Edit Hoan Sau Khi Nuoi Con Trai Toi The Ma Lai Hot
 10/10/2021Edit: Nhật Nhật...Gió đêm đông dường như càng lúc càng lớn, từ bên rìa thành phố cuốn tới, mang theo vụn tuyết li ti, từng mảnh từng mảnh, bay lả tả. Chúng rơi lên hàng mi của Hề Gia Vận, cũng rơi trên vai Phó Tư Diễn.Phó Tư diễn không tiến gần thêm một bước, Hề Gia Vận cũng không lùi lại phía sau.Bọn họ chỉ nhìn nhau như vậy, yên lặng mà nhìn. Một lúc lâu sau, Hề Gia Vận cong mắt cười, Phó Tư Diễn thì giúp cậu phủi mấy bông tuyết bám ở trên mi đi, cũng tự nhiên mà buông lỏng tay ra.Phó Tư Diễn: "Có tuyết rồi."Hề Gia Vận ngẩng đầu lên, "Đẹp quá."Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, hoa tuyết trắng xóa dường như được dát lên một tầng vàng óng như mật ong, che trời lập đất rơi xuống. Phó Tư Diễn cùng ngước mắt lên nhìn, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ừ, giống đôi mắt em."Hề Gia Vận bất đắc dĩ hỏi anh: "Sao lại giống tôi được?"Phó Tư Diễn nghĩ vài giây, sau đó nghiêm túc trả lời: "Vì những nét đẹp của nó, em đều có cả."Hề Gia Vận: "... Anh khen người khác dẻo miệng như thế, sao không xuất bản sách luôn đi?""Vậy cũng không phải không được." Trên mặt Phó Tư Diễn mang theo ý cười, "Trên trang bìa viết là, dành tặng cho Hề Gia Vận, chúc em mãi vui vẻ."Chúc em mãi vui vẻ, cũng mãi mãi chúc em vui vẻ.Hề Gia Vận ngẩn ra, mãi lâu sau mới nói: "Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi."Phó Tư Diễn không có ý kiến gì, anh gật đầu, "Ừ."Tuyết vẫn còn đang rơi, Phó Tư Diễn đi sang bên trái Hề Gia Vận, im lặng giúp cậu chắn bớt gió tuyết thổi đến, Hề Gia Vận nhịn không được quay sang nhìn anh, Phó Tư Diễn điềm tĩnh hỏi: "Sao thế?"Hề Gia Vận do dự một chút, cuối cũng lắc đầu một cái, "Không có gì."Cậu chỉ đang nghĩ là, cậu không sợ lạnh.Với cả...Anh Phó khen người khác hay như thế, nhất định sẽ rất được nhóc Phượng Hoàng yêu thích nhỉ?Không lâu sau, hai người đi vào phòng ăn, khắp nơi ồn ào náo nhiệt không thôi, đạo diễn Nhiếp đang nâng chén chúc rượu mọi người. Bất thình lình thấy Phó Tư Diễn đi vào, đạo diễn Phó hơi ngẩn ra một chút, sau đó ông vội đặt chén rượu xuống, chào hỏi với anh: "Giám đốc Phó, đến rồi đấy à?"Phó Tư Diễn "Ừ" một tiếng.Đạo diễn Nhiếp quay lại giới thiệu với mọi người: "Thấy không? Đây chính là kim chủ papa, ô dù lớn nhất của đoàn làm phim chúng ta, giám đốc Phó."Phó Tư Diễn lịch sự gật đầu, xem như chào hỏi với mọi người.Đạo diễn Nhiếp đã sớm để chừa chỗ lại, Phó Tư Diễn ngồi xuống, nhân viên phục vụ hỏi anh: "Có cần thêm rượu không ạ?"Đạo diễn Nhiếp nói theo bản năng: "Thêm chứ, sao lại không."Hề Gia Vận lại nói: "Đừng uống rượu."Đạo diễn Nhiếp nghi hoặc nhìn về phía Hề Gia Vận, một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra.Ây, đúng rồi, không phải trước đây giám đốc Phó kiểm tra ra bệnh nan y à? Vậy thì hình như không thể uống rượu được.Nhưng mà ——Đạo diễn Nhiếp nhìn Phó Tư Diễn vài lần, chỉ cảm thấy ngoại trừ màu da của anh hơi tái, có vẻ giống như bị bệnh ra thì còn đâu cũng không có gì đáng ngại?Đạo diễn Nhiếp ngờ vực không thôi.Phó Tư Diễn cũng nhìn về phía Hề Gia Vận, nhưng trong mắt anh mang theo mấy phần ý cười, "Không sao."Chuyện này phải quy công cho một vị đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Phó Tư Diễn, chuyện anh mắc bệnh thì rất nhiều người đều biết, nhưng sau khi bệnh tình được khống chế thì lại không ai biết, bởi vì Phó Tư Diễn vừa hồi phục một cái đã kéo người kia ngã ngựa rồi, còn mấy kênh truyền thông kia cũng bị tập đoàn Trì Viễn thu mua một lượt, thành ra không ai dám đưa tin về anh nữa.Hề Gia Vận nhíu mày, kiên quyết nói: "Uống nước là được rồi."Phó Tư Diễn nghe thế cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc. Sau đó, anh gật đầu đáp: "Ừ, nghe lời em."Đạo diễn Nhiếp hết nhìn Hề Gia Vận rồi lại nhìn Phó Tư Diễn, rơi vào trầm tư.Từ lần trước ông đã cảm thấy giữa giám đốc Phó với Tiểu Gia có vấn đề rồi, giờ lại càng thấy không được bình thường!Hơn nữa, đạo diễn Nhiếp nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, luôn cảm thấy giống hệt với cảnh lúc ông ở nhà, muốn hút thuốc nhưng bị bà xã cấm, cuối cùng ông chỉ có thể chịu thua, phải giao nộp bật lửa với thuốc lên.Nhưng mà tình huống vẫn không giống nhau lắm. Ông nộp bật lửa với thuốc là lên là do không thể làm khác được, còn giám đốc Phó lại trông vui tươi phơi phới.Chẳng lẽ giám đốc Phó còn ở trong hội sợ vợ nữa à! ?Không, không đúng.Hai người bọn họ đang yêu đương à? ? ? Đạo diễn Nhiếp tò mò nghía hai người họ mấy lần, có chút nhìn không ra, đã thế ông cũng dứt khoát không bận tâm nữa, dù sao nhìn cái kiểu dính nhau như sam của hai người này, giờ chưa yêu thì sớm muộn gì cũng yêu thôi, đạo diễn Nhiếp lại cầm chén rượu của mình lên, cùng mọi người nâng cốc.Hề Gia Vận thấy nhân viên phục vụ rót nước ấm cho Phó Tư Diễn rồi mới yên tâm, không nhìn nữa.Phó Tư Diễn thì lại như có điều suy nghĩ, anh uống mấy hớp rồi lấy điện thoại ra.Không lâu sau, điện thoại của Hề Gia Vận rung lên.Có người nhắn tin cho cậu, Hề Gia Vận cúi xuống xem thử.Tên là F*.*Quên không note, này là họ của anh Phó nhé傅 - / fù/[ Năm ngoái chẩn đoán ra là ung thư phổi giai đoạn đầu, khống chế được, tỷ lệ tái phát là 10%.]Hề Gia Vận ngẩn ra, hóa ra vẫn khống chế được.Nhưng nghĩ lại thì, nếu không phải như vậy, sao Phó Tư Diễn có thể đi làm bình thường như cũ, thậm chí còn bận đến mức chân không chạm đất chứ.Tình huống so với trong dự đoán của Hề Gia Vận còn tốt hơn nhiều, cậu chậm rãi đánh chữ: [ Không chế được là tốt rồi.][ May mắn tỷ lệ tái phát không lớn.]Phó Tư Diễn: [ Rất lớn. So với xác suất có thể gặp được em lớn hơn nhiều, cho nên em phải suy nghĩ thật cẩn thận.]Hề Gia Vận: "?"Suy nghĩ cái gì?Phó Tư Diễn lại gửi thêm một tin đến.[ So với em, người đáng lẽ phải suy nghĩ cẩn thận hơn, hẳn nên là tôi mới đúng, nhưng tôi rất muốn gặp em.][ Không kìm lòng được.]Ngón tay Hề Gia Vận run lên, điện thoại thiếu chút nữa đã quăng đi luôn, may mà đạo diễn Nhiếp đúng lúc đi ngang qua, đỡ lại cho cậu, ông không để ý màn hình, chỉ nói: "Tiểu Gia, ăn cơm đi, chơi điện thoại làm cái gì? Nào, chúng ta cùng uống một chén."Hề Gia Vận hốt hoảng cất điện thoại đi, sau đó mới lắc đầu với đạo diễn Nhiếp nói: "Cháu không uống đâu, ngày mai còn có cảnh quay, cháu sợ không vào được trạng thái."Cậu đã nói vậy rồi, đạo diễn Nhiếp đương nhiên không cố ép thêm làm gì, "Vậy lấy nước thay rượu, uống cùng tôi cho có không khí."Vừa rồi Hề Gia Vận ra ngoài, nhân viên phục vụ đã rót hết rượu vào trong các ly rồi, cậu đang định nhờ người ta lấy cho mình một cái cốc khác, Phó Tư Diễn lại đột nhiên nói: "Uống cốc của tôi đi."Sau đó đưa cốc nước của mình sang.Hề Gia Vận thấy sắc mặt đối phương vẫn bình thản như cũ, cũng không thể làm gì khác là nhận lấy.Đạo diễn Nhiếp nâng ly, nghiêm trang nói: "Tiểu Gia, chén này mời cậu, chúc cậu nổi tiếng khắp cả nước!"Dung Nhạc Thiên nói chen vào: "Đạo diễn Nhiếp, chú không biết hả? Giờ Tiểu Gia đã rất nổi tiếng rồi. Hôm qua "Phù Dung" chiếu tập cuối, tổng cộng có sáu cái hot search thì cậu ấy đã một mình chiếm đến ba bốn cái lận."Đạo diễn Nhiếp lập tức sửa lại: "Chúc cậu nhận thưởng, nhận đến mỏi tay!"Hề Gia Vận cũng nói: "Đạo diễn Nhiếp cũng vậy, chúc doanh thu phòng vé của chú bội thu."Chúc kiểu này nghe rất sướng tai, đạo diễn Nhiếp vui vẻ, phấn chấn giơ cao ly rượu, uống một hơi cạn sạch.Hề Gia Vận thì ngược lại, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cốc nước trong tay, chần chờ lưỡng lự, mãi sau mới ngậm lên miệng cốc, uống một hớp nhỏ. Ánh mắt Hề Gia Vận lướt qua, trong thoáng chốc bất chợt chạm vào ánh mắt của Phó Tư Diễn.Đuối lông mày của Phó Tư Diễn hơi nhướng lên, ánh mắt miết đến một chỗ nào đó.Vành tai của cậu thanh niên vẫn đỏ chót như cũ, y như màu sắc bó hồng leo mà anh đưa tặng.Không, có lẽ càng giống hoa hồng thỏ trắng* hơn?*Thề là tôi không biết để tên hoa này kiểu gì luôn nên thôi phệt nguyên quả tên theo QT vào, hoa này lúc còn nụ thì chỉ có màu trắng thôi, đến khi nở mới có màu phớt hồng. Dí cái ảnh của nó vào đây để mình họa./ 小白兔玫瑰/
  
 
 
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me