Edit Hoan Dam My Mat Na Toi Loi Co Mat
Chương 136So với vợ mình là bà Miêu Thường Hi, Diêm Lâm, người cũng đang bị thẩm vấn trong, lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.Mà sự bình tĩnh ấy, phần lớn là vì ông ta vốn chẳng phải lần đầu đối mặt với cảnh sát. Diêm Lâm không chỉ khởi nghiệp nhờ cuộc hôn nhân và các mối quan hệ, thế lực từ cha vợ, mà về sau còn liên tục thu lợi nhờ tham gia nhiều vụ án kinh tế. Với ông ta, đối đầu với cảnh sát kinh tế chẳng phải chuyện lạ. Có lẽ vì những lần trước đều may mắn thoát thân nên giờ phải đối mặt với cảnh sát hình sự, ông ta vẫn chẳng hề hoảng loạn, thậm chí còn dường như tin chắc mình là nạn nhân của vụ án, cuối cùng vẫn sẽ "trong sạch" rời khỏi sở cảnh sát, thậm chí chiếm thế thượng phong trên mạng xã hội.Trong vòng thẩm vấn đầu tiên, sau khi tung hứng một hồi, dù Diêm Lâm trả lời đâu ra đấy, lời lẽ kín kẽ, cũng không khiến Thẩm Tàng Trạch và Phó Na San mất kiên nhẫn. Ngược lại, điều họ có thừa nhất chính là sự kiên nhẫn khi thẩm vấn nghi phạm."Tôi chưa bao giờ ngăn cản các người điều tra đường đi của khoản tiền chuộc, chỉ là cảm thấy các người cứ mãi truy vấn chuyện đó, ép tôi phải trả lời, đối với một người vừa mất con như tôi mà nói thì quá tàn nhẫn. Tôi vừa mất con gái, đó đã là cực hình rồi, giờ còn bị đối xử như tội phạm mà thẩm vấn nữa, nói thật, tôi rất nghi ngờ cách các người làm việc." Diêm Lâm tỏ ra vô cùng đau đớn, vừa nói vừa đập tay vào ngực, giọng uất ức nói: "Các người nên điều tra bọn bắt cóc, chứ không phải cứ nhằm vào tôi, một nạn nhân, mà điều tra mãi như vậy. Các anh muốn dồn tôi vào đường chết chắc?""Ông Diêm, ông cứ nói là không cần lấy lại tiền chuộc, nhưng nếu ông chưa hiểu rõ tính chất của vụ án bắt cóc, tôi có thể giải thích lại cho ông nhiều lần." Phó Na San lúc này đã không còn giữ thái độ mềm mỏng như lúc mở đầu cuộc thẩm vấn, giọng cũng cứng rắn hẳn, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi phía sau bàn thẩm vấn, nghiêm túc nói: "Bắt cóc là án hình sự, mà trong vụ án này, nạn nhân Diêm Hiểu Nghiên, con gái ông đã mất mạng. Nói cách khác, hành vi phạm tội của kẻ bắt cóc đã leo thang, giết hại con tin là tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, nếu ra tòa, hung thủ có thể lĩnh án tù chung thân, thậm chí là tử hình.""Ông có nghĩa vụ phối hợp điều tra, làm rõ quá trình chuyển tiền chuộc. Chúng tôi cũng sẽ thông qua việc lần theo dòng tiền để truy ra tung tích và thân phận của kẻ bắt cóc. Có điều tra tiền chuộc hay không, không phải do ông quyết định. Ông tuy là người thân của nạn nhân, nhưng thân phận ấy không phải là lá chắn để ông từ chối hợp tác điều tra." Thẩm Tàng Trạch tựa hẳn vào lưng ghế, vẻ mặt điềm tĩnh, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc hay thái độ, cũng không tạo áp lực gì, chỉ toát ra khí chất, tôi có nhiều thời gian lắm, không ngại ngồi lâu. Anh nói với Diêm Lâm: "Vừa rồi ông cũng thừa nhận nạn nhân không phải là con ruột của ông và bà Diêm, mà là đứa con ông có với người tình bên ngoài. Vậy thì tôi có thể nghi ngờ hợp lý rằng, có phải vì bà Diêm không nuốt trôi cơn giận này nên đã sai người dựng nên vụ bắt cóc, sau đó giết hại nạn nhân rồi nguỵ tạo thành hiện trường kẻ bắt cóc giết con tin để thoát thân? Bởi trong phần lớn các vụ bắt cóc trước đây, khi kẻ phạm tội đã sát hại một con tin thì rất hiếm khi để những con tin còn lại được sống sót rời đi."Diêm Lâm giữ nguyên vẻ mặt, đối diện với ánh mắt của Thẩm Tàng Trạch, ông ta im lặng gần chục giây rồi mới trả lời: "Cho dù không phải con ruột, thì con bé cũng đã vào nhà tôi, gọi vợ tôi là mẹ, vợ tôi là người công dân tuân thủ pháp luật, đâu thể vì tôi nhất thời hồ đồ có con với người ngoài mà manh động đến mức làm chuyện phạm pháp tày trời như thuê người giết người được.""Vậy sao ông dám khẳng định không phải do bà Diêm làm?" Thẩm Tàng Trạch hỏi tiếp: "Cảnh sát phá án phải dựa vào chứng cứ. Bắt người cần chứng cứ, mà minh oan, xoá bỏ nghi ngờ cũng cần chứng cứ. Với vô số tiền lệ người thân gây án, cho dù ông có thấy khó chịu, tôi vẫn buộc phải nêu ra nghi vấn này. Phá án, đặc biệt là trong những vụ phức tạp như thế này, cần phải dám giả thiết, thận trọng chứng minh."Diêm Lâm chưa từng gặp kiểu thẩm vấn nào như của Thẩm Tàng Trạch, suýt nữa bị nghẹn bởi mấy câu đó, ông ta dở khóc dở cười nói: "Chứng cứ để rửa sạch nghi ngờ chẳng phải là việc của cảnh sát các cậu sao? Sao giờ lại bắt nạn nhân như chúng tôi phải tự đi chứng minh?""Câu này của ông mới là không đúng." Phó Na San lập tức đón lời, đây không phải lần đầu cô và Thẩm Tàng Trạch phối hợp với nhau, chỉ cần nghe ngữ điệu của anh là biết anh sắp đổi chiến thuật thẩm vấn, cô lập tức phối hợp ngay: "Cung cấp chứng cứ ngoại phạm, nhật ký cuộc gọi, thậm chí là nói rõ các mối quan hệ xã giao... tất cả đều là cách để tự chứng minh bản thân trong sạch trước cảnh sát. Dĩ nhiên, cảnh sát sẽ dốc toàn lực điều tra phá án, nhưng nếu cái gì cũng bắt chúng tôi đi tra, còn người có nghĩa vụ phối hợp điều tra thì lại chẳng hợp tác, không chịu nói thật, vậy thì cho dù là vụ án có thể phá được, cũng có khả năng rơi vào bế tắc, không điều tra ra chân tướng.""Ông Diêm, nếu ông thật sự không muốn bị coi là nghi phạm, cũng không muốn để vợ mình bị cảnh sát nghi ngờ, thì lẽ ra nên chủ động phối hợp, khai rõ những điều trước giờ vẫn giấu, có thế mới đạt được hiệu quả phối hợp giữa cảnh sát và dân, giúp chúng tôi nhanh chóng bắt được hung thủ, làm rõ chân tướng, phá được vụ án, đòi lại công bằng cho con gái ông."So với trước đó, lần này vẻ mặt của Diêm Lâm càng khó giấu nổi sự do dự.Ông ta nhìn qua nhìn lại giữa Thẩm Tàng Trạch và Phó Na San mấy lần, đưa tay cầm cốc nước lạnh trên bàn uống một ngụm, sau đó lại xoay xoay cốc trong tay như đang cân nhắc. Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng: "Thưa hai vị cảnh sát, những gì cần khai tôi đều đã khai hết rồi. Còn về vợ tôi... Không biết người bình thường có hiểu không, nhưng với những người làm ăn như chúng tôi, đã có tài sản nhất định, lại đầu tư vào nhiều lĩnh vực, hệ vợ chồng từ lâu đã không chỉ đơn thuần dựa vào tình cảm để duy trì. Giữa tôi và vợ tôi, ở một mức độ nào đó là quan hệ cộng sinh về lợi ích. Nếu Tiểu Yến là con gái ruột của cả hai vợ chồng, được nuôi lớn đàng hoàng, thì phần tài sản nó được chia sẽ chỉ có nhiều hơn chứ không thể ít. Trong điều kiện như vậy, vợ tôi dù là vợ nhà giàu sống an nhàn cũng thừa khôn ngoan để hiểu rõ điều gì có lợi hơn cho bản thân. Cô ấy không đời nào dại dột đến mức vì ghen tức chuyện tôi lỡ có con riêng mà ra tay giết người, lại còn thuê người làm chuyện tày trời, rốt cuộc không chỉ trắng tay mà còn phải ngồi tù, trở thành đề tài giễu cợt cho thiên hạ.""Đã vậy thì." Thẩm Tàng Trạch lên tiếng: "Ông Diêm cũng nhân tiện làm sáng tỏ giúp chúng tôi về cậu cả nhà ông, Diêm Tấn Bằng, luôn thể nhé."Vừa nói, anh vừa đặt bản ghi chép thông tin xuất nhập cảnh lên bàn trước mặt Diêm Lâm: "Vợ chồng ông kết hôn đã nhiều năm, có với nhau một cậu con trai lớn. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta từng làm việc ở công ty do ông và cha vợ cùng nắm cổ phần, nhưng vì liên tục đưa ra những quyết định sai lầm, lại bị vướng vào các vụ án kinh tế và bị điều tra, nên sau đó bị đuổi khỏi công ty. Một thời gian dài rơi vào cảnh ăn không ngồi rồi, đến mấy năm trước thì ra nước ngoài. Theo lời đồn, cậu ta khởi nghiệp cùng bạn bè bên đó. Nhưng theo điều tra xuất nhập cảnh của chúng tôi, ngay trước thời điểm xảy ra vụ bắt cóc, cậu cả nhà ông đã mua vé máy bay về nước. Chuyện này, ông Diêm chắc không thể nói là không biết chứ nhỉ?"Ánh mắt Diêm Lâm liếc xuống tờ ghi chép thông tin xuất nhập cảnh, rồi đặt cốc nước xuống, điềm nhiên đáp: "Con trai tôi ra nước ngoài nhiều năm, lần này trở về là để thăm vợ chồng tôi. Đây chẳng phải chuyện to tác gì mà phải báo cáo với cảnh sát. Con cái về nhà thăm bố mẹ là chuyện thường thấy, có gì không ổn đâu?"Thẩm Tàng Trạch mỉm cười, lại tiếp tục chất vấn: "Nếu chỉ đơn thuần là về nước thăm người nhà thì tất nhiên không vấn đề gì. Có điều, cậu cả nhà ông... cũng giống như bà nhà ông, liệu có dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của một 'em gái' đột ngột xuất hiện không? Thật sự không hề lo ngại việc phải chia chác tài sản với một người ngoài?"Diêm Lâm thản nhiên đáp: "Tiểu Yến còn nhỏ thế kia, con trai tôi cho dù có hư hỏng đi nữa cũng không đến mức phải dè chừng một đứa bé mới mấy tuổi. Huống hồ, đó còn là em gái ruột của nó."Phó Na San lúc này chen vào: "Với Ông Diêm thì Diêm Hiểu Nghiên dĩ nhiên là con gái ruột, nhưng đối với Diêm Tấn Bằng, đó không phải do mẹ ruột của cậu ta sinh ra, làm sao có thể xem như em gái ruột được, làm sao dễ dàng chấp nhận việc phải chia tài sản với một đứa 'em gái' như vậy?"Cô nói rồi lấy ra bản lý lịch điều tra về Diêm Tấn Bằng đặt trước mặt Diêm Lâm: "Ông Diêm đừng nói tôi xem phim truyền hình nhiều quá nên ăn nói hoang đường nhé. Dựa theo điều tra của chúng tôi, thì vị công tử nhà họ Diêm cũng chẳng phải người có tiếng là dễ chịu gì. Ít nhất, cậu ta không phải kiểu người hiền lành, dễ gần, theo lời mọi người thì cậu ta là người ngang ngược, luôn khinh thường người khác, thường xuyên chửi bới, đánh đập cả người thân cận. Tóm lại là một điển hình của kiểu 'con ông cháu cha' tiêu tiền như nước và cực kỳ thích gây chuyện. Những lời này đều là nguyên văn của người cung cấp lời khai trong quá trình điều tra, không phải tôi tự bịa ra đâu. Mong ông Diêm đừng thấy tôi là cảnh sát mà ăn nói quá đáng."(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Diêm Lâm liếc sơ qua bản điều tra lý lịch, rồi phẩy tay đẩy tập tài liệu đó sang một bên, giọng khinh khỉnh: "Cô cảnh sát cũng biết là những lời đó dễ gây phật ý, vậy mà vẫn mang ra chất vấn tôi, thế có phải quá thiếu chuyên nghiệp không? Huống hồ các người lấy gì đảm bảo đó không phải là có người cố tình bôi nhọ con tôi? Tôi làm ăn bao năm, bị người ta đặt điều còn ít chắc? Giờ còn phải chịu trách nhiệm cho chuyện người ta bôi nhọ con mình nữa à? Nếu thế, có phải tôi nên ra khỏi đây lập tức thay con trai tôi quyên góp một khoản từ thiện thật lớn cho tổ chức nhân đạo, coi như là làm việc công ích 'tẩy trắng' hình ảnh cho con?"Thẩm Tàng Trạch mỉm cười: "Ông Diêm đúng là giỏi nói đùa. Mà đúng thật, quyên góp từ thiện, làm việc công ích để gột rửa tiếng xấu, mấy chiêu trò đó bên giới giải trí dùng nhiều đến mức nhàm rồi, bây giờ dân thường cũng không còn dễ bị lừa như trước nữa đâu. Suy cho cùng, làm từ thiện không chứng minh được nhân phẩm. Những năm qua bên hình sự chúng tôi cũng bắt không ít tội phạm mà trước đó từng làm không ít việc thiện. Với tư cách là đội trưởng đội hình sự, tôi thật lòng muốn nhắn nhủ mấy lời với những kẻ phạm tội ngoài kia, cho dù bình thường có xây dựng hình tượng tích cực đến đâu, chỉ cần phạm pháp, thì ngồi tù vẫn phải ngồi, chịu phạt vẫn phải chịu, không ai thoát được đâu."Dứt lời, anh lại lấy thêm một tập tài liệu mới đặt lên bàn: "Ông Diêm, chúng ta vòng vo cũng đủ rồi. Trước khi tiếp tục nói về cậu cả nhà ông, chi bằng ông nói thẳng luôn cho chúng tôi biết, rốt cuộc là ông dính dáng thế nào đến đường dây rửa tiền, làm sao có thể một lần chuyển một khoản tiền lớn như vậy, để đối tác bên Hồng Kông chi trả ngoại tệ cho tài khoản ảo của một công ty ma?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me