Tên gốc: 关于让刘丧喝水这件事
Tác giả: 铃木拡树♡hrk
Link gốc: https://zanghaihuazhangqiling.lofter.com/post/1f6f6007_1ca2d6a3d
Lại viết vớ vẩn, bỏ qua các loại ooc.
Editor: Dạ Tinh
Link wordpress: xem dưới comment.
Tháng 8, ở Hàng Châu vừa mới trải qua một trận bão.Sáng sớm, Lưu Tang che miệng ngáp đi ra từ phòng Ngô Tà. Nửa đêm hôm qua mưa bão có sấm chớp, Cậu đang ngủ ngon trong phòng thình lình bị tiếng sấm làm giật mình thức giấc. Sau khi trở về từ Thành Sấm đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng khiến cậu không ngủ được, gãi gãi đầu quyết định ôm gối qua phòng thần tượng, không ngờ trên hành lang đi đến phòng thần tượng bỗng gặp Ngô Tiểu Cẩu cũng vì tiếng sấm mà không ngủ được. Ngô Tà liếc nhìn cái gối trong tay Lưu Tang, vươn tay nắm áo cậu kéo về phòng mình. Ôm Lưu Tang trong lòng, cảm nhận thân nhiệt mát lạnh của cậu Ngô Tà thoải mái chìm vào giấc ngủ còn cậu giãy không ra đành phải chịu trận nằm im, nghe nhịp tim đều đặn bên tai từ từ thiếp đi.Sau khi cơn bão đi qua, nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Bàn Tử trong bếp vừa ngâm nga ca hát vừa nấu ăn. Bữa trưa nấu món mì Lưu Tang thích ăn cùng với chân gà ngâm chanh ớt có sẵn trong tủ lạnh và bia ướp lạnh...tuyệt vời. Lưu Tang, Ngô Tà và Trương Khởi Linh ngồi bên bàn ăn chờ đợi. Lưu Tang đang cúi đầu nghịch điện thoại bỗng thấy trên màn hình điện thoại có giọt máu, theo phản xạ đưa tay lên lau mũi, khi ngón tay cái chạm vào môi, đau đớn hít một hơi mới nhận ra mình bị nứt môi, cả miệng đầy máu. Nghe tiếng hít khí, Ngô Tà và Trương Khởi Linh cùng nhìn về phía cậu, Lưu Tang vội vàng dùng giấy lau miệng."Sao vậy? Bỗng dưng chảy máu thế này?" Ngô Tà nhanh chóng rút thêm mấy tờ khăn giấy đưa cho Lưu Tang."Không biết nữa, hình như bị nứt môi. Không sao đâu.""Nứt môi mà chảy nhiều máu như vậy? Để anh xem." Ngô Tà nhìn khăn giấy thấm ướt hết, đứng dậy kéo tay Lưu Tang lại."Không sao thật mà, không cần nhìn. Chút nữa là hết thôi." Trương Khởi Linh nắm hai tay Lưu Tang, Ngô Tà nhanh chóng giữ cằm cậu kiểm tra. Vết nứt khá sâu, chưa chạm vào đã chảy máu, bên cạnh còn có vài vết nứt nhỏ khác."Ba người làm gì vậy?" Bàn Tử bưng đồ ăn đi tới, nhìn thấy Tiểu Ca và Ngô Tà giữ chặt Lưu Tang không biết đang nhìn cái gì."Lưu Tang bị nứt môi, khá sâu.""Để tôi xem. Sâu thật, không giống vết thương bị cắn, sao tự nhiên bị nứt thế này?""Đã nói không sao rồi mà. Chắc mấy ngày nay uống ít nước, không phải ở đây có bia sao? Em uống liền." Lưu Tang cảm thấy Ngô Tà làm quá rồi."Anh không thấy em uống nước nha, ấm nước trong phòng còn nguyên. Lần cuối cùng em uống nước là khi nào hả?""Xế chiều hôm qua. Bây giờ đói bụng quá, chúng ta ăn cơm được chưa?""Xế chiều hôm qua?!" Ngô Tà là người phương nam nghe xong thì ngạc nhiên."Em là người Tây Bắc, không uống nhiều nước. Sao thế? Có gì không tốt hả?""Không phải chứ Tang Bội Nhi. Chủ Tịch Mao nói rất đúng, à cũng không hẳn là Chủ Tịch Mao. Mặc kệ đó là ai thì nước là sự sống của con người. Em không chịu uống nước, nhìn coi môi khô nứt có giống bị dao cứa không. Về lâu về dài coi chừng bị sỏi thận đó nha." Bàn Tử bắt đầu bật chế độ mama Bàn."Bàn Tử chết bầm! Chuyện không có gì mà anh nói như thật!""Ơ hay Tang Bội Nhi, em cho là anh nói xạo đúng không?""Lưu Tang, thói quen không uống nước này của em phải thay đổi ngay. Tiểu Ca đi lấy chai nước khoáng lại đây. Từ hôm nay trở đi, một ngày phải uống hết hai chai nước cho anh." Ngô Tà, ông chủ của Ngô Sơn Cư đập bàn quyết định."Anh điên rồi hả Ngô Tà! Làm gì có ai ép buộc người khác như anh! Không uống là không uống, uống không nổi." Lưu Tang muốn chạy trốn bị Ngô Tà đè lại ngồi trên ghế."Uống." Trương Khởi Linh vặn nắp chai nước khoáng đưa cho Lưu Tang."Thần tượng đừng như vậy mà. Tuy rằng em rất vui mừng khi anh mở nắp chai cho em nhưng bản thân là có người có nguyên tắc, em không uống...thôi được rồi em uống." Dưới ánh mắt của thần tượng cậu đành phải cầm cầm lấy chai nước uống một xíu."Uống xong rồi, giờ có thể ăn được chưa nha?" Lưu Tang uống cho có lệ.Ngô Tà buồn cười, liếm liếm miệng chuẩn bị biến hình thành Tà Đế, không ngờ Tiểu Ca nhanh tay hơn. Trương Khởi Linh cầm chai nước ngửa đầu uống một ngụm lớn, tay giữ cằm cậu cúi xuống hôn, cậu bị hôn bất ngờ không kịp phản ứng lại. Lưu Tang không muốn bị sặc chỉ có thể nuốt từng ngụm nhỏ nước chảy vào trong miệng mình.. Sau khi đút nước xong Trương Khởi Linh còn liếm vết thương trên môi cậu rồi mới tách ra."Ăn cơm trước. Uống nhiều nước quá em ấy lại ăn không ngon.""Ừ, ăn cơm trước. Buổi chiều uống hết phần nước còn lại cũng được." Ngô Tà vừa ngồi xuống vừa nói. Bàn Tử gật đầu đồng ý."Đang nghĩ gì đó Lưu Tang? Ăn cơm đi." Ngô Tà thấy Lưu Tang vẫn còn ngây người ra chưa cầm đũa lên."Tự hỏi bây giờ dọn ra khỏi Ngô Sơn Cư có kịp không?""Vậy thì em có thể bước đến cửa lớn Ngô Sơn Cư thử xem, Bàn Gia anh sẵn sàng cùng Thiên Chân và Tiểu Ca làm cho em dẹp luôn cái ý nghĩ đó đi.""Chỉ muốn em uống nhiều nước thôi chứ có phải muốn lấy mạng em đâu chứ. Hay là em muốn anh giống Tiểu Ca đút nước cho em hả? Dù sao anh cũng không ngại làm vậy nha.""Anh, im ngay!"
END