TruyenFull.Me

Edit Finished R18 Sau Khi Xuyen Sach Toi Duoc Vai Ac Su Ton Tho Lo

Chương 8: Từ góc độ nào đó, hắn cũng coi như dùng lao động để báo ân (Dùng tay - H)

Thẩm Uẩn dĩ nhiên chẳng sợ Tạ Đạo Lan, nói đúng hơn, trong lòng hắn, vai ác vốn nên điên cuồng và tàn nhẫn như thế.

Hắn dùng cánh tay mỏi nhừ ôm lấy thân thể trong lòng, phát hiện Tạ Đạo Lan đang run rẩy.

Thẩm Uẩn cảm thấy hơi khó hiểu: giờ Tạ Đạo Lan đã toại nguyện, khôi phục tu vi, lấy lại sức mạnh đủ để về tu giới báo thù, vừa rồi còn tự tay giết kẻ từng sỉ nhục mình, ba niềm vui đến cùng lúc, không mừng rỡ đã đành, sao lại run?

Hắn trời sinh tính tình lạnh lùng, khó hiểu những cảm xúc phức tạp này, phần lớn thời gian, hắn dùng logic suy đoán, rồi dựa vào kết quả mà đưa ra phản ứng thích hợp.

Vậy nên Thẩm Uẩn chẳng hỏi gì, chỉ cúi đầu, hôn lên trán Tạ Đạo Lan, khẽ nói: "Sao ta lại sợ sư phụ được."

Hơi ấm qua áo truyền đến liên tục, xua tan sát khí lạnh buốt trong máu thịt.

Cơ bắp căng cứng của Tạ Đạo Lan dần thả lỏng.

Hơi thở đầy mùi máu tanh, niềm vui và nỗi sợ từ báo thù cùng sát vẫn ý để lại dư âm run rẩy trong linh hồn.

Tạ Đạo Lan chẳng muốn ngẩng đầu, chẳng muốn đối diện, chỉ muốn tựa vào lòng thanh niên trẻ trước mặt, như thể giữa trời đất, ngoài nơi đây, chẳng còn chỗ nào mang lại cho y chút ấm áp.

Y cất tiếng: "...Thẩm Uẩn."

Thẩm Uẩn đáp: "Ta đây."

"Đưa ta về khách điếm."

Nói xong, thân thể chẳng động đậy, đầu còn rúc sâu thêm vào hõm cổ Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn khựng lại: Tạ Đạo Lan chẳng lẽ muốn hắn bế y về?

Chuyện này...

Lòng hắn rối rắm.

Hắn không hề mong Tạ Đạo Lan quá ỷ lại mình, nếu có cách khiến vai ác nhanh chóng mất hứng thú với hắn, Thẩm Uẩn chắc chắn sẽ chẳng do dự mà làm.

Đáng tiếc không có.

Trong lòng tuy rối ren, nhưng Thẩm Uẩn vẫn ôm vai Tạ Đạo Lan, khẽ cúi người, luồn tay xuống khuỷu chân y, bế cả người y lên.

Vấn Hà Thành đang ở giữa lễ tế sông hỗn loạn, hai người đầy máu và bùn, đi trên đường cũng không thu hút bao ánh nhìn.

Về khách điếm, tiểu nhị liếc họ, lông mày chẳng động: "Muốn nước nóng không?"

"Muốn." Thẩm Uẩn nghĩ người nơi đây chắc đã mất khả năng ngạc nhiên, thấy nhiều chuyện lạ cũng thành quen, hắn móc vài đồng tiền, "Mau mang lên."

Có tiền boa, nước nóng đến rất nhanh. Vừa vào phòng, nước nóng đã được đưa lên ngay.

Thẩm Uẩn đặt thanh niên trong lòng xuống giường, hỏi: "Sư phụ, ta giúp người tắm chứ?"

Hỏi xong tự thấy thừa thãi.

Quả nhiên, Tạ Đạo Lan chẳng chút do dự gật đầu.

Thẩm Uẩn lòng khẽ thở dài, cởi áo y, đầu óc bất giác nhớ đến cánh tay đứt lìa của kiếm khách áo đỏ bay giữa không trung.

Cụp mắt che giấu cảm xúc, Thẩm Uẩn ôm vai ác trần trụi vào thùng tắm, dùng tay rửa sạch máu bám trên người y, động tác thuần thục chẳng kém gì điều dưỡng viên chuyên nghiệp trong ICU.

Tạ Đạo Lan nửa nằm trong thùng nước nóng, hai tay gác mép thùng, tóc đen trải trên mặt nước, khẽ lượn theo sóng. Y nhìn tay thiếu niên lướt qua bụng mình, vết thương suýt khiến y chảy cạn máu giờ đã biến mất, da trơn láng như mới, chẳng còn dấu tích.

Nếu Thẩm Uẩn không đến, không đưa y Huyết Châu Ngọc, e rằng y đã bỏ mạng tại đó.

Hắn lại cứu y một lần nữa.

Tạ Đạo Lan hỏi: "Ngươi tìm Huyết Châu Ngọc thế nào?"

Thẩm Uẩn bỏ qua chi tiết, kể ngắn gọn sự việc.

Nghe hắn kể bản thân trà trộn vào đám đông, lên đài cướp Huyết Châu Ngọc, Tạ Đạo Lan sắc mặt khẽ biến: "Ngươi biết rõ phàm nhân chạm vào viên châu đó sẽ chết bất đắc kỳ tử, sao còn—ngươi không sợ chết sao?"

Thẩm Uẩn nghĩ: chính vì sợ chết mới liều, chẳng lẽ anh tưởng anh chết thì tôi còn sống được sao?

Huống chi hắn sớm biết vai ác tu vi thâm sâu, pháp bảo vô số, chỉ cần Tạ Đạo Lan khôi phục tu vi, chút phản phệ của Huyết Châu Ngọc chắc chắn chẳng đáng kể.

Nhưng lời ấy sao có thể nói thẳng được, Thẩm Uẩn uyển chuyển đổi cách: "Dĩ nhiên sợ chết, nhưng ta càng sợ sư phụ gặp nguy hiểm hơn."

Tạ Đạo Lan nghe câu trả lời, lòng không khỏi xúc động.

Trái tim chua xót như phình to, như có gì sắp xé toạc vỏ ngoài, tuôn trào.

Chưa từng có ai nguyện vì y mà liều mạng thế này.

Người ta bảo trước khi chết sẽ thấy ký ức khắc sâu nhất, muốn giữ nhất, Tạ Đạo Lan cũng không ngoại lệ, lúc cận tử, trong đầu chỉ hiện lên hình bóng thanh niên trẻ tuổi trước mắt.

Y sống dài dẵng hơn trăm năm, nhưng chỉ hơn một tháng này là đáng để nhấm nháp.

Thẩm Uẩn, Thẩm Uẩn.

Lòng thầm niệm hai chữ ấy, như muốn khắc sâu vào linh hồn.

Tạ Đạo Lan vốn chẳng hiểu "tình" là gì, trước đây chỉ biết tu luyện, nay mới mơ hồ nhận ra bản thân muốn gì.

Vai ác im lặng, Thẩm Uẩn cũng lười mở lời, chịu khó rửa ráy xong cho đối phương, rồi lau khô.

Ôm Tạ Đạo Lan đến bên giường, ai ngờ nam nhân quàng cổ hắn không chịu buông.

Thẩm Uẩn: "Sư phụ?"

Tạ Đạo Lan ôm hắn, mặt hơi đỏ, không nhìn hắn, cũng chẳng nói gì.

Thẩm Uẩn ôm thân thể trần trụi của Tạ Đạo Lan, hôm qua hai người vừa làm chuyện ấy, bảo không hiểu ám chỉ này thì quá là giả tạo.

Hắn nửa quỳ lên giường, hạ người, để Tạ Đạo Lan nằm xuống, tay trượt qua phần bụng săn chắc của y: "Sư phụ muốn ta dùng lưỡi, hay dùng tay?"

Tạ Đạo Lan lại lắc đầu.

Đều không muốn.

Thẩm Uẩn ngẩn ra, cẩn thận quan sát thần sắc y, dù hơi ngớ ngẩn, hắn vẫn muốn xác nhận: "Sư phụ... người muốn ta?"

Lần này Tạ Đạo Lan không lắc đầu nữa.

Thẩm Uẩn khó mà miêu tả được tâm trạng mình lúc này, đưa tay nắm cánh tay y quàng trên cổ mình, ấp úng mãi mới khó nhọc thốt ra: "...Ta hiểu rồi, sư phụ, ta xuống tắm trước, người đắp chăn cho kỹ, đừng để lạnh."

Nói xong bổ sung: "Đợi ta về, nếu người đổi ý thì cứ nói thẳng, tuyệt đối đừng miễn cưỡng."

Hắn dĩ nhiên hy vọng Tạ Đạo Lan đổi ý.

Khi hôn Tạ Đạo Lan, hắn đã nghĩ sớm muộn cũng đến lúc này. Nhưng chẳng ngờ nhanh thế, nhanh đến mức hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Kéo thùng tắm ra cửa, Thẩm Uẩn chỉ thấy đầu đau như búa bổ.

Gọi tiểu nhị sai người mang thùng đi, Thẩm Uẩn xuống lầu ra khỏi khách điếm, dạo phố một vòng, sẵn tiện mua hộp mỡ bôi.

Khi hắn trở về khách điếm đã là chạng vạng, hắn tắm nước nóng ở nhà tắm, chậm chạp lên lầu.

Phòng khách yên tĩnh, Thẩm Uẩn rất mong trong lúc hắn lần khần thì Tạ Đạo Lan đã ngủ.

Nhưng nguyện vọng tan vỡ, hắn tay vừa chạm giường, người trong chăn đã trở mình.

Xem ra hôm nay chẳng tránh nổi rồi.

Còn cách nào nữa? Làm thôi!

Thẩm Uẩn trèo lên giường, cách chăn đè lên người Tạ Đạo Lan.

"Sư phụ." Hắn khẽ nói: "Còn muốn không?"

Trong chăn vang tiếng "ừ" nhẹ.

Thẩm Uẩn vén chăn, sau khi hắn đi, Tạ Đạo Lan quả nhiên ngoan ngoãn nằm trần trong chăn, trong ánh đèn tù mù của căn phòng mờ tối, Thẩm Uẩn dùng hỏa chiết tử thắp thêm đèn bên giường.

Dưới ánh nến ấm, da Tạ Đạo Lan trắng gần trong suốt, vì tắm nước nóng mà ửng hồng nhạt. Ánh mắt y nhìn Thẩm Uẩn vừa thẹn thùng, vừa mang cảm xúc sâu đậm hơn.

Thẩm Uẩn chậm rãi cởi áo mình.

Hắn dung mạo tuấn tú, tuổi còn trẻ, cơ bắp rắn rỏi cân đối, vật dưới thân nặng trịch, thô dài, chưa cương đã rất có sức nặng.

Nhìn thân thể người nằm dưới mình chẳng ngực chẳng mông, lại mọc thêm một khúc thịt, Thẩm Uẩn vuốt "thằng em" của mình, thầm cổ vũ: Đến lúc mày ra sức rồi, phải cố lên đấy!

Hắn bóp đùi Tạ Đạo Lan rồi banh ra, để lộ huyệt trắng mềm. Ở giữa là khe hẹp dài, thoáng thấy môi hoa hồng phấn, hạt nhỏ căng mọng, do hôm qua bị chơi dữ nên giờ chưa kịp thu lại hoàn toàn.

Thẩm Uẩn hai ngón tay kẹp hạt nhỏ xoa xoa, khoái cảm ngọt ngào lập tức lan khắp người Tạ Đạo Lan, y nhíu mày, thở hổn hển, chốn mềm mại kia nhanh chóng đã trở nên ướt át.

Vài giọt nước trong từ cửa huyệt tràn ra, thấm ướt khe sáng bóng.

Mắt Thẩm Uẩn tối lại, hai ngón tay khép, tìm lối vào ẩn trong môi hoa, đè xuống rồi đâm vào.

Lỗ huyệt vai ác nhỏ mà non, chốn trong cũng hẹp, bọc chặt hai ngón tay chẳng nhúc nhích nổi.

Nước thì chảy nhiều, theo khe tràn ra, làm tay Thẩm Uẩn dính đầy chất lỏng nhớp nháp.

Hắn ngẩng lên, thấy vai ác nghiêng đầu, tay nắm chăn bên cạnh, nhíu mày cắn môi, thần sắc khổ sở, mặt cổ đỏ rực.

Ngực khẽ ưỡn, hai núm vú hồng hào căng lên.

Thẩm Uẩn lòng khẽ động, cúi xuống ngậm núm bên trái, đầu lưỡi quét quanh lỗ nhỏ trên đỉnh. Ngón tay trong huyệt nhẹ nhàng đâm rút, ngón cái đè lên hạt nhỏ, xoa một cái.

"A!"

Tiếng rên động tình bật ra.

Khóe mắt Tạ Đạo Lan lập tức đỏ, y đối diện ánh nhìn Thẩm Uẩn, má hồng rực, đồng tử mơ màng.

Thẩm Uẩn lại nổi tính xấu rồi.

Như đứa trẻ nghịch ngợm tìm được đồ chơi thú vị, hắn đâm ngón tay sâu hơn, rút ra nhanh mà nông, mỗi lần chỉ nhích chút ít, nhờ vậy ngón cái luôn áp lên hạt nhỏ của Tạ Đạo Lan, xoa nắn day động.

Núm vú trái của người dưới thân đã bị mút đến sưng đỏ, thế là Thẩm Uẩn chuyển sang bên kia.

Chân Tạ Đạo Lan bất giác quấn lên hông Thẩm Uẩn, môi đỏ hé mở, tiếng rên "ưm a" chẳng kìm nổi, ngắn mà đầy mê đắm.

Ngực y càng ưỡn cao, huyệt dưới càng hút chặt.

Lại một lần đâm sâu, ngón cái Thẩm Uẩn gập lại, móng tay gảy lên hạt nhỏ căng phồng.

Tạ Đạo Lan giọng cao vút, nơi mềm mại ấy kẹp chặt ngón tay, co giật, chất lỏng nóng ấm từ sâu bên trong trào ra, phun đầy tay Thẩm Uẩn.

Cơn sóng kéo dài một lúc, thân thể căng cứng của y mới từ từ thả lỏng.

Y mềm nhũn ngả vào gối, mắt lộ vẻ thỏa mãn khó tả.

Thẩm Uẩn hôn môi Tạ Đạo Lan: "Sư phụ, thoải mái chưa?"

Thoải mái rồi thì hắn nghỉ, không cần dùng đến "thằng em" mình là kết quả tốt nhất rồi.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me