TruyenFull.Me

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Mặt Nạ Tội Lỗi - Cơ Mạt

Chương 56 (Vụ án 1: Giết người giấu xác)

BBTiu4

Chương 56:

Lư Chí Châu lập tức được đưa vào phòng chờ điều trị, xác nhận chỉ là ngất xỉu và hơi khó thở do nhất thời quá kích động mà thôi, tạm thời chưa cần đưa đến bệnh viện. Do đã tìm được chứng cứ phạm tội đầy đủ nên lệnh bắt giữ chính thức đã được ban hành. Vì vậy, sau khi báo cáo với cục trưởng Thái, Thẩm Tàng Trạch chỉ thị rằng nếu trong quá trình theo dõi tiếp theo, tình trạng của Lư Chí Châu có dấu hiệu bất ổn, thì sẽ có cảnh sát hình sự đi cùng áp giải đến bệnh viện điều trị, chờ sức khỏe ổn định sẽ đưa về trại tạm giam giam giữ.

Tuy đã có đủ chứng cứ chứng minh hành vi giết hại Chương Minh của Lư Chí Châu, nhưng vụ án giấu xác còn liên quan đến nhiều người, bao gồm cả Phương Trung Quân và Dương Uyển Di, vì vậy cần tiếp tục tiến hành thẩm vấn bổ sung, đồng thời sắp xếp tài liệu vụ án. Chỉ sau khi mọi việc hoàn tất, vụ án mới được chuyển giao cho viện kiểm sát.

Cũng vì thế mà các cảnh sát hình sự của đội điều tra đã căng mình suốt hơn một tuần cuối cùng cũng có thể thở phào đôi chút. Nhưng nghỉ ngơi một lát xong, họ vẫn phải tiếp tục giữ vững tinh thần để cùng các bộ phận khác hoàn tất công tác kết thúc vụ án.

Khi Thẩm Tàng Trạch trở lại khu vực xử lý án của đội hình sự, mấy cảnh sát thực tập vừa hay bước ra từ văn phòng mới sắp xếp cho Lâm Sương Bách. Thấy anh, họ lập tức đứng nghiêm chào rồi báo lại rằng Lâm Sương Bách đã ở trong phòng một lúc, chắc là sau khi thẩm vấn Lư Chí Châu xong thì hắn vào thẳng văn phòng mới của mình.

Cửa văn phòng chỉ khép hờ không đóng chặt. Thẩm Tàng Trạch gõ mấy cái lên cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, rèm cửa thì kéo kín, khiến không gian bên trong tối hơn hẳn khu vực ngoài kia vốn sáng đèn rực rỡ.

Lâm Sương Bách đang ngồi trước bàn làm việc tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dù đã nghe thấy tiếng gõ cửa và có người bước vào, hắn vẫn không mở mắt. Ánh đèn yếu ớt không đủ để chiếu sáng toàn bộ thân hình hắn, khiến phần lớn cơ thể hắn chìm trong bóng tối, làm cho khuôn mặt góc cạnh càng thêm lạnh lùng xa cách, ngay cả khóe mắt cũng toát ra vẻ sắc lạnh.

Khác với mọi khi, Lâm Sương Bách hôm nay đã cởi vài cúc áo gần cổ áo sơ mi, cổ áo hé mở khiến xương quai xanh lấp ló giữa lớp vải. Không chỉ vậy, tay áo cũng được xắn đến khuỷu, để lộ cánh tay đang buông lỏng, bàn tay thì bị bàn làm việc phía trước che khuất.

Trông hắn không còn vẻ chỉn chu như thường ngày, nhưng không hiểu sao lại càng tạo nên cảm giác ngột ngạt bị giam hãm, tựa như một sự kìm nén khiến người khác khó thở.

Thẩm Tàng Trạch đóng cửa phòng lại, anh bước đến trước bàn làm việc, nhìn thấy Lâm Sương Bách vẫn còn đeo đôi găng tay màu đen trên tay.

—— Lâm Sương Bách có bệnh sạch sẽ, không chỉ trong sinh hoạt hàng ngày mà còn với cả tội phạm.

Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Tàng Trạch.

Dù từ chuyện Lâm Sương Bách đi xuống khu mỏ mà còn phải kéo theo cả một vali hành lý cũng đủ cho thấy mức độ sạch sẽ của hắn, nhưng điều khiến Thẩm Tàng Trạch để ý hơn chính là việc hắn đeo găng tay trong lúc thẩm vấn.

Như vậy thì quá cẩn thận rồi, một lần với Phương Trung Quân, một lần là vừa rồi với Lư Chí Châu.

Dường như chỉ cần Lâm Sương Bách đủ chắc chắn rằng đối phương là tội phạm, thì khi tiến hành thẩm vấn, hắn nhất định sẽ đeo găng tay. Không rõ là để khiến nghi phạm cảm thấy căng thẳng, hay là vì không muốn xảy ra bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với họ nữa.

"Đội trưởng Thẩm có việc gì sao?" Lâm Sương Bách vẫn giữ nguyên tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng khàn khàn có chút mỏi mệt, dù đang ngồi nhưng vẫn tỏa ra một áp lực không thể xem nhẹ.

Thẩm Tàng Trạch chẳng bận tâm đến thái độ ấy, anh đặt ly matcha latte nóng vừa pha xong lên bàn làm việc của hắn, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống: "Phòng làm việc, hài lòng chứ?"

"Có thể làm việc là được, không bàn đến chuyện hài lòng hay không." Nghe thấy tiếng kéo ghế ngồi xuống, Lâm Sương Bách mới chậm rãi mở mắt, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như nước nhưng ánh mắt lại như ẩn ẩn một tầng khó chịu: "Đội trưởng Thẩm cảm thấy cách tôi thẩm vấn có vấn đề?"

"Cậu cho rằng tôi nên có ý kiến à?" Thẩm Tàng Trạch hỏi ngược lại.

"Theo như tôi được biết, theo quy định, trong quá trình thẩm vấn, nếu nghi phạm có khả năng bỏ trốn, tấn công, tự sát, tự gây thương tích hoặc có hành vi nguy hiểm khác thì có thể sử dụng còng tay hay các công cụ cưỡng chế tương tự." Lâm Sương Bách đáp lời, vẻ mặt không đổi, nhưng ánh nhìn hướng về phía Thẩm Tàng Trạch lại rõ ràng đến mức gần như nói trắng ra rằng tôi làm đúng quy định, nếu cậu thấy không hài lòng thì đi mà phàn nàn với cục trưởng Thái.

"Chỉ cần bắt được hung thủ, phá xong vụ án thì cậu là người lập công." Thẩm Tàng Trạch nhún vai, chẳng mảy may quan tâm: "Vụ này công của cậu không nhỏ đâu, tôi đâu rảnh rỗi tới mức soi mói cậu bằng mấy chuyện vặt vãnh."

Thế nhưng Lâm Sương Bách lại chẳng hề có ý nhận công: "Tôi chỉ làm phần việc mà một cố vấn nên làm. Những người khác như cảnh sát hình sự chạy hiện trường, thức đêm xem camera giám sát, các đồng nghiệp bên tổ giám định pháp y, kỹ thuật,... họ mới là người có công lớn trong việc phá án."

"Mọi người đều đã rất vất vả rồi, đợi khi vụ án chính thức khép lại và chuyển sang viện kiểm sát, nhất định phải tổ chức ăn mừng đàng hoàng." Thẩm Tàng Trạch nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Tiệc chào mừng của cậu còn chưa làm, hay tổ chức chung với tiệc mừng luôn một thể?"

"Không cần. Tôi xưa nay không tham gia tiệc tùng." Lâm Sương Bách từ chối không một chút do dự.

"Đúng là tính cách của cậu, chẳng làm người ta ngạc nhiên chút nào." Thẩm Tàng Trạch cười khẽ, vốn đã đoán trước được câu trả lời: "Khi nào cậu bắt đầu giảng dậy vậy?"

Làm giảng viên đại học, sau khai giảng không chỉ phải lên lớp mà còn phải tham gia hội thảo học thuật, ngày thường còn phải chấm bài, hướng dẫn sinh viên v.v... E rằng hắn sẽ không thể như vụ án giấu xác lần này mà toàn bộ quá trình đều có mặt, thậm chí còn tự mình đến tận khu mỏ điều tra.

"Tuần sau."

"Được, vậy khi nào có thời khóa biểu thì gửi tôi một bản. Biết cậu lúc nào có thể đến sở, như vậy tôi cũng dễ sắp xếp." Thẩm Tàng Trạch vừa nói xong, chợt như nhớ ra điều gì đó, bèn tò mò hỏi thêm: "Tính cách cậu thế này, lúc ở nước ngoài thật sự chưa từng bị sinh viên hay đồng nghiệp khiếu nại à? Nhìn cậu cứ như kiểu giáo sư sẵn sàng cho rớt cả lớp ấy."

Lâm Sương Bách nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm: "Đúng là trường có từng tìm tôi nói chuyện vì tỷ lệ rớt môn quá cao, nhưng đánh giá của sinh viên dành cho tôi không tệ đến vậy."

"Thật hay đùa vậy, cậu cho rớt người ta mà còn được đánh giá cao?" Thẩm Tàng Trạch tỏ vẻ không tin.

"Đội trưởng Thẩm không biết à? Con người trên toàn thế giới đều có một điểm chung." Lâm Sương Bách liếc anh, ánh mắt lạnh lùng: "Mê ngoại hình."

"..." Thẩm Tàng Trạch chắc chắn tên giáo sư khốn nạn này đang bóng gió đá đểu mình!

Anh đẩy ly matcha latte trên bàn về phía Lâm Sương Bách sau đó đứng dậy nói: "Tôi pha cho cậu đấy, thích thì uống, không thích thì thôi. Tiệc mừng sẽ giữ chỗ cho cậu, nghĩ thử xem, phá xong vụ án rồi, mọi người đều sẵn sàng chào đón cậu gia nhập."

Ánh mắt Lâm Sương Bách dừng lại ở vành ly, nhìn thứ nước bên trong đang nhẹ nhàng lay động. Đúng lúc Thẩm Tàng Trạch nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị kéo cửa bước ra, hắn đột nhiên cất tiếng hỏi: "Đội trưởng Thẩm có đồng ý với quan điểm của Dương Uyển Di không? Rằng 'gen kém cỏi chỉ có thể sinh ra những kẻ tội lỗi không ra gì'."

Thẩm Tàng Trạch khựng tay lại, anh không kéo cửa nữa mà quay đầu nhìn hắn: "Theo tôi biết thì đúng là có quan điểm cho rằng gen tội phạm có thể di truyền. Hình như là một giáo sư tâm lý học ở nước ngoài đưa ra thì phải? Tôi nhớ tên là James Fallon, đúng không?"

"Vậy nên." Lâm Sương Bách nhìn thẳng vào anh: "Anh Thẩm đồng tình với quan điểm đó à?"

Thẩm Tàng Trạch không trả lời ngay, anh trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: "Gen đúng là có thể di truyền, nhưng nó không quyết định tất cả. Cậu nghiên cứu tâm lý tội phạm chắc còn rõ hơn tôi, môi trường, người thân, bạn bè và cả quá trình trưởng thành đều có tác động rất lớn đến một con người. Tôi luôn tin rằng, dù là người tốt đến mấy cũng sẽ có lúc sinh ra cảm xúc tiêu cực, thậm chí là những ý nghĩ rất đen tối. Nhưng cuối cùng, việc có biến những ý nghĩ đó thành hành động hay không là lựa chọn của mỗi người."

"Thế nên tôi không cho rằng chỉ vì thừa hưởng một gen nào đó là nhất định sẽ trở thành tội phạm. Dù có là con của một kẻ giết người cũng không có nghĩa đứa trẻ ấy sẽ đi vào vết xe đổ. Với tư cách là người thực thi pháp luật, tôi sẽ không bao biện cho hành vi phạm tội. Nhưng cá nhân tôi thì không muốn vì một người phạm tội mà liên lụy đến cả huyết thống của họ, lại càng không chấp nhận chuyện cô lập hay bắt nạt. Bởi đôi khi chính những lời nói đầy thành kiến và sự phân biệt đối xử của người xung quanh mới là thứ đẩy một người vào bước đường cùng."

Lâm Sương Bách tháo găng tay ra, đưa tay cầm lấy thân ly nước, là một cái ly sứ bình thường, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm của ly matcha latte vừa pha còn chưa nguội hẳn. Nét mặt hắn dần dịu lại, giọng cũng thấp xuống: "Khi nào chọn được thời gian và địa điểm tổ chức tiệc thì bảo tôi."

Khóe môi Thẩm Tàng Trạch hơi cong lên, anh bước ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại: "Được."

(truyện chỉ được đăng tại wattp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)

Khu làm việc của đội hình sự vẫn còn khá bận rộn. Hoàng Chính Khải vừa từ bên kỹ thuật trở về, thấy Thẩm Tàng Trạch lập tức bước nhanh tới: "Đội trưởng Thẩm, Lư Chí Châu vừa tỉnh lại rồi."

Thẩm Tàng Trạch gật đầu: "Biết rồi, lát nữa tiến hành thẩm vấn bổ sung, bảo hắn cái gì cần khai thì khai ra cho rõ ràng."

Hoàng Chính Khải hỏi: "Vậy ai phụ trách lần thẩm vấn bổ sung này?"

"Còn ai vào đây nữa?" Thẩm Tàng Trạch liếc nhìn phó đội trưởng của mình một cái: "Tất nhiên là chị San rồi. Để cho tên kia thấy thế nào là bản lĩnh của đội hình sự, khỏi tưởng bọn mình chỉ ăn chay niệm Phật."

"Rõ!" Hoàng Chính Khải lập tức hiểu ý, hai tay chống hông, không nhịn được mà cảm thán: "Coi như hắn tự tìm tới số đi. Cái gì mà 'thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu*'! Hắn cứ tưởng mình thông minh, thuê mấy tay thợ sửa nhà lậu đến đập tường giấu xác, ai ngờ đám thợ đó tay nghề không ra gì, phá hỏng cả kết cấu nhà. Ba năm sau hắn định sửa lại một lần nữa, vừa hay gây chập điện làm cháy nhà, thế là xác của Chương Minh mới bị phát hiện. Chưa hết, ba năm trước sau khi giấu xác xong, hắn rời khỏi đó rồi gặp tai nạn cùng đám thợ làm bản thân bị liệt. Đúng là trời cao có mắt, nhân quả không chừa một ai."

*Lưới Trời lồng lộng, thưa mà chẳng lọt.

"Anh Hoàng, tôi thì thấy..." Thẩm Tàng Trạch bóp bóp cổ, vẻ mặt nghiêm nghị: "So với việc nói đó là báo ứng của Lư Chí Châu, tôi lại nghĩ, đây là Chương Minh âm thầm dẫn dắt chúng ta tìm ra bằng chứng, để bắt được kẻ đã hại cô ấy."

"Cũng đúng." Hoàng Chính Khải khẽ thở dài: "Lư Chí Châu bị phán tội là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Mong Chương Minh sớm được siêu thoát, kiếp sau đầu thai vào nhà tử tế, đừng gặp phải loại cầm thú như hắn nữa."

"Làm việc đi thôi." Thẩm Tàng Trạch hắng giọng: "Mình làm cảnh sát hình sự, điều tra phải dựa vào chứng cứ khoa học, đừng mở miệng là nói mấy chuyện mê tín."

Nói rồi, anh lại ghé sát vào tai Hoàng Chính Khải, hạ giọng chỉ hai người nghe được: "Nhưng nhớ nhắc mọi người đừng quên thắp hương cảm ơn. Lại quên như lần trước nữa là xui cả đám đấy."

Hoàng Chính Khải vội vàng gật đầu lia lịa: "Biết rồi biết rồi! Mà này... giáo sư Lâm ấy, có gọi cậu ta đi cùng không?"

Thẩm Tàng Trạch hơi cau mày, anh quay đầu liếc nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, do dự hai giây rồi nói: "Khỏi đi, tên đó chắc chắn không tin đâu. Để tôi, đội trưởng của cậu ấy, làm luôn phần lễ cho cả cậu ấy vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me