Edit Hoan Dam My Mat Na Toi Loi Co Mat
Chương 103Trong phòng họp của đội hình sự, hồ sơ lý lịch cá nhân của La Anh Thành được chiếu lên màn hình máy chiếu."La Anh Thành, độc thân chưa kết hôn, cha là La Kinh Hùng, người khiếm thính. Vài năm trước, La Anh Thành từng mua máy trợ thính mới cho cha, nhưng không may trong một lần ra ngoài, máy trợ thính bị trục trặc khiến La Kinh Hùng không nghe được tiếng còi xe lúc băng qua đường và bị xe đâm tử vong. Sau đó, qua giám định phát hiện lô máy trợ thính mà La Anh Thành mua là hàng lỗi, rất nhiều người dùng cũng từng gặp tình trạng máy trợ thính mất tác dụng. La Anh Thành đã cố gắng đòi quyền lợi, tiếc là vụ kiện kéo dài suốt ba năm, số tiền bồi thường nhận được chưa đến hai trăm nghìn tệ. Một năm rưỡi trước, mẹ của La Anh Thành qua đời trong bệnh viện do suy tim."Hoàng Chính Khải đang trình bày cho các cảnh sát hình sự khác. Sáng nay vừa quay lại đơn vị, Thẩm Tàng Trạch đã chỉ thị phải điều tra sâu hơn về La Anh Thành, vì vụ án này rất có thể không đơn giản như vẻ ngoài.Thẩm Tàng Trạch ngồi ở vị trí đầu bàn họp, đợi Hoàng Chính Khải nói xong lập tức chiếu hồ sơ lý lịch của Trương Hạo Kiệt lên, phần kinh nghiệm làm việc được đánh dấu màu đỏ, rồi nói: "Trương Hạo Kiệt từng làm việc tại một công ty thiết bị y tế, công ty này khi đó có hợp tác với nền tảng P2P. Vài năm trước các nền tảng P2P rơi vào khủng hoảng, gây ra hàng loạt vụ án kinh tế, chắc mọi người đều có nghe qua. Nói đơn giản, nền tảng P2P có thể hợp tác với các công ty thương mại để cung cấp dịch vụ thế chấp, chuyển nhượng các khoản phải thu cho doanh nghiệp cần vốn, giúp họ giải quyết vấn đề tài chính; hoặc cũng có thể trực tiếp liên kết với nền tảng quản lý chuỗi cung ứng thiết bị y tế để mở rộng kênh vốn, tạo thành một vòng tài chính chuỗi cung ứng khép kín. Hôm qua tôi đã nhờ bên kinh tế hỗ trợ điều tra các vụ án liên quan đến P2P, sáng nay nhận được xác nhận rằng công ty thiết bị y tế mà Trương Hạo Kiệt từng làm việc đã phá sản sau sự cố P2P. Không lâu sau đó, nhờ bạn bè giới thiệu, Trương Hạo Kiệt chuyển sang công ty hiện tại. Dự án cuối cùng mà hắn tham gia ở công ty cũ chính là lô máy trợ thính bị lỗi, hơn nữa, Trương Hạo Kiệt còn là người phụ trách đối ngoại và tiêu thụ sản phẩm."Nói đến đây, mọi người trong phòng họp đã cơ bản hiểu rõ, La Anh Thành tuyệt đối không phải tình cờ nhờ người quen giới thiệu mà quen được Trương Hạo Kiệt, rất có thể ngay từ đầu Trương Hạo Kiệt đã là mục tiêu của anh ta. Còn Cát Tử Huyên lại trở thành công cụ báo thù bị La Anh Thành lợi dụng.Có lẽ trong mắt La Anh Thành, anh ta chỉ đang đòi lại công bằng, thế nhưng việc kéo một nạn nhân vốn đã chịu đựng giày vò bởi bệnh tâm thần vào cuộc, dùng nỗi đau của người vô tội để thực hiện thù riêng, như vậy, dù có biện hộ cách nào đi nữa cũng chẳng thể gọi là chính nghĩa.Phó Na San giơ tay lên phát biểu: "Gần đây trạng thái của Cát Tử Huyên đã ổn định hơn nhiều. Tôi cũng đã nói chuyện với cô ta và một số bạn bè, đồng nghiệp từng thân thiết với cô ta, xác nhận rằng La Anh Thành ngoài thời gian điều trị ra không có liên hệ riêng gì với Cát Tử Huyên. Qua đoạn video ghi hình, cũng thấy rõ hành vi giết con là do cô ta phát bệnh bất ngờ và mất kiểm soát. Cho dù chúng ta có thể chứng minh mối quan hệ giữa La Anh Thành và Trương Hạo Kiệt không đơn giản như vẻ bề ngoài, thì cũng không đủ căn cứ để kết luận La Anh Thành là người xúi giục Cát Tử Huyên giết con.""Cát Tử Huyên phát bệnh tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên." Thẩm Tàng Trạch mở đoạn ghi hình lên, kéo thanh tiến độ đến khoảng một phần ba rồi nhấn phát. Tất cả mọi người đều thấy, trong đoạn ghi hình, sau khi làm xong việc nhà và nghỉ ngơi, Cát Tử Huyên lấy một đĩa CD cho vào dàn âm thanh để bật nhạc: "Lúc tôi và giáo sư Lâm thẩm vấn La Anh Thành trong phòng tư vấn tâm lý, anh ta cũng đang bật nhạc trong văn phòng."Khi mới tiếp nhận vụ án, mọi người đều tập trung vào phần sau của đoạn ghi hình, lúc Cát Tử Huyên mất kiểm soát giết con mà bỏ qua chi tiết phía trước. Tối qua, sau khi về nhà Lâm Sương Bách rồi gặp An Thiện, Thẩm Tàng Trạch nhớ lại lần trước đến bộ phận pháp y tìm An Thiện, anh ấy cũng từng mở nhạc cổ điển và nói loại nhạc này giúp xoa dịu dây thần kinh căng thẳng. Đến sáng nay, Lâm Sương Bách cũng chỉ ra hành động lấy đĩa CD, bật nhạc của Cát Tử Huyên trước khi mất kiểm soát, Thẩm Tàng Trạch mới xác định bản nhạc La Anh Thành đã bật rất có thể chính là nguyên nhân khiến Cát Tử Huyên phát bệnh."Trước cuộc họp tôi đã xác nhận với Trương Hạo Kiệt, đĩa CD đó là do Cát Tử Huyên lấy từ chỗ La Anh Thành sau buổi trị liệu vài ngày trước khi vụ án xảy ra. Chí Kiệt và Chu Hựu đang trên đường đến nhà Trương Hạo Kiệt lấy đĩa CD mà Cát Tử Huyên đã nghe hôm đó, đợi mang về rồi kiểm tra xem bản nhạc đó có vấn đề gì không." Nói xong, Thẩm Tàng Trạch quay sang nhìn Phó Na San: "Còn một điểm nữa tôi rất để ý. Mong chị San và anh Hoàng cùng điều tra kỹ lại về Trương Hạo Kiệt. Việc hắn mua bảo hiểm cho Cát Tử Huyên và cả ba đứa trẻ, trực giác mách bảo tôi rằng chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài. Không thể loại trừ khả năng trục lợi bảo hiểm. Hãy điều tra lại toàn bộ tình hình tài chính của Trương Hạo Kiệt thật chi tiết.""Rõ!" ; "Đã hiểu!""Đội trưởng Thẩm, em có chuyện muốn nói." Vương Tiểu Nham giơ tay, thấy Thẩm Tàng Trạch gật đầu đồng ý thì hỏi: "Cho dù chúng ta chứng minh được La Anh Thành và Trương Hạo Kiệt đều có vấn đề, thì tội cố ý giết người vẫn là do Cát Tử Huyên thực hiện. Em không phải nghĩ rằng việc bắt được kẻ chủ mưu là vô ích, chỉ là cảm thấy... dù gì thì Cát Tử Huyên cũng đã ra tay giết chính ba đứa con của mình, cho dù có tìm ra sự thật, bắt được hung thủ, thì kết cục đối với cô ta vẫn như nhau thôi."Lời lẽ của Vương Tiểu Nham có hơi lộn xộn, có lẽ đến chính cậu ta cũng không nói rõ được trọng điểm mình muốn diễn đạt là gì, nhưng mọi người trong phòng vẫn hiểu được ý cậu ta muốn nói.Mà lời nói của Vương Tiểu Nham cũng khiến Thẩm Tàng Trạch im lặng.Trong phòng họp, không một cảnh sát hình sự nào lên tiếng, tất cả đều nghiêm mặt nhìn Thẩm Tàng Trạch.Thẩm Tàng Trạch đứng dậy khỏi ghế, anh đứng phía trước bàn đối diện với mọi người, trầm giọng nói: "Trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng ta là duy trì an ninh trật tự xã hội, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của người dân, khi có người bị hại, phải dốc hết sức tìm ra sự thật, bắt được kẻ gây án. Còn việc pháp luật sẽ xét xử tội phạm thế nào là trách nhiệm của viện kiểm sát cùng với tòa án. Tôi hiểu, trong vụ án này Cát Tử Huyên cũng là một nạn nhân, các cậu đều muốn giúp cô ta, nhưng việc chúng ta có thể làm là bắt được hung thủ thật sự đã lợi dụng cô ta để phạm tội, không để cô ta phải một mình mang nỗi oan gánh hết tội lỗi. Chỉ cần có một chút oan khuất cũng là bất công. Để tội phạm nào lọt lưới đều là thất trách của chúng ta, những người thi hành pháp luật."Trong một vụ án nếu có nhiều người cùng phạm tội, thì sẽ có chủ mưu và đồng phạm. Trách nhiệm của cảnh sát hình sự là thu thập bằng chứng, bắt hết mọi kẻ phạm tội. Còn việc pháp luật xử phạt ra sao, không phải điều họ có thể quyết định.Nếu vụ án này có thể thu thập được bằng chứng chứng minh La Anh Thành đã lợi dụng bệnh tình của Cát Tử Huyên để thực hiện tội ác, thì La Anh Thành chính là kẻ chủ mưu xúi giục, còn Cát Tử Huyên là đồng phạm bị lợi dụng trong tình trạng không nhận thức rõ ràng. Thêm vào đó, cô ta còn được chẩn đoán mắc rối loạn cảm xúc lưỡng cực, sau này khi vụ án lên tòa, phía tòa án chắc hẳn cũng sẽ xem xét để tuyên mức án nhẹ hơn.Tuy nhiên, viện kiểm sát truy tố thế nào, đề nghị mức án bao nhiêu, tòa án cuối cùng sẽ tuyên án ra sao, đều không phải là chuyện mà cảnh sát cần quan tâm khi phá án. Mục tiêu cuối cùng của họ là dùng những chứng cứ hợp pháp, hữu ích để tìm ra sự thật, bắt được tội phạm. Chỉ khi bắt được toàn bộ tội phạm mới có cơ hội để pháp luật lên tiếng thay cho người bị hại."Cuối cùng, tôi muốn nhắc các cậu một điều, khi phá án, cảnh sát không nên để quá nhiều tình cảm cá nhân xen vào. Sự đồng cảm quá mức hay những phán đoán mang tính chủ quan đều sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta. Nói ra điều này có thể khiến người ta thấy khó chịu, tôi cũng biết các cậu không phải là robot, không thể nào lạnh lùng phủ nhận mọi cảm xúc, nhưng đã chọn nghề này thì phải có phẩm chất và sự giác ngộ nghề nghiệp tương ứng, phải luôn giữ được lý trí cùng với sự bình tĩnh." Thẩm Tàng Trạch nói xong thì tắt máy chiếu, thu dọn tài liệu: "Vậy nhé, tan họp, đẩy nhanh tiến độ điều tra, chúng ta phải phá được vụ án này trong thời gian ngắn nhất."(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Ra khỏi phòng họp, vừa mới về văn phòng ngồi xuống, Thẩm Tàng Trạch đã thấy Hoàng Chính Khải gõ cửa bước vào, đóng cửa lại, anh ta đi thẳng tới trước bàn làm việc của anh: "Hôm nay giáo sư Lâm có tiết giảng ở trường à? Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy không tham dự cuộc họp thì phải?"Động tác bấm chuột mở tài liệu của Thẩm Tàng Trạch khựng lại, anh liếc nhìn cấp phó của mình: "Sao thế, không thấy cố vấn vụ án nên thấy không yên à? Tôi không ngờ giáo sư Lâm lại được chào đón đến vậy, mới mấy hôm mà đã 'thuần phục' mọi người hết rồi.""Cũng không đến mức thấy không yên, chỉ là mấy lần họp trước cậu ấy đều có mặt, hôm nay đột nhiên không thấy nên hơi bất ngờ thôi." Hoàng Chính Khải cười hề hề, gãi đầu nói: "Đội trưởng Thẩm, cậu nói nghe chua dữ, ghen rồi phải không?"Thẩm Tàng Trạch miễn cưỡng nhếch nhẹ khóe môi: "Tôi ghen cái gì chứ?""Thấy phó đội trưởng trung thành, tận tụy, làm việc chắc tay như tôi lại đi hỏi han giáo sư Lâm, cậu sợ trong mắt tôi chỉ có cậu ấy, không coi cậu là đội trưởng nữa chứ gì." Hoàng Chính Khải hóm hỉnh buông một câu đùa, vốn định làm dịu bầu không khí, nhưng thấy Thẩm Tàng Trạch có vẻ không muốn tiếp chuyện, anh ta rút lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Thẩm, tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy giáo sư Lâm rất có trách nhiệm. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu ấy là kiểu giáo sư chỉ biết nói tào lao cho oai, ai ngờ qua hai vụ án trước, lúc nào không ổn lại bắt đầu thay đổi cách nhìn. Giờ nghĩ lại, có thêm một người giỏi vào giúp đội hình sự cũng tốt mà. Bọn tôi, già trẻ gì cũng biết cậu gánh bao nhiêu áp lực. Giáo sư Lâm là người có tiếng nói trước cục trưởng Thái, sau này cấp trên có gây áp lực, ít ra cũng có thêm một người chống đỡ với cậu. Nhưng đội trưởng cứ yên tâm, trong lòng anh em bọn tôi chỉ có một đội trưởng là cậu thôi. Nếu giữa cậu với giáo sư Lâm có chuyện gì không vui, hay cậu ấy không biết cách cư xử, bọn tôi nhất định đứng về phía cậu, tuyệt đối không có chuyện trở mặt làm phản."Sáng nay vừa vào sở, Hoàng Chính Khải đã nhận ra đội trưởng nhà mình tâm trạng không ổn, mà lý do chắc chắn không chỉ vì vụ án. Thêm nữa, tay Thẩm Tàng Trạch bỗng nhiên lại bị thương đến mức phải băng bó, mà Lâm Sương Bách hôm nay lại không đến họp, cho dù không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Chính Khải cũng đoán được 80% hai người đã có xung đột.Thật ra dù thời gian hợp tác với Lâm Sương Bách chưa lâu, nhưng năng lực của hắn thì ai cũng thấy rõ. Trước đó trong vụ án nổ bom, Lâm Sương Bách còn liều cả tính mạng để bảo vệ Thẩm Tàng Trạch, khiến người trong đội đều nhìn hắn bằng con mắt khác, dần dần cũng chấp nhận hắn. Chỉ có điều, tất cả những điều đó đều dựa trên tiền đề là Lâm Sương Bách có thể hợp tác hòa thuận với Thẩm Tàng Trạch. Nếu sau này hắn mà làm chuyện gì bất lợi cho tập thể, hoặc xảy ra xung đột với đội trưởng, thì cả đội hình sự chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm Tàng Trạch. Dù sao thì Lâm Sương Bách mới đến chưa bao lâu, nói về tình nghĩa đồng cam cộng khổ thì sao so được với những người đã theo Thẩm Tàng Trạch xông pha chiến đấu suốt bao năm. Ngay cả nhóm lính mới cũng theo anh lâu hơn, một lòng kính trọng, ngưỡng mộ anh, mong được học hỏi từ anh.Lần này Hoàng Chính Khải đến đây vừa là muốn thăm dò thử xem có thể moi được chút thông tin gì từ Thẩm Tàng Trạch, vừa là muốn bày tỏ lập trường thay cho mọi người.Lời nói thì hơi thẳng thắn, nhưng cũng đúng với phong cách thường ngày của họ, có gì nói nấy, không thích quanh co lòng vòng.Thẩm Tàng Trạch dĩ nhiên hiểu rõ ý của Hoàng Chính Khải, ánh mắt liếc qua bàn tay bị thương của mình, anh thản nhiên nói: "Được rồi, tôi với giáo sư Lâm không có chuyện gì. Bên đại học của cậu ấy có tiết với cuộc họp quan trọng, nên hôm nay không đến được. Giáo sư Lâm vẫn đang theo dõi tiến độ điều tra bình thường. Mấy anh đừng có nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh, giáo sư Lâm không phải kiểu người thích chơi trò đấu đá chính trị chốn văn phòng đâu."Nghe Thẩm Tàng Trạch nói vậy, Hoàng Chính Khải đang còn lo lắng cũng lập tức yên tâm, không nói thêm lời nào nữa, anh ta quay người rời khỏi văn phòng để tiếp tục tập trung điều tra vụ án.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me