TruyenFull.Me

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Túi Rác Nhỏ Của Anh - Lương Lương Sinh

Chương 36

BBTiu4

36. Nấm không nhớ anh, còn dùng cái chân đã lành của người què đá anh một phát

Hôm đó, tôi đi bộ nửa tiếng trên con đường nhỏ ở ngoại ô mới bắt được xe. Về đến nhà, phát hiện Chương Ngôn Lễ vẫn chưa quay lại căn hộ.

Tối đến, Lý Miên đến nhà tôi, mang theo dụng cụ để kiểm tra mắt cá chân. Anh ta không nhắc gì về Chương Ngôn Lễ, nhưng tôi biết, là do anh nhờ anh ta đến.

Tôi hỏi Lý Miên: "Anh ấy có nói gì với anh không?"

"Cậu muốn nghe gì nào?" Lý Miên tò mò hỏi lại.

Anh ta đang không rõ tôi đang cố tìm kiếm điều gì từ chỗ anh ta.

Mùi cồn tỏa ra trong không khí, khiến người ta dần dần thấy đầu óc mơ màng như say rượu, mất đi khả năng tự kiểm soát.

"Tất cả những gì anh ấy đã nói với anh." Tôi trả lời. Lời vừa nói ra, tôi mới nhận ra sự tham lam của mình.

Lý Miên kiểm tra xong, tháo găng tay dùng một lần ra, anh ta vào bếp rửa tay theo một quy trình phức tạp tỉ mỉ, sau đó quay lại phòng khách, bóc một quả quýt để trên bàn ăn ra.

Anh ta nói: "Bắt đầu từ quả quýt này nhé. Cậu ấy bị dị ứng với quýt, nhưng vì cậu thích ăn, nên cậu ấy vẫn luôn mua cho cậu."

"Anh nói bậy." Tôi không tin, Chương Ngôn Lễ đã ăn quýt không biết bao nhiêu lần, sao lại dị ứng được chứ?

Ai lại có thể dị ứng với một quả quýt nhỏ cơ chứ?

"Cậu ấy từng đến bệnh viện lấy rất nhiều thuốc chống dị ứng. Tôi lần nào cũng khuyên cậu ấy đừng tự chuốc khổ, thiếu một quả quýt thì có sao đâu. Nhưng cậu ấy chẳng nghe." Lý Miên nói: "Còn những chuyện khác, cậu ấy dặn tôi không được nói với cậu. Tôi cũng từng không chỉ một lần khuyên cậu ấy rằng cậu còn trẻ, tính cách chưa ổn định, bây giờ cậu thích cậu ấy, nhưng vài năm nữa có khi lại thay đổi. Tôi nói nhiều lần lắm, nhưng cậu ấy không nghe."

Khi rời đi, Lý Miên nghi ngờ hỏi tôi: "Nói thật đi, cậu thích cậu ấy ở điểm nào vậy? Thích cảm giác yên bình mà cậu ấy mang lại à? Nếu thật sự là thế, cho dù không làm người yêu, cậu ấy cũng có thể chăm sóc cậu cả đời. Cậu đâu cần phải giành luôn cả vị trí người yêu của cậu ấy. Với cậu ấy mà nói, như thế là không công bằng."

Đúng mười hai giờ, chuông đồng hồ ở Hải Thành vang lên.

Tôi giống như một chú chim nhỏ cố gắng hôn lên đỉnh núi cao. Trong hoàng hôn mờ ảo, tôi lướt qua đỉnh núi, tưởng mình đã chạm tới giấc mộng bao lâu nay, nhưng cuối cùng mới biết, tôi chỉ vừa hôn lên bóng núi đổ dưới dòng sông.

Dòng nước lạnh buốt nhấn chìm tôi.

Tôi tự hỏi trong phòng hết lần này đến lần khác rằng có phải tôi đã thật sự gây phiền phức cho anh quá nhiều rồi không. Mễ Mễ nói với tôi rằng, nếu thích một người thì phải dũng cảm theo đuổi, đừng đợi đến khi người đó rời đi mới thấy hối hận.

Ông ngoại tôi cũng từng nói, nếu muốn ăn chân giò, tốt nhất là ăn ngay lúc này, đừng để qua đêm, vì sẽ luôn có con chuột nhỏ đến gặm trộm vào nửa đêm. Dù tôi biết, con chuột nhỏ mà ông nói chính là tôi.

Tôi có nên cất giấu tấm lòng thích Chương Ngôn Lễ này, để dành đến sau này không? Nhưng nếu thứ tình cảm này thật sự không công bằng, sẽ khiến anh bị tổn thương thì sao?

Tôi đăng nhập vào "Nông Trại Vui Vẻ", cô gái Jenny đội khăn hồng thông báo có người gửi thư cho tôi. Tôi đến hòm thư ở cổng nông trại nhận thư, mở ra xem. Là một tiếng trước, người dùng có tên 【Hôm nay lại nhớ Nấm rồi】gửi đến.

【Hôm nay lại nhớ Nấm rồi】:Lý Miên xin lỗi anh rồi, cậu ấy có nói gì quá đáng với em không? Anh thề, anh không bao giờ ghét ăn quýt hết. Ngoài ra, em thật sự không theo đuổi anh nữa à? Anh có hai vé xem Kungfu Panda, em có muốn đi không? Tám giờ tối mai, rạp phim Terry.

Tháng này, Chương Ngôn Lễ lại đổi biệt danh mới.

Tâm trạng tôi tốt lên, khóe môi hơi cong lên, tôi đổi biệt danh của mình thành【Nấm không nhớ anh, còn dùng cái chân đã lành của người què đá anh một phát】

Tôi nhắn lại:

【Nấm không nhớ anh, còn dùng cái chân đã lành của người què đá anh một phát】: Cảm ơn đã mời, không theo đuổi nữa.

Giữa tháng tư, tôi sắp bước vào buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp. Tôi từ bỏ cơ hội học cao học, ký luôn hợp đồng tuyển dụng với Hằng Cẩm trong đợt tuyển dụng tại trường, sau tốt nghiệp sẽ chính thức vào làm việc.

Hứa Ân Mặc hiếm khi trách tôi, nói rằng tôi đang làm rất tốt mà lại cứ khăng khăng chuyển sang công ty con để "tỏa sáng".

"Bộ phận tài vụ của công ty không chứa nổi cậu chắc?" Hứa Ân Mặc gọi tôi vào văn phòng, hỏi rất nghiêm túc.

"Cậu biết vì sao mình muốn đến Hằng Cẩm rồi mà." Tôi nói: "Anh ấy làm ở tập đoàn nhà họ Hứa lâu năm rồi, mình không muốn gặp lại anh ấy nữa. Mình phải để anh ấy hiểu rằng, lần trước anh ấy giấu mình chuyện đó là sai. Hơn nữa, Hằng Cẩm là tâm huyết cả đời của anh ấy, mình muốn giúp anh ấy."

"Nếu không muốn gặp thì thôi, cần gì phải giúp? Cậu cứ nói thẳng là cậu không còn thích anh ấy nữa, muốn sống độc lập, vậy không phải đơn giản hơn à?" Hứa Ân Mặc nói.

Cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng đến miệng lại không dám nói ra, tôi chỉ có thể thay bằng một câu đầy ẩn ý: "Anh ấy giống như một căn bệnh trong cơ thể mình, được đặt tên theo tên của mình, trên thế giới chỉ có một ca duy nhất. Anh ấy khiến mình đau đớn, nhưng nếu mất anh ấy, mình lại như mất đi chính mình, không còn lý do để tồn tại."

Hứa Ân Mặc nói: "Tối nay đi uống rượu ở Gấu Nhỏ nhé, mình mời. Chỉ hai đứa mình."

Sau khi hoàn tất việc bàn giao ở công ty, chiều tôi về nhà, lại dọn hết đồ của Chương Ngôn Lễ đóng gói lại, để trong phòng anh.

Chắc anh sẽ không quay lại nữa.

Từ bàn chải đánh răng đôi ở bồn rửa mặt, cây đàn guitar điện anh thích, đôi giày da đã được đánh xi trong tủ, miếng dán tủ lạnh hình bò Tây Tạng, tạp chí tài chính trên bàn, đến cái tivi lúc nào cũng dừng ở kênh tài chính. Tất cả đều là dấu vết anh để lại cho tôi.

Tôi đạp xe đến quán bar, đi ngang qua tiệm tạp hóa của Lưu Văn Minh. Ông đang gục trên bàn ngủ gật, chiếc radio SONY cũ màu đen nằm bên cạnh, nữ phát thanh viên đang cất giọng da diết hát bài "Nụ cười của cầu vồng".

Tôi gõ bàn: "Bán cho cháu bao thuốc."

Lưu Văn Minh ngẩng đầu, ngái ngủ lấy từ kệ ra một bao thuốc hiệu Hồng Tháp Sơn: "Mười lăm."

Tôi nhận lấy thuốc.

Một đứa trẻ chạy vào tiệm mua kẹo, vừa chạy vừa nói: "Lưu Văn Minh, sao chú cứ ngủ suốt thế? Y như con heo con!"

Lưu Văn Minh cầm quạt mo, mặt tươi cười, giả vờ đuổi theo đứa nhỏ.

Hình như ông rất mệt, đi được hai bước là thở dốc.

Ông gọi tôi lại, nói: "Nhóc con, lâu rồi cháu không tới tìm chú, chú còn tưởng cháu quên chú rồi chứ."

Tôi có thể nghe thấy sự tủi thân thông qua giọng điệu của ông.

"Không phải cháu quên đâu, chỉ là dạo này yêu đương nên không có thời gian qua thôi."

"Ồ ồ, yêu rồi thì tốt. Cô bé nhà ai vậy, chú có quen không?" Trên mặt Lưu Văn Minh là tầng tầng nếp nhăn, trong mấy nếp nhăn ấy còn lấp lánh những đốm đồi mồi như sao đen.

"Không phải con gái." Tôi nói: "Là con trai."

"Sao lại thích con trai chứ? Nếu ông ngoại cháu còn sống, ổng nhất định sẽ chửi cháu đấy." Viền mắt Lưu Văn Minh đỏ hoe.

Ông lầm bầm: "Sao lại thích con trai cơ chứ? Sau này ông xuống dưới đánh bài với ông ngoại cháu, biết phải nói sao với ổng đây? Cũng tại cái thằng anh của cháu, không dạy dỗ cháu tử tế."

Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, rít điếu Hồng Tháp Sơn: "Không phải lỗi của anh ấy. Đừng trách anh ấy."

"Thằng bé chữa lành chân cho cháu mà." Lưu Văn Minh gật gù: "Không nên trách thằng bé, người ta chữa chân cho mình, mình không thể vong ân bội nghĩa được."

Đó là lần cuối cùng tôi gặp Lưu Văn Minh.

Lần sau nghe tin về ông, là tin ông đã mất rồi. Nghe nói ông bị ung thư não, sau khi phát hiện thì không dám nói với gia đình, cứ tự mình chịu đựng.

Nhưng bệnh có thể nhịn, còn đau thì không nhịn được.

Tiền lương hưu mỗi tháng của ông đều dùng để mua thuốc giảm đau. Rất nhiều thuốc ông không biết công dụng là gì, ông cũng không biết chữ, chỉ uống bừa.

Một nắm thuốc này nối tiếp một nắm khác, uống đến mức cả người kiệt quệ không còn sức. Đau thì không còn đau nữa.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Chiều hôm đó, tôi rời khỏi tiệm tạp hóa của Lưu Văn Minh, đi xem phim Kungfu Panda.

Xem xong phim, tôi xuống tầng dưới trung tâm thương mại, định đạp xe đến quán bar thì phát hiện xe đạp của mình đã bị mất.

Khu để xe trước trung tâm thương mại có rất nhiều xe đạp, chỉ riêng chiếc xe của tôi là không thấy đâu.

Sáu giờ, tiếng chuông đồng hồ ở Hải Thành vang lên. Âm thanh len lỏi trong tĩnh mạch tôi, như một con mèo nhỏ nhảy lên tim tôi nằm cuộn tròn một lát, rồi khẽ cào một nhát vào trái tim ấy.

Hứa Ân Mặc gọi cho tôi, hỏi tôi đã đến đâu rồi, tôi kể chuyện xe đạp bị mất cho cậu ta nghe.

"Mình không hiểu vì sao lại thấy buồn đến vậy. Rõ ràng mình đã quyết định rút khỏi cuộc sống của anh ấy một thời gian, thế mà chiếc xe đạp anh ấy mua cho mình mất rồi, mình vẫn thấy buồn." Tôi nói.

"Ngày mai là sinh nhật cậu đúng không?" Hứa Ân Mặc hỏi: "Kêu anh ấy ra ngoài, lên giường với anh ấy đi. Biết đâu đạt được rồi lại chẳng còn thích nữa."

Tối hôm đó, tôi cùng Hứa Ân Mặc uống rượu ở quán bar của Mễ Mễ.

Hứa Ân Mặc gọi hai cô gái đến ngồi uống cùng. Tôi uống rất nhiều, đến mức cảm giác như trong mạch máu mình không còn là máu nữa mà là rượu.

Tôi chợt nhớ đến hồi cấp hai, cứ đến mùa đông là chân trái tôi lại đau. Ban đêm, Chương Ngôn Lễ sẽ để túi chườm nóng bên chân trái tôi, nửa đêm tôi đau đến không ngủ được, anh sẽ dậy xoa bóp mắt cá chân cho tôi.

Năm tôi 9 tuổi, vừa chuyển đến sống cùng Chương Ngôn Lễ. Vì lời đồn quá nhiều, ai cũng nói anh bắt cóc tôi về để bán cho bọn buôn nội tạng. Tôi từng có một thời gian rất sợ anh, cứ trốn trong góc không cho anh chạm vào.

Chương Ngôn Lễ tắm cho tôi, dạy tôi ăn nhiều rau, mua truyện cổ tích cho tôi, giúp tôi ký tên trên các bài kiểm tra yêu cầu chữ ký phụ huynh.

Anh nói với tôi: "Đã đưa em về rồi thì sẽ có trách nhiệm với em. Anh sẽ mãi là anh của em, em không được sợ anh."

Là tôi không muốn anh làm anh tôi nữa trước.

Là tôi làm sai trước. Tôi là chủ mưu, anh ấy chỉ là đồng phạm.

Hôm sau là sinh nhật tôi.

Mễ Mễ đóng cửa quán bar, đặc biệt tổ chức sinh nhật cho tôi ở đó.

Cẩu Toàn, Hứa Ân Mặc và Thái Thái đều đến. Chỉ thiếu Chương Ngôn Lễ.

Khoảng hơn sáu giờ tối, tôi đứng trước cửa quán bar, dưới ánh đèn màu cam ngọt ngào, dưới nền gạch xám là tâm trạng u ám xám xịt của tôi.

"Anh cậu gọi cho chị rồi, nói là bận việc, hôm nay phải đi công tác ở Lạc Dương." Mễ Mễ an ủi tôi.

Tôi biết cô ấy đang nói dối. Chương Ngôn Lễ không hề đi Lạc Dương, địa chỉ IP trên mạng xã hội của anh vẫn ở Hải Thành.

"Thôi bỏ đi, không sao cả. Anh ấy có đến hay không cũng chẳng sao." Tôi cười, cắt bánh sinh nhật rồi đưa cho Mễ Mễ: "Điều ước đầu tiên của em là mong chị Mễ Mễ mãi xinh đẹp trẻ trung, luôn vui vẻ, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sớm mở được Gấu Nhỏ 2."

Mễ Mễ cười nói: "Ôi trời, Nấm đúng là hiểu chuyện quá đi mất."

Mọi người cùng cười rộ lên. Hứa Ân Mặc tìm cho tôi một cậu trai tên Roi, bảo tôi gọi cậu ấy là "Sweetheart".

Roi rất biết cách lấy lòng người, vừa được ánh mắt ra hiệu từ Hứa Ân Mặc là lập tức rót rượu cho tôi. Rượu vào cổ họng, tôi lại nghĩ đến khuyên tai đen ở tai trái của Chương Ngôn Lễ, vết chai trên bàn tay trái của anh cùng vẻ mặt anh khi được hôn.

Sau đó, mọi người chơi trò chơi cũ rích "Thật hay thách". Tôi thua hai lần. Một lần, Hứa Ân Mặc hỏi tôi: "Đường Tiểu Tây, cậu muốn lên giường với ai nhất?" Tôi uống rượu thay cho câu trả lời.

Cái tên ấy ở ngay bên mép môi tôi, nhưng tôi không dám nói ra. Ngoài Roi, ai trong căn phòng đó cũng biết đáp án. Tôi không thể nói dối.

Lần thứ hai, Hứa Ân Mặc bắt tôi hoàn thành thử thách gọi điện cho Chương Ngôn Lễ. Tôi bấm số, điện thoại sau mấy chục giây thì được nhấc máy, đầu bên kia vang lên tiếng thở dốc và va chạm, có ai đó rên lên nhẹ nhàng gọi "ông chủ".

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, cả căn phòng im lặng.

Mễ Mễ chửi toáng lên: "Chương Ngôn Lễ là cái thứ gì vậy trời! Không phải cậu ấy nói với chị là đang trên đường tới mà gặp chuyện gì à, dặn chị phải chăm sóc cẩn thận đứa nhỏ nhà cậu ấy sao? Chị phải đi tìm cậu ấy tính sổ mới được!"

"Đừng đi, chị Mễ Mễ." Tôi nhặt điện thoại lên, cúp máy: "Chừa cho em chút thể diện đi, em không muốn mất mặt hơn nữa."

Thích anh.

Chỉ là muốn bướng bỉnh một lần, muốn anh thật lòng xin lỗi, muốn rời xa anh một chút, muốn anh yêu tôi đến mức không thể dứt ra nổi... rồi lại bị thực tế tát cho một cái đau điếng.

Mong muốn được sống cùng anh bắt đầu từ năm tám tuổi. Kéo dài suốt mười lăm năm, giờ tôi đã ba tuổi cộng hai trăm bốn mươi tháng*, mà dường như vẫn chưa học được cách trưởng thành.

*23 tuổi

Tôi say khướt, Roi đỡ tôi về nhà.

Hứa Ân Mặc kéo tôi lại, nói: "Nếu cậu thật sự đi bước này với Roi, thì cậu và anh cậu sẽ không còn đường quay lại đâu."

Chương Ngôn Lễ là người có tính chiếm hữu rất mạnh, anh không cho phép bất cứ vết nhơ nào trên món đồ thuộc về mình.

Nếu thể xác hoặc trái tim tôi, chỉ cần một trong hai thuộc về người khác, anh sẽ không chọn tôi nữa.

"Không sao cả, mình không cần anh ấy nữa." Tôi nói, tay vẫn đang run lên nhưng cố giả vờ bình tĩnh.

Hứa Ân Mặc lấy điện thoại ra: "Cậu lặp lại câu không cần anh ấy lần nữa đi, mình sẽ ghi âm lại gửi cho anh cậu. Nếu cậu dám nói, mình sẽ để cậu đưa Roi đi."

Từng dây thần kinh trong tôi đều đang phản kháng, chỉ có lòng kiêu hãnh và tự tôn là đang cố gắng chống đỡ.

Tôi nhấn nút ghi âm trên điện thoại Hứa Ân Mặc, nhắm mắt lại, cực kỳ đau lòng mà lặp lại: "Anh, em không cần anh nữa."

Hứa Ân Mặc bấm gửi.

Tôi quay lại thì thấy Chương Ngôn Lễ đứng ở cửa. Cánh tay trái vắt áo vest trắng, tay phải vừa cởi xong cà vạt.

Sắc mặt anh lạnh băng, tiến lại gần tôi: "Không cần anh nữa à? Thế em cần ai?"

"Dù sao cũng không phải là anh." Tôi nói.

"Được, em không cần anh. Vậy thì em trả hết những món nợ em nợ anh mấy năm qua đi. Em muốn dứt khoát với anh, thì hãy trả lại tất cả những gì anh đã cho em. Trả lại cái áo lông anh mua cho em bằng cách đánh boxing gãy một cái xương sườn. Trả lại học phí và phí sinh hoạt anh kiếm từ việc biểu diễn mỗi ngày. Trả lại căn nhà anh mua cho em. Trả lại luôn tuổi thanh xuân anh đánh đổi để chăm sóc em." Chương Ngôn Lễ bóp cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu lên: "Đường Tiểu Tây, em lấy gì trả? Em không trả nổi đâu, em còn tư cách gì mà bỏ anh? Em có tư cách gì mà nói không cần anh?"

Roi ở bên cạnh làm người hòa giải, cười gượng: "Anh đẹp trai à, đừng giận, có gì thì từ từ nói."

Chương Ngôn Lễ chẳng nể nang gì mà nói: "Cút."

Roi sợ đến tái mặt, cậu ta chỉ cần tiền, không muốn rước họa vào thân.

Chương Ngôn Lễ nắm tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi vùng vằng không chịu đi. Mễ Mễ định can ngăn, nhưng bị Chương Ngôn Lễ quát: "Ai dám cản tôi đưa bé con của tôi đi, thì đừng trách tôi."

"Chương Ngôn Lễ, anh cút cho em." Tôi chửi anh.

Chương Ngôn Lễ ném cái áo vest ám mùi rượu và thuốc lá lên đầu tôi: "Mắng đi, cứ việc mắng."

"Buông ra, ít nhất anh cũng phải để em quay lại lấy cặp sách chứ?" Tôi nói.

"Được, đi lấy." Anh nói.

Tôi quay lại lấy cặp, lôi từ trong cặp một khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu Chương Ngôn Lễ: "Giữa em và anh, anh chọn một đi."

Chương Ngôn Lễ bật cười: "Em nỡ à?"

"Anh thử xem là biết." Tôi lạnh giọng.

"Vì muốn chia tay với anh mà em muốn lấy mạng anh sao? Anh đã làm gì em? Chẳng phải chỉ là lần trước đến nhà máy gặp kẻ tống tiền không cho em theo à? Em giận gì chứ? Anh chỉ muốn em bình tĩnh lại một thời gian, vậy mà em đi 'bình tĩnh' trên giường người khác à? Đừng ép anh đánh em." Chương Ngôn Lễ bước lên vài bước.

"Anh chẳng hiểu em tức vì cái gì, Chương Ngôn Lễ, anh vẫn không hiểu." Tôi nói: "Đừng bước tới nữa, em sẽ bắn thật đấy."

Chương Ngôn Lễ đưa tay ra vòng qua khẩu súng, kéo đầu tôi lại, bước lên hôn thẳng lên môi tôi. Anh không quan tâm xung quanh có người hay không, nụ hôn của anh quang minh chính đại, anh chưa từng giấu diếm tình yêu của mình.

Mễ Mễ lặng lẽ dọn sạch hiện trường, tắt hết mấy ngọn đèn sáng, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ ở cửa làm ánh sáng nền.

Chương Ngôn Lễ đặt trán lên vai trái tôi, bật khóc: "Vậy em bảo anh phải làm sao đây? Anh không hiểu em thì em nói cho anh biết đi. Nếu em thật sự muốn giết anh, anh còn có thể làm gì? Giết em hay rời xa em? Anh từng nói rồi, em là mạng sống của anh. Em muốn giết anh, thì anh chỉ có thể tự dâng mình lên tay em thôi."

Tôi thả tay cầm súng xuống. Chương Ngôn Lễ nhanh tay giật lấy khẩu súng, dí vào trán mình, lập tức bóp cò.

"Cạch" một tiếng.

Tiếng hát Chúc mừng sinh nhật vang lên từ khẩu súng.

— Khẩu súng này là Trác Quân gửi từ trại trẻ mồ côi làm quà sinh nhật cho tôi. Bài hát là Trác Quân và Mặc Mặc cùng hát.

"Thấy chưa, em đâu có nỡ bỏ anh." Chương Ngôn Lễ đắc ý nói.

Tôi cúi xuống vác anh lên vai, đi ra khỏi quán bar. Chương Ngôn Lễ vỗ vào lưng tôi, hỏi tôi định đưa anh đi đâu.

Chỗ giao nhau giữa quán bar và quán ăn nhà họ Trâu có một nhà nghỉ nhỏ. Từ cửa sổ nhà nghỉ đó có thể nhìn thấy dòng nước xanh thẳm của sông Tiểu Dương đối diện.

Tháng tư ấm áp mà tôi lại cảm thấy còn rực nóng hơn cả mùa hạ tháng sáu.

"Mệt không?" Chương Ngôn Lễ bị tôi vác ngược trên vai, nửa người trên lộn ngược, tay vỗ vào mông tôi.

Tôi vác anh đến nhà nghỉ, xuất trình chứng minh nhân dân để thuê phòng giường đôi. Cô lễ tân thấy anh thì tò mò nhìn, anh vẫy tay chào: "Xin chào. Nhu cầu đặc biệt của trẻ nhỏ, mong cô thông cảm."

Cô gái lễ tân bị anh chọc cho bật cười, đưa cho anh thẻ phòng.

"Chương Ngôn Lễ, anh cười với ai vậy? Lúc xã giao bên ngoài, người ta đưa người tới bên cạnh, anh cũng cười với họ đúng không?" Tôi ném anh lên giường. Cơn ghen của tôi thật vô lý.

Chương Ngôn Lễ ngồi dậy, dáng vẻ anh rất lười biếng, trông như một con mèo đại ca đang ngà ngà say nhưng vẫn rất oai phong.

"Chỉ khi em ở bên cạnh, anh mới cười được như lúc nãy. Em không ở đây, anh rất ít khi cười vui vẻ đến vậy." Chương Ngôn Lễ cởi áo sơ mi, ném vào lòng tôi: "Tắm giúp anh."

"Lười đến mức này luôn à?" Tôi đi vào phòng tắm, cầm vòi sen xịt rửa sạch các góc trong phòng.

Chương Ngôn Lễ cởi hết đồ rồi bước vào, từ phía sau ôm lấy tôi: "Nếu không phải anh lười tranh cãi với em, em tưởng mấy chiêu trò học từ vệ sĩ của Hứa Ân Mặc đủ đánh thắng anh chắc?"

"Em từng nói rồi, anh có thể làm 1, tuỳ anh." Tôi nói một đằng, lòng một nẻo.

"Thật không đấy? Anh nhớ lúc mơ em còn gọi tên anh, bảo anh ngoan một chút, nằm yên để em lên cơ mà. Nếu em thật sự muốn anh ở trên, vậy thì anh chịu khó hầu hạ em một lần vậy." Chương Ngôn Lễ như một tên lưu manh già đời, chẳng buồn mặc đồ, đứng trước mặt tôi mở vòi sen xối thẳng vào người tôi.

"Không..." Bàn tay tôi đặt lên nốt ruồi màu cà phê dưới xương bả vai của anh, giọng khàn khàn nói: "Em muốn ở trên. Được không?"

Chương Ngôn Lễ cười khẽ: "Được, tuỳ em."

【Lời tác giả】

Câu nói của Nấm: "Anh ấy giống như một căn bệnh trong cơ thể tôi, được đặt tên theo chính tôi, trên thế giới chỉ có một ca duy nhất. Anh ấy khiến tôi đau đớn, nhưng nếu mất anh ấy, tôi lại như mất đi chính mình, không còn lý do tồn tại."

Mình không biết mình có viết ra được trọn vẹn ý nghĩa câu đó không nữa.

Ý đại khái là bệnh hiếm, nếu phát hiện trường hợp đầu tiên chưa có cách chữa, thì bệnh sẽ được đặt theo tên người mắc. Cho nên Nấm mới nói Chương Ngôn Lễ là căn bệnh mang tên mình tồn tại trong cơ thể.

Việc đặt tên bệnh theo tên người là mình đọc thấy trên mạng, có thể không hoàn toàn chính xác.

Còn chuyện Nấm gọi điện cho Chương Ngôn Lễ là một hiểu lầm, sau này sẽ được làm rõ.

Lời editor:

Do chính truyện là góc nhìn của công, nên 1 số chuyện còn khúc mắc, sau này đọc ngoại truyện về góc nhìn của thụ là sẽ rõ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me