TruyenFull.Me

[EDIT - HIỆN ĐẠI] Sắc hồng tội lỗi

Chương 51

tiembansuon

Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt   

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Chương 51: Khúc dạo đầu

Đợi Tạ Minh Khiên đi khuất, Bạc Nhược Lân lượn một vòng lớn trong sảnh rồi đến chỗ Trì Tối.

- Sao vừa nãy cậu lại đứng chung với Tạ Minh Khiên?

Cô nàng hỏi Trì Tối, có vẻ không hài lòng khi thấy họ quen biết nhau.

- Hôm trước anh Tạ đến công ty lấy tài liệu, tớ đã tiếp đón anh ấy. – Trì Tối đáp.

Bạc Nhược Lân lập tức nhớ ra đó là hôm nào.

Nghe Trì Tối kể thì có vẻ họ không thân thiết lắm, sắc mặt cô ấy dịu đi một chút.

- Cậu nhớ né anh ta ra nhé. – Cô ấy dặn dò.

Có vẻ Bạc Nhược Lân không ưa gì Tạ Minh Khiên. Trì Tối không hiểu vì sao bèn hỏi rõ:

- Tớ và anh Tạ chỉ có quan hệ công việc thôi, nhưng có vẻ như anh ta từng đắc tội cậu hả?

Bạc Nhược Lân không tiện nói rõ lý do, chỉ bĩu môi liếc nhìn bóng lưng anh ta.

- Thằng cha đó suốt ngày chỉ biết ăn chơi.

- Thế á? Trông anh Tạ không giống người sống buông thả lắm. – Trì Tối ngại nói thẳng, chỉ dám bóng gió.

Cô cứ ngỡ những người lớn lên ở nước ngoài như Bạc Nhược Lân sẽ cởi mở về chuyện này.

Bạc Nhược Lân thoáng chột dạ, vội lắc đầu phân bua:

- Cũng không hẳn thế... Nhưng anh ta suốt ngày giao du với loại người đó, ai biết có bị lây nhiễm thói hư tật xấu không.

Tạ Minh Khiên làm trong ngành khách sạn, phải tiếp xúc với đủ hạng người nên đời sống riêng tư phức tạp hơn Bạc Vọng Tân một chút cũng là điều khó tránh khỏi.

Có điều anh ta đến những nơi như Xuân Sắc mà chỉ hát karaoke chắc cũng coi là biết giữ mình rồi nhỉ? Trì Tối nghĩ bụng.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Bạc Nhược Lân và Tạ Minh Khiên, cô không tiện hỏi thêm.

- À phải rồi, tự dưng nói chuyện của anh ta làm tớ quên béng mất chuyện chính. – Bạc Nhược Lân sực nhớ, cuống quýt lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ đã gấp lại, đưa cho Trì Tối với vẻ e thẹn của một thiếu nữ đang yêu:

- Zoe ơi, cậu nghĩ cách giúp tớ đưa tờ giấy này cho Hiển Hào được không?

Hôm nay Lâm Hiển Hào cũng đến dự hội nghị, nhưng Trì Tối bận túi bụi nên không để ý đến anh ta, chỉ thoáng thấy bóng dáng anh ta khi dẫn khách vào chỗ ngồi, thậm chí không kịp chào hỏi.

Gần đây Bạc Nhược Lân không hay kể về tiến độ cưa cẩm của mình, Trì Tối cứ tưởng cô ấy đã bỏ cuộc, ai ngờ vẫn còn kiên trì đến vậy.

Cô vốn có sở thích tác thành cho người khác bèn nhận lấy và hỏi:

- Sao cậu không tự đưa?

- Tớ vẫn ngại ngại sao đó… – Cô ấy ngượng ngùng đáp. – Tớ thấy cứ nói chuyện với anh ấy mãi cũng chẳng tiến triển gì nên định hôm nay sẽ nói thẳng luôn.

- Tỏ tình á?

Bạc Nhược Lân lắc đầu:

- Cũng không hẳn, coi như là màn dạo đầu cho công cuộc chinh phục đi.

Trì Tối không hiểu nổi suy nghĩ của cô nàng này, chỉ cười trừ rồi hứa hẹn:

- Lát nữa tớ sẽ đưa cho anh ấy.

Tuy nhiên, Trì Tối không định tự mình đưa tờ giấy này cho Lâm Hiển Hào.

Họ mới giữ khoảng cách không bao lâu, hành động đưa giấy có vẻ hơi mờ ám, lỡ bị người khác nhìn thấy thì dễ gây hiểu lầm.

Sau khi tìm thấy anh ta trong đám đông, cô gọi một nhân viên phục vụ đến nhờ vả:

- Làm ơn đưa tờ giấy này cho anh chàng mặc áo sơ mi xám kia giúp tôi nhé. – Cô chỉ vào anh ta.

Đúng lúc Lâm Hiển Hào quay người lại, thấy Trì Tối ra hiệu.

Từ xa, anh ta mỉm cười nâng ly với Trì Tối để đáp lễ, cô đành phải gật đầu chào anh ta. Nhân viên phục vụ cầm tờ giấy, đi thẳng về phía anh ta.

Thôi toang, sắp có hiểu lầm rồi.

Trì Tối định gọi nhân viên phục vụ quay lại, bảo anh ta nói rõ là Bạc Nhược Lân đưa. Nhưng anh ta đi quá nhanh, xung quanh lại ồn ào, cô gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy.

Tờ giấy đã được đưa đến tay Lâm Hiển Hào.

Anh ta mở ra đọc rồi ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Trì Tối đành bỏ ý định giải thích, định bụng sẽ nhanh chóng báo cho Bạc Nhược Lân để họ tự đính chính thông tin.

Lúc Lâm Hiển Hào tiến về phía Trì Tối, cô không kịp nghĩ nhiều, quay lưng đi tìm người khác.

Bạc Nhược Lân đang đứng ở hành lang, lúi húi làm gì đó.

Khi đến gần, Trì Tối mới hay người trước mặt Bạc Nhược Lân là Tạ Minh Khiên. Anh ta chặn đường cô ấy, cả hai đang lời qua tiếng lại.

- Get away! – Bạc Nhược Lân cuống đến độ chẳng buồn nói tiếng Trung, mặt mày bực dọc.

Tạ Minh Khiên thì cười toe toét.

Bạc Nhược Lân nhích sang trái, anh ta cũng lách sang trái; khi cô nàng dạt sang phải, anh ta lại theo sang phải.

Tóm lại, anh ta cứ sừng sững như bức tường thành, nhất quyết không cho cô ấy đi.

Bạc Nhược Lân nổi đóa xẵng:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì hả!

- Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nói chuyện với em thôi. – Tạ Minh Khiên đáp. – Sao cô nhóc Nhược Lân lúc nào cũng dịu dàng với người ngoài, còn với anh cứ lạnh như tiền thế?

- Chúng ta có thân thiết gì đâu!

- Nói thêm vài câu là thân ngay ấy mà.

Bạc Nhược Lân chẳng muốn đôi co vô ích, gào lên:

- A a a! Tôi ghét anh!

Cô càng giãy nảy lên như thế, Tạ Minh Khiên càng khoái trá.

- Ghét anh thì em thích ai? Cái gã họ Lâm kia hả?

Tâm tư thầm kín bị phơi bày, mặt Bạc Nhược Lân đỏ bừng như gấc, quát:

- Anh không được nói anh ấy như thế!

- Anh nói gì anh ta cơ? – Tạ Minh Khiên vô tội giơ tay lên.

Bạc Nhược Lân cứng họng, tức tối lườm nguýt.

Trì Tối đã nắm rõ tình hình, không muốn dây vào rắc rối của họ, toan quay lưng rẽ sang hướng khác thì lại thấy Lâm Hiển Hào đứng đó.

Má ơi, đúng là trước mặt cùng đường, sau lưng bít lối.

Cô còn đang luống cuống thì một bóng đen khác ập đến.

- Sếp Bạc. – Trì Tối ngước lên, thấy anh như thấy vị cứu tinh.

Kể từ khi gặp lại, nếu cô không nơm nớp sợ sệt thì cũng bày đặt thân thiện với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mừng rỡ vì sự xuất hiện của mình.

Bạc Vọng Tân tự dưng quên sạch bách mấy lời tính nói, nhìn cô đăm đăm.

- Sao em lại ở đây?

Trì Tối đoán anh chẳng muốn nghe chuyện của Bạc Nhược Lân và Lâm Hiển Hào, bèn đáp:

- Em đi ngang qua thôi ạ.

Câu trả lời quá đỗi qua loa.

Anh không tin, nhếch môi tra khảo:

- Lần này lại có bí mật với ai?

Trì Tối không ngờ anh vẫn để bụng chuyện cũ, lúng túng không biết trả lời sao.

Lâm Hiển Hào ở xa thấy Bạc Vọng Tân thì khựng lại, không dám tiến tới. Tổng giám đốc Trương tổng qua đó, gọi anh ta đi tiếp khách.

Bạc Vọng Tân cúi đầu, săm soi vẻ mặt Trì Tối, tiếp tục hạch hỏi:

- Sao hả?

Bóng anh che hết ánh sáng trước mặt cô.

Trì Tối ngửi thấy mùi rượu trên người Bạc Vọng Tân, chắc chắc anh vừa uống không ít với đối tác, mắt đã vằn tia máu.

- Sếp say rồi. – Cô khẽ nói.

- Bí mật gì hả? – Anh cố chấp gặng hỏi, dù bị người khác ngắt lời cũng không quên.

Bạc Nhược Lân ầm ĩ đã bị Tạ Minh Khiên kéo đi chỗ khác, bấy giờ hành lang chỉ còn hai người họ, càng tĩnh mịch càng khiến người ta bất an.

Trì Tối còn đang do dự có nên mở miệng không thì eo đã bị siết chặt, cả người bị kéo giật lại mấy bước.

Bạc Vọng Tân dồn cô vào tường.

Cánh tay anh đặt giữa eo và hông cô, chân anh chen vào giữa hai chân cô.

Anh dùng cả lời nói lẫn hành động từng bước ép sát, kê trán lên đầu cô, để hơi thở hai người hoà quyện vào nhau.

Anh nhặt một lọn tóc của cô lên hỏi:

- Vẫn không chịu nói à?

Hơi men khiến anh đánh mất sự tự chủ, để lộ thói áp bức và ngang tàng cố hữu.

Đầu gối anh banh hai đùi cô ra, khẽ chạm vào phần da thịt bên trong.

Nơi đó chỉ cách vùng kín của cô vài phân, hành vi gần như quấy rối của anh khiến tim cô đập loạn xạ.

Trì Tối nuốt khan.

- Không phải… – Dù sao nơi này cũng chẳng có ai, Trì Tối lí nhí khai thật. – Anh Tạ nhận ra em rồi.

Nhận ra?

Bạc Vọng Tân ngơ ngác, men rượu khiến khoé mắt và bờ môi anh nhuốm màu quyến rũ, hàng mày hơi chau lại cũng bớt đi ba phần sắc bén, thêm vài phần gợi cảm.

Đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội.

Trì Tối cụp mắt kể:

- Anh ấy nhớ ra chuyện bọn em từng gặp nhau ở Xuân Sắc, còn hứa với em là sẽ không kể với sếp. Sếp Bạc, có phải anh ấy không biết...

Không kể cho anh.

Thì ra đây là “bí mật nhỏ” của Tạ Minh Khiên.

Bạc Vọng Tân nhận được câu trả lời bỗng bật cười, khẽ kề môi vào tai cô thì thầm:

- Vậy thì đúng là cậu ta không biết.

Những dục vọng đen tối trong anh trỗi dậy. Nhìn làn da Trì Tối căng thẳng đến trong suốt, anh ghé tai cô nói nhỏ:

- Em từng bị anh địt suốt hai năm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me