TruyenFull.Me

Edit Fanfic Truong Khoi Linh X Luu Tang Lofter

(tui ko thể nào thoát nghĩa được cái tên nên đành để nguyên QT lun)

Tên gốc: 【灵丧】我头秃了
Tác giả: 暮暮
Link gốc: https://zhongerbandezhongerbing.lofter.com/post/1e3deaea_1ca6e064d
Tiêu đề và truyện không liên quan, OOC Tang Tang và Tiểu Ca của các bạn, HE, ngắn nhỏ yên tâm ăn.
Lấy cảm hứng từ bài hát《Đáy Biển》
Editor: Nấm Mỡ/Nấm Lùn
-------------------

1

Lưu Tang đứng trên thành cầu.

Đó là một cảng biển rất rất dài, cậu ngồi trên thành cầu gỗ, tháo giày, đôi chân trần ngâm vào nước, sóng biển lạnh băng đánh vào chân cậu, tựa như muốn đẩy cơ thể cậu (quay về bờ).

Thật buồn cười, ngay cả sóng biển còn biết kéo cậu lên nhưng trong hiện thực lại chẳng có ai bằng lòng kéo tay cậu.

Âm thanh của biển cả bao lấy cậu, Lưu Tang chống tay đứng lên, cậu không cần quay đầu cũng biết người của Ngô gia đang đứng phía sau.

Cùng với thần tượng của cậu, tình cảm chân thành của cậu.

Nhưng như thế thì có ích gì.

"Đừng tới đây."

Lưu Tang quay đầu lại, đưa lưng về phía mọi người, ngửa mặt nhảy từ trên cầu xuống.

2

Khoảnh khắc ôm được đứa nhỏ lên từ trong nước, lần đầu tiên Trương Khởi Linh cảm thấy trong lòng lo lắng, tiếng gọi của Ngô Tà và Bàn Tử cũng không nghe thấy.

Là anh hại chết Lưu Tang.

Người trong lòng ngủ thật yên bình, nếu như hành hạ nửa đời trước của Lưu Tang là do cha mẹ vậy thì tất cả giày vò nửa đời sau của Lưu Tang là Trương Khởi Linh mang đến.

3

Đáy biển thật sự rất yên tĩnh, Lưu Tang nghĩ cậu không phải kiểu người dễ tự sát nhưng có vẻ như tình huống hiện tại ngoài chết ra cũng không còn cách nào khác.

Lời thổ lộ của Lưu Tang đến quá bất ngờ, nhiệm vụ lần này của bọn họ rất đơn giản, ngoại trừ bị dư âm nổ mạnh ngộ thương đến bên ngoài, những người khác hầu như đều an toàn thoát ra.

Buổi tối mở tiệc bên bờ biển, Bàn Tử dẫn đầu bàn rượu, Lưu Tang uống hai chai, say rượu, dưới ánh trăng mông lung nhìn Trương Khởi Linh, cười hì hì vươn tay muốn chạm vào (anh), động tác vươn tay khựng lại giữa chừng, Lưu Tang nhìn Trương Khởi Linh, ánh mắt say mê mà nhìn anh.

Đây chính là thần.

"Thần tượng, tôi thích anh, rất rất thích."

Cậu biết.

Trương Khởi Linh biết.

Nhưng Trương Khởi Linh không cần.

4

Lưu Tang không biết thể hiện tình cảm, khi còn nhỏ chưa biết đi đã bị ép phải chạy trốn, Lưu Tang biết cách đáp trả kẻ đã gây sự với mình, biết phân biệt thuốc giảm đau và dịch dinh dưỡng, nhưng không có ai dạy cậu cách yêu, theo đuổi tình yêu, cách yêu thương người khác.

Trương Khởi Linh yên lặng nhìn bên trong hành lý nhiều thêm một đóa hoa dại bé nhỏ, anh từng nhìn thấy lúc sáng, là hoa nở ở ven đường, run rẩy, cẩn thận mở lòng mình ra từng chút một.

Lưu Tang lấy tất cả ôn nhu không nhiều lắm của bản thân cho Trương Khởi Linh, đi theo phía sau của anh, một tiếng thần tượng hai tiếng thần tượng, cậu cố chấp mặc kệ mình không được đáp lại. Lưu Tang từng nói cậu thích Trương Khởi Linh không liên quan đến anh, chỉ là cậu tự nguyện yêu anh mà thôi.

Nói dối.

5

Thật sự khiến Lưu Tang tan vỡ là một tháng trước, mấy người Trương Khởi Linh phải về thôn Vũ, Lưu Tang không có lý do gì để đi theo nên cậu định sẽ thổ lộ lần thứ hai vào trước buổi tối khởi hành, coi như tế một chút tình yêu nhỏ bé của mình.

Còn chưa kịp gõ cửa phòng Trương Khởi Linh đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Là giọng của Ngô Tà, hắn nhíu mày ngồi ở bên giường hỏi Trương Khởi Linh: "Anh thật sự không định đáp lại Lưu Tang sao?"

"Không."

Ánh trăng chiếu rọi vào ô cửa sổ, Trương Khởi Linh không phải không thích Lưu Tang, chỉ là anh chưa nghĩ ra nên tiếp nhận phần tình cảm chân thành không lẫn một chút tạp niệm này như thế nào.

Lưu Tang ngầm đồng ý anh miễn cưỡng, ngầm đồng ý anh im lặng, ngầm đồng ý anh trì hoãn.

Nhưng từ chối thẳng thừng như vậy thật sự làm tâm Lưu Tang rơi xuống biển sâu, hít thở không thông.

Cậu chán ghét cảm giác khó thở thế này, lúc nhỏ bị mẹ kế đánh sắp chết cũng là cái cảm giác này.

6

Nếu không có được, nếu thần của cậu không thích cậu vậy thì cậu rời đi là được.

7

Sau khi Lưu Tang tỉnh lại, Trương Khởi Linh đang bận rộn trước mắt cậu, cậu chống khuỷu tay muốn ngồi dậy nhưng trên người vẫn còn yếu.

Trương Khởi Linh đỡ dưới cổ cậu, đưa ly nước có cắm ống hút đến trước mặt Lưu Tang.

"Uống nước."

8

Mấy ngày nay giống như một giấc mơ vậy.

Trương Khởi Linh cứu cậu lên từ dưới biển, trên bàn ăn luôn gắp thịt cho cậu, khi ra ngoài nhất định phải để cậu đi bên trong, sau đó là nắm chặt tay nhau.

"Không phải anh không thích tôi sao."

Lưu Tang khuấy trà sữa rồi hút một ngụm, hôm nay cậu bị Trương Khởi Linh dẫn đến quảng trường, từ ngày đó sau khi cậu tỉnh lại, nói thật là cậu hoàn toàn không đoán được Trương Khởi Linh đang suy nghĩ cái gì, quan tâm dịu dàng mọi nơi làm cậu lo sợ.

Như vậy là đang đền bù sao? Cậu không biết được suy nghĩ của Trương Khởi Linh, đương nhiên cũng không biết anh yêu hay không yêu cậu.

Lưu Tang tham lam, cậu tham luyến dịu dàng mà Trương Khởi Linh cho cậu, cho dù là giả tạo cũng tốt.

9

"Hôm nay có buổi diễn nhạc nước, Bàn Tử nói."

Trương Khởi Linh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, anh rất thích kéo tay Lưu Tang, chỉ sợ mỗi giây mỗi phút không chú ý thì bạn nhỏ của anh sẽ rơi xuống biển sâu.

10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1

Âm thanh nhạc nước vang lên, Lưu Tang kinh ngạc, ống hút đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất, mấy cột nước phập phồng lên xuống tạo thành hình trái tim, cùng lúc đó những người chuẩn bị sẵn giơ bảng đèn lên, vô số ánh đèn tụ vào một chỗ xếp thành một câu.

Cơ thể chợt ấm áp, Trương Khởi Linh ôm cả người cậu vào trong ngực, từng câu từng chữ rõ ràng nói bên tai cậu.

"Tôi yêu em."

10

Trương Khởi Linh đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người.

Anh không phải vô tình, không phải vô nghĩa, chỉ là anh không biết thể hiện tình cảm như thế nào, anh tự cho rằng mình không yêu Lưu Tang, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sóng biển nuốt chửng hình dáng kia, anh không kịp nghĩ nhiều đã lao xuống.

11

Có người bị sóng biển nuốt mất, không kịp cứu lên.

May mà, may mà bọn họ còn kịp.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me