TruyenFull.Me

Edit H Np Tan Khuyet My Nhan Tro Thanh Cong The

Tô Thanh dùng vạt áo che dương vật, định che giấu thân hình kỳ lạ của mình.

Điểm nhạy cảm bị trêu chọc khoái cảm, khiến bụng nhỏ của cậu bắt đầu run rẩy, từng đợt cướp bóc vô cớ rời đi.

Sau khi bị đùa giỡn quá mức không lâu, hậu huyệt của cậu đã khát khao dương vật được đưa vào.

Cơ thể Tô Thanh cũng khát khao Alpha vuốt ve, loại cảm giác này khiến cậu quá sợ hãi, cậu cảm thấy cơ thể mình chắc chắn đã hỏng rồi, nên mới biến thành thế này.

"Em có thể dừng lại không?" Cậu thấp giọng cầu xin.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ bắn mất, nghĩ rằng mình sẽ bắn trước mặt Tống Căng, Tô Thanh chỉ cảm thấy xấu hổ và bất lực.

Ít nhất thì cậu không thể biến thành người chỉ biết quyến rũ người khác trong mắt đối phương.

Nhưng làm sao cậu biết được, ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc  của Aplha, dưới thân đã lâu không đứng vững, chỉ ngửi thấy trên người cậu một mùi hương pheromone nhàn nhạt cũng muốn ăn cậu.

Tống Căng liếc Tô Thanh một cái, "Anh rất thoải mái, sao lại muốn dừng lại."

Hắn nói trên động tác tay cũng không dừng lại.

Tô Thanh cảm thấy ngượng ngùng cắn môi, tránh ánh mắt của đối phương.

Cậu không nghĩ đến thoải mái, chỉ nghĩ đến việc uống thuốc, nhưng cơ thể trở nên thật kỳ lạ.

Tô Thanh không dám nói những lời này, cúi đầu mặc cho những ngón tay của đối phương trong cơ thể mình khuấy động.

Đột nhiên Tô Thanh cảm thấy bụng nhỏ có một cơn đau, giống như có nước tiểu muốn chảy ra ngoài, vẫn không biết rõ cơ thể rốt cuộc đang cảm thấy gì, trong cơ thể những ngón tay đột nhiên tăng tốc.

"Ừm..." Tô Thanh khẽ hừ một tiếng.

Sau đó bắn, làm ướt gấu áo.

Tinh dịch trắng xóa khiến giữa hai chân đều là, dâm đãng như bị ai đó đụ dữ dội, nhìn Tống Căng suýt nữa không nhịn được.

"Làm ơn, xin lỗi."

Bắn ra khiến Beta nghĩ mình sai rồi, hoảng hốt xin lỗi, giọng nói mềm mại mang theo ý nghĩa mùa xuân, kích thích Tống Căng hận không thể cứ như vậy ăn người.

Tô Thanh thấp giọng kêu lên, khóc đến lòng người tan nát.

Tống Căng nhanh hơn động tác tay, nhanh chóng trong hậu huyệt mềm mại ướt át ra vào, mỗi lần đều sẽ lướt qua điểm nhạy cảm của đối phương.

Dịch dâm liên tục chảy ra, lại bị tay đụ, đánh vào sâu, bắn tung tóe trên giường , ngay cả tay áo ngủ màu xanh của Tống Căng cũng bị ướt.

Nhưng hắn không cảm thấy bẩn.

Tiểu huyệt ăn ngón tay hắn bắt đầu co thắt dữ dội, cái này đến cái khác, như muốn cắt đứt ngón tay của hắn.

Cùng lúc đó, Tống Căng cũng rõ ràng nhận ra rằng hắn dùng ngón tay trêu chọc người kia đến cực khoái,

"Ngô!!"

Vòng eo Tô Thanh tràn đầy sức sống, khóe miệng tràn đầy tiếng thở hổn hển sung sướng.

Hai mắt cậu nhìn Tống Căng với vẻ mặt mơ hồ, đôi mắt nhắm nghiền lại trong sự bàng hoàng.

Tống Căng rút ngón tay ra khỏi cơ thể đối phương, lúc rời đi còn phát ra tiếng "Ba" rõ ràng.

Ngón tay đi ra từ hậu huyệt, nhỏ giọt nhỏ giọt bên ngoài rỉ ra nước, nhiều như đã bị ngập lụt.

Không chỉ bề mặt miệng nhiều nước, bên dưới miệng cũng nhiều nước.

Là bản thân khiến cậu ngất xỉu, nhưng ham muốn của hắn vẫn chưa thể giảm bớt.

Tống Căng đưa người lại gần mình, đưa dương vật vào giữa hai đùi.

Đùi không phải nhiệt độ thấp, vì vậy khi dương vật được chôn giữa hai chân, nhưng thực tế đưa vào hậu huyệt phía sau cũng không khác gì.

Tống Căng đặt hai chân của người lên vai bắt đầu ra vào, dương vật ở gốc đùi trắng đặt qua lại ra vào.

Đùi đỏ bừng vì ma sát, nhưng dương vật lớn được đưa vào giữa hai chân vẫn không có ý định muốn bắn, vẫn dựng thẳng.

Tống Căng đâm ra vào khoảng một trăm lần xuống dưới sau khi bắn vào bụng nhỏ của Tô Thanh, tinh dịch phun khắp nơi.

 Chấp nhận số phận, khom người ôm người trong lòng đi về phía phòng tắm.

Thiếu gia nhà họ Tống đường đường chính chính, bất ngờ đi chăm sóc một Beta con riêng.

Khi tắm cho người khác, Tống Căng chú ý nhiều hơn đến hai chân của đối phương, nếu là chân tàn tật, sẽ không có nhiều thịt như vậy, thậm chí còn rất mềm.

Có lẽ yêu cầu bác sĩ kiểm tra, nhà họ Tống vẫn không đến mưc không thể chữa khỏi một đôi chân.

Alpha tự cho mình một lý do rất phù hợp, nhưng lại không muốn thừa nhận chút nào, hắn chỉ muốn để hai chân này tựa vào eo mình.

Làm xong những điều này, Tống Căng không rời đi mà chui vào chăn của Tô Thanh.

Mùi quýt trong chăn càng nồng nặc hơn, ngửi thấy khiến hắn có chút an tâm.

Tô Thanh tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.

Chuyện xảy ra tối qua như một giấc mơ. Tô Thanh vén chăn lên, phát hiện quần áo trên người đã bị thay đổi.

Là Tống Căng giúp cậu thay sao...?

Sau khi ngất đi, đối phương còn thay quần áo cho cậu. Không hiểu sao, trong lòng Tô Thanh lại dâng lên một cảm giác ấm áp.

Xem ra, người đó đến tìm cậu hôm qua thực sự chỉ là để bôi thuốc.

Khi Tô Thanh ngồi xe lăn đến phòng khách, cậu thấy Tống Triều đang ngồi trên sofa chơi game. Âm thanh trong trò chơi vang lên rất lớn, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thông báo nhân vật bị đánh bại.

Tống Triều ngước mắt lên, thấy cậu xuống lầu, giọng điệu không mấy tốt lành:

"Thích quá nhỉ, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Trong bếp có cơm đó."

Sáng sớm còn chưa ngủ đủ đã bị anh trai kéo dậy, lại còn bị giao nhiệm vụ chăm sóc Tô Thanh. Chơi game thì chết liên tục, tâm trạng của Tống Triều vốn đã chẳng ra gì, thế nên giọng nói của hắn tự nhiên chẳng thể tốt nổi.

Ban đầu, Tô Thanh còn chưa nhận ra ai đang nói chuyện với mình. Nhưng sau khi nghe thái độ không mấy thiện chí kia, cậu lập tức biết người ngồi ngoài phòng khách chính là Tống Triều.

Đối với Tống Triều, Tô Thanh vừa chán ghét vừa sợ hãi. Cậu hiểu rõ con người này hư hỏng đến mức nào. Không chỉ lợi dụng việc cậu không thể phân biệt được người khác, mà còn ngang ngược xông vào khoang sinh sản của cậu.

Bụng của cậu đến giờ vẫn còn âm ỉ đau từ hôm đó.

Dù rằng Tống Nguyễn đã nói Tống Triều làm vậy vì thích cậu, nhưng Tô Thanh biết tất cả chỉ là lời dối trá.

Cậu phớt lờ Tống Triều, điều khiển xe lăn đi thẳng vào bếp mà không hề nhìn hắn lấy một lần.

Bị phớt lờ hoàn toàn, Tống Triều sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như vậy. Không được, hắn nuốt không trôi cục tức này!

"Ê, tôi đang nói chuyện với anh đấy! Nghe được thì cũng phải đáp lại một câu chứ!" – Tống Triều lớn giọng.

Trong lòng hắn có chút khó chịu. Dựa vào đâu mà Tô Thanh đối xử với Tống Nguyễn thì ngoan ngoãn như vậy, còn đối với hắn lại lạnh lùng đến thế?

Nhưng Tô Thanh vẫn không đoái hoài, chỉ lặng lẽ lấy bát canh đã nguội trong nồi rồi đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Thái độ này khiến Tống Triều càng thêm bực bội. Hắn vốn đã hơi chột dạ, nhưng lại không muốn xin lỗi.

Thế là hắn bực mình đi vào bếp, lấy hết can đảm chuẩn bị mở miệng nói gì đó.

"Ê!"

Vì có chút gấp gáp, giọng hắn hơi lớn.

Tô Thanh giật bắn mình, tay run lên làm bát canh vừa lấy ra khỏi lò vi sóng đổ hết lên người.

Chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan, phát ra âm thanh chói tai.

Thấy vậy, Tống Triều biết mình đã làm cậu hoảng sợ. Hắn lập tức lo lắng chạy đến, nắm lấy tay cậu kiểm tra vết thương, rồi còn vén tấm thảm lên xem xét. Cuối cùng, hắn sốt ruột hỏi:

"Sao rồi? Có đau không?"

Dù trên giường có ác liệt đến đâu, nhưng khi xuống giường, Tống nhị thiếu gia vẫn biết lo lắng cho người ta.

Tô Thanh bị hành động liên tiếp này làm cho ngẩn ngơ. Một lúc lâu sau, cậu mới phản ứng lại, mơ hồ đáp:

"Không đau."

Tống Triều cau mày: "Đỏ hết cả rồi còn bảo không đau?"

Hắn không nói thêm gì, trực tiếp bế bổng cậu lên, đi thẳng đến phòng tắm dưới lầu. Đặt cậu ngồi vào bồn rửa mặt, hắn vặn vòi nước lạnh, cẩn thận làm dịu vết bỏng.

Hành động liên tiếp này khiến Tô Thanh không kịp phản ứng. Người này mấy ngày trước còn bắt nạt cậu, hôm nay lại tốt với cậu như vậy. Hắn đang tính toán điều gì đây?

"Em đang làm gì vậy?" – Tô Thanh nghi hoặc hỏi.

Tống Triều chớp mắt, đáp như lẽ đương nhiên:

"Giúp anh hạ nhiệt chứ gì nữa. Bị bỏng thì dùng nước lạnh rửa ngay sẽ đỡ đau hơn."

Tô Thanh lặng người, rồi lại tiếp tục hỏi:

"Vậy... tại sao em lại tốt với anh như vậy?"

Tống Triều nghe xong thì ngây ra một lúc. Chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại để tâm đến Beta này đến thế.

Rõ ràng đã chiếm được rồi, đáng lẽ nên vứt bỏ mới phải.

Nhưng hắn lại có chút luyến tiếc.

Chính bản thân hắn cũng không rõ mình đang nghĩ gì, nên chỉ có thể cứng miệng nói:

"Tôi... tôi muốn tốt với anh thì sao nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me