Edit Hoan Dam My Mat Na Toi Loi Co Mat
Chương 48Hors l'immédiat, point de salut. Car l'homme est une créature qui a perdu l'immédiat — Emil Michel Cioran(Không có cái tức thời, cũng chẳng có sự cứu rỗi. Bởi con người là sinh vật đã đánh mất tính tức thời.)Trời vừa sáng không lâu, những tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào trong phòng. Nhờ thế mà Thẩm Tàng Trạch nhanh chóng tỉnh giấc.Anh vừa ngồi dậy đã phát hiện ra Lâm Sương Bách không còn trong phòng.Bộ đồ tác chiến giặt sạch vẫn treo đó chưa kịp khô, nhưng đôi giày chiến đã biến mất. Cái vali đóng kín nằm yên trong góc.Nhớ lại dáng vẻ lặng lẽ của Lâm Sương Bách khi tăng ca trong văn phòng mình, rồi cả những lần họp xong chỉ chớp mắt một cái là hắn đã biến đi đâu mất, Thẩm Tàng Trạch buộc phải thừa nhận rằng Lâm Sương Bách rất giỏi làm mờ nhạt sự tồn tại của mình. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể di chuyển mà không phát ra một tiếng động dư thừa nào, khiến những người xung quanh hoàn toàn không nhận thức được rằng bên cạnh họ có thêm hoặc bớt đi một người.Điều này có hơi mâu thuẫn.Xét về ngoại hình, Lâm Sương Bách là kiểu người rất dễ thu hút ánh nhìn. Còn về năng lực học thuật, không cần bàn cãi cũng biết hắn là nhân vật kiệt xuất.Bất kể là theo tiêu chí nào, hắn đáng lẽ phải là một người nổi bật, dù đi đến đâu cũng là tâm điểm của đám đông.Thế nhưng, con người này lại luôn chủ động đẩy mình ra rìa, thẳng thắn bày tỏ rằng mình không thích bị chú ý. Ngoài những mối quan hệ cần thiết cho công việc, hắn thậm chí còn không sử dụng các nền tảng mạng xã hội mà người thời nay ai cũng dùng. Trang cá nhân chẳng có lấy một bài đăng, cũng không có tài khoản Weibo, Instagram, X hay Facebook. TikTok càng không cần bàn tới, thậm chí còn chẳng xem video ngắn hay livestream.Thẩm Tàng Trạch tự nhận mình là một người nhàm chán, cuộc sống hằng ngày ngoài công việc thì phần lớn chỉ xoay quanh việc luyện tập và chơi thể thao. Từ leo núi đến lướt sóng, lặn biển, dù có thể hình chưa đạt được mức lý tưởng, nhưng chứng chỉ thì đã gom không ít. Lúc có thời gian rảnh, anh cũng sẽ cập nhật vài dòng trạng thái lên mạng xã hội để chứng minh bản thân vẫn là một người còn sống, đôi khi còn tụ tập với bạn bè chơi đôi ba trận game. Chỉ là những khoảnh khắc như vậy càng ngày càng ít đi, bởi lẽ phần lớn bạn bè xung quanh anh, dù là bạn học cũ hay đồng nghiệp nếu không phải đã kết hôn sinh con, thì cũng là đang bận rộn với một mối quan hệ ổn định. Thời gian ngoài công việc đương nhiên cũng không thể dành nhiều cho người khác nữa.Anh không phải kiểu người thích khoe khoang, nhưng cũng chẳng đến mức khiêm tốn đến vô hình, anh vẫn có cuộc sống xã hội như bao người bình thường khác.Ngược lại, dù là nghe An Thiện kể lại hay tự mình quan sát, Thẩm Tàng Trạch đều thấy rằng Lâm Sương Bách dường như không hề muốn kết nối với bất kỳ ai. Hắn nhìn nhận con người và xã hội như những mẫu nghiên cứu để phân tích, không có sở thích cá nhân, không xem phim hay nghe nhạc, không có thú vui giải trí nào ngoài công việc. Rõ ràng chỉ là một cố vấn tâm lý tội phạm, nhưng lại dấn thân vào các vụ án như một điều tra viên thực thụ, hết ở cục cảnh sát thì lại lao theo các nhiệm vụ thực địa, khiến người ta có cảm giác toàn bộ cuộc đời hắn chỉ xoay quanh học thuật và công việc.Chính vì vậy mà việc hôm qua hắn đánh nhau với công nhân, bị đưa vào đồn cảnh sát, rồi nửa đêm gặp ác mộng đến mức gần như sụp đổ, tất cả đều khiến Thẩm Tàng Trạch bất ngờ.Quá khác thường. Nhưng cũng chính vì vậy mà Lâm Sương Bách không còn giống một cỗ máy làm việc lạnh lùng vô cảm nữa.Điều này càng khiến Thẩm Tàng Trạch thêm tò mò về hắn.Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì để trở thành con người như bây giờ, một giáo sư tâm lý tội phạm luôn bình tĩnh, sâu sắc, nhưng đồng thời lại xa cách và khó chạm đến như thế?Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.Lâm Sương Bách bước vào, trên tay cầm theo một cái túi. Hắn đã thay một bộ quần áo mới, áo sơ mi đen dài tay phối với quần âu cùng màu. Dưới quầng mắt là lớp quầng thâm mờ nhạt, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thường, chẳng hề thấy chút dấu vết nào của cơn ác mộng đêm qua.Nhìn dáng vẻ tươm tất của hắn, Thẩm Tàng Trạch cũng chẳng còn kinh ngạc nổi nữa: "Giờ thì tôi đã hiểu vì sao chỉ đi công tác có hai ngày mà cậu lại mang theo cả một vali quần áo rồi."Nào là quần áo ngủ, bộ ga gối mang theo, hai đôi dép lê, bây giờ lại thêm cả bộ đồ mới tinh trên người.Rất tốt. Không hổ danh là một người ở nước ngoài trở về, dường như việc duy trì hình tượng của một "con người chất lượng cao" đã ăn sâu vào máu hắn rồi.Lâm Sương Bách đặt túi thức ăn lên bàn, hắn đi rửa tay xong thì lấy phần của mình ra, sau đó đưa cả túi còn lại cho Thẩm Tàng Trạch: "Bữa sáng."Lâm Sương Bách nhận lấy: "Cảm ơn." Anh vốn định đi đánh răng rửa mặt, nhưng nghĩ đến việc mình chẳng mang theo đồ vệ sinh cá nhân, còn bàn chải dùng một lần của nhà nghỉ nhỏ này anh không dám dùng, cuối cùng đành từ bỏ. Anh cắm ống hút vào cốc sữa đậu uống một ngụm, sau đó mở túi giấy, vừa lấy bánh ra vừa trêu: "Tôi tưởng cậu sống ở nước ngoài lâu như vậy sẽ không quen ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ trong nước nữa."Lâm Sương Bách không nói gì về chuyện Thẩm Tàng Trạch không đánh răng. Hắn không thích vừa ăn vừa nói chuyện nên chờ bản thân nhai xong mới trả lời: "Tôi trưởng thành rồi mới ra nước ngoài. Trước khi mẹ tôi qua đời, mỗi ngày tôi đều ăn đồ ăn Trung Quốc."Mẹ hắn là người miền Nam. Những năm đầu ra nước ngoài, hai mẹ con họ hầu như không ăn ngoài. Đến khi sức khỏe của mẹ hắn yếu đi, người đứng bếp cũng chỉ thay đổi từ bà sang hắn. Vì thế, thói quen ăn uống của hắn không thay đổi nhiều. Chỉ có một điều khác biệt là mẹ hắn không ăn được cay, còn hắn thì lại rất thích.Thẩm Tàng Trạch đang cúi đầu đọc tin nhắn trong nhóm. Vừa trả lời Hoàng Chính Khải xong, anh chợt khựng lại rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Sương Bách, anh trầm giọng nói: "Xin lỗi. Tôi không cố ý gợi lại chuyện buồn.""Tôi biết." Lâm Sương Bách thản nhiên chuyển chủ đề: "Phó đội trưởng Hoàng đã tra ra hành tung của mẹ kế Lư Chí Châu trước khi bà ta mất tích chưa?"Thẩm Tàng Trạch gật đầu: "Anh Hoàng vừa nhắn tin cho tôi. Đã tra ra một vụ án cũ. Hơn nữa, vụ án này năm đó do chính đội của chúng ta phá được. Chỉ là khi đó tôi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát chưa lâu, thậm chí còn chưa vào đội, nên không có chút ấn tượng nào."Anh có trí nhớ cực kỳ tốt. Những vụ án từng được anh trực tiếp xử lý, dù có qua bao lâu, chỉ cần nhắc đến, anh ít nhiều đều có thể nhớ lại được."Vụ án không quá phức tạp nhưng tác động cực kỳ nghiêm trọng. Hung thủ là một con bạc nghiện rượu, do không trả nổi nợ cờ bạc nên tìm đến bạn gái cũ quấy rối. Cô gái ấy chỉ là một công nhân nhà máy bình thường, dứt khoát từ chối giúp gã trả nợ. Trong cơn say rượu, gã con bạc nổi giận, vớ dao bếp chém chết cô. Không dừng lại ở đó, gã còn giết cả mẹ của cô gái cùng đứa cháu trai hai tuổi đang có mặt trong nhà. Sau khi gây án, gã còn lục soát đồ đạc, cướp một ít tài sản. Đúng lúc định bỏ trốn, em trai của nạn nhân về nhà, chứng kiến mẹ, chị gái và con trai bị giết. Cậu ta phẫn nộ lao vào liều mạng với hung thủ, nhưng cuối cùng cũng bị gã đồ tể điên loạn sát hại. Tại hiện trường, cảnh sát thu được nhiều dấu vết quan trọng, từ dấu vân tay, dấu chân đến nhân chứng nhìn thấy hung thủ mặc quần áo dính đầy máu, xách theo một cái túi lớn chạy ra từ nhà nạn nhân. Nhờ đó, đội cảnh sát nhanh chóng xác định danh tính và bắt giữ gã."Nghe Thẩm Tàng Trạch thuật lại, Lâm Sương Bách lập tức hiểu ra: "Nạn nhân của vụ án này chính là gia đình mẹ kế của Lư Chí Châu?"Thẩm Tàng Trạch nhắn một tin nhắn ngắn gọn cho Hoàng Chính Khải, rồi đáp: "Đúng vậy. Vợ của em trai Lư Chí Châu có thể coi là người may mắn hiếm hoi. Một ngày trước khi vụ án xảy ra, cô ta cãi nhau với mẹ chồng, sáng sớm hôm sau thì một mình bắt tàu về nhà mẹ đẻ. Dù chồng và con trai đều gặp nạn, ít nhất bản thân cô ta đã thoát chết."Lâm Sương Bách suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Hôm nay có thể tìm được cô ta không?"Hôm qua, khi về thôn tìm hiểu thông tin từ các cụ già, hắn chỉ nghe được rằng em trai Lư Chí Châu kết hôn ở đây. Nhưng sau khi con trai chào đời, anh ta cùng vợ con và mẹ rời khỏi thôn, từ đó không quay lại nữa. Những người già trong làng không biết rằng gia đình họ đã bị sát hại. Rõ ràng là người vợ còn sống kia cũng chưa từng trở lại thôn cũ.Thẩm Tàng Trạch đáp: "Tôi vừa bảo anh Hoàng điều tra rồi. Đây có thể là một manh mối quan trọng."Lâm Sương Bách không đưa ra ý kiến ngay, chỉ im lặng suy nghĩ rồi chợt hỏi: "Vụ án năm đó, đội trưởng phụ trách điều tra là ba anh?"Nếu vụ án xảy ra vào khoảng thời gian Thẩm Tàng Trạch mới tốt nghiệp, vậy thì khi đó, đội trưởng đội điều tra hình sự hẳn vẫn là Thẩm Nghĩa.Sắc mặt Thẩm Tàng Trạch trầm xuống. Anh không nói gì, chỉ nhanh chóng đứng dậy, xỏ giày, cầm theo điện thoại, bước nhanh ra ngoài: "Tôi sẽ gọi cho ông ấy để hỏi chi tiết."Một vụ án mạng nghiêm trọng như vậy, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, người trực tiếp tham gia điều tra chắc chắn sẽ không bao giờ quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me