Edit Finished R18 Sau Khi Xuyen Sach Toi Duoc Vai Ac Su Ton Tho Lo
Chương 4: Hắn thề, từ nay về sau tuyệt đối không nghĩ lung tung về vai ác nữa
Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ sương, gà trên thành chưa kịp tỉnh, Thẩm Uẩn đã thu dọn xong hành lý ít ỏi của hắn và Tạ Đạo Lan.Tiền trong tay còn chút ít, nhưng chẳng nhiều, nếu không muốn đói bụng, phải chi tiêu tằn tiện hơn.Thẩm Uẩn đành gác ý định gọi xe ngựa, tựa cửa miếu ngắm trời trắng xám, trong lòng thầm nhẩm tính chuyến này phải đi bao lâu.Giao thông thời cổ đại cực kỳ lạc hậu, vùng khai phá cũng chẳng nhiều, giữa các thành cách nhau xa thẳm, dọc đường toàn đất hoang rừng rậm chẳng bóng người. Con đường sắp tới, e chỉ khó khăn hơn bây giờ.Xuyên đến đây hơn hai tháng, thể lực và khả năng chịu khổ của Thẩm Uẩn đã được tôi luyện đủ đầy. Hắn chẳng lo mình không trụ nổi, chỉ e thương thế trên người vai ác chưa lành hẳn, nếu lại phải long đong lặn lội thế này...Dĩ nhiên, chết thì chắc chắn không chết. Vết thương kinh khủng như vậy mà chỉ một tháng đã hồi phục đến mức này, Thẩm Uẩn đã xem Tạ Đạo Lan như gián đánh không chết, nổi bật nhất là sức sống mãnh liệt.Chỉ là vai ác giờ đây thực quá thê thảm, thảm đến nỗi Thẩm Uẩn vốn không giàu lòng đồng cảm cũng sinh ra chút thương xót.Hắn ngoảnh đầu nhìn Tạ Đạo Lan còn đang ngủ say, lắc đầu cười khẽ: "Đúng là ăn mặn lo chuyện nhạt. Người ta là đế quân tu giới tương lai, còn mình, một tên pháo hôi tay không buộc nổi gà, xen vào làm gì chứ."Lại qua nửa canh giờ, Tạ Đạo Lan mới từ giấc mộng tỉnh dậy.Khi ở tu giới, y hiếm khi ngủ, lòng người hiểm ác, cướp của giết người như lẽ thường tình, chỉ e ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã đầu lìa khỏi xác.Nào ngờ trọng thương trốn xuống phàm giới, lại được đêm nào cũng an giấc.Thẩm Uẩn thấy y tỉnh, nâng thùng gỗ đựng nước trong đã chuẩn bị sẵn đến trước, khẽ nói: "Sư phụ, tắm rửa trước đi, lau người cho sạch, sẽ thoải mái hơn chút. Hành trình đến Vấn Hà Thành chẳng biết dài bao lâu, đường sá gập ghềnh, lần tắm tiếp theo chẳng rõ khi nào mới có."Tạ Đạo Lan thoáng ngẩn ra, nhìn Thẩm Uẩn: "Ngươi tắm rồi?"Thẩm Uẩn đáp: "Ta dọc đường tắm ở sông là được."Tạ Đạo Lan nheo mắt: "Ta cũng tắm ở sông được."Thẩm Uẩn có phần bất đắc dĩ, đặt khăn vải sang bên, nhẹ giọng: "...Thân thể sư phụ không tiện."Tạ Đạo Lan ngẩn người một lúc mới hiểu ý Thẩm Uẩn, vành tai khẽ đỏ. Thẩm Uẩn bèn tự giác đứng dậy, bước ra cửa miếu, quay lưng ngồi trên bậc thềm.Chẳng bao lâu, sau lưng vang lên tiếng vải áo cọ xát và tiếng nước tí tách.Đầu óc Thẩm Uẩn bất giác hiện lên hình ảnh Tạ Đạo Lan cởi y phục, thân thể trắng ngần thon dài bước vào thùng gỗ, kèm theo những ngày lau người cho y thấy nơi hồng hào kia giữa hai chân, khiến đầu hắn rối loạn chẳng nghĩ được gì.Một luồng nhiệt vô danh từ bụng dưới trào xuống. Dưới quần nổi lên một khối lớn.Thẩm Uẩn vội xua tan những ý nghĩ lẳng lơ không đúng lúc ấy, cúi đầu nhìn "lều nhỏ" của mình, lòng hơi buồn bực.Hai tháng xuyên không, một tháng dãi nắng dầm sương, có lúc còn phải đánh nhau với chó hoang, tháng còn lại thì phải chăm người bệnh, ngày ngày ở công trường chở gạch lội bùn mệt như trâu.Tính ra, hắn đã hơn sáu mươi ngày chưa giải quyết nhu cầu sinh lý.Thẩm Uẩn đang tuổi mười tám xuân xanh, dục vọng và thể lực dồi dào nhất, nhịn hơn hai tháng mà chưa nổ tung đã là rất giỏi rồi.Dẫu vậy, hắn cũng không thể nghĩ đến một tên đàn ông mà nổi dục vọng được.Tuy thân thể người đó trắng trẻo đẹp đẽ, ở nơi dưới hồng hào mềm mại, nhưng Thẩm Uẩn, một tên trai thẳng hàng thật giá thật, vẫn khó chấp nhận việc coi một người đàn ông làm đối tượng tưởng tượng của mình, dù rằng đối phương có nữ huyệt cũng không được.Hắn nhịn một lúc, không nhịn nổi nữa, liền đứng dậy, định tìm chỗ khác giải quyết chuyện dưới thân. Vô tình nghiêng đầu, khóe mắt thoáng thấy Tạ Đạo Lan đứng trong thùng gỗ, cúi đầu, một tay cầm vật mềm giữa chân, một tay chậm rãi di chuyển giữa hai đùi, như đang rửa nơi ấy.Mẹ nó.Thẩm Uẩn lập tức quay mặt, thầm mắng một tiếng, giọng trầm vội nói: "Sư phụ, ta đi mua ít đồ." Rồi chẳng ngoảnh lại mà rời đi.Mua đồ?Tạ Đạo Lan ngẩng đầu, vừa kịp thấy bóng Thẩm Uẩn vội vã bỏ đi.Nhưng nhãn lực y quá tốt, "lều nhỏ" dưới thân Thẩm Uẩn chẳng thoát khỏi mắt y.Nhận ra lý do thực sự Thẩm Uẩn rời đi, Tạ Đạo Lan mặt nóng lên, lấy khăn bên cạnh lau sạch nước trên người, thế nhưng trong lòng lại chẳng thấy giận dữ vì bị xúc phạm.Thẩm Uẩn trốn trong rừng giải quyết một lần, tạm dập được lửa. Hắn không biết tình hình của mình đã lộ, để che giấu, còn chạy ra phố mua ít lương khô và thảo dược.Sau khi trút xong một lần, trên đường về, Thẩm Uẩn năm lần bảy lượt tự cảnh tỉnh bản thân không được phép có ý nghĩ sai trái với vai ác nữa.Đừng thấy Tạ Đạo Lan giờ dễ nói chuyện, đó chỉ vì y chưa khôi phục tu vi. Nguyên tác ghi, người chết dưới tay y, xác chất cao hơn núi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Thẩm Uẩn nếu muốn giữ mạng thì phải hành xử cẩn trọng hơn.Sư đồ gì chứ, Tạ Đạo Lan ngay cả sư phụ mình còn giết, mối quan hệ này vốn chẳng đáng tin chút nào.Thẩm Uẩn thề từ nay dù có phát tình với heo cũng chẳng dám nghĩ bậy về Tạ Đạo Lan, rồi bước qua ngưỡng miếu hoang.Tạ Đạo Lan đã mặc áo xong, tóc dài ướt át, đầu tóc còn nhỏ nước.Sẹo trên mặt tuy đáng sợ nhưng đã nhạt bớt, mắt cụp xuống với hàng mi thon dài, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.Thẩm Uẩn lòng khẽ động, bước tới, lấy khăn khô khác, cúi người gom tóc ướt của y, nhẹ nhàng lau.Tạ Đạo Lan chẳng động đậy, hoàn toàn tin tưởng để lưng trần đối diện thanh niên sau lưng.Đợi tóc gần khô, Tạ Đạo Lan đứng dậy, hỏi: "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?""Xong rồi." Thẩm Uẩn cầm bọc vải nhỏ bên cạnh, bỏ lương khô và thảo dược vừa mua vào. "Bất cứ lúc nào cũng có thể đi."Tạ Đạo Lan gật đầu, bước ra ngoài miếu trước.Thẩm Uẩn vốn nghĩ mình và vai ác phải dùng đôi chân đi bộ đến Vấn Hà Thành, ai ngờ y ra khỏi cửa miếu, huýt một tiếng dài, lập tức, một âm thanh ngựa hí vang vọng từ đầu con đường nhỏ đáp lại.Tiếng vó ngựa rầm rập, chẳng mấy chốc, một con ngựa cao lớn lông đen bóng mượt hiện ra trước mắt Thẩm Uẩn.Hắn nhìn Tạ Đạo Lan, lại nhìn ngựa, trợn mắt há mồm.Tạ Đạo Lan nhận ra ánh mắt hắn, nói: "Chỉ là chút tiểu xảo, sau này ngươi muốn học, ta sẽ dạy."Thẩm Uẩn bước tới, thử sờ bờm ngựa đen, con ngựa rất thân thiện, hắt hơi một cái, hai chân trước đạp đạp xuống đất.Hắn ngoảnh lại, nhìn Tạ Đạo Lan, hơi ngượng: "Ta... không biết cưỡi ngựa."Tạ Đạo Lan đáp: "Không sao, ta dạy ngươi." Nói xong nhảy lên ngựa, ánh mắt ra hiệu Thẩm Uẩn ngồi sau.Thẩm Uẩn ngắm nghía mông ngựa một lúc, hai tay chống lưng ngựa, vụng về trèo lên.Vừa lên ngựa, ngực hắn đã áp sát một thân thể ấm nóng.Tạ Đạo Lan giọng bình thản: "Nắm chặt bờm hai bên ngựa, dùng cẳng chân kẹp bụng ngựa, đừng hoảng, có ta đây, ngươi không ngã được."Thẩm Uẩn làm theo, nắm bờm, hai tay vòng bên hông Tạ Đạo Lan, trông như ôm y vào lòng.Lòng hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.Đi đường một ngày, đêm đến, họ tìm một chỗ yên tĩnh ven đường nghỉ tạm.Dọc đường may mắn gặp một con thỏ mắc bẫy, Thẩm Uẩn ra bờ sông xử lý đơn giản, nhóm lửa, nướng thịt thỏ xèo xèo dầu, mùi thơm lan tỏa.Lại lấy muối trong bọc rắc lên, Thẩm Uẩn đưa cả hai chân thỏ cho Tạ Đạo Lan, bù đắp cho những ý nghĩ xúc phạm sáng nay.Càng gần thời điểm Tạ Đạo Lan khôi phục tu vi, hắn càng phải đối tốt với y.Chỉ vậy, hắn mới đảm bảo ngày sau sống dễ chịu.Ăn xong, Tạ Đạo Lan đề nghị tự mình canh đêm.Thẩm Uẩn định từ chối, nhưng cưỡi ngựa một ngày, đùi trong đau rát, đành gật đầu nhận lời.Lửa dần tắt, trong rừng chỉ còn ánh trăng như sương.Tạ Đạo Lan tựa bên cây, cúi nhìn khuôn mặt thiếu niên ngủ say cạnh mình, đưa tay ra, ngón tay dừng lại cách một tấc.Cuối cùng, y vẫn rút tay về.Ngẩng đầu ngắm trăng, vận công pháp, hấp thụ linh lực lẫn lộn trong không khí, một đêm lặng lẽ trôi qua.Hôm sau lại đi nửa ngày, cuối cùng trước hoàng hôn, Thẩm Uẩn và Tạ Đạo Lan đến Vấn Hà Thành.Vấn Hà Thành trong nguyên tác là một tiểu thành quỷ dị.Vì gần sông lớn, nhiều người trong thành sống bằng thuyền bè đường thủy. Nhưng hai năm gần đây, chẳng hiểu sao, Vấn Hà Thành vốn mưa thuận gió hòa lại liên tục hai năm không mưa, ruộng đồng chẳng mọc nổi, sông gần đó cũng có dấu hiệu cạn khô. Nhiều người chết đói, không ít kẻ phá sản.Với một tiểu thành phía Nam gần sông biển, chuyện này cực kỳ bất thường.Mắt thấy ngày tháng không qua nổi, có kẻ nói, đây là do thành chẳng tin thần phật, thiếu tín ngưỡng, chọc giận thần linh thượng giới, nên mới chịu tai ương này.Lời này rất nhảm nhí, nhưng trong cảnh gần tuyệt vọng lúc ấy, người còn lại đành phải tin.Thế là rầm rộ xây nhiều miếu Vũ Sư, cúng bái cầu khấn, một thời thành phong trào, ai không bái Vũ Sư, chẳng phải tín đồ của ngài, liền thành tội nhân cả thành.Kỳ lạ thay, có lẽ ngẫu nhiên trùng hợp, sau khi bái Vũ Sư, trời thực đổ một trận mưa lớn, kéo dài hơn nửa tháng.Song chuyện chưa hết. Mưa lâu như vậy, nước sông chẳng dâng chút nào, vẫn không đi thuyền được. Đã có tiền lệ, người trong thành lại làm y như lần trước, xây miếu Hà Bá.Chẳng bao lâu, miếu Hà Bá xong, sông ngòi trở lại như cũ.Lần này, dân chúng vốn nửa tin nửa ngờ bắt đầu từ đáy lòng tin rằng hạn hán trước thực sự là do tai ương do thần linh giáng xuống.Vấn đề ruộng đồng chẳng cần đợi nữa, họ ngày đêm xây thêm nhiều miếu Thổ Địa.Thế là tiểu thành nhỏ bé này, khắp nơi có hơn hàng chục ngôi miếu, mỗi miếu thờ một vị thần khác nhau."Chính vì đang ở trong môi trường cuồng nhiệt và bệnh hoạn méo mó này, nên một báu vật chết chóc như Huyết Châu Ngọc, dù đã gây họa cho rất nhiều đời chủ nhân, vẫn có người sẵn lòng tiếp nhận.Ráng chiều phủ lên cả thành một tầng sắc kỳ quái, Thẩm Uẩn xuống ngựa, xa xa nhìn những kiến trúc ấy, lòng bất giác bất an.Chẳng biết vai ác trong nguyên tác vì sao lại đến chốn quỷ dị này.Tạ Đạo Lan không như Thẩm Uẩn biết rõ nội tình, xuống ngựa vỗ đầu ngựa, bình thản nói: "Đi thôi, vào thành.". . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me