TruyenFull.Me

Edit Hoan Dam My Mat Na Toi Loi Co Mat

Chương 144

"Vì sao không muốn thảo luận với tôi?" Phan Thời Bác cực kỳ hứng thú với Lâm Sương Bách, dù đối phương giữ thái độ công tư phân minh, không một chút dao động, gã vẫn bày ra vẻ vô cùng tò mò với hắn.

"Chẳng phải ba cậu cũng là nạn nhân trong vụ thao túng cổ phiếu năm đó sao? Cậu với tôi nào khác gì nhau, đều vì cùng một lý do mà tan cửa nát nhà. Chỉ là ba anh bản lĩnh hơn ba tôi nhiều. Ba tôi chỉ dám kéo theo tôi và mẹ tôi cùng chết, còn Lâm Triều Nhất thì sao? Quá xuất sắc! Dù chết cũng phải lôi kẻ khác cùng xuống địa ngục." Trên gương mặt Phan Thời Bác tràn đầy vẻ ngưỡng mộ đối với Lâm Triều Nhất, gã cảm thán: "Lúc Lâm Triều Nhất giết Hạ Dung Dung, cậu còn nhớ không? Chắc chắn là không quên được đâu ha. Thật ra tôi khá tò mò, khi cậu nhìn Thẩm Tàng Trạch cậu có bao giờ nhớ đến Hạ Dung Dung không? Dù sao thì Thẩm Tàng Trạch giống Hạ Dung Dung đến thế... À, nhắc mới nhớ, tôi thật sự khâm phục cậu và Thẩm Tàng Trạch đấy. Một mối quan hệ đầy thù hận như vậy mà vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng làm việc cùng nhau."

Ánh mắt liếc về phía máy quay, Phan Thời Bác giơ tay làm động tác chào, hướng về ống kính nói: "Đội trưởng Thẩm, nếu bây giờ ông Thẩm nhìn thấy giáo sư Lâm, liệu còn chất vấn cậu ta như năm xưa không? Thật ra tôi rất muốn biết, cái gọi là công lý mà các người gìn giữ rốt cuộc là gì. Pháp luật không làm được chuyện ân ác dương thiện, không thể bảo vệ kẻ yếu, mà khi nạn nhân tự đứng lên đòi lại công bằng, các người lại truy cùng đuổi tận, bảo rằng chúng tôi phá hoại pháp luật. Nhưng những kẻ thật sự phạm pháp thì sao? Tôi đâu thấy các người bắt được hết để chúng phải chịu trừng phạt thật sự. Chẳng lẽ các người cũng giống bọn có quyền thế kia, cho rằng yếu thế là nguyên tội, còn cái mà các người gìn giữ chẳng qua chỉ là trật tự cùng sự ổn định giả tạo? Các người cũng giống như tất cả những người khác thôi, chẳng qua chỉ đang làm công ăn lương."

Trước sự khiêu khích trắng trợn ấy, những người trong phòng giám sát ngoài Thẩm Tàng Trạch đang khoanh tay đứng im bất động ra, đều siết chặt tay thành hình nắm đấm.

Riêng Thẩm Tàng Trạch thì nhìn chăm chú vào Phan Thời Bác đang chào ống kính, thái dương anh nổi gân xanh, các cơ trên mặt cũng căng chặt lại vì đang dồn nén cảm xúc.

"Việc anh đang làm bây giờ chẳng qua là để tự thỏa mãn chính mình, ngoài điều đó ra thì chẳng có ý nghĩa nào cả." Lâm Sương Bách đặt tay lên bàn, gõ nhẹ đốt ngón tay lên mặt bàn ba lần. Đợi Phan Thời Bác quay đầu nhìn lại mới tiếp lời: "Anh không thể lay chuyển được bất kỳ thế lực nào, càng không thể thay đổi pháp luật, dư luận cuối cùng cũng chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn."

"Ai nói tôi muốn lay chuyển thế lực, muốn thay đổi pháp luật? Cậu tưởng tôi là thứ tự cho mình là sứ giả công lý, muốn lật lại càn khôn à?" Phan Thời Bác lắc đầu, đáp: "Tôi chẳng hề có hứng thú với việc thay đổi xã hội hay thế giới gì hết, dù sao cũng toàn là rác rưởi như nhau. Tôi chỉ cần được trả thù là đủ rồi. Tự thỏa mãn bản thân chính là điều tôi muốn. Có điều tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Lẽ nào là để chuộc tội? Nhưng cậu là nạn nhân cơ mà, vì sao phải chuộc tội? Người mà Lâm Triều Nhất giết liên quan gì đến cậu? Đừng nói với tôi cậu tin vào cái gọi là 'nợ cha con trả' nhé? Lâm Thuận An, làm một kẻ điên thì có gì không tốt, vì sao cứ phải nhét mình vào cái khuôn mẫu mà người khác đặt ra thế?"

"Anh biết nhiều như vậy, vậy anh có liên quan gì đến vụ án giết người hàng loạt và bắt cóc năm xưa không? Hay anh từng gặp Lâm Triều Nhất?" Lâm Sương Bách vẫn không trả lời câu hỏi của Phan Thời Bác, mà tiếp tục đặt câu hỏi của riêng mình.

"Tại sao tôi phải trả lời? Mấy câu hỏi này có liên quan gì đến vụ án các người đang điều tra không?" Phan Thời Bác phản bác: "Cậu ngồi đây thẩm vấn tôi rốt cuộc là muốn đạt được kết quả gì? Muốn tôi thú nhận quá trình phạm tội, ngoan ngoãn nhận tội để các người sớm kết án? Hay là muốn moi được từ miệng tôi những điều mà Lâm Sương Bách không biết, nhưng Lâm Thuận An thì biết?"

Bàn tay đặt trên bàn, bốn ngón tay như đang gảy đàn gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, Lâm Sương Bách bất chợt bật cười, hắn dùng tay kia nới lỏng nút cổ áo, giọng nói trở nên lười nhác: "Điều này chẳng phải còn tùy xem anh muốn nói chuyện với Lâm Sương Bách hay là Lâm Thuận An."

Phan Thời Bác nhướng mày, gã thú vị nói: "Lâm Sương Bách và Lâm Thuận An chẳng phải là cùng một người sao?"

"Có thể là một người, cũng có thể là hai người." Sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Lâm Sương Bách tan biến, dường như hắn đã nhận ra cách thẩm vấn thông thường không thể khiến Phan Thời Bác mở miệng, hắn cằm kính lên xoay vài vòng rồi dùng gọng kính gõ nhẹ lên thái dương mình, như trò chuyện tán gẫu mà rằng: "Thật ra tôi biết gì hay không biết gì cũng chẳng cần ai phải nói cho tôi biết cả. Dù sao thì chuyện đã xảy ra đều nằm trong đầu tôi, người khác có lừa tôi cũng vô ích, ngược lại, tôi lại rất dễ dàng lừa được người khác, bao gồm cả anh."

"Đúng là cậu rất tự tin đấy." Nụ cười ở khóe miệng Phan Thời Bác càng ngày càng sâu, gã nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách với Lâm Sương Bách: "Nếu đã giỏi như vậy, sao đến vụ bắt cóc lần này cậu mới phát hiện ra sự tồn tại của tôi? Nếu tôi không tự ra đầu thú, cậu thật nghĩ mình có thể bắt được tôi sao?"

"Vendetta, một cái tên tiếng Anh rõ ràng như thế, nếu Diêm Tấn Bằng không vô dụng đến thế thì ngay từ khi quen anh là cậu ta đã tránh xa anh rồi." Lâm Sương Bách cũng nghiêng người về trước, tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Còn chuyện nghiện ma túy với cờ bạc, chẳng phải đều do anh lôi Diêm Tấn Bằng vào sao? Với cái loại công tử bột như cậu ta, chịu không nổi khổ, dễ bị người ta thao túng. Để tôi đoán xem, vụ tai nạn xe mấy năm trước không phải là ngoài ý muốn đúng không? Anh bắt đầu nhắm vào Lư Chí Châu từ khi nào? Gã đó dựa vào việc giết vợ để leo lên đỉnh cao, anh không cần nhúng tay cũng được, nhưng anh muốn lợi dụng gã, nên mới tạo ra vụ tai nạn ấy."

Phan Thời Bác cầm lấy cặp kính trong tay Lâm Sương Bách, rồi dùng gọng kính chạm nhẹ vào mu bàn tay đã được găng tay che kín của hắn: "Vụ tai nạn giao thông đó đã khép lại từ lâu, cậu định chứng minh tôi có liên quan kiểu gì? Lẽ nào không thể là tôi biết được sự thật về vụ tai nạn đó rồi mới lợi dụng nó để tiếp cận Diêm Tấn Bằng à?"

"Vì sao tôi nhất định phải chứng minh vụ tai nạn có liên quan đến anh? Đó là mấu chốt sao?" Lâm Sương Bách phản vấn, sau đó bất ngờ đưa tay giữ lấy cằm Phan Thời Bác, như thể hoàn toàn quên mất phía trong phòng giám sát còn cả đống cảnh sát hình sự đang dõi theo cuộc thẩm vấn này qua màn hình: "Anh tốn thời gian tiếp cận Phùng Na Na, rồi sau khi Phùng Nhân Kiệt chết thì ra nước ngoài. Không lâu sau, Trịnh Đại Bưu bị bắn chết bên ngoài một sòng bạc ở Las Vegas, chuyện đó cũng là Diêm Tấn Bằng ra tay đúng không? Còn La Anh Thành là do anh nhắm trúng việc hắn ta không có đường báo thù, nên mới chủ động tiếp cận, cung cấp đường dây lẫn cách thức gây án cho hắn ta. Phan Thời Bác, anh đúng là thích biến người khác thành con rối trong tay mình mà giật dây điều khiển. Chỉ có điều, anh học luật chắc cũng biết rất rõ, dù những cái chết đó không phải do chính tay anh ra tay, chỉ cần mọi hành động đều làm theo kế hoạch và chỉ thị của anh, vậy thì anh chính là chủ mưu. Dù tay anh không nhuốm máu, anh vẫn là hung thủ."

Phan Thời Bác bị nắm cằm nhưng mặt không hề biến sắc, giọng điệu vẫn ung dung điềm tĩnh: "Tôi là hung thủ, vậy còn cậu thì sao? Chẳng lẽ không phải à? Cái chết của Hạ Dung Dung bộ cậu quên rồi à? Còn những người khác bị chết trong tay Lâm Triều Nhất, cuối cùng chỉ còn cậu và người bạn chí cốt của cậu sống sót đúng không? Bạn thân của cậu tên gì nhỉ... À, An Thiện. Giờ cậu ta làm pháp y rồi, tôi thật sự rất khâm phục cậu ta đấy, trải qua chuyện như vậy mà vẫn có thể cầm dao mổ xác, ban đêm không gặp ác mộng sao? Giống như cậu vậy ấy."

"Việc tôi có quên hay không quan trọng lắm à? Năm đó cảnh sát đã xác nhận tôi vô tội. Còn An Thiện, cậu ấy cầm dao giải phẫu thì sao? Xác chết chẳng qua là tàn tích còn lại sau khi con người qua đời. Dù không hỏa táng thì cuối cùng cũng sẽ phân hủy tự nhiên, sau khi phân hủy cũng chỉ còn một bộ xương mà thôi." Lâm Sương Bách dùng hai ngón tay cái và trỏ bóp mạnh cằm của Phan Thời Bác, ánh mắt găm thẳng vào khuôn mặt gã: "Tôi chỉ tò mò một điều, chẳng lẽ anh chưa bao giờ gặp ác mộng sao? Mơ thấy mẹ anh, mơ thấy ba anh, hay mơ thấy những người bị anh hại chết ấy?"

Ánh mắt Phan Thời Bác hiện lên vẻ khó hiểu, giọng nói đầy ngây thơ vô tội nhưng lại thản nhiên đến đáng sợ: "Nếu mơ thấy rồi thì sao? Cậu nghĩ tôi sẽ hối hận hoặc cảm thấy áy náy à? Tôi không giống cậu, không có cái gọi là đạo đức vô dụng kia. Hơn nữa, những người đó vốn đáng chết mà."

"Ai nói với anh tôi là người có đạo đức?" Lâm Sương Bách buông tay khỏi cằm gã, hắn bật cười khinh miệt: "Anh phẫu thuật thẩm mỹ khá thành công đấy. Nếu không phải tôi từng học pháp y, có khi ban đầu cũng chẳng nhận ra anh đâu. Người đầu tiên bị Lâm Triều Nhất bắt cóc giết hại là cậu ruột của anh, người thứ hai là ông chủ đã đuổi việc ba cậu, hai người đó chết khi tôi còn chưa bị bắt cóc. Thật đáng tiếc."

Phan Thời Bác chợt khựng lại, nét mặt trở nên khó hiểu: "Tiếc gì cơ?"

Lâm Sương Bách lấy lại kính từ tay gã, hắn tháo rời tròng kính ra trước ánh mắt chăm chú của gã rồi lạnh nhạt nói: "Nếu lúc đó tôi ở đó, bọn họ sẽ không chết một cách nhẹ nhàng như thế đâu, vì họ chỉ bị phân xác sau khi chết."

Mảnh kính mỏng dí sát vào yết hầu của Phan Thời Bác, nụ cười của Lâm Sương Bách vẫn nhàn nhạt, song trong mắt hắn và trên môi hắn lại mang một thứ lạnh lẽo ẩm ướt khiến người ta liên tưởng đến loài rắn đang cuốn quanh cổ.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

"Anh từng học giải phẫu người chưa? Có từng thấy buồn cười khi xem mấy phim truyền hình mà chỉ cần đâm một nhát vào bụng là người ta chết ngay không? Thực tế, loại tổn thương gọi là 'tổn thương bụng hở' đó, tỷ lệ tử vong chỉ chiếm khoảng một phần mười trong số các loại chấn thương ngoài da. Nếu tôi muốn tra tấn anh, chỉ cần xuống dao chính xác, đâm trúng mạch máu lớn trong ổ bụng hoặc hệ tiêu hoá, anh sẽ bị xuất huyết nội nghiêm trọng, kèm theo nhiễm trùng khoang bụng do rò rỉ dịch tiêu hoá. Còn nếu đâm trúng gan hoặc lá lách, anh không chỉ đau đớn dữ dội mà cơn đau đó còn lan cả lên vai, ra sau lưng hoặc ngực." Tròng kính mảnh sắc di chuyển chậm rãi trên yết hầu Phan Thời Bác, khiến gã không tự chủ được mà đồng tử co rút lại, tim đập loạn trong lồng ngực. Và trong lúc ấy, gã nghe thấy giọng nói nhẹ tênh của Lâm Sương Bách vang lên bên tai, lạnh lẽo đến rợn người: "Tôi chẳng quan tâm gương mặt Thẩm Tàng Trạch khi đó ra sao, dù gì tôi cũng đã thấy nó trên gương mặt Hạ Dung Dung rồi. Còn anh thì sao? Nói tôi nghe xem, anh muốn tôi bắt đầu từ chỗ nào, để tôi được nhìn thấy biểu cảm còn đau đớn hơn bọn họ trên mặt anh đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me