TruyenFull.Me

Edit Hoan Dam My Mat Na Toi Loi Co Mat

Chương 26:

Tôn Chiêu Đệ vừa mới ra tù, lại bị gia đình vét sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm, không có quan hệ hay thế lực chống lưng gì, về bản chất không thể nào có đủ điều kiện để giết người rồi che giấu thi thể bằng một phương thức phức tạp như vậy. Vì thế, từ đầu, Thẩm Tàng Trạch đã loại trừ Tôn Chiêu Đệ khỏi danh sách nghi phạm giết người.

Lý do cảnh sát cần tìm ra Tôn Chiêu Đệ là để xác nhận rằng vào thời điểm đó thật sự có một bên thứ ba xuất hiện trong cuộc sống của nạn nhân Chương Minh, đồng thời thu hẹp phạm vi xác định thời gian tử vong của nạn nhân.

Trong thời gian Tôn Chiêu Đệ làm hộ lý cho Chương Minh, nạn nhân từng nhiều lần rời khỏi nhà một mình mà không có người đi cùng, điều này hoàn toàn không phù hợp với tình trạng bệnh lý của Chương Minh – một người có tâm lý bất ổn, khó giao tiếp và không thể tự mình ra ngoài xã hội. Kết hợp với hồ sơ vụ án Tôn Chiêu Đệ ngược đãi bệnh nhân cùng với lời khai của y, có thể dễ dàng suy đoán rằng: Chương Minh đã liên lạc với bên thứ ba qua điện thoại, sau đó dưới sự hướng dẫn của đối phương, tìm cơ hội ra ngoài một mình để gặp gỡ. Tiếp đó, dưới sự giúp đỡ của người này, nạn nhân đã đến bệnh viện kiểm tra thương tích để thu thập bằng chứng báo cảnh sát về hành vi bạo hành của Tôn Chiêu Đệ.

Mặc dù Tôn Chiêu Đệ không phải hung thủ, nhưng điều tra y có thể giúp xác thực một số manh mối, từ đó lần theo dấu vết để thúc đẩy tiến trình điều tra. Truy tìm manh mối đôi khi giống như đang làm việc vô ích, nhưng giờ đây, ít nhất họ đã có được những thông tin hữu ích.

Dù hiểu rõ điều này, nhưng không phải ai cũng có thể nhanh chóng theo kịp tư duy của anh, Thẩm Tàng Trạch buộc phải thừa nhận rằng làm việc với Lâm Sương Bách giúp anh tiết kiệm được không ít hơi sức.

Thẩm Tàng Trạch hít một hơi thật sâu, anh nói: "Chị San đã dẫn tiểu đội đến khu biệt thự Bảo Lam Vân Hải để thu thập bằng chứng. Dù căn biệt thự đã bị người ta cố tình dọn dẹp rất kỹ, lại còn trải qua vết hằn của thời gian, dấu vết tại hiện trường khó tránh khỏi việc bị hủy hoại, nhưng theo phân tích mẫu vật thu được, có thể xác nhận rằng nhà của Chương Minh chính là hiện trường đầu tiên của vụ án."

Mỗi năm, số lượng tân binh được tuyển vào đội hình sự không nhiều. Năm nay số lượng có hơi đông hơn mọi năm, nhưng liệu có thể trụ lại hay không thì chưa biết được. Vì nhịp độ phá án của đội hình sự cực kỳ nhanh, nên những cảnh sát có kinh nghiệm lâu năm đã quen phối hợp với nhau, họ thường sẽ dẫn một tiểu đội để hành động. Trong đó, tiểu đội thường bao gồm những người kỳ cựu kết hợp với một đến hai người mới.

Phó đội trưởng Phó Na San là một trong những người mà Thẩm Tàng Trạch hoàn toàn tin tưởng. Cô dẫn tiểu đội làm nhiệm vụ anh không cần lo lắng sẽ xảy ra sơ sót, cũng không phải kiểm soát mọi chi tiết rồi ra lệnh từng bước.

Lâm Sương Bách cũng không bất ngờ gì khi nghe rằng nhà Chương Minh là hiện trường đầu tiên của vụ án. Hắn lập tức tiếp lời: "Hung thủ có thể tự do ra vào nhà của Chương Minh, mối quan hệ giữa hắn và nạn nhân gần như không cần phải bàn cãi nữa. Nhưng đã ba năm trôi qua, e rằng toàn bộ băng ghi hình camera giám sát ở khu biệt thự Bảo Lam Vân Hải đều đã bị xóa. Còn bảo vệ thì sao?"

Nếu có ghi nhận về sự ra vào của Tôn Chiêu Đệ, vậy thì cũng có khả năng hung thủ đã để lại dấu vết tương tự.

Thẩm Tàng Trạch cau mày, anh lắc đầu nói: "Không có bất kỳ ghi chép nào về người khả nghi. Có lẽ ban đầu, hung thủ ra vào cùng với Chương Minh, về sau do thường xuyên đến nên bảo vệ quen mặt, không cần phải đăng ký nữa. Thêm vào đó, khu biệt thự đã thay đổi rất nhiều đợt bảo vệ vì ảnh hưởng của dịch bệnh. Ngay cả khi chúng ta đưa hình ảnh cho họ nhận diện, cũng không có ai nhớ rõ. Mặc dù chúng tôi đã liên hệ với bảo vệ cũ dựa trên danh sách nhân viên, nhưng khả năng tìm được người nhớ mặt hung thủ là rất thấp."

Lâm Sương Bách nhanh chóng lật tài liệu điều tra mà Thẩm Tàng Trạch đưa cho mình, hắn nói: "Khu vườn trong nhà Chương Minh có dấu hiệu được tu sửa cục bộ. Nếu ai đó cố ý thay đổi một phần đất trong sân, điều đó có nghĩa là sau khi chết, thi thể của Chương Minh rất có thể đã từng bị chôn ở đây."

Thẩm Tàng Trạch gật đầu: "Về điểm này, tôi đã xác nhận với hàng xóm của Chương Minh – Trương Dao Dao. Cô ấy từng đến ban quản lý khu biệt thự để phàn nàn về mùi hôi thối nồng nặc phát ra từ sân nhà Chương Minh. Sau đó không lâu, có người đến tu sửa lại khu vườn."

Lâm Sương Bách trầm ngâm: "Nói cách khác, mặc dù hung thủ có khả năng là kẻ giết người hàng loạt, nhưng vụ giết Chương Minh chưa chắc đã là một vụ án có chủ đích từ trước."

Hắn nói ra suy luận của mình, nhưng có thể nhận thấy rằng Thẩm Tàng Trạch cũng có cùng quan điểm.

Thẩm Tàng Trạch vốn định nói tiếp, nhưng khóe mắt anh liếc thấy Chu Hựu– người vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe họ thảo luận – cẩn thận giơ tay phải lên. Vì căng thẳng nên sắc mặt cậu ta có hơi căng cứng. Thẩm Tàng Trạch dừng lại, quay sang hỏi: "Chu Hựu, có chuyện gì sao?"

Chu Hựu nuốt khan một ngụm nước bọt, bị ba cặp mắt sắc bén của Thẩm Tàng Trạch, Lâm Sương Bách và Hoàng Chính Khải đồng thời nhìn chằm chằm, áp lực lập tức tăng vọt. Cậu ta siết chặt cuốn sổ tay dùng để ghi chép, nói: "Có thể nhờ giáo sư Lâm giải thích giúp một chút được không, tại sao vụ án của Chương Minh không phải là một vụ giết người có chủ đích?"

"Ha, tôi còn tưởng cậu sắp hỏi gì quan trọng lắm, còn giơ tay xin phát biểu cơ đấy." Hoàng Chính Khải không đợi Lâm Sương Bách trả lời mà đã lên tiếng trước, anh ta giải thích thay: "Chúng ta từng phân tích rồi, hung thủ bọc sáp thi thể rồi đem lên căn hộ cao tầng, rõ ràng không phải là tay mơ, ít nhất cũng không phải kẻ lần đầu gây án. Nhưng giờ lại phát hiện ra nạn nhân từng bị chôn trong vườn nhà, sau đó mới bị đào lên và xử lý bằng một phương thức khác. Điều đó chứng tỏ, trước khi gây án, hung thủ hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào. Vì vậy, khả năng cao đây là một vụ giết người bộc phát hoặc là do tai nạn."

Sau khi giải thích cho Chu Hựu xong, Hoàng Chính Khải lại quay sang Lâm Sương Bách, anh ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Giáo sư Lâm, ngại quá, Tiểu Chu vẫn là lính mới, còn thiếu kinh nghiệm, theo không kịp suy luận của đội trưởng Thẩm và cậu. Tôi giải thích hộ cậu ta, mong cậu không để bụng."

Lâm Sương Bách mỉm cười: "Không sao. Tôi đã là cố vấn của đội, giải đáp thắc mắc cũng là trách nhiệm của tôi."

Phó đội trưởng đội hình sự từ trước đến nay chỉ giỏi thẩm vấn tội phạm, nhưng lại cảm thấy đau đầu khi phải giao tiếp với những giáo sư xuất thân từ môi trường học viện như Lâm Sương Bách. Lúc này, chỉ một nụ cười của đối phương cũng đủ khiến sau gáy Hoàng Chính Khải nổi đầy da gà, biểu cảm trên mặt cứng đờ, không biết nên tiếp lời thế nào.

Thẩm Tàng Trạch biết rõ có lẽ lời nói của mình trước đó đã khiến Hoàng Chính Khải bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng anh cũng không chủ động phá vỡ bầu không khí, chỉ dứt khoát nói với Lâm Sương Bách: "Đi với tôi đến bộ phận pháp y."

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Trong thang máy, hai người đứng song song với nhau, không gian chật hẹp khiến Thẩm Tàng Trạch có hơi không thoải mái.

Cảm giác khó chịu này hòa lẫn với sự phòng bị, cùng với bản năng gần như vô thức của sinh vật giống đực khi đối mặt với một kẻ cùng loại có thể đe dọa vị thế của mình.

Thật ra, dù là một người được bổ nhiệm từ bên ngoài, chỉ cần tập trung vào công việc, làm tốt nhiệm vụ điều tra phá án, Thẩm Tàng Trạch cũng không đến mức khó chịu với đối phương. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Lâm Sương Bách không phải một nhân sự thông thường, mà là chuyên gia được đặc cách mời về. Xét về mặt nguyên tắc, hắn thậm chí còn không thuộc biên chế chính thức của đội hình sự.

Một người ngoài, trên danh nghĩa là cố vấn hỗ trợ điều tra, nhưng vì có chỗ dựa phía sau là cục trưởng Thái, nên có thể nắm rõ toàn bộ tình tiết vụ án, thậm chí còn tham gia cả hành động truy bắt tội phạm. Bề ngoài không có chức quyền, nhưng thực tế gần như ngang hàng với đội trưởng đội hình sự như anh. Vậy sau này, mọi người sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh, hay nghe theo Lâm Sương Bách?

Dù là một đơn vị chấp pháp nghiêm minh hay bất kỳ một tập thể nào có cơ cấu vận hành ổn định, đều sẽ không chào đón một kẻ bí ẩn từ đâu xuất hiện, vừa vào đã ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ cục diện.

Hơn nữa, bất kể Lâm Sương Bách có muốn tranh giành quyền lực trong đội hình sự hay không, ít nhất hắn cũng không hề có ý định hòa nhập. Điều này đồng nghĩa với việc Lâm Sương Bách sẽ không coi bất cứ ai trong đội là đồng đội.

Đối với Thẩm Tàng Trạch, dù là tân binh hay cựu binh, tất cả đều là chiến hữu cùng anh bảo vệ sự an toàn của nhân dân. Ngoài nhiệm vụ đảm bảo an ninh trật tự, anh còn có trách nhiệm bảo vệ chính những người đồng đội của mình.

Chính vì thế, anh mới cảm thấy khó chịu khi ở cạnh Lâm Sương Bách, mỗi lần thấy đối phương có bí mật che giấu, lại còn giữ thái độ lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người là lại bốc hỏa, khiến hai bên cứ liên tục đấu đá căng thẳng.

"Có lẽ đội trưởng Thẩm rất ghét tôi."

Lâm Sương Bách đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người, giọng điệu thản nhiên đến mức lạnh nhạt: "Tiếng Trung của tôi không tốt lắm, không chắc từ 'ghét' có chính xác không."

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con số đang thay đổi trên bảng hiển thị của thang máy, Thẩm Tàng Trạch thờ ơ đáp: "Chưa đến mức ghét. Chỉ cần cậu không phạm tội, tôi sẽ không coi cậu như tội phạm."

Lâm Sương Bách nheo mắt: "Trong tiêu chuẩn của đội trưởng Thẩm, thế nào mới được coi là 'phạm tội'? Là vi phạm pháp luật, hay chỉ đơn giản là dùng mọi thủ đoạn để điều tra phá án?"

Thẩm Tàng Trạch quay sang nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Sương Bách, anh trầm giọng nói: "Bất cứ hành vi nào vi phạm pháp luật, dù nặng hay nhẹ, dù có lý do chính đáng hay không, đều là sai trái. Tốt nhất cậu đừng bao giờ thử thách giới hạn của tôi. Còn về điều tra phá án...Tôi luôn cho rằng, mục tiêu cuối cùng của việc điều tra là để tìm ra sự thật. Với tư cách là cảnh sát, dù dùng bất cứ phương thức nào, chúng tôi cũng phải đảm bảo mọi hành động đều có thể thông qua quy trình xét duyệt, có thể viết rõ ràng trong báo cáo chính thức. Trước khi bước qua ranh giới pháp luật để phá án, hãy nhớ lại lời tuyên thệ khi trở thành cảnh sát. Hãy ghi nhớ thân phận của mình và quan trọng hơn – hãy nghĩ xem bản thân có đủ khả năng gánh chịu hậu quả hay không."

"Tôi là cảnh sát nhân dân Trung Quốc, tôi tuyên thệ: Kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản Trung Quốc, cống hiến hết mình cho sự nghiệp cao cả của nhân dân, trung thành với Đảng, phục vụ nhân dân, chấp pháp công bằng, kỷ luật nghiêm minh, dũng cảm chiến đấu vì sự an toàn chính trị, ổn định xã hội và an ninh của nhân dân!"

Là cảnh sát, có những giới hạn tuyệt đối không thể vượt qua.

Đây là điểm khác biệt cơ bản giữa cảnh sát và người dân bình thường trong việc chấp hành pháp luật. Cảnh sát không chỉ bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân, mà còn bảo vệ sự công bằng của pháp luật. Đối với hầu hết mọi người, cảnh sát chính là đại diện của pháp luật.

Khoác lên mình bộ cảnh phục, nghĩa là phải ý thức được trách nhiệm trên vai, phải tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt hơn bất cứ ai. Cái gì nên làm, có thể làm, cái gì không nên làm, tuyệt đối không được phép làm – tất cả đều phải có ranh giới rõ ràng.

Là người chấp pháp, tuyệt đối không được phép mắc sai lầm. Bởi vì một khi cảnh sát phạm sai lầm, cái giá phải trả có thể là cuộc đời, thậm chí là mạng sống của những người có liên quan.

Tốc độ nói của Thẩm Tàng Trạch không nhanh, nhưng từng câu từng chữ đều nặng nề như một lời cảnh báo.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã bị khí thế áp đảo của anh đè bẹp. Nhưng Lâm Sương Bách, ánh sáng phản chiếu từ mắt kính khiến đáy mắt hắn thoáng hiện lên tia lạnh lẽo. Biểu cảm điềm tĩnh đến mức vô cảm cho thấy những lời của Thẩm Tàng Trạch không hề tạo ra bất kỳ dao động nào trong tâm trí hắn.

"Đội trưởng Thẩm, tốt nhất hãy nhớ kỹ những lời mình vừa nói. Bởi vì tôi không giống những người khác trong đội hình sự. Tôi không phải cảnh sát, cũng chưa từng đọc lời tuyên thệ của các anh. Tôi không có niềm tin mãnh liệt như các anh."

Cửa thang máy mở ra, một cô gái trẻ đang đứng bên ngoài cúi đầu xem điện thoại trong lúc chờ thang máy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu định bước vào, nhưng ngay giây phút nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai mắt cô mở to đến mức suýt rớt khỏi hốc mắt. Hai người đàn ông, một người thấp hơn một chút đang siết chặt cổ áo của người còn lại. Người kia thì đang cầm trên tay cặp kính vừa mới tháo xuống.

Thang máy có gắn camera giám sát, nhưng khi không có ai khác ở đó, rõ ràng là một địa điểm hoàn hảo để làm "chuyện gì đó".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me