TruyenFull.Me

Edit Hoan Dam My Tui Rac Nho Cua Anh Luong Luong Sinh

22. Vết gỉ loang lổ của ký ức (2)

Sau đó, Chương Ngôn Lễ thường tan làm sớm, lái xe chở tôi đến quán ăn nhà họ Trâu ăn một bữa thật ngon.

Chẳng bao lâu sau, anh bắt đầu học guitar và gia nhập ban nhạc của Mễ Mễ.

Thời gian đầu, họ không có nơi biểu diễn cố định, phải chạy show khắp nơi.

Mỗi khi trung tâm thương mại khai trương mà có quản lý liên hệ, họ sẽ mang theo nhạc cụ đến đó biểu diễn. Tôi ngồi dưới sân khấu, nhìn họ chơi nhạc.

Về sau, khi Mễ Mễ có được quán bar, nhóm họ lấy đó làm nơi biểu diễn thường xuyên, giống như những kẻ lang bạt cuối cùng cũng có một mái nhà.

Mỗi người khách đến uống rượu, dù là đàn ông hay phụ nữ, đều như thể trong cơ thể có con sâu nào đó không thể đứng yên. Họ cứ phải uống, phải hát, phải nhảy, ném quần áo lên ghế sofa, vừa cười vừa khóc.

Trong bar có một con mèo của Chương Ngôn Lễ. Khách thấy nó sẽ cho nó đồ ăn vặt, tranh thủ nhìn vào bảng tên đeo ở cổ mèo để xem số điện thoại, đó chính là số của Chương Ngôn Lễ.

Thế nên, có người không xin được số của anh, bèn mang theo cá khô, đồ ăn mèo, ngồi ngoài quán bar chờ con mèo xuất hiện. Mèo tới ăn pate, họ liền tranh thủ ghi lại số điện thoại.

Nhờ vậy, con mèo được ăn rất sung túc, béo tròn mũm mĩm, không cần Mễ Mễ hay ai trong nhóm cho ăn cũng sống khỏe.

Năm tôi học lớp 12, ba của Chương Ngôn Lễ quay về một lần. Ông ta lục tung nhà lên.

Tôi chạy tới ngăn cản thì bị ông ta đẩy ra. Ông ta tưởng tôi là Bảo Bảo liền dụ dỗ tôi: "Bảo Bảo à, anh con giấu tiền ở đâu? Nói với ba đi."

Tôi trả lời: "Cháu không phải Bảo Bảo. Bảo Bảo chết rồi, bị sốt mà chết."

Rõ ràng là ông ta không tin, vẫn cứ tiếp tục lục lọi.

Vừa tìm, ông ta vừa nói: "Bảo Bảo sao có thể chết được? Dù Chương Ngôn Lễ có chết cũng không thể để Bảo Bảo chết. Con không nhận ba là ba thì thôi, cũng không thể tự nhận mình đã chết rồi được."

Mãi một lúc sau Chương Ngôn Lễ mới về, anh lao vào cãi vã, hai người đánh nhau.

Ba anh không ngờ lại bị con trai đánh cho tơi bời. Dù đã bị đè xuống đất vẫn gào lên: "Tao là ba mày, mày dám đánh tao, không sợ bị sét đánh à?"

Chương Ngôn Lễ hỏi: "Ông có từng thắc mắc vì sao Bảo Bảo không nhận ông không? Vì sao trong nhà không có đồng nào không?"

Anh tự trả lời luôn: "Vì toàn bộ tiền tôi kiếm được ngoài ăn uống ra thì đều mang đi trả nợ cờ bạc cho ông cả. Còn Bảo Bảo mà ông vừa nhắc, ông nhìn kỹ đi, em ấy có giống con ông không?"

Ba anh nhìn tôi thật kỹ, rồi vẫn khăng khăng: "Chính là Bảo Bảo."

"Bảo Bảo chết rồi." Chương Ngôn Lễ nói: "Sau khi ông bỏ đi, thằng bé sống với tôi một thời gian. Tôi không chăm sóc tốt, thằng bé bị sốt, không có tiền chữa, chết rồi."

Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông cao lớn ấy thất thần bước ra khỏi căn nhà này. Từ đó về sau, ông ta không bao giờ quay lại nữa.

Trong nhà chỉ có một bức ảnh của Bảo Bảo, nhưng Chương Ngôn Lễ chưa bao giờ cho tôi xem.

Bức tường trong phòng như vỏ hạt hướng dương, bên trong bị mọt gặm nhấm thành ruột mục nát.

Con mèo nằm trên ban công, liếm lòng bàn chân hồng hồng bằng cái lưỡi đầy gai của nó.

Gió nổi lên bật tung cửa sổ, tiếng gió gào rít như ai đang khóc.

Ánh sáng vàng úa lọt qua cửa, báo hiệu cơn bão sắp tới. Trong phòng khách, Chương Ngôn Lễ đang đàn bài "Côn Trùng Bay" mà Bảo Bảo rất thích.

Tôi lấy bánh quả cầu vàng từ tủ lạnh ra, rưới thêm mật hoa quế rồi mang ra cho anh. Nhưng anh không ăn.

Tất cả ký ức của ngày hôm đó giờ như bị hoen gỉ, những tấm thiệp sinh nhật bị lục tung, quả cầu thỏ bị giẫm hỏng, tất cả đều phủ lớp rỉ sét.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên từng hồi như gõ vào tim tôi, dội lên một hồi cộng hưởng dài đằng đẵng. Trên tivi, người ta đưa tin bão đang tiến vào cảng, thành phố lân cận sắp có mưa to.

Cây đàn guitar của Chương Ngôn Lễ cũng rỉ sét, dây đàn dính máu đỏ, đỏ như màu rỉ sét.

Anh gọi tôi lại, gọi tôi là bé nấm, hỏi tôi có đói không. Tôi gật đầu, thế là anh cùng tôi ăn nốt phần bánh đã nguội. Ăn xong, cả hai cùng đi tắm rồi chui vào chăn tựa sát vào nhau ngủ, như hai tâm thất của một trái tim mà nằm liền kề nhau.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Bữa tiệc mừng khai trương của Lương Thịnh diễn ra vào giữa tháng tám. Lạc Dương là một thành phố ven biển, gần Hải Thành nên kinh tế rất phát triển.

Buổi tiệc mừng khai trương công ty mới của Lương Thịnh tổ chức ở hòn đảo nhỏ mà trước đó chúng tôi từng đến du lịch, tên là đảo Hoành Thầm. Đảo không lớn lắm, cây cối um tùm, khu vực đã khai thác thì có khách sạn 4 sao, còn khu chưa khai thác vẫn có người dân bản địa sinh sống.

Một số bờ biển bị rào lại, chỉ cho phép khách của khách sạn vào. Phần lớn còn lại là bãi biển mở, đến lúc thủy triều rút, dân địa phương lại ra đó bắt hải sản.

Vì không yên tâm để tôi ở nhà một mình, Chương Ngôn Lễ dứt khoát dắt tôi đi cùng. Trước hôm đi Lạc Dương, chúng tôi đến quán của Mễ Mễ uống rượu.

Tôi say nhảy nhót tưng bừng trong quán, Cẩu Toàn kéo tôi ra nhảy disco.

Mễ Mễ ghé vào tai Chương Ngôn Lễ nói nhỏ: "Cậu không cần phải lo lắng để Nấm ở nhà một mình đâu. Rõ ràng là cậu bị hội chứng lo âu chia ly rồi đấy, rời Nấm một chút là không chịu được."

"Cậu đừng có nói bậy, tôi đi làm mười ngày nửa tháng không về cũng có sao đâu."

"Thì chỉ khi làm việc cậu mới không nhớ cậu ấy thôi. Ngoài lúc đó ra, lúc nào cậu chẳng nhớ Nấm? Tan làm là phi về nhà ngay. Cậu nói đi, cậu phải lòng Nấm rồi đúng không?"

Chương Ngôn Lễ phản bác: "Cậu nói linh tinh gì vậy? Cậu mà nói ra ngoài là tôi kiện cậu tội vu khống đấy."

Mễ Mễ cười khúc khích, giọng lả lơi: "Dạ phải, tôi lại nói vớ vẩn rồi. Tổng giám đốc Chương làm sao mà để mắt đến một cậu sinh viên nghèo khổ, lại còn què chân như Nấm được, đúng không?"

Mễ Mễ gọi tên tôi. Tôi quay đầu lại. Chương Ngôn Lễ cũng nhìn theo, nhưng lát sau lại quay đi, nhìn ly cocktail trong tay.

"Không có tật giật mình thì sao lại né?" Mễ Mễ hỏi anh: "Nấm đã trưởng thành rồi, cũng có suy nghĩ riêng của mình, cậu đâu còn kiểm soát được cậu ấy nữa. Cậu ấy thích cậu, cậu làm gì được? Cậu từ chối nổi không? Hay là cậu dám bỏ mặc cậu ấy?"

Chương Ngôn Lễ sửng sốt nhìn Mễ Mễ: "Em ấy... nói với cậu rồi à?"

"Không, tôi tự nhìn ra thôi." Mễ Mễ thành thật nói: "Ngay cả Lạc Lạc cũng nhìn ra. Mấy năm nay Lạc Lạc không muốn tới gần cậu cũng là để tránh làm cậu khó xử. Nhưng một lý do nữa là vì Nấm."

(truyện chỉ được đăng tại w@attpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Sau này Chương Ngôn Lễ kể với tôi, anh nói thật ra ban đầu anh rất phiền muộn về tình cảm của tôi dành cho anh.

"Anh cảm thấy nếu anh đồng ý ở bên em thì chẳng khác gì biến thái cả." Anh cười nói: "Anh đã quen với việc dạy dỗ em đủ thứ, để em làm mọi việc theo cách của anh, rèn giũa em trở thành kiểu người mà anh mong muốn. Nên bất kỳ thứ tình cảm nào vượt ra ngoài phạm vi 'anh trai' đều là gánh nặng với anh."

"Em xin lỗi, là em sai." Tôi khẽ nói.

Anh ra vẻ nghiêm khắc: "Đúng, em biết mình sai mà vẫn cố phạm, biết sai mà không sửa."

Nói rồi anh lại cười, ngậm kẹo mút thay cho thuốc lá, anh đã bỏ thuốc được hơn hai tháng rồi.

"Mỗi lần em vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh, anh lại thấy bất an. Em ra ngoài học, kết bạn, gặp gỡ những người mà anh không biết, trở nên xuất sắc, học được những thứ ngoài nhận thức của anh, tất cả khiến anh vừa tự hào vừa lo lắng." Chương Ngôn Lễ nói.

Anh ngồi trong phòng khách sạn, áo sơ mi cài hờ hững.

Tôi ngồi sát lại gần, từ phía sau ôm lấy anh: "Vậy thì chúng ta cứ ở bên nhau đi, anh không lo lắng nữa, mà em cũng rất hạnh phúc. Một lựa chọn hoàn hảo, phải không?"

Anh cười nói: "Vẫn phải để em có quyền lựa chọn chứ. Anh không thể để em muốn làm gì thì làm được."

Chương Ngôn Lễ dạy tôi rằng yêu là biết kiềm chế, là để người mình yêu có quyền lựa chọn, có đường lui. Là để người đó hạnh phúc, còn phần trách nhiệm thì mình gánh.

Người thụ hưởng tất cả bảo hiểm của anh là tôi, quyền thừa kế tài sản anh cũng để lại hết cho tôi. Anh nói nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, tôi vẫn muốn tìm một người bên cạnh thì ít nhất còn có chỗ dựa mà anh để lại.

"Em không cần những thứ đó." Tôi nói.

Chương Ngôn Lễ đáp: "Những thứ này không phải thứ em muốn là có, không muốn là không. Phải xem anh có muốn cho hay không. Mà anh đã muốn cho rồi, thì dù em không muốn cũng phải nhận."

Anh vẫn luôn như vậy, tự quyết những việc mà anh cho là tốt cho tôi.

Mỗi khi tôi bước qua ranh giới, vượt khỏi tầm tay anh, anh luôn tìm mọi cách để kéo tôi lại, khiến tôi phải nghe lời.

"Được thôi, miễn anh vui là được. Dù sao nếu anh chết rồi, em làm xong tang lễ cho anh thì cũng sẽ lập tức chui vào quan tài nằm cạnh anh. Những gì anh để lại cũng chẳng có ích gì." Tôi nói.

Chương Ngôn Lễ nhìn tôi thật sâu, tay đặt lên mặt tôi: "Nếu anh thật sự chết rồi, em đừng làm phiền anh, để anh yên tĩnh một thời gian, hiểu không? Phải sống cho tốt đấy."

"Vậy thì cả hai chúng ta đều phải sống thật tốt." Tôi chân thành nhìn anh.

Ngày hôm đó là một trong những ký ức quý giá nhất đời tôi.

Mỗi khi nghĩ về nó, tôi đều cảm thấy Chương Ngôn Lễ như là một mảnh xương được tách ra từ 206 khúc xương trong cơ thể tôi. Anh hợp với tôi đến kỳ lạ, cả về tinh thần lẫn tư tưởng.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Rời khỏi quán bar, Chương Ngôn Lễ đạp xe chở tôi về. Hứa Ân Mặc và Cẩu Toàn đi cùng một xe, là Hứa Ân Mặc đạp.

Đến ngã tư, bốn người chúng tôi chia làm hai ngả. Tay trái của Chương Ngôn Lễ vẫn tự nhiên buông xuống, tôi đưa tay trái ra, nắm lấy ngón trỏ đeo nhẫn đen của anh.

Ngón trỏ anh hơi cong lại, giống như một cái lưỡi câu, móc chặt lấy cả con người tôi.

"Nếu không muốn đi Lạc Dương với anh thì có thể không đi." Anh nói.

"Em muốn mà."

"Không sợ phiền à? Tham gia tiệc tùng chẳng vui đâu." Anh hỏi.

Chiếc xe đạp lướt qua con đường, dưới ánh đèn đường, con ngõ nhỏ sáng rực như ban ngày.

Ve sầu bay về phía ánh sáng, nhấp nháy trong màn đêm.

Bánh xe vấp phải đá sỏi, xóc nảy liên tục, cả người tôi cùng những lời sắp thốt ra cũng bị xóc đến méo mó.

"Vì có anh nên em mới muốn đi." Câu nói mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng bị xóc ra ngoài.

Bàn tay trái của Chương Ngôn Lễ nắm chặt tay tôi, rồi nhét cả vào túi áo khoác của anh.

Không biết ai đó đang nghe tuồng Hoàng Mai, giọng hát réo rắt vang vọng trong ngõ như kẹo cam.

Tim kẹo cam tưởng cứng mà lại mềm.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến Lạc Dương, ở tại khách sạn 4 sao trên đảo Hoành Thầm. Lương Thịnh bao trọn cả khách sạn để tổ chức tiệc. Hắn không được xem trọng trong nhà họ Lương. "Vũ Hoàn Capital" là công ty đầu tiên Lương Thịnh tự mình lập nên, có lẽ hắn muốn chứng minh năng lực với cụ ông nhà họ Lương.

Vừa đến nơi, dì Chương Huệ gọi điện cho tôi.

"Nấm à, anh cháu có ở đó không?" Dì hỏi.

"Anh đang nói chuyện với người ta, có chuyện gấp muốn tìm anh hả dì?"

Dì nói: "Tìm cháu cũng được. Dì nghe nói cháu và anh tới đảo Hoành Thầm rồi. Dì có căn nhà trống để ở đó lâu rồi, muốn nhờ hai đứa dọn dẹp giúp. Vài hôm nữa dì dắt chú hai và bé sang ở vài hôm."

Mấy năm trước, dì sinh được một bé gái, đặt tên là Chiêu Đệ, là chú hai đặt, dì Chương Huệ không đồng ý nhưng cũng đành chịu.

Chiêu Đệ rất giống dì, xinh xắn lắm. Chú hai mấy năm nay vẫn mê cờ bạc, nhưng tài chính trong nhà do dì nắm, nên chú cũng không lấy được tiền.

Chỉ là tháng nào cũng có người tới đòi nợ, dì Chương Huệ cực khổ trăm bề. Sau vài lần Chương Ngôn Lễ cho mượn tiền, anh khuyên dì nên ly hôn. Nhưng vì Chiêu Đệ, dì nhất quyết không chịu.

Lần này dì đưa cả nhà về căn nhà cũ, mười phần thì hết tám chín phần là để trốn nợ.

【Lời tác giả】

Thư tình:

Mễ Mễ từng nói với em rằng em đừng ép anh quá. Anh là người có trách nhiệm, có đạo đức, nên rất khó để chấp nhận em.

Em nói không sao, em có thể đợi.

Chỉ cần đợi được anh thì không sao cả.

Mễ Mễ cười: "Bé nấm, em còn nhớ hồi nhỏ em mũm mĩm không? Anh em thì gầy nhom, vậy mà còn phải bế em đi chụp hình. Em đu lên vai anh, rồi ông thợ chụp ảnh còn nói 'Ê con heo nhỏ kia, buông anh trai ra coi!'"

Mễ Mễ cười mãi không ngớt.

Đến khi ấy dừng lại, cô ấy kể: "Anh em thương em lắm. Còn phản bác lại ông thợ chụp ảnh nữa, nói em chỉ hơi tròn tí thôi, đừng có vu oan."

Em uống hơn nửa chai whisky. Mễ Mễ cũng hơi say, ấy nói: "Em cứ quấn lấy anh em là được. Anh em mềm lòng lắm, rồi sẽ đồng ý thôi."

Anh ơi, anh sẽ đồng ý ở bên em đúng không?

[Nấm nhỏ chờ đợi.jpg]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me