TruyenFull.Me

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Túi Rác Nhỏ Của Anh - Lương Lương Sinh

Ngoại truyện 8

BBTiu4

8. Nỗi đau xưa

Đường Tiểu Tây từng đề nghị chia tay Chương Ngôn Lễ hai lần. Lần đầu là vì bệnh ở chân, lần thứ hai là do những lời đồn đại trên mạng.

Thế nhưng, trong lòng Chương Ngôn Lễ, cậu thật sự đã chia tay anh ba lần. Lần đầu tiên thật sự là khi Đàm Gia Tự trở về, Đường Tiểu Tây viện cớ nghỉ việc ở công ty của anh, rồi chuyển đến Lạc Dương làm việc.

Lần đó, Đường Tiểu Tây không nói chia tay, chỉ là không chịu gặp mặt anh, không chủ động nhắn hỏi, kiên quyết không gọi anh là "anh", cũng không gọi anh là "anh bé".

Chương Ngôn Lễ nghĩ, cả hai đều là người trưởng thành, có một chút không gian riêng để suy nghĩ cho rõ tình cảm của mình là chuyện tốt. Vì thế anh kìm nén bản thân, cố không đi tìm cậu.

Những ngày ở lại Hải Thành một mình, Chương Ngôn Lễ tự nấu ăn, tự ngủ, tự thức đêm trong phòng làm việc đến tận sáng sớm. Anh theo thói quen đưa tay trái định lấy cà phê vào lúc bốn giờ sáng, nhưng phát hiện bên trái trống không.

Người trước kia luôn pha sẵn cà phê cho anh giờ đã ở một thành phố khác, cách anh hàng chục cây số.

Tầm sáu giờ sáng, khi trời bắt đầu hửng sáng, những đám mây mềm mại khiến trái tim anh cũng trở nên mềm yếu theo. Ly cà phê pha gói đắng một cách vô lý.

Sáu giờ ba mươi, Chương Ngôn Lễ ngồi trên sofa cố gắng ngủ, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bảy giờ mười phút, anh mở điện thoại chơi Nông trại vui vẻ. Jenny hỏi anh: "Nấm nhà anh trổ đầy rồi, anh có chắc muốn thu hoạch không?"

Chương Ngôn Lễ tức tối thoát khỏi trò chơi. Nông trại vui vẻ thì nấm trổ đầy, nhưng cây nấm mà anh trồng ngoài đời lại bỏ anh mà đi.

Thế giới của Chương Ngôn Lễ trở nên u ám, nặng nề vô cùng, chẳng có chút gì gọi là "vui vẻ".

Bảy giờ ba mươi, anh do dự muốn gọi cho Đường Tiểu Tây. Giao diện điện thoại dừng lại ở mục danh bạ rất lâu. Anh đưa mắt nhìn chỗ khác, giả vờ như vô tình chạm phải, bấm gọi như thể "lỡ tay".

Cuộc gọi không được bắt máy.

Chỉ còn tiếng "tút tút" vang lên buồn bã.

Chương Ngôn Lễ cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác bước ra ngoài. Vừa đóng cửa xong thì anh chợt nhận ra mình chưa thay dép, cũng không mang theo chìa khóa nhà.

Anh chợt nhớ có một lần Đường Tiểu Tây cũng bị nhốt ngoài cửa vì làm mất chìa khóa. Không biết khi đó Đường Tiểu Tây nghĩ gì nữa?

Chương Ngôn Lễ ngồi xổm trước cửa nhà, vò đầu bứt tóc trong bực bội.

Cho đến khi cả bắp chân lẫn trái tim anh đều tê dại, điện thoại trong túi mới reo lên. Anh bắt máy, giọng người mà anh rất nhớ vang lên ở đầu dây bên kia.

Lần này, Đường Tiểu Tây không gọi anh là "anh" nữa.

Chương Ngôn Lễ vô cùng thất vọng.

Chân anh tiếp tục tê dại, còn tim thì đau nhói.

Đường Tiểu Tây hỏi anh gọi điện làm gì, Chương Ngôn Lễ chỉ đáp: "Không có gì đâu, chỉ muốn hỏi em sống có tốt không, có nhớ anh không, công việc có thuận lợi không, có thời gian về nhà không?"

Đường Tiểu Tây bình thản trả lời: "Sống vẫn ổn, cũng khá nhớ anh, công việc thuận lợi, gần đây chắc không có thời gian về."

Rõ ràng là Đường Tiểu Tây đã trả lời hết từng câu anh hỏi, vậy mà Chương Ngôn Lễ lại cảm thấy những câu trả lời đó đều trật nhịp.

Khi Đường Tiểu Tây định nói thêm vài câu vu vơ, Chương Ngôn Lễ lớn tiếng ngắt lời: "Im đi! Em thì sống tốt rồi, còn anh thì sao? Anh sống dở tệ, nhớ em đến phát điên..."

Chương Ngôn Lễ ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào cửa, tiếng va chạm vang lên rõ ràng.

Lúc này, anh mới phần nào cảm nhận được nỗi đau mắt cá suốt bao năm mà Đường Tiểu Tây từng chịu đựng.

Đường Tiểu Tây lo lắng hỏi xảy ra chuyện gì.

Chương Ngôn Lễ nói: "Anh rất nhớ em, cả đêm không ngủ được. Anh ở trong phòng làm việc suốt đêm, nghĩ rằng mình đã làm được rất nhiều việc, gửi tài liệu cho trợ lý để rà soát lại, vậy mà cậu ta bảo anh còn viết sai cả tên hợp đồng. Đường Tiểu Tây, em đến với đời anh là để hành anh đúng không? Em phải nhớ, chính em là người nói yêu anh trước."

Đường Tiểu Tây gọi video cho anh, nhưng anh từ chối.

Sau đó, Chương Ngôn Lễ thấy dưới tấm thảm ở cửa có danh thiếp của một thợ khóa. Anh đoán là Đường Tiểu Tây đã để vào từ trước, dù sao cũng chẳng ai muốn bị nhốt ngoài cửa thêm lần nữa.

Thợ khóa đến mở cửa, Chương Ngôn Lễ vào phòng ngủ của Đường Tiểu Tây chợp mắt được khoảng hai tiếng.

Sau đó anh lái xe đến Lạc Dương.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Khi đến nơi đã là buổi chiều. Anh đợi dưới công ty nhà họ Hứa, vừa bị cảnh sát giao thông dán biên bản phạt thì thấy Đường Tiểu Tây đeo ba lô đen, một mình chậm rãi bước về phía đài phun nước.

Chương Ngôn Lễ lái xe lặng lẽ theo sau.

Anh không dám lại quá gần, cũng không nỡ đứng quá xa.

Đường Tiểu Tây ngồi bẻ bánh mì vụn ra cho bầy bồ câu ngoài quảng trường ăn. Chỉ tiếc là bồ câu ở quảng trường không mấy thiện cảm với cậu, chẳng mấy con chịu đến gần, chỉ lác đác vài con mon men lại.

Thế là Chương Ngôn Lễ đỗ xe ở chỗ đậu tạm, anh đội mũ và đeo kính râm, lặng lẽ vòng ra phía sau đài phun nước, giúp Đường Tiểu Tây lùa bồ câu từ phía sau lại gần cậu hơn.

Một đứa trẻ trong quảng trường nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, nói với mẹ: "Mẹ ơi, có chú kỳ quặc đang dắt chim đi dạo."

Chương Ngôn Lễ vội giơ ngón tay lên môi ra hiệu "suỵt", ánh mắt len lén nhìn qua đài phun nước.

Dường như Đường Tiểu Tây không phát hiện ra anh.

Chương Ngôn Lễ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé kia lại nói với mẹ bằng vẻ mặt sáng bừng: "Mẹ ơi! Chú ấy là FBI đúng không? Chắc chú ấy đang làm nhiệm vụ!"

Chương Ngôn Lễ không quan tâm nữa, anh trở lại xe, ngồi nhìn Đường Tiểu Tây không chớp mắt.

Bánh mì trong tay Đường Tiểu Tây nhanh chóng bị bồ câu ăn hết. Cậu đứng dậy, vươn vai, có vẻ tâm trạng đã khá hơn nhiều, rồi đeo ba lô bước vào cửa hàng tiện lợi.

Chương Ngôn Lễ không biết Đường Tiểu Tây có thói quen giải toả bằng cách cho bồ câu ăn từ bao giờ nữa.

Chẳng lẽ cho bồ câu ăn lại có tác dụng hơn việc... ngủ cùng anh sao?

Chương Ngôn Lễ không tài nào hiểu nổi. Chỉ biết rằng sau khi Đường Tiểu Tây cho bồ câu ăn, tâm trạng cậu đúng là tốt hơn, còn mua loại nước có gas vị đào mà bản thân thích uống nhất.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Tối hôm đó Chương Ngôn Lễ phải trở về Hải Thành giải quyết công việc, nên chỉ có thể rời khỏi Lạc Dương bằng ô tô.

Khi xe rời khỏi quảng trường, anh không hề hay biết Đường Tiểu Tây vẫn đang lặng lẽ nhìn vào một cái gương cầu lồi ven đường.

Trong gương, chiếc xe của Chương Ngôn Lễ đang từ từ rời xa.

Đây là lần đầu tiên trong nhận thức của Chương Ngôn Lễ, Đường Tiểu Tây chủ động nói lời rời xa anh. Cậu còn tìm cho mình một cái cớ rất hợp lý, đó là phải đi làm xa.

Chương Ngôn Lễ thậm chí chẳng có lấy một cái cớ để giữ cậu lại.

Lần thứ hai Đường Tiểu Tây đề nghị chia tay là vì bệnh ở chân. Chương Ngôn Lễ có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng chưa bao giờ đồng tình.

Lần thứ ba là khi tin đồn về mối quan hệ của họ lan truyền lên mạng, gây nên không ít tranh cãi.

Thế nhưng, hai lần chia tay thật sự ấy, Chương Ngôn Lễ không sợ. Anh biết Đường Tiểu Tây không nỡ xa mình, cậu chắc chắn sẽ quay lại.

Chỉ có lần đầu tiên ấy, khi Đường Tiểu Tây tự tìm một cái cớ để rời xa anh, khi đó Chương Ngôn Lễ thậm chí không thể tìm nổi một cái cớ để níu giữ cậu lại. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra Đường Tiểu Tây thật sự có thể chọn rời đi và sống cuộc đời riêng của mình.

Còn Chương Ngôn Lễ, anh không muốn trao cho Đường Tiểu Tây sự lựa chọn ấy. Vì điều đó, anh thà làm một người bị thiên hạ cho là lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh không nhận lại Đàm Gia Tự, dù Đường Tiểu Tây chưa từng phản đối việc đó.

Đường Tiểu Tây thường xuyên cãi nhau với Đàm Gia Tự, nhưng phòng ngủ mà Đàm Gia Tự ở luôn là do Đường Tiểu Tây dọn dẹp. Những điều mà Đàm Gia Tự thích, Đường Tiểu Tây còn nhớ rõ hơn cả người anh ruột là anh.

Tất nhiên, có lẽ là vì Đường Tiểu Tây vốn là người dịu dàng và chu đáo như vậy.

Khi Đàm Gia Tự cầu xin anh tha cho Đàm Thăng, Chương Ngôn Lễ chỉ đáp rằng vậy thì từ nay, hai anh em họ hãy sống riêng. Đàm Gia Tự im lặng, nước mắt lưng tròng.

Đàm Thăng đã nhiều lần ra tay với Chương Ngôn Lễ, mỗi lần đều suýt chút nữa là lấy mạng anh. Thế nhưng trái tim của Đàm Gia Tự vẫn luôn nghiêng về phía Đàm Thăng.

Anh đồng ý với lời cầu xin của Đàm Gia Tự và từ đó Đàm Gia Tự cũng không đến tìm anh nữa.

Giống như lời cậu ta từng nói, có lẽ cậu ta đáng lẽ nên chết từ năm sáu tuổi. Nhưng lúc đó Chương Bảo số lớn, không chết. Sau này Chương Bảo trở thành Đàm Gia Tự, lại sống một đời chẳng vui vẻ, gánh thêm trách nhiệm cứu lấy ba nuôi.

Hai anh em họ đều là người nặng tình, nhiều trách nhiệm, một người không thể rời bỏ ba nuôi, một người không thể buông bỏ đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn. Không ai sai cả.

Hôm Đàm Gia Tự rời khỏi Hải Thành, Chương Ngôn Lễ đến mộ mẹ quỳ rất lâu.

Hôm ấy thời tiết không tốt. Toàn bộ Hải Thành như được ngâm trong một giọt nước mắt của mèo con.

Mễ Mễ mang ô đến đón anh. Cỏ dại vướng đầy trên ống quần của Chương Ngôn Lễ. Mễ Mễ nói với anh: "Nấm nói cậu đang ở đây, bảo tôi đến tìm cậu."

Chương Ngôn Lễ không trả lời.

Mễ Mễ nói tiếp: "Em ấy sợ cậu không muốn để mình nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cậu nên không dám đến. Chương Ngôn Lễ, cậu đã làm người xấu trước mặt Đàm Gia Tự rồi, chẳng lẽ còn muốn làm người xấu vô trách nhiệm với Nấm nữa sao?"

Có lẽ chính lời nói của Mễ Mễ đã khiến anh thức tỉnh.

Chương Ngôn Lễ trở về nhà, tìm thấy Đường Tiểu Tây đang nấu gừng trong bếp, người anh ướt sũng, anh hôn lên môi cậu.

Giọt nước mắt bỏng rát của Đường Tiểu Tây rơi xuống gương mặt lạnh giá vì mưa của Chương Ngôn Lễ.

Trái tim của Chương Ngôn Lễ dường như tan chảy vì hơi ấm ấy.

Đường Tiểu Tây gọi anh là "anh, anh bé", trái tim Chương Ngôn Lễ run lên, nước mắt cũng rơi theo. Trên bếp, nồi nước gừng sôi sùng sục. Chương Ngôn Lễ nói với cậu: "Chuyện cũ qua rồi, sau này chúng ta phải sống thật tốt."

Những nỗi đau xưa cũ sẽ nở hoa thành hy vọng rực rỡ trong những năm tháng mới. Dù có bao nhiêu tiếc nuối không thể vá lành, có bao nhiêu nước mắt không thể vớt lại, thì quãng đời về sau, họ vẫn sẽ nắm tay nhau mà bước tiếp.

Cả đời này, Chương Ngôn Lễ chưa từng là người tốt. Tuổi trẻ từng là tên cặn bã, trong mắt thiên hạ anh từng mang tội giết người, trộm cắp, không chuyện xấu nào là không dính. Giờ bước vào tuổi trung niên, anh lại vứt bỏ em trai ruột, chẳng thể nói được lời nào với ba mẹ, đúng là bất hiếu.

Cuộc đời của Chương Ngôn Lễ coi như là đến đường cùng rồi, nó thối nát, bầm dập. Nhưng anh muốn làm một điều cho thật tốt.

Anh muốn cây nấm nhỏ của mình phải sống thật tốt.

Bởi cây nấm nhỏ ấy không phải là rác rưởi.

Tuyệt đối không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me