Edit Hoan Dam My Tui Rac Nho Cua Anh Luong Luong Sinh
29. Không được ăn trộm nấm của tôiMùa đông năm ấy, Mễ Mễ lại có bạn trai mới.Bạn trai mới là người Na Uy, cao ráo điển trai, trông như nhân vật bước ra từ tạp chí thời trang. Quán bar Gấu Nhỏ của Mễ Mễ cũng có ông chủ mới.Chương Ngôn Lễ và Hứa Ân Mặc chính thức trở mặt, Hứa Ân Mặc yêu cầu Chương Ngôn Lễ giao lại dự án bất động sản và Hằng Cẩm cho mình. Chương Ngôn Lễ từ chối. Thế là Hứa Ân Mặc cho người động tay động chân vào xe của anh.Cuối tháng 12, đúng ngày 31.Tôi ở nhà đợi Chương Ngôn Lễ về ăn cơm. Tài khoản "Nông Trại Vui Vẻ" của anh đã lên cấp 90, tôi đăng nhập thay anh, giúp anh thu hoạch một đợt mía và dâu tây. Trong hòm thư có tin nhắn từ bạn chơi số 7791, báo rằng cậu ấy đã mua hết cà rốt với bánh dâu trên sạp của "[Không được ăn trộm nấm của tôi]".Chương Ngôn Lễ lại đổi tên tài khoản "Nông Trại Vui Vẻ" của mình. Tháng này anh đặt là "Không được ăn trộm nấm của tôi". Tháng trước là "Tên trộm dâu tây", tháng kia là "Nấm không có tim".Tên "Không được ăn trộm nấm của tôi" là vì luôn có người lẻn vào vườn anh trộm nấm. Tên là "Tên trộm dâu tây" là vì anh thường đi trộm dâu của người khác. Còn "Nấm không có tim" là vì có lần tôi đòi hôn anh, anh bảo tôi chỉ thèm thân xác anh thôi, chẳng có thật lòng gì cả.Cái đồng hồ treo tường như chạy chậm lại, như thể có một con ốc sên mắc kẹt trong đó, làm tất cả kim giờ, kim phút, kim giây đều lê lết chậm chạp.Một giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Chương Ngôn Lễ, nói anh bị tai nạn xe, đang ở phòng cấp cứu. Tôi lập tức bắt taxi đến bệnh viện, mang theo toàn bộ tiền, thẻ và cả chứng minh thư của anh để làm thủ tục nhập viện.Khi tôi vào được phòng bệnh, vừa thấy tôi, Chương Ngôn Lễ lập tức mỉm cười: "Em đến rồi à? Nửa đêm phải bò ra khỏi chăn đến bệnh viện, lạnh lắm đúng không?"Tôi nắm lấy tay anh, tay anh đầy vết thương.Anh áp tay lên má tôi: "Anh thấy rồi, em giúp anh thu hoạch mùa màng, cảm ơn bé con."Tay tôi vẫn còn run.Chương Ngôn Lễ thở dài, anh tháo chiếc nhẫn đen trên ngón trỏ đeo vào ngón trỏ tay trái của tôi: "Không sao đâu, bé con.""Em không phải là Chương Bảo." Tôi nói."Anh biết, em là Nấm." Giọng anh rất nhẹ, rồi anh cúi đầu hôn lên ngón tay đang đeo nhẫn của tôi.Liệu Chương Ngôn Lễ có thật sự phân biệt được tôi và Chương Bảo không?Tôi rất sợ, sợ anh chê tôi vụng về, sợ anh không thích tôi nói chuyện nhạt nhẽo, sợ mình chẳng giúp gì được cho anh. Bao nhiêu dũng khí của tôi luôn đầu hàng trước mặt Chương Ngôn Lễ.Nếu Chương Ngôn Lễ là một khu rừng, thì tôi sẽ khiến khu rừng ẩm ướt ấy mọc đầy nấm.Tình cảm tôi dành cho Chương Ngôn Lễ mỗi ngày lại nhiều thêm một chút.Anh có thích tôi hay không cũng không sao, chỉ cần anh chăm sóc tốt cho bản thân, bình an vô sự, vậy là đủ rồi.Lý Miên dẫn tôi đi làm thủ tục nhập viện cho Chương Ngôn Lễ, nộp tiền viện phí. Trợ lý của anh báo rằng chiếc xe đã bị người ta giở trò."Camera ở bãi xe quay lại được người của Hứa Ân Mặc từng vào xe." Trợ lý nói ngắn gọn."Ừ. Chuyện này dừng ở đây thôi, đừng làm to chuyện." Chương Ngôn Lễ dặn.Anh còn khoe chiếc cà vạt tôi tặng tuần trước: "Cậu mang đi giặt khô giúp tôi. Trên đó có mảnh kính vụn, chỗ dính máu cũng phải giặt sạch."Tôi và Lý Miên đứng bên cạnh, Lý Miên huých tay tôi, hỏi nhỏ: "Cậu đang quen Chương Ngôn Lễ à?"Tôi lắc đầu phủ nhận, vì đó là sự thật, nói dối cũng chẳng có ích gì.Chương Ngôn Lễ lớn tiếng: "Sao lại không quen? Người cướp mất nụ hôn đầu của anh chẳng phải em à?"Tôi bất lực gọi anh một tiếng: "Anh ơi, có người ngoài đó..."Chương Ngôn Lễ nói: "Có người ngoài thì em không chịu trách nhiệm với anh nữa à? Hả, chồng yêu?"Lý Miên không cười nổi nữa, anh ta nói cần thời gian để bình tĩnh lại.—(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Đầu xuân, Hứa Ân Mặc trốn ra nước ngoài để tránh sóng gió.Cẩu Toàn cũng đi theo cậu ta. Dì Chương Huệ nhập viện vì sức khỏe yếu. Ba ngày sau, do biến chứng đột ngột nên không qua khỏi.Lúc đó chú hai còn đang trong sòng bạc, vừa mới thua ba nghìn tệ.Chương Ngôn Lễ nhận được cuộc gọi từ bác sĩ, dù vết thương chưa lành, anh vẫn bỏ ngang cuộc họp cổ đông, tự lái xe đến bệnh viện để gặp dì Huệ lần cuối.Khi tôi đến bệnh viện, có mấy kẻ đòi nợ đang chặn cổng tìm chú hai. Chương Ngôn Lễ đang trả nợ giúp, anh nhận từng tờ giấy nợ một.Tôi sốt ruột muốn đi qua, anh kéo tôi đứng sau lưng, nói với đám người đó: "Đừng nhắm vào em trai tôi. Mấy người cứ tìm đến tôi."Đám người ấy đương nhiên không dám gây chuyện với Chương Ngôn Lễ, đành cười khẩy đồng ý rồi rút lui.Chờ họ đi hết, Chương Ngôn Lễ mới đưa tôi vào phòng bệnh.Dì Huệ nằm bất động như một hạt hướng dương khô héo. Trời xuân nắng đẹp, dì ra đi vào một ngày có nắng, nghĩ kỹ thì cũng là một chuyện đẹp. Dì vốn xinh đẹp, mất rồi chắc cũng sẽ hóa thành một bông hoa xinh đẹp.Chương Ngôn Lễ ngồi bệt trên ghế, dáng vẻ rũ rượi. Tôi bước tới, ngồi xổm trước mặt anh, nâng hai tay anh lên: "Em sẽ luôn ở bên anh."Ánh mắt Chương Ngôn Lễ lướt qua tôi: "Anh chưa đến mức cần người an ủi.""Dạ... nhưng là em muốn an ủi anh." Tôi đáp.Tôi không yên tâm để anh một mình nên gọi cho chú hai nhờ lo hậu sự cho dì Huệ.Chú hai vẫn còn ham chơi, tôi quát lên: "Chẳng lẽ chú định đợi đến lúc nhà tan cửa nát mới chịu dừng lại à?""Mày ăn nói với trưởng bối kiểu gì thế hả?" Chú hai gào lên: "Ông đây muốn thì tới, không thì mày có dí dao vào cổ tao, tao cũng không tới!"Tôi dập máy.Chương Ngôn Lễ im lặng lo liệu việc hậu sự cho dì Huệ.Anh thuê y tá chăm sóc, trả gấp ba giá, nhờ họ thay cho dì Huệ chiếc sườn xám hoa mà dì thích nhất.Y tá làu bàu nói xui xẻo, Chương Ngôn Lễ ở bên nhẹ nhàng thuyết phục, bảo có thể trả thêm tiền.Tôi lặng lẽ nhìn anh đau đớn, nhìn anh lấy tay che mặt, len lén lau nước mắt.Dì Huệ là một trong số ít người thân của Chương Ngôn Lễ. Thật ra dì Huệ không phải dì ruột của anh, họ hàng xa lắm, chỉ trùng họ mà thôi.Dì Huệ thân với mẹ anh, nên có lần từng nói: "Con nhà chị đẹp trai thật đấy, hay là cho em nhận làm con nuôi đi."Chương Ngôn Lễ lúc ấy còn nhỏ, nói năng không sõi, định gọi là "mẹ nuôi" nhưng lại gọi thành "dì".Thế là sau này anh luôn gọi dì Huệ là "dì".Những năm tháng khó khăn, khi Chương Ngôn Lễ còn nghèo, dì Huệ kéo anh về nhà ăn cơm. Anh từng nhiều lần khuyên dì đừng lấy chú hai, nhưng dì chỉ cười nói: "Dì tin anh ấy sẽ bỏ được mấy thói xấu đó."(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Đám tang của dì Huệ được tổ chức rất vội vàng. Căn nhà nhỏ của dì ở đảo Hoành Thầm đã được chuyển tên sang cho Chương Ngôn Lễ.Chú hai đến đám tang làm loạn, đòi lấy lại căn nhà ở đảo Hoành Thầm. Ông ta tố Chương Ngôn Lễ cướp nhà của gia đình mình, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện Chương Ngôn Lễ đã trả nợ cờ bạc thay mình.Có người nói: "Ông anh à, ông có còn lương tâm không vậy? Người ta trả gần ba trăm nghìn tiền nợ giúp ông đấy."Chú hai nằm lăn ra đất lăn lộn, gào lên: "Có ai bắt nó trả đâu!"Tôi mới thực tập ở tập đoàn nhà họ Hứa được đúng một tháng, lương chỉ ba nghìn tệ, còn ít hơn một ngàn so với công việc bán thời gian ở Nguyệt Huy.Chương Ngôn Lễ cười bảo sẽ tăng lương cho tôi: "Ngần này lương thì tội quá.""Em không muốn được ưu ái." Tôi đáp: "Em muốn mua cho anh một cái áo khoác, ba nghìn là đủ rồi. Anh thích kiểu gì?"Chương Ngôn Lễ nói kiểu gì cũng được, miễn là do tôi mua thì anh đều thích.Dì Huệ có một cô con gái út mới sinh năm ngoái, con gái lớn thì bị chú hai đổi tên thành Chiêu Đệ. Cô con gái thứ hai còn chưa có tên trong sổ hộ khẩu vì chú hai không cho làm khai sinh, ông ta cho rằng con gái chẳng có ích gì, chi bằng đem cho người khác nuôi. Vậy nên bé gái thứ hai chỉ có biệt danh là Mặc Mặc.Tôi vừa mua áo xong, đang trên đường về thì đi ngang nhà chú hai, thấy ông ta đang nằm dưới đất gào khóc ăn vạ.Xe mô tô của Chương Ngôn Lễ đậu trước cửa. Hải Thành vừa mưa xong, mặt đất ướt nhẹp như thể có con lươn vừa trườn qua.Một đám người vây quanh chú hai và Chương Ngôn Lễ.Chương Ngôn Lễ ngậm điếu thuốc trong miệng, anh chỉ mặc một cái áo mỏng. Chú hai nhào đến giật quần anh, Chương Ngôn Lễ không nương tay, đá ông ta ra: "Chú muốn tiền hay muốn con?"Đám đông xôn xao.Chương Ngôn Lễ rút ra một con dao nhỏ, đưa cho chú hai: "Muốn tiền, tôi cho tiền. Bao nhiêu cũng được. Nhưng chú phải giao hai đứa bé cho tôi. Còn muốn con, thì hãy nuôi chúng cho tử tế. Căn nhà nhỏ ở Hoành Thầm, tôi cũng sẽ để lại cho chú."Chú hai chỉ mất chưa đến ba giây để suy nghĩ: "Tao muốn tiền, đưa tiền cho tao.""Bao nhiêu?""Năm mươi vạn*."*≈ 1,800,000,000 VNDChương Ngôn Lễ bật cười: "Tôi tưởng chú sẽ đòi nhiều lắm. Chỉ bấy nhiêu tiền mà đã bán con ruột của mình rồi à."Hai cô bé gái, đứa lớn ôm đứa nhỏ. Chiêu Đệ mặc áo hồng, khuôn mặt đã cứng đờ, vô cảm. Bên cạnh em là mấy người thím cố che chở cho em. Em bé trong lòng vẫn cười khúc khích, ngây thơ không hề biết gì về tương lai mình.Chú hai biết mình ra giá thấp, vội tăng lên bảy mươi vạn*. Chương Ngôn Lễ lấy bút từ trên bàn, xé một tờ chi phiếu, viết số năm mươi lăm rồi đưa cho ông ta: "Chú không đáng giá đến thế. Tôi đưa năm mươi vạn là vì hai đứa bé đáng giá."*2,520,000,000 VNDMặt chú hai lúc xanh lúc trắng.Tôi xách cái áo khoác định tặng cho Chương Ngôn Lễ lặng lẽ đi về nhà.Về đến nơi, Chương Ngôn Lễ đã dẫn hai đứa nhỏ về rồi. Anh mặc áo len đen, tóc tai bù xù. Tôi vừa mở cửa, anh liền nhét một đứa vào tay tôi: "Nấm à, mấy ngày này em đừng đi làm, giúp anh chăm hai đứa bé.""Là anh tự đem chúng về đấy nhé." Tôi luống cuống. Tôi chưa từng chăm trẻ nhỏ bao giờ: "Hai đứa những năm mươi vạn... Em còn chẳng đắt giá bằng. Em đi theo anh còn chẳng tốn đồng nào."Chương Ngôn Lễ đặt tay lên sau đầu tôi, trán anh tựa vào trán tôi: "Em không giống. Hai đứa nhỏ này anh sẽ cho đi. Còn em, thì không.""Là vì anh không muốn cho em đi, hay là vì em không chịu rời đi?" Tôi hỏi.Vốn dĩ là tôi tự mặt dày bám lấy anh mà thôi.Một tuần sau, nhân viên trại trẻ mồ côi đến nhà làm hồ sơ, đúng hẹn đến đón hai đứa bé. Hôm đó Chương Ngôn Lễ không có ở nhà. Chiêu Đệ ôm lấy Mặc Mặc, đeo chiếc ba lô thỏ nhỏ, hỏi tôi: "Sau này em còn được về thăm anh không?""Đương nhiên là được. Anh cũng sẽ đến thăm em, mỗi cuối tháng anh sẽ đến."Chiêu Đệ quay lại ôm tôi. Tóc em mềm mềm. Em nói không trách tôi và Chương Ngôn Lễ vì không nuôi em, cũng không trách vì đã mua hai chị em, bởi vì tụi em cũng không muốn sống với cha nữa."Đó không gọi là mua bán." Tôi nói: "Gọi là bảo vệ. Mua bán là khi cả hai bên đều xem đối tượng đó là có giá trị. Nhưng Chương Ngôn Lễ không có ý đồ gì với hai em, nên không thể gọi là mua bán được."Chiêu Đệ khóc đến đau lòng. Tôi dúi vào tay em một nghìn tệ tiền mặt cùng một cái đồng hồ trẻ em: "Sau này nhớ liên lạc với anh nhé."Chiêu Đệ gật đầu, tặng tôi một bức tranh em vẽ hoa.Rồi em nhón chân lên ghé vào tai tôi, che tai lại thì thầm: "Lần sau em sẽ kể cho anh một tin vui. Anh và anh Ngôn Lễ nhớ đến đón em đó nhé."(truyện chỉ được đăng tại w@attpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Buổi tối, Chương Ngôn Lễ về nhà, hỏi hai đứa nhỏ đi chưa. Tôi bảo rồi.Anh mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa: "Cái thằng nhỏ nhà họ Hứa đúng là phiền phức, hôm nay nó đem người của anh nhốt vào viện tâm thần.""Hứa Ân Mặc quá đáng thật." Tôi nói."Em không được học theo nó." Chương Ngôn Lễ dặn: "Anh đi cứu người, phải chạy bao nhiêu mối quan hệ mới đưa họ ra được. Thằng đó thật sự ra tay quá tuyệt tình. Nó cũng không nghĩ xem, nếu anh giao hết các dự án quan trọng lại cho nó, liệu nó có đỡ nổi không. Bên nhà mẹ nó, một khi muốn nuốt nó, chỉ cần một phút là đủ.""Anh là người tốt." Tôi nói.Chương Ngôn Lễ kéo tôi vào lòng, cả người anh mềm nhũn, cà vạt còn chưa tháo: "Anh không phải người tốt đâu. Anh có dã tâm lắm."Tôi ôm anh đi tắm.Anh thật sự mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích, lúc tắm đòi uống rượu vang, đòi ăn khoai nướng.Tôi lấy bông tắm tạo bọt giúp anh. Nhân lúc anh uống rượu, tôi hôn anh một cái, rồi nhân cơ hội lén lút sờ soạng anh.Chương Ngôn Lễ không né tránh, thậm chí còn thoải mái phơi bày cơ thể, nói với tôi nơi nào anh thấy dễ chịu hơn."Cho em hôn nữa được không?" Tôi hỏi."Được." Chương Ngôn Lễ vùi đầu vào nước, mặt nước đầy bọt trắng xóa.Căn nhà cô đơn này, xung quanh chẳng có ai, như một hòn đảo biệt lập.Còn Chương Ngôn Lễ chính là thứ cô đơn nhất trên hòn đảo đó. Tôi vùi đầu vào nước hôn anh. Nhẹ nhàng mổ lên môi anh. Chương Ngôn Lễ giống như một cây nấm quá đỗi mềm mại, tóc mềm đến mức không thể nắm được.Tắm xong, Chương Ngôn Lễ nằm trên sofa xem bản tin tài chính. Đèn đọc sách bên cạnh rọi ra ánh vàng ấm áp, anh như một con bướm bị ánh sáng đốt cháy, trú ngụ mãi trong tầm mắt tôi.Tôi lặng lẽ ngắm anh thật lâu. Chương Ngôn Lễ quay đầu lại, mỉm cười với tôi, nụ cười rạng rỡ mà vô tâm.[Lời tác giả]Tên thật sau này của bé gái là Trác Quân, là chính em tự đặt. Nhưng do trẻ con tự đi đổi tên nên phải qua một số thủ tục, nên em nói sẽ kể cho Nấm nghe "tin vui" ấy vào lần gặp mặt sau~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me