(Tác giả: Bàn Tử —— cổ, Ngô Tà —— cắn, Trương Khởi Linh —— xương quai xanh)

Lưu Tang thở hổn hển, muốn kéo áo lên che lại nhưng mà hôm nay mặc áo cổ thấp không che được gì cả.

"Đi thôi." Ngô Tà rất hài lòng.

"Hả! Không đi! Muốn đi đâu nữa? Không phải về nhà sao?" Cậu nhìn ra khỏi con hẻm phát hiện không phải hướng đi về nhà vội hỏi.

"Khoan về nhà, em đeo tai nghe chống ồn lên trước đã. Hôm nay Thiết Tam Giác dẫn em đi dạo hết khu chợ sáng này."

"Anh điên hả?! Tôi như thế này còn bắt đi dạo chợ?" Lưu Tang chỉ vào chính mình hỏi.

"Chính xác, như vậy để không còn ai nhớ nhung em nữa." Ngô Tà liếc cậu một cái rồi tiếp tục kéo người đi về phía trước.

Trương Khởi Linh nhìn Lưu Tang bên cạnh, vươn tay kéo dây chun buộc tóc của cậu xuống, đeo vào cổ tay trái.

Thấy khu chợ sáng gần ngay trước mắt, cậu lấy tay che mặt lại. Xấu hổ thì xấu hổ vậy.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me