TruyenFull.Me

[EDIT/H/NP] [C1-200] Ôn Nhu Khó Nhiễm - Oản Đậu Giáp

Chương 191: Chuyện Cũ Năm Xưa

yuth_xd

Không thể ngờ người đó lại là Ôn Chính Khanh.

Ôn Chính Khanh ôm chặt Ôn Tình Nhiễm, niềm vui mất mà tìm lại được khiến người đàn ông cứng rắn ngày xưa thế mà cũng rơi nước mắt cùng nàng.

Ôn Chính Khanh kể từ khi biết tin Ôn Tình Nhiễm mất tích, liền luôn ở bên ngoài tìm nàng. Lúc đó hắn vừa hối hận vừa đau đớn, hận bản thân không nên đưa nàng đến Lư Châu, bán hết gia tài cũng muốn tìm được nàng.

Lại không biết vì sao, Ôn Tình Nhiễm lại như bốc hơi khỏi nhân gian, bặt vô âm tín. Điều tra hồi lâu cuối cùng mới tra ra được manh mối từ Ôn Ngọc Nho.

Ôn Chính Khanh nổi giận lôi đình, không màng Ngô thị ngăn cản, đối với Ôn Ngọc Nho nghiêm hình tra tấn. Ôn Ngọc Nho đâu chịu nổi tội như vậy, tất nhiên không dám giấu giếm, nhưng nàng ta cũng chỉ biết đám cường đạo kia thường lảng vảng ở vùng Tây Sơn. Khi Ôn Chính Khanh dẫn người đi tìm, nơi đó nào còn có ai? Tìm khắp đỉnh núi không hề có dấu vết, manh mối cứ thế bị đứt đoạn.

Ôn Chính Khanh trở về phủ hối hận và căm hận đan xen, hắn hưu* Ngô thị, lại đuổi Ôn Ngọc Nho ra khỏi gia môn, bản thân thì ngược xuôi khắp nơi tìm kiếm Ôn Tình Nhiễm. Chỉ cần có người nói dường như đã gặp Ôn Tình Nhiễm ở đâu đó, chỉ cần có một chút tương tự, Ôn Chính Khanh mặc kệ xa xôi thế nào đều sẽ đi tìm một chuyến.
*Hưu thê là bỏ vợ hoặc ly hôn với vợ.

Tìm như vậy hai năm lại không có tin tức. Hắn hiện giờ tâm tư không còn ở việc kinh doanh gia tộc, Ôn gia cũng sa sút không ít, cũng may ngày xưa hắn kinh doanh tốt, Ôn gia mới có thể chống đỡ không sụp đổ.

Người khác thấy hắn như thế không khỏi thổn thức, lại khuyên hắn: "Cũng không nên vì một nữ nhi mà không màng mọi thứ, tuy là yêu thương, nhưng dù sao cũng là một nữ nhi, lại bị phỉ tặc bắt đi, tìm nhiều năm như vậy không thấy bóng người, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy. Đã là tráng niên, cũng có thể lại cưới một phòng thê thiếp, sinh thêm mấy đứa là được..."

Ôn Chính Khanh vừa nghe lời này lại tức giận đến mức thổ huyết, làm người kia hoảng sợ. Không biết đêm đó Ôn Chính Khanh đã thế nào, khi người khác gặp lại hắn, lại là một đêm tóc bạc trắng.

Thấy hắn như thế, những lời khuyên giải an ủi như vậy không còn ai dám đề cập, chỉ mặc hắn như kẻ điên khắp nơi bôn ba tìm con gái.

Mấy tháng trước, hắn nghe người ta nói dường như đã nhìn thấy một vũ nữ ở một nơi nào đó trong kinh thành, hình thể và tướng mạo lại vô cùng tương tự Ôn Tình Nhiễm. Ôn Chính Khanh liền suốt đêm bôn ba, thẳng tiến kinh thành.

Đợi đến kinh thành sau khi hỏi thăm, việc này đã qua rất lâu, chỉ nghe nói vũ nữ kia đêm đó liền biến mất, không tìm được thêm người.

Ôn Chính Khanh lại không tin, một người sao có thể cứ thế biến mất? Liền vẫn luôn ở lại kinh thành hỏi thăm tin tức.

Nói đến cũng khéo, ngày đó hắn khó khăn lắm mới ở quán trà uống trà nghỉ ngơi, dưới lầu lại chiêng trống vang trời. Người khác hưng phấn nói, là Hoàng hậu muốn xuất cung cầu phúc.

Cả đám người đều tò mò Hoàng hậu mới này lớn lên ra sao, đều vây quanh bên cửa sổ mà xem.

Ôn Chính Khanh tất nhiên không rảnh bận tâm, chỉ vì phía dưới phong phố nên cũng chỉ có thể ở trên quán trà đợi xe phượng loan đi qua.

Không biết dưới lầu đã xảy ra chuyện gì, những người vây quanh cửa sổ thế mà phát ra tiếng kêu kinh ngạc, chỉ thở dài: "Mày như trăng rằm, mắt tựa suối biếc, môi đỏ tươi tắn, hơn cả đào lý... Thật là mỹ nhân a... Trách không được được lập làm Hoàng hậu..."

Ôn Chính Khanh đang ngồi trên bàn uống trà, nghe người đó vừa nói liền nhíu mày, trong đầu thế mà toàn là dáng vẻ Ôn Tình Nhiễm. Chỉ với những lời miêu tả như vậy, đương nhiên chỉ có Nhiễm Nhiễm nhà hắn mới xứng đáng nhận được lời khen ngợi đó.

Người đó quay đầu lại đúng lúc thấy biểu cảm của Ôn Chính Khanh, lại tỏ vẻ bất mãn, tiến lên nói: "Huynh đài cảm thấy lời của ta không đúng sao?"

Ôn Chính Khanh không muốn để ý đến hắn, chỉ đáp: "Chỉ là vừa hay..."

Người đó vừa nghe giận dữ tận trời, kéo Ôn Chính Khanh lôi hắn đến bên cửa sổ, chỉ vào xe phượng loan dưới lầu nói: "Ngươi cứ nhìn xem dáng vẻ đó, lời nói của ta đều không bằng một hai phần mười, có từng nói sai sao?"

Đúng lúc là một làn gió nhẹ thổi qua, tấm màn sa trên xe loan bị thổi bay, lộ ra bóng người bên trong. Đồng tử Ôn Chính Khanh co chặt, nhìn chằm chằm chiếc xe loan không động đậy, phảng phất như nhìn ngây dại. Người đó thấy vậy cười nhạo nói: "Ngươi nhìn ta nói gì? Này chẳng phải nhìn thẳng mắt sao?"

Cả đám người chờ đợi tiếng cười vang, chỉ thấy đôi mắt Ôn Chính Khanh theo sát chiếc xe phượng loan cho đến khi biến mất, liền kéo người bên cạnh hỏi: "Chiếc xe đó đi hướng nào?"

Người đó thấy bộ dạng si ngốc của hắn, cười càng thêm dữ dội, nhưng cũng có người tốt bụng đáp: "Đó là đi chùa Hoàng Giác ở ngoại ô kinh thành, Hoàng hậu nương nương muốn đến đó cầu phúc, trong kinh này còn ai không biết? Ngươi đúng là một người ngốc nghếch..."

Ôn Chính Khanh lại lười giải thích với người khác, bỏ xuống mấy lượng bạc liền vội vàng ra cửa, cưỡi ngựa thẳng hướng chùa Hoàng Giác chạy đi.

Nào ngờ hắn ở ngoài chùa bồi hồi mấy ngày, cũng chỉ có thể vào được ngoại viện, nghe nói nghi giá Hoàng hậu chỉ ở hành cung nội viện.

Hắn lại vừa gấp vừa hoảng, chỉ sợ người nhà còn chưa gặp, xe loan liền phải về cung, một khi về cung hắn liền lại khó tìm được cơ hội.

Cũng là ông trời cho cơ hội, thế mà lại làm hắn gặp được tiểu nha hoàn kia, cho nàng ta một khoản tiền lớn, mới thu mua được nàng.

Vừa rồi, từ khi Ôn Tình Nhiễm vào tiền viện, Ôn Chính Khanh liền đi theo rất xa, nhìn dọc đường, dáng vẻ đó, thần sắc đó, lại giống hệt nữ nhi đã lạc mất bao lâu của mình. Tuy nói trên mặt có nở nang hơn chút, nhưng hắn cũng thấy không dám nhận sai.

Chỉ chờ đến chỗ không người, mới dám lên tiếng gọi nàng. Thấy nàng quay đầu lại, tảng đá lớn trong lòng hắn mới rơi xuống. Đây thật sự chính là nữ nhi mà mình đã khổ công tìm kiếm bấy lâu...

________________________________
Tính cả phần Kỹ quán thì truyện chính thức cán mốc 200 chương rồi nè, wattpad không cho update nữa nên mai mốt mình tạo truyện up tiếp như bình thường, nhưng để nhận được thông báo sớm nhất thì follow acc wattpad mình nha

Love yall<3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me