[Edit/H/NP] Tàn khuyết mỹ nhân trở thành cộng thê
TG1: Con riêng Beta / C1
"Tô Thanh, từ nay về sau, đây chính là nhà của con.""Đây là Tống Nguyễn, nhỏ hơn con bốn tuổi, từ hôm nay trở đi, nó sẽ là em trai của con.""Yên tâm đi, mẹ. Dù anh ấy là con riêng, nhưng con vẫn sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."Tô Thanh ngồi trên xe lăn. Người phụ nữ đang nói chuyện trước mặt cậu chính là mẹ cậu, một Omega trẻ tuổi và xinh đẹp, từng làm tình nhân của người khác suốt hàng chục năm.Còn cậu, chỉ là một Beta tàn tật. Đứng bên cạnh cậu là con trai của chủ nhân căn biệt thự xa hoa này, khoác trên mình quần áo hàng hiệu, phong thái và khí chất cao quý hệt như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.Cuộc đời của Tô Thanh giống như một cây đèn pin không có pin. Beta vốn đã bình thường hơn Omega và Alpha, mà cậu còn là một kẻ què chân, lại thêm đôi mắt vô dụng.Trong suốt 20 năm qua, có lẽ vì sợ cậu làm cho mất mặt, mẹ chưa bao giờ dẫn cậu ra ngoài.Cậu như một con chim hoàng yến bị nuôi trong lồng, ngày qua ngày chỉ biết quanh quẩn trong căn phòng nhỏ bé.So với người em trai này, cậu chẳng khác gì một con chuột bị giấu dưới cống rãnh, phải dựa vào người khác mới có thể tiếp tục sinh tồn.Tô Thanh cụp mắt xuống, cảm giác tự ti khiến câju không thể ngẩng đầu lên. Cậu siết chặt lấy tấm thảm đen trên đùi, cố gắng chuyển dời sự chú ý.Lúc này, một người đàn ông trung niên từ trên lầu bước xuống. Ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, chính là người cha mà cậu chưa từng gặp mặt."Đi thôi, cứ để bọn trẻ tự làm quen với nhau."Vừa nói, người đàn ông vừa bước đến trước mặt Tô Thanh, cúi xuống nhìn cậu:"Mặc dù hai đứa nó không có đến, nhưng không có nghĩa là con bị ghét bỏ, hiểu không?""Con biết, ba.""Biết là tốt rồi."Sau khi hai người lớn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh và Tống Nguyễn.Tô Thanh căn bản không dám nói chuyện. Cậu định lăn xe rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện nơi mình ở là tầng hai, còn thang máy trong biệt thự đang sửa chữa.Cậu căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận, bàn tay siết chặt lấy ống tay áo.Đúng lúc cậu nghĩ rằng sẽ không ai để ý đến mình, thì người vừa được gọi là em trai cậu bỗng lên tiếng:"Anh, em có thể gọi anh là 'anh trai' được không?"Tống Nguyễn cúi xuống cười hỏi, ánh mắt lại dừng trên phần cổ lộ ra sau cổ áo sơ mi trắng của đối phương.Cổ trắng nõn, mềm mại, khiến người ta muốn cắn một ngụm.Hắn cảm thấy răng ngứa ngáy. Vị anh trai con riêng này, tuy rằng là một kẻ què, nhưng lại rất hợp khẩu vị của hắn.Gương mặt thanh tú thoát tục, cùng với nốt ruồi lệ ở khóe mắt, càng làm cho người ta muốn biết khi cậu khóc sẽ trông như thế nào.Tầm mắt của Tống Nguyễn dần dần hạ xuống, dừng lại trên cặp đùi mảnh khảnh của Tô Thanh, được bao bọc bởi tấm thảm mỏng.Một con chim hoàng yến mất đi đôi cánh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong lồng sắt mà thôi, phải không?"Được." Tô Thanh đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại.Cậu nghĩ rằng mình sẽ bị ghét bỏ, nhưng không ngờ một người như Tống Nguyễn lại chủ động nói chuyện với hắn."Tốt quá rồi! Em vẫn luôn muốn có một người anh trai."Tống Nguyễn cười rạng rỡ, trông vô hại như một cậu em trai nhà bên.Hắn vừa cười, sắc mặt Tô Thanh càng thêm hoảng loạn. Trái tim cậu đập thình thịch, còn cảm giác bất an trong lòng cũng dần tan biến.Tô Thanh chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy, cũng chưa từng có ai đối xử với cậu tốt như thế. Cậu vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, nhưng không thể rời mắt khỏi người trước mặt."Cảm... cảm ơn." Cậu đỏ mặt, lí nhí nói lời cảm ơn, vụng về như một đứa trẻ lần đầu tiên được giáo viên khen ngợi.Trong mắt Tống Nguyễn, nụ cười càng thêm sâu sắc.Người trước mặt vừa xinh đẹp vừa yếu ớt, hệt như một con bướm nhỏ nhưng lại vô cùng ngây thơ. Chỉ cần đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ lập tức mở rộng cửa lòng.Lúc đầu, khi nghe nói mình có một người anh trai con riêng, phản ứng đầu tiên của Tống Nguyễn là chán ghét. Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy người này, hắn bỗng nhiên thay đổi ý định."Anh có muốn xem sân vườn không?""Có thể sao?" Tô Thanh kinh ngạc, đôi mắt đào hoa sáng lên, càng làm cho nốt ruồi lệ kia thêm phần quyến rũ.Vì chân không tiện đi lại, trước đây cậu chưa từng ra ngoài. Đây là lần đầu tiên có người chủ động đề nghị dẫn cậu đi xem xung quanh, khiến cậu vừa vui mừng vừa hoang mang.Lúc này, Tô Thanh chỉ mải vui vì có người chịu dẫn mình ra ngoài, mà không hề biết rằng mình đang từng bước bước vào một cái lồng sắt còn lớn hơn và xa hoa hơn.Buổi tối.Khi Tô Thanh chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng bỗng bị gõ nhẹ.Bên ngoài vang lên giọng của Tống Nguyễn:"Anh, em có thể vào không?""Được."Lúc này, Tô Thanh đã thay áo ngủ. Vì không tiện thay quần nên cậu không mặc quần ngủ.Ngay khi bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên của Tống Nguyễn liền dừng lại trên đôi chân thon dài, trắng nõn của Tô Thanh.Ánh mắt hắn lập tức trở nên hưng phấn, như một con sói nhìn thấy con mồi ngon lành.Đôi chân kia là đôi chân đẹp nhất àm hắn từng nhìn thấy, có lẽ là vì lý do khuyết tật, lông trên da chân không nhiều, nhợt nhạt và mềm mại mơ hồ sẽ sáng lên.Và ở gốc đùi trái, có một vết sẹo rất sâu thực sự thô ráp, giống như một con rết xấu xí đang xoay tròn ở lòng bàn chân.Nhưng đôi chân này không vì vết sẹo này mà trở nên khó coi, thậm chí còn có chút màu sắc.Đúng vậy, vết sẹo này khiến đôi chân kia có chút thẩm mỹ , hơn nữa vết sẹo biến mất ở lòng bàn chân sâu bên trong, ẩn giấu ở mép quần lót.Lần đầu tiên Tô Thanh bị người như vậy không che giấu nữa nhìn chằm chằm vào chân mình để xem, ẩn giấu trong lòng cảm giác tự ti lập tức ùa vào trong lòng.Cậu có chút khó khăn hạ mắt xuống, mắt không biết nên nhìn vào đâu, đôi môi hơi ửng hồng kia vô thức cắn chặt.Cậu nghĩ rằng hắn hẳn sẽ ghê tởm cậu lắm, dù sao vết sẹo trên đùi kia thực sự rất xấu xí, ngay cả bản thân cậu trong mấy chục năm qua cũng luôn ghét vết sẹo này.Tô Thanh như bị lột sạch quần áo, như thể là chú hề, mặc dù thực sự thấy xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, có chuyện gì vậy?"Tống Nguyễn nhìn thấy người anh trai hơn mình 4 tuổi này, đã là người lớn, lộ ra vẻ mặt đáng thương nhưng lại đáng yêu như vậy, khiến trong lòng hắn dâng lên một tia cảm tình.Hắn chậm rãi bước về phía trước, ngồi lên giường Tô Thanh, giọng điệu gần như dịu dàng hỏi: "Anh trai, chân anh có đau không?""A?" Tô Thanh sửng sốt, mắt hơi mở to.Ngoại trừ mẹ , đây vẫn là lần đầu tiên có người hỏi cậu như vậy, vừa rồi vẫn còn trong lòng tự ti và khó chịu, đột nhiên trở nên ấm áp."Không, không đau." Cậu ngốc nghếch trả lời đối phương."Chỉ là trông đau quá, anh trai lúc đó chắc đau lắm."Tống Nguyễn đưa tay vuốt ve chân Tô Thanh, vừa chạm nhẹ, cậu lập tức không nhúc nhích được tay.Hằng năm không thấy ánh sáng cũng không nhúc nhích được chân, làn da mỏng manh mềm mại, đôi mắt rũ xuống, thấy đối phương trốn sau quần lót.Xem ra anh vào trước, đối phương đang muốn đổi quần lót."Anh trai muốn thay quần lót à?""U..um."Nghe được câu trả lời này, nụ cười trong mắt Tống Nguyễn càng sâu hơn, "Vậy em có thể giúp anh trai không?"Sói đội lốt cừu, khóe miệng mang theo nụ cười hiền lành vô hại, chậm rãi đến gần con thỏ ngồi trên giường không hề cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me