Edit Hoan Du Am Tran Vi Man
 Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪Mười bảy tuổi, Du Âm cảm thấy bản thân đã đủ trưởng thành. Cô đã trải qua những chuyện khó khăn vượt xa độ tuổi của mình. Mỗi việc cô làm đều nghiêm túc, cẩn trọng, không hấp tấp cũng chẳng mù quáng.Đó là suy nghĩ của một cô gái mười bảy tuổi.Dĩ nhiên, sau này khi lớn lên, ngoảnh đầu nhìn lại, Du Âm chỉ thấy bản thân khi ấy thật ngây thơ, thật khờ dại.Lý Nhiễm của tuổi mười tám cũng như thế."Tôi sẽ rời khỏi đây, đợi sinh con xong rồi ra ngoài tìm việc."Du Âm nhớ rõ khi nói những lời này, trên gương mặt Lý Nhiễm mang theo sự kiên định. Nhưng rất nhanh sau đó, mẹ của Lý Nhiễm đã tìm đến.Khi ấy, Du Âm cùng Chu Kỳ rời khỏi khách sạn để quay về trường, tình cờ chạm mặt mẹ của Lý Nhiễm và quản gia nhà họ Cao.Người đến không nhiều nhưng Du Âm biết, Lý Nhiễm không thể trốn được nữa.Cuộc đời luôn có những thời điểm như thế—khi ta bị dồn vào đường cùng, chỉ hy vọng có một lối thoát. Và vận mệnh thường sẽ đưa cho ta một cơ hội—một cơ hội để hy vọng.Lý Nhiễm biết rõ Cao Lãng không thích mình, nhưng vẫn chấp nhận đến cạnh anh ta. Cô hiểu tính cách của anh ta nhưng vẫn mềm lòng. Đó là sự lựa chọn của chính cô, cũng chính cô đẩy mình vào đường cùng.Các cô chỉ là những người qua đường xa lạ, có thể giúp được gì thì đã giúp. Nhưng có những chuyện, dù muốn cũng bất lực.___Hai người bùi ngùi một thời gian rồi dần trở lại nhịp sống thường ngày. Trước khi rời đi, Lý Nhiễm đã hỏi số tài khoản của Chu Kỳ. Hai ngày sau, Chu Kỳ nhận được thông báo chuyển khoản—số tiền hôm đó Lý Nhiễm đã mượn.Thứ sáu, Du Âm lại quay về Thẩm gia.Cao gia đang vướng vào cơn phong ba, ngay cả người làm trong Thẩm gia cũng khe khẽ bàn tán.Ứng phu nhân đến chơi. Bà vốn đã biết chuyện Ứng Thanh Hề và Cao Lãng quen nhau, nhưng khi xác nhận hai người họ chưa từng vượt quá giới hạn, bà cũng yên tâm phần nào. Ứng Thanh Hề từ lâu đã mang tâm sự nặng nề, nghe vậy cũng chỉ trầm mặc đứng dậy."Thằng nhóc Cao gia, tôi vốn đã không thích. Nhưng sao nói có thể làm ra chuyện như vậy chứ?" Ứng phu nhân không nhắc đến chuyện con gái mình và Cao Lãng có quan hệ, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thanh Hề. Nhưng trong lòng bà vẫn khó chịu."Tôi thấy tên Cao Lãng này tuy hồ đồ, nhưng cô gái kia cũng chẳng phải hạng người đơn giản. Bụng đã lớn như thế rồi mới tìm đến Cao gia, có khi đã tính toán sẵn từ trước."Người lên tiếng là Tôn Ngọc Lâm. Lâu lâu bà mới ghé Thẩm gia một lần, lần này theo chân Ứng phu nhân đến góp vui.Nghe vậy, Thẩm phu nhân cũng cảm thấy có lý. Nhưng bà chưa bao giờ có ác cảm với Cao Lãng, chỉ thở dài: "Cây cao đón gió lớn, có người muốn lợi dụng cũng là chuyện bình thường."Du Âm bưng trà tới, lặng lẽ nghe mấy câu ấy, lòng dạ ngổn ngang.Không muốn nghe thêm nữa, cô toan trở về phòng đọc sách. Đi ngang hành lang, chợt nghe giọng nói của Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề. Cô vốn không định dừng lại, nhưng giọng nói trầm ổn của Thẩm Trị lại vang lên: "Thanh Hề, anh có thể chắc chắn, tình cảm của Cao Lãng dành cho em là thật lòng.""Giữa nam và nữ vốn có sự khác biệt. Chuyện giữa Cao Lãng và Lý Nhiễm không thể chứng minh rằng cậu ấy có tình cảm với Lý Nhiễm.""Thẩm Trị, em không biết nữa. Em không cảm nhận được sự chân thành từ anh ấy. Cao Lãng đối với em rất tốt, nhưng không hề kiên định. Mà cho dù anh ấy thực sự thích em... mà vẫn làm ra chuyện như vậy, em phải tin thế nào đây?"Lời nói của Ứng Thanh Hề theo làn gió lướt qua tai Du Âm.Buổi tối, Thẩm Trị ghé qua phòng cô. Nhìn thấy cô đã ngủ, anh không đánh thức mà chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời đi.Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, Du Âm mở mắt. Cô nằm đó, trằn trọc mãi không ngủ được.Sáng hôm sau, dì Trần gọt một đĩa trái cây, nhờ Du Âm mang vào phòng cho Thẩm Trị.Trong phòng chỉ có hai người, Thẩm Trị kéo cô ngồi lên đùi mình. Mới xa nhau một chút mà anh đã thấy nhớ.Nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, anh khẽ xoa nhẹ, giọng trầm thấp: "Gần đây mệt lắm sao?"Cô gật đầu."Đừng cố quá. Học hành quan trọng, nhưng sức khỏe của em còn quan trọng hơn."Thẩm Trị không biết chuyện của Du Âm với Lý Nhiễm, cũng không muốn nhắc đến chuyện của nhà họ Cao trước mặt cô.___Cao Lãng bị Cao lão gia cấm túc, đã một tháng trôi qua vẫn chưa được ra khỏi nhà. Lý Nhiễm ở lại Cao gia dưỡng thai. Ứng Thanh Hề vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như trước, không ai dám nhắc đến hai chữ "Cao Lãng" trước mặt cô.Mùa thu trôi qua, đông lại đến, Du Âm càng ngày càng mặc nhiều quần áo hơn.Nhưng mỗi tối, cô đều không thấy lạnh.Thẩm Trị mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, lo sợ sức nặng của mình đè lên cô nên xoay người, để cô nằm trên. Hai người đều thở hổn hển, tai Du Âm áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ vang dội.Đợi đến khi hơi thở Thẩm Trị dần ổn định, cảm giác phiêu lãng như đang bay trên mây của cô cũng từ từ tan biến.Thẩm Trị nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc dài của cô, giọng trầm thấp: "Mệt sao?""Ừm." Giọng nói của cô đầy vẻ rã rời, hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi."Ngày mai Cao Lãng đi du học, em có muốn đi tiễn cậu ta với anh không?"Sau sự việc vừa qua, Cao lão gia nhận ra mình đã quá dung túng đứa cháu này. Cuối cùng, sau lễ đính hôn, ông quyết định đưa hắn ra nước ngoài rèn luyện.Từ nhỏ, quan hệ giữa bọn họ đã không tệ. Khi còn bé, mỗi lần đến Thẩm gia tìm Thẩm Trị, Cao Lãng luôn gây ồn ào, rồi cũng kéo Du Âm theo cùng. Cao gia chỉ có một mình hắn, không có anh chị em, nên mỗi khi gặp người trạc tuổi, hắn đều rủ rê đi chung.So với bây giờ, Cao Lãng thuở nhỏ thật sự rất đáng yêu.Cô vẫn còn nhớ khi đó, Cao Lãng từng nghiêm túc thương lượng với Thẩm Trị: "Thẩm Trị, cậu nhường Tiểu Âm Âm cho tớ đi, tớ sẽ đưa cậu mô hình máy bay lớn nhất của tớ, rồi tớ dẫn Tiểu Âm Âm về nhà."Lúc ấy, Thẩm Trị hếch cằm lên, đầy vẻ khinh thường trước đề nghị của Cao Lãng: "Ai thèm mô hình máy bay của cậu chứ."Vậy là hai người họ giận nhau, một tháng không ai nói với ai câu nào.Nghĩ đến đây, Du Âm lấy lại tinh thần, nói: "Em không đi đâu."Thẩm Trị nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Cơn buồn ngủ dần kéo đến.Sau đó, cô chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ là rừng cây gần biệt thự ngoại ô của Cao Lãng, cô mang thai, trước mặt là Thẩm Trị, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: "Thẩm Trị, em mang thai... phải làm sao bây giờ?"Anh không trả lời.Cảnh vật bỗng nhiên biến đổi. Họ đứng trước phòng khám tư nhân, nhìn Lý Nhiễm bước vào phòng phẫu thuật. Cô ấy khóc, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô cảm giác bụng mình càng ngày càng lớn, nỗi sợ hãi dâng trào, như có gì đó sắp thoát ra từ cơ thể. Cô hoảng hốt gọi Thẩm Trị, nhưng anh vẫn đứng yên bất động.Ứng Thanh Hề đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Thẩm Trị dường như không hề thấy cô, chỉ nhìn Ứng Thanh Hề mà nói: "Nam và nữ vốn khác nhau. Việc anh và cô ta lên giường không có nghĩa là anh yêu cô ta."Ngay lúc đó, mẹ Thẩm cũng xuất hiện. Bà nhìn cô, giọng lạnh lùng đầy trách móc: "Tại sao cô câu dẫn Thẩm Trị? Không phải cô ghét nó sao?"Du Âm hoảng loạn lắc đầu, nghẹn ngào phủ nhận: "Con không có... con không có..."Nhưng không ai nghe cô nói.Bỗng nhiên, hạ thân cô trào ra một dòng máu nóng hổi, mùi tanh nồng xộc vào mũi. Cô không dám cúi xuống nhìn, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít bên tai..."Du Âm."Một giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Mọi thứ trước mắt vặn vẹo, hóa thành những bóng đen quái dị lao về phía cô. Cô giật mình tỉnh dậy."Đừng sợ, chỉ là mơ thôi." Thẩm Trị ôm cô vào lòng, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng trấn an.Ánh mắt cô mờ mịt lướt quanh phòng, xác nhận đây chính là phòng mình, bên ngoài trời vẫn còn tối.Thấy cô đã bình tĩnh, Thẩm Trị hỏi: "Em gặp ác mộng à?"Cô không đáp, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng ran, trướng đau. Nỗi sợ trong giấc mơ vẫn còn vương vấn, tất cả chân thực đến đáng sợ. Cô vội vàng xốc chăn lên, thấy trên ga giường loang một vệt máu đỏ sậm, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống."Du Âm, em sao vậy?" Thẩm Trị ngồi bật dậy, ánh mắt nhanh chóng quét qua vệt máu trên giường. Trước khi ngủ, anh đã tắm rửa sạch sẽ, không thấy cô bị thương. Chợt nhớ đến chu kỳ kinh nguyệt của cô, anh đứng dậy đi đến ngăn kéo, lấy ra một gói băng vệ sinh đưa cho cô: "Rất đau à? Có cần anh giúp không?"Nhìn thấy gói băng vệ sinh, Du Âm mới hoàn toàn hoàn hồn, nước mắt ngừng rơi. Cô vội vã nhận lấy, lúng túng chạy vào nhà vệ sinh.Một lúc sau, Thẩm Trị gõ cửa, đưa đồ ngủ mới cho cô. Du Âm cúi đầu mở cửa nhận lấy, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.Cô ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu mới bước ra ngoài. Không biết bây giờ đã mấy giờ, nhưng Thẩm Trị vẫn chưa rời đi. Anh đã thay một tấm ga giường sạch sẽ, Du Âm chậm rãi chui vào chăn.Trong chăn rất ấm, có lẽ đã được Thẩm Trị ôm trước cho ấm rồi mới để cô nằm vào. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô: "Còn đau không?"Vẫn đau đến phát khóc.Cô lắc đầu, nhìn đồng hồ báo thức đã gần đến giờ anh phải rời đi, nhưng bàn tay anh vẫn đặt yên trên bụng cô, đôi mắt cũng đã nhắm lại. Giấc mơ vừa nãy khiến cô không dám ngủ lại. Mãi đến khi mặt trời lên cao, cơn buồn ngủ mới kéo đến.Thẩm Trị vừa chuẩn bị về phòng, cô lờ mờ nhìn thấy bóng anh, trên chiếc quần ngủ màu xám nhạt có một vết máu đỏ chói mắt. Mí mắt cô nặng trĩu, trước khi thiếp đi, chỉ kịp nghĩ: Sao Thẩm Trị lại mặc quần hoa thế này...Giấc ngủ này rất sâu. Đến khi tỉnh dậy, trời đã không còn sớm. 
 Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me