Edit Hoan Dam My Tui Rac Nho Cua Anh Luong Luong Sinh
46. Cuộc đời chao đảo cùng emThật ra, thời gian chúng tôi ở căn nhà cũ không lâu, tổng cộng cũng chỉ chừng hai tuần.Ban ngày, Chương Ngôn Lễ ngồi dưới mái hiên phơi nắng, chơi game trên điện thoại. Trợ lý mới mang theo tài liệu công ty đứng ở cửa, ngoan ngoãn như đứa trẻ vừa phạm lỗi, không dám bước vào.Tôi thay thuốc cho Chương Ngôn Lễ xong thì giúp anh xem tài liệu. Việc nào tôi tự quyết được thì tự xử lý, không chắc thì đưa cho anh. Anh chỉ cần gợi ý vài câu là tôi hiểu ngay.Chương Ngôn Lễ sẽ khen: "Chà, Nấm nhà mình giỏi quá."Anh cố gắng không gọi tôi là "bé con" trước mặt tôi, sợ tôi nhớ đến Đàm Gia Tự. Tôi muốn nói với anh rằng thật ra tôi không quá để ý chuyện làm em trai anh, nên cũng không có mâu thuẫn gì với Đàm Gia Tự. Tất cả bất an của tôi đều xuất phát từ thái độ của Chương Ngôn Lễ với tôi.Chỉ cần anh kiên định chọn tôi, tôi chẳng có gì phải buồn.Nhưng tôi lại rất thích dáng vẻ cẩn thận dè dặt ấy của anh, nên không định nói ra rằng tôi thật ra cũng không ghét gì Đàm Gia Tự.Trợ lý mới đứng bên cạnh. Chương Ngôn Lễ hỏi: "Em trai tôi có giỏi không?"Trợ lý liên tục gật đầu: "Tất nhiên ạ."Chương Ngôn Lễ như thể bản thân được khen, hai mắt anh sáng rỡ.Hai tuần sau, chúng tôi rời khỏi đảo Hoành Thần.Trong chiếc SUV màu đen, đài phát thanh trên đảo đang phát một bài nhạc tiếng Quảng. Chương Ngôn Lễ ngân nga hát theo, rồi nghiêng đầu nhìn tôi một cái. Tôi nhìn lại, thấy anh đang cười, sau đó anh hát câu hát bằng tiếng Quảng: "...Anh không thấy cô đơn vì có em chia sẻ ngọt bùi, được mất chẳng còn quan trọng nữa."Tôi hát theo anh.Chương Ngôn Lễ nghịch món đồ treo trước kính chiếu hậu xe, rồi không chút khách sáo nhận xét: "Khó nghe quá."Tôi bật cười: "Vậy anh hát cho em nghe đi. Chỉ cần anh chịu hát, em nguyện nghe cả đời."Tôi vẫn luôn nghĩ, những ngày tôi và Chương Ngôn Lễ bên nhau mỗi ngày, có lẽ là khoảng thời gian tôi học cấp hai. Đó là quãng ngày cực khổ nhất, Chương Ngôn Lễ kiệt sức như một que diêm đã cháy gần hết, còn tôi là cái gai mềm mại cắm trong xương máu anh.Mỗi chiều tối, Chương Ngôn Lễ cùng Trâu Lạc Lạc, Mễ Mễ và các thành viên khác trong ban nhạc tập luyện tại kho lương thực bỏ hoang bên cạnh nhà Lưu Văn Minh. Sau giờ học, tôi kéo Cẩu Toàn đến cổ vũ họ.Chương Ngôn Lễ luôn là người mệt nhất. Anh là linh hồn của ban nhạc, dù phần lớn thời gian anh không đứng ở vị trí trung tâm. Mỗi lần bắt đầu biểu diễn, ai cũng nhìn anh một cái rồi mới vào nhạc.Trong nhóm có một tay bass tên A Lê, là sinh viên học viện âm nhạc. A Lê là người gia nhập muộn nhất. Anh ta không thích Chương Ngôn Lễ, nên sau mỗi buổi tập đều ra ngoài gọi điện nói xấu anh với bạn học.Tôi và Cẩu Toàn từng thấy vài lần.Có một lần, A Lê quá đáng nói: "Chẳng phải chỉ là một thằng bỏ học từ cấp hai sao? Làm ra vẻ như ông vua nhạc rock trông khi bản thân còn chẳng phân biệt nổi nốt nhạc."Một lúc sau, anh ta lại bảo: "Mặt thì phải nói là gợi tình. Mỗi lần gọi cậu ta là đội trưởng là tôi cứ muốn đè cậu ta ra đánh cho một trận."Anh ta vừa cười vừa nói: "Tôi nhận được hợp đồng ký với công ty thu âm rồi, sao còn phải ở lại cái ban nhạc rách nát này. Mai mốt đến ngày diễn, tôi cho họ leo cây, xem họ còn dám coi thường tôi không!"Tôi lao tới định đấm anh ta một phát.Chương Ngôn Lễ "ê" một tiếng, anh nắm lấy tay tôi, rồi thuận thế ôm cả người tôi bế lên, vác vào kho lương thực.Cẩu Toàn vừa mới đá A Lê một cú, thấy tôi bị vác đi cũng chạy theo luôn.A Lê còn đang chửi Cẩu Toàn, nhưng thấy Chương Ngôn Lễ trừng mắt nhìn bèn không dám mở miệng nữa.Hôm đó, A Lê bị đuổi khỏi ban nhạc. Anh ta van xin Chương Ngôn Lễ, nhưng chưa kịp nói thì Mễ Mễ đã tát anh ta một cái, mắng là đồ khốn nạn. Bài nhạc A Lê mang đi casting chính là bản "Cuộc đời chao đảo cùng em" chưa từng được công bố của Chương Ngôn Lễ.Chương Ngôn Lễ thậm chí còn chưa viết lời cho bài đó.Việc này chỉ vài người trong ban nhạc biết. Ngày hôm sau, sau khi A Lê mang bản nhạc đi casting, Chương Ngôn Lễ đã biết. Một biên tập viên của công ty thu âm là khách quen của quán bar, nên đã kể lại cho anh nghe đoạn nhạc mà A Lê đàn và cả lời bài hát.Chương Ngôn Lễ giả vờ không biết, đơn giản vì anh chẳng buồn so đo với A Lê.Tối đó, Chương Ngôn Lễ chở tôi về nhà bằng xe mô tô. Tôi không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy eo anh mà ngồi sau xe.Về đến nhà, Chương Ngôn Lễ tháo mũ bảo hiểm giúp tôi, xoa nhẹ mái tóc ngắn của tôi. Tôi hỏi tại sao anh không tính sổ với A Lê, tại sao không giành lại bản quyền ca khúc của mình, tại sao không đi tranh đấu, tại sao phải chịu thiệt?Câu trả lời của anh như mảnh thủy tinh gõ vào tai tôi.Chương Ngôn Lễ nắm tay tôi, dắt vào khu nhà bỏ hoang không một bóng người: "Mỗi ngày anh đều phải nghĩ hôm nay nấu gì cho em ăn, làm trứng ốp la hay mì xào, có cần mua thêm sữa chua cho em uống buổi sáng không, nếu có thì là vị gì. Tiền làm thêm đủ mua mấy bộ đồng phục cho em, đủ đóng học phí bao nhiêu kỳ. Áo khoác mùa đông năm nay có nên đổi cái mới không."Sống mũi tôi cay xè, như có trái chanh chui nhầm vào.Chương Ngôn Lễ nói: "Trong đầu anh mỗi ngày đều đầy ắp những 'việc quan trọng' như vậy, thì một bản nhạc tính là gì? Với anh thì nó cũng chỉ là thứ để chơi thôi, chẳng có mấy ai nghe, càng ít ai nhớ. A Lê mang nó đến sân khấu lớn hơn cũng là chuyện tốt.""Anh ngốc thật!" Tôi nói.Chương Ngôn Lễ bật cười ha ha.Hành lang không có đèn cảm ứng, anh dùng điện thoại soi đường. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại lắc lư theo từng nhịp cười của anh, như chiếc xích đu vừa khẽ đong đưa vừa kêu cót két giữa màn đêm.Chương Ngôn Lễ mỉm cười nói: "Ây da, lần này anh buồn lắm đó, còn bị Nấm ghét bỏ nữa kìa."Anh buông tay tôi ra đi lên lầu. Tôi vội vàng kéo tay anh lại, tỏ ý mình không có ghét anh.Hai đứa trẻ ở bên nhau như những người bạn. Dù không cách nhau bao nhiêu tuổi, nhưng luôn nghĩ cho đối phương. Chúng tôi giống như hai chú mèo con, chó con ôm lấy nhau tìm hơi ấm.(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Về sau, ca khúc "Cuộc đời chao đảo cùng em" bất ngờ nổi tiếng trong giới âm nhạc. Đó là bài giúp A Lê debut. Có fan bình luận rằng, lời bài hát không xứng với giai điệu, A Lê hát cũng chẳng hay.Có lần Chương Ngôn Lễ say rượu, anh dứt khoát cầm lấy đàn guitar điện bước lên sân khấu, anh ngồi trên ghế cao, đệm đàn và hát lại bài hát do chính anh sáng tác, thay bằng lời do anh viết. Mễ Mễ và Lạc Lạc ngồi dưới khán đài, lắng nghe đến mê mẩn."Mỗi nhịp thở của em
Khiến anh mê say
Em khi vui, em khi buồn
Lấp đầy khoảng trống trong anhCuộc đời chao đảo cùng em
Ủ men lửa trong ly rượu
Nước có thể nhạt đến chết
Người có thể cô đơn đến xấu xíCuộc đời chao đảo cùng em
Như trái tim đung đưa trong túi áo
Anh nguyện em mãi dễ thương
Nguyện em luôn luôn dễ thương
Nguyện hơi thở em đẹp như mùa xuânAnh từng đè lên một con bướm
Nó chết đuối trong tuỷ xương anh
Em là mùa xuân cằn cỗi trong xương tuỷ anh
Cuộc đời chao đảo cùng em
Ẩn trong mỗi lần em nhìn anh."Anh ngồi trên sân khấu hát, bên dưới im lặng lắng nghe. Hát xong, anh nói: "Bài này là viết cho em trai tôi đó, sắp tới sinh nhật em ấy rồi, mọi người chúc em ấy một câu sinh nhật vui vẻ nhé, coi như phí biểu diễn của tôi."Vì vậy, tối hôm đó tôi nhận được rất nhiều lời chúc sinh nhật.Khoảng thời gian học cấp hai, cuộc sống thật sự rất khó khăn. Tôi chịu áp lực thi cử, sức khoẻ cũng không tốt. Chương Ngôn Lễ phải đi hát ở quán bar, thỉnh thoảng còn bị người của Lương Thịnh quấy rối.Nhưng giống như bài hát anh hát, dù có thế nào, chỉ cần bên nhau thì mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.Sau đó cuộc sống của chúng tôi dần tốt lên. Chương Ngôn Lễ theo Hứa Ký Niên học làm ăn, học quản lý. Tôi học hành khá hơn, sức khoẻ cũng ổn định. Nhưng thời gian chúng tôi bên nhau lại ít dần.Mỗi lần tôi muốn gặp anh thêm chút nữa, chỉ có thể ráng không đi ngủ sớm. Đợi anh về nhà, tắm xong, rồi len lén nhìn anh một cái. Chương Ngôn Lễ ngủ rất say, giống như công chúa ngủ trong rừng chỉ có thể tỉnh lại bằng nụ hôn của hoàng tử.Năm tôi lớp 9, Chương Ngôn Lễ gặp được một người. Có một cô phóng viên đặc biệt từ nơi khác đến Hải Thành chỉ để xem anh biểu diễn. Cô Tôn là phóng viên mảng giải trí. Cô rất xem trọng Chương Ngôn Lễ, thậm chí còn đưa danh thiếp, đề nghị anh ký hợp đồng với công ty quản lý.Thời gian sau, họ thường xuyên gặp nhau, nói chuyện âm nhạc, showbiz. Mễ Mễ luôn lo lắng nhìn Chương Ngôn Lễ, rồi thì thầm với mấy đứa nhỏ chúng tôi: "Nếu hai người đó thành một đôi, thì Nấm phải làm sao đây? Anh em không thể mãi ở căn nhà nát đó được. Cô Tôn chắc chắn sẽ bắt anh em chuyển đi đó."Trái tim tôi như một toà nhà sụp đổ ầm ầm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Em có thể tự sống một mình."Mễ Mễ ôm lấy tôi, nói hay là tôi dọn đến ở với cô ấy, tầng hai của quán bar có thể dọn một phòng cho tôi.Trong vòng tay ấm áp và đầy thương cảm của Mễ Mễ, tôi nhìn Chương Ngôn Lễ và cô Tôn, mắt bắt đầu ươn ướt, nụ cười trên mặt lại càng chân thành hơn. Không ai mong Chương Ngôn Lễ sống tốt hơn tôi, nếu đó thật sự là hạnh phúc của anh.Sau đó, cô Tôn rời đi. Chương Ngôn Lễ tiễn cô ra ga tàu. Cô đứng trước sân ga, mặc quần jeans và mang giày thể thao, chân thành vẫy tay với Chương Ngôn Lễ: "Lúc nào rảnh thì đến Bắc Thành tìm tôi nhé. Chúng ta mãi mãi là bạn."Chương Ngôn Lễ cũng vẫy tay với cô, anh cười bất lực, dặn cô chú ý an toàn, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.Tôi đứng sau lưng Chương Ngôn Lễ, giống như một dấu phẩy nhỏ phía sau anh.Cô Tôn nói với tôi: "Tiểu Tây, em phải chăm sóc anh em cho tốt, trong chuyện tình cảm cậu ấy là đồ ngốc đó."(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Sau khi cô đi, Chương Ngôn Lễ chở tôi về nhà. Chúng tôi như hai cơn gió hoà làm một, len qua con đường mùa xuân, ánh nắng chiếu xuống khiến chúng tôi nóng lên, nhiệt độ đủ để sưởi ấm hai trái tim cô đơn."Anh, anh là đồ ngốc trong chuyện tình cảm." Tôi ôm eo Chương Ngôn Lễ, nói với anh.Chương Ngôn Lễ dừng xe dưới nhà, gõ nhẹ vào trán tôi, anh nói: "Mắng anh hả? Ai cũng có thể nói anh là đồ ngốc, riêng em thì không được.""Tại sao? Anh cứ thích bắt nạt em thôi chứ gì?""Không phải là anh không nhận ra người ta có ý với mình, mà là anh đang có em, không thể tùy tiện gây thêm rắc rối cho người ta. Dĩ nhiên, anh không có ý nói em là gánh nặng. Tóm lại là, tạm thời anh chưa có tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương." Chương Ngôn Lễ tựa vào chiếc mô tô, anh châm một điếu thuốc, phả ra làn khói trắng, nói tiếp: "Người như anh không xứng với cô ấy."Tôi ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh. Những làn khói vấn vít tựa như dòng suy nghĩ mềm mại và lốm đốm của tôi.Tôi nhớ đến cảnh Chương Ngôn Lễ tập nhạc ở kho lương thực của Lưu Văn Minh, cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi, ngón tay tê rần vì dây đàn, yết hầu chuyển động khi uống nước, rồi cả những lần anh phải uống rượu đến nôn ra mới chốt được thêm một suất biểu diễn, nghĩ đến đó, trong lòng tôi không khỏi nghẹn ngào."Vẫn có thể xứng mà." Tôi nói: "Anh cứ để em lại cho chú hai là được.""Ý em là cái gã ngoài lừa vợ với đánh bạc ra chẳng biết làm gì khác đó hả? Nếu thật sự để em cho ông ta, đời em coi như xong." Chương Ngôn Lễ bật cười vì tức: "Nhắc lại chuyện này nữa là anh giận thật đấy."Tôi bật cười nhảy xuống xe. Vai tôi chạm nhẹ vào cánh tay anh. Anh dụi tắt điếu thuốc, rút chìa khóa xe cất vào túi rồi khoác vai tôi dắt lên lầu.Hai cái bóng gầy gò của chúng tôi bị ánh đèn đường kéo dài trên nền xi măng khô cằn, giống như hai đóa hoa đang vùng vẫy trên mặt đất nhợt nhạt."Cuộc đời chao đảo cùng em" cho dù nghèo khó, cho dù đói rét, cho dù đầy rẫy gian truân, nhưng vẫn là một cuộc đời rất đáng yêu.【Lời tác giả】Chương tiếp theo sẽ viết về việc Chương Ngôn Lễ trả thù Đàm Thăng.Lời bài hát là mình bịa ra đó! Trong đó có một câu: "Em là mùa xuân cằn cỗi trong tủy xương anh", hình như được phỏng theo một câu thơ nào đó, nhưng hồi ấy mình không ghi chú lại, giờ cũng không tìm được là của nhà thơ nào nữa.
Khiến anh mê say
Em khi vui, em khi buồn
Lấp đầy khoảng trống trong anhCuộc đời chao đảo cùng em
Ủ men lửa trong ly rượu
Nước có thể nhạt đến chết
Người có thể cô đơn đến xấu xíCuộc đời chao đảo cùng em
Như trái tim đung đưa trong túi áo
Anh nguyện em mãi dễ thương
Nguyện em luôn luôn dễ thương
Nguyện hơi thở em đẹp như mùa xuânAnh từng đè lên một con bướm
Nó chết đuối trong tuỷ xương anh
Em là mùa xuân cằn cỗi trong xương tuỷ anh
Cuộc đời chao đảo cùng em
Ẩn trong mỗi lần em nhìn anh."Anh ngồi trên sân khấu hát, bên dưới im lặng lắng nghe. Hát xong, anh nói: "Bài này là viết cho em trai tôi đó, sắp tới sinh nhật em ấy rồi, mọi người chúc em ấy một câu sinh nhật vui vẻ nhé, coi như phí biểu diễn của tôi."Vì vậy, tối hôm đó tôi nhận được rất nhiều lời chúc sinh nhật.Khoảng thời gian học cấp hai, cuộc sống thật sự rất khó khăn. Tôi chịu áp lực thi cử, sức khoẻ cũng không tốt. Chương Ngôn Lễ phải đi hát ở quán bar, thỉnh thoảng còn bị người của Lương Thịnh quấy rối.Nhưng giống như bài hát anh hát, dù có thế nào, chỉ cần bên nhau thì mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.Sau đó cuộc sống của chúng tôi dần tốt lên. Chương Ngôn Lễ theo Hứa Ký Niên học làm ăn, học quản lý. Tôi học hành khá hơn, sức khoẻ cũng ổn định. Nhưng thời gian chúng tôi bên nhau lại ít dần.Mỗi lần tôi muốn gặp anh thêm chút nữa, chỉ có thể ráng không đi ngủ sớm. Đợi anh về nhà, tắm xong, rồi len lén nhìn anh một cái. Chương Ngôn Lễ ngủ rất say, giống như công chúa ngủ trong rừng chỉ có thể tỉnh lại bằng nụ hôn của hoàng tử.Năm tôi lớp 9, Chương Ngôn Lễ gặp được một người. Có một cô phóng viên đặc biệt từ nơi khác đến Hải Thành chỉ để xem anh biểu diễn. Cô Tôn là phóng viên mảng giải trí. Cô rất xem trọng Chương Ngôn Lễ, thậm chí còn đưa danh thiếp, đề nghị anh ký hợp đồng với công ty quản lý.Thời gian sau, họ thường xuyên gặp nhau, nói chuyện âm nhạc, showbiz. Mễ Mễ luôn lo lắng nhìn Chương Ngôn Lễ, rồi thì thầm với mấy đứa nhỏ chúng tôi: "Nếu hai người đó thành một đôi, thì Nấm phải làm sao đây? Anh em không thể mãi ở căn nhà nát đó được. Cô Tôn chắc chắn sẽ bắt anh em chuyển đi đó."Trái tim tôi như một toà nhà sụp đổ ầm ầm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Em có thể tự sống một mình."Mễ Mễ ôm lấy tôi, nói hay là tôi dọn đến ở với cô ấy, tầng hai của quán bar có thể dọn một phòng cho tôi.Trong vòng tay ấm áp và đầy thương cảm của Mễ Mễ, tôi nhìn Chương Ngôn Lễ và cô Tôn, mắt bắt đầu ươn ướt, nụ cười trên mặt lại càng chân thành hơn. Không ai mong Chương Ngôn Lễ sống tốt hơn tôi, nếu đó thật sự là hạnh phúc của anh.Sau đó, cô Tôn rời đi. Chương Ngôn Lễ tiễn cô ra ga tàu. Cô đứng trước sân ga, mặc quần jeans và mang giày thể thao, chân thành vẫy tay với Chương Ngôn Lễ: "Lúc nào rảnh thì đến Bắc Thành tìm tôi nhé. Chúng ta mãi mãi là bạn."Chương Ngôn Lễ cũng vẫy tay với cô, anh cười bất lực, dặn cô chú ý an toàn, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.Tôi đứng sau lưng Chương Ngôn Lễ, giống như một dấu phẩy nhỏ phía sau anh.Cô Tôn nói với tôi: "Tiểu Tây, em phải chăm sóc anh em cho tốt, trong chuyện tình cảm cậu ấy là đồ ngốc đó."(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)Sau khi cô đi, Chương Ngôn Lễ chở tôi về nhà. Chúng tôi như hai cơn gió hoà làm một, len qua con đường mùa xuân, ánh nắng chiếu xuống khiến chúng tôi nóng lên, nhiệt độ đủ để sưởi ấm hai trái tim cô đơn."Anh, anh là đồ ngốc trong chuyện tình cảm." Tôi ôm eo Chương Ngôn Lễ, nói với anh.Chương Ngôn Lễ dừng xe dưới nhà, gõ nhẹ vào trán tôi, anh nói: "Mắng anh hả? Ai cũng có thể nói anh là đồ ngốc, riêng em thì không được.""Tại sao? Anh cứ thích bắt nạt em thôi chứ gì?""Không phải là anh không nhận ra người ta có ý với mình, mà là anh đang có em, không thể tùy tiện gây thêm rắc rối cho người ta. Dĩ nhiên, anh không có ý nói em là gánh nặng. Tóm lại là, tạm thời anh chưa có tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương." Chương Ngôn Lễ tựa vào chiếc mô tô, anh châm một điếu thuốc, phả ra làn khói trắng, nói tiếp: "Người như anh không xứng với cô ấy."Tôi ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh. Những làn khói vấn vít tựa như dòng suy nghĩ mềm mại và lốm đốm của tôi.Tôi nhớ đến cảnh Chương Ngôn Lễ tập nhạc ở kho lương thực của Lưu Văn Minh, cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi, ngón tay tê rần vì dây đàn, yết hầu chuyển động khi uống nước, rồi cả những lần anh phải uống rượu đến nôn ra mới chốt được thêm một suất biểu diễn, nghĩ đến đó, trong lòng tôi không khỏi nghẹn ngào."Vẫn có thể xứng mà." Tôi nói: "Anh cứ để em lại cho chú hai là được.""Ý em là cái gã ngoài lừa vợ với đánh bạc ra chẳng biết làm gì khác đó hả? Nếu thật sự để em cho ông ta, đời em coi như xong." Chương Ngôn Lễ bật cười vì tức: "Nhắc lại chuyện này nữa là anh giận thật đấy."Tôi bật cười nhảy xuống xe. Vai tôi chạm nhẹ vào cánh tay anh. Anh dụi tắt điếu thuốc, rút chìa khóa xe cất vào túi rồi khoác vai tôi dắt lên lầu.Hai cái bóng gầy gò của chúng tôi bị ánh đèn đường kéo dài trên nền xi măng khô cằn, giống như hai đóa hoa đang vùng vẫy trên mặt đất nhợt nhạt."Cuộc đời chao đảo cùng em" cho dù nghèo khó, cho dù đói rét, cho dù đầy rẫy gian truân, nhưng vẫn là một cuộc đời rất đáng yêu.【Lời tác giả】Chương tiếp theo sẽ viết về việc Chương Ngôn Lễ trả thù Đàm Thăng.Lời bài hát là mình bịa ra đó! Trong đó có một câu: "Em là mùa xuân cằn cỗi trong tủy xương anh", hình như được phỏng theo một câu thơ nào đó, nhưng hồi ấy mình không ghi chú lại, giờ cũng không tìm được là của nhà thơ nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me