TruyenFull.Me

Edit Hi Trung Trach Vu Quan Mat Ngu Muon Giang Tong Chu Om Mot Cai Moi Duoc


Kim Lăng nhanh chóng chạy đi, chỉ sợ cữu cữu kéo cổ áo mình từ đằng sau một cái lại quản giáo hắn một trận.

Mãi đến tận khi xác định Giang Trừng không có đuổi theo sau,  Kim Lăng mới miễn cưỡng yên tâm, may mà mình thường xuyên đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tụ tập với các bằng hữu, hiện tại mới không bị lạc đường.

Hắn mới không tin lời cữu cữu nói đâu, vừa nhìn vẻ mặt đó của cữu cữu liền biết rất miễn cưỡng, chắc chắn Ngụy Vô Tiện lại xuất chiêu câu nhân, trước hết đi tìm Lam Tư Truy tìm hiểu lại câu chuyện chút rồi nói!

" Ây?" Âm cuối Ngụy Vô Tiện vang lên dường như mang theo chút lười biếng, nhìn tới người đang lạnh nhạt hỏi một lúc.

Kim Lăng tóc gáy sau lưng dựng đứng cả lên, xoay người tức giận liếc mắt: "Làm gì?"

"Thật không lễ phép nha!"Ngụy Vô Tiện chậm rãi đến gần, "Tốt xấu gì ta cũng là đại sư thúc của ngươi, nếu xem xét một chút cũng có thể coi như một nữa là cữu cữu ngươi, làm sao, không thèm gọi một tiếng?"

"Há," Kim Lăng không tình nguyện kêu một tiếng: "Ngụy Vô Tiện."

"Ha, tiểu tử này." Ngụy Vô Tiện biết Kim Lăng không ngoan như vậy, "Tới làm gì đó?"

"Ta tới. . . ." Kim Lăng dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt hung ác với Ngụy Vô Tiện, "Ngươi có phải đã làm chuyện có lỗi với Giang gia không!"

Ngụy Vô tiện khi không bị úp một cái nồi, mặt đầy vô tội: "Ta làm gì?"

Kim Lăng chép miệng, "Trong lòng ngươi tự biết rõ!"

Ngụy Vô Tiện mặt đầy dấu chấm hỏi, trực tiếp gõ vào trán Kim Lăng một cái: "Tiểu tử ngươi nói chuyện không hiểu gì hết!"

Kim Lăng hét một tiếng, che chỗ bị thương lại nhanh chóng lùi về sau mới có dũng khí hướng về phía Ngụy Vô Tiện hét một câu: "Yêu cơ Lam gia!"

"?" Ngụy Vô Tiện: "Là cái quỷ gì?"

Kim Lăng giống như có sức lực:" Ngươi, có Hàm Quang Quân còn chưa đủ, Trạch Vu Quân lại vẫn nói với Lam lão tiên sinh người y tâm duyệt là ngươi!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự không biết xấu hổ!"

"Ha!" Ngụy Vô tiện tiến lên vài bước liền tóm chặt sau cổ Kim Lăng: "Ai  truyền tin tức cho ngươi vậy chứ! Cái đó không chính xác!"  

"Người Trạch Vu Quân tâm duyệt không phải là ta!"

Kim Lăng mặt đầy không tin, trong miệng còn lẩm bẩm: "Trừ ngươi ra, còn có thể lầ ai?"

"Chậc," Ngụy Vô Tiện chép chép miệng: "Ngươi nói xem, ai từ trong phòng Trạch Vô Quân đi ra, là ai hả!"

"Ai từ trong phòng Trạch Vu Quân. . ." Kim Lăng chậm rãi căng thẳng ngậm miệng lại, trong ánh mắt chế nhạo của Ngụy Vô Tiện chậm rãi lấy lại tinh thần: "Cữu cữu?"

"Chà chà," Ngụy Vô Tiện xách Kim Lăng lên: "Tiểu tử có tiền đồ nha!"

"Có điều, ta muốn xem thử một chút là mấy tiểu tử nào dám bôi đen ta, bại hoại thanh danh của ta!"

"Ngươi thả ta xuống! Ngụy Vô Tiện!"

"Ngươi không muốn nghe câu chuyện tình cảm của cữu cữu và mợ ngươi đã trải qua chút sao?"

". . . Vậy ngươi phạt nhẹ Lam Tư Truy chút nha."

"Được, ta biết là Lam Tư Truy tiết lộ cho ngươi."

"! ! !"

Giang Trừng cầm lấy một mảnh vỡ trong tay giơ lên chỗ sáng, híp mắt lại muốn nhìn rõ thứ bên trong.

"Nhìn cái gì vậy?" Giang Trừng quay đầu lại nhìn, Lam Hi Thần bưng khay trà đi tới, cười cười: "Nhìn thứ gì mà chăm chú như vậy?"

Giang Trừng theo bản năng thu mảnh kiếm tuệ lại, cất vào trong tay áo mình, cong môi: "Không có gì."

Lam Hi Thần khom lưng đặt khay trà trên bàn, nghe thấy Giang Trừng trả lời, theo bản năng môi mím lại một chút, ý cười bên mép cũng thuận theo nhạt đi không ít, nhưng ngẩng mặt đối diện với Giang Trừng trước mắt vẫn là cười đến ôn nhu.

Giang Trừng không có để ý đến vẻ mặt Lam Hi Thần,  bởi vì trong lòng đăng căng thẳng, Lam Hi Thần rất vất vả tặng hắn kiếm tuệ, nếu như bị Lam Hi Thần nhìn thấy lại hỏi hắn làm sao mà nát, hắn không phải sẽ chết chắc sao?

Vừa mới nói ở bên nhau liền đem quà tặng của đối phương làm nát, nhìn thế nào cũng đều xong đời.

Lam Hi Thần không tiếp tục hỏi hắn nhìn cái gì, chỉ rót cho hắn chén trà, "Khi nào quay lại?"

Giang Trừng nhận lấy, chớp mắt mấy cái: "Làm sao? Đuổi ta đi à?"

Lam Hi thần bật cười một tiếng: "Ta nào dám chứ?"

"Ta sẽ ở lại một khoảng thời gian ," Giang Trừng cố ý dừng lại một lúc: "Bồi Ngụy Vô Tiện, vừa lúc Kim Lăng cũng tới, coi như học tập một chút."

". . .Bồi Ngụy công tử?" Lam Hi Thần kéo tay Giang Trừng qua, "Thật sao?"

Giang Trừng còn chưa mở miệng, liền cảm thấy tay mình bị thứ gì đó buộc vào, chờ Lam Hi Thần thu tay lại Giang Trừng mới cúi đầu liếc nhìn.

Cúi đầu nhìn giây thứ nhất hắn liền sửng sốt, một cái dây buộc sạch sẽ trắng nõn thuần túy trên mặt có hình vân mây đẹp đẽ, cứ như vậy ngoan ngoãn nằm trên tay hắn.

Lam Hi thần tràn đầy ý cười ừ một tiếng: "Rất đẹp, rất hợp với ngươi."

Giang Trừng mắt trừng lớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ôn như của Lam Hi thần, "Ta biết ngươi muốn."

Ta cũng biết đêm đó ở trấn Hư An ngươi rất muốn, ta đã đưa muộn rồi, nhưng may là, cuối cùng ta cũng có thể đưa cho ngươi.

Chỉ có ngươi.

Giang Trừng xoa tay vào nhau, lúc đưa tay ra còn chà chà trên đùi mới yên tâm cầm lấy cái mạt ngạch độc quyền thuộc về hắn, Lam Hi Thần đưa mạt ngạch cho hắn.

Lam Hi Thần nhìn hành động của Giang Trừng, không nhìn được mặt mày vui vẻ, trực tiếp kéo tay Giang Trừng qua che cái mạt ngạch buộc lại trên tay hắn lại: "Sợ cái gì? Ta cũng không phải chỉ có một cái."

Con mắt Giang Trừng không rời đi chỗ khác, ngoài miệng nói y: "Vậy ngươi chỉ cho ta một cái thôi à."

Lam Hi Thần bị phản ứng kỳ quái này của Giang Trừng làm cho dở khóc dở cười: "Tất cả mạt ngạch của ta đều cho ngươi, ngươi tùy tiện sờ."

Lông mày Giang Trừng nhếch lên một cái, ngữ khí thay đôi: "Tùy tiện sờ? Tùy tiện sờ cái gì chứ?"

Lam Hi Thần sững sờ, chớp mắt mấy cái không nói gì.

Nhìn thất bộ dạng này của Lam Hi Thần, Giang Trừng không nhịn được ăn nói ngông cuồng: "Trạch Vu Quân ngại ngùng cái gì chứ? Không phải Nhiếp huynh tặng lễ vật sao?"

". . . Ngươi muốn dùng?" Chờ nửa ngày, Lam Hi Thần hé miệng khô khốc nói.

Càng ngày càng cảm thấy Lam Hi Thần tốt như vậy cũng rất đáng yêu, Giang Trừng càng không thu miệng lại được: "Ngươi muốn dùng hay không, ta cũng không ngăn được ngươi."

Lam Hi Thần cúi đầu, Giang Trừng chỉ có thể thấy Lam Hi Thần khẽ mím môi, bên tai y dần đỏ lên.

Không nghĩ tới Lam Hi thần dễ ngại như thế, đáy lòng Giang Trừng không nhịn được chép miệng, vậy sau này phải làm sao đây?

"Chúng ta, đêm nay, dùng sao?" Lam Hi Thần chậm rãi mở miệng, xem ra rất hồi hộp.

Giang Trừng sững sờ, gấp gáp như vậy, hắn còn chưa chuẩn bị gì hết đây!

"Ngươi muốn, đêm nay cũng được." Bản thân còn không biết nên làm như thế nào đây, Lam Hi Thần tại sao lại gấp gáp như vậy?

Lam Hi Thần cụp mắt, gật gật đầu, đứng lên xoay ngươi rời đi.

Giang Trừng nhìn bóng lưng Lam Hi Thần, chờ không thấy người đâu nữa, lập tức nhảy lên xoay người chạy đi, chuyện như này hắn vốn là nên tìm Lam Vong Cơ, nhưng hắn với Lam Vong Cơ hơn nửa câu là lời không hợp ý, thẳng thắn hỏi Ngụy Vô Tiện làm thế nào là được rồi.

---------------

Giang Trừng: Gấp gáp đến vậy?

Lam Hi Thần: Rất gấp!

Phiên ngoại tiểu kịch trường: Lần đầu tiên mặt đỏ tim đập vào buổi tối nên làm thế nào để vượt qua?

Phiên ngoại sau cố sự: Trạch Vu Quân mất ngủ ( 17) Trạch Vu Quân mất ngủ (18)

---------------

Lời tác giả:

Trong phiên ngoại, Lam Hi Thần kỳ thực đúng là có một kế hoạch. . . Yên tâm không ngược, chỉ là làm bọn họ biệt ly một khoảng thời gian. . . 

Khụ khụ! Ta là tay thanh thủy văn đó! Rốt cuộc cũng cho mạt ngạch rồi!

---------------

Lời editor:

Chắc Giang Trừng ảnh nghĩ mình đè được Trạch Vu Quân đó hả!? 

=)))))

---------------




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me