TruyenFull.Me

[EDIT/HOÀN] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Thành Bé Cưng Của Hai Nhà Hào Môn

Chương 33: Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi

atoe1803

Chương 33: Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp.

Editor: Hannie - Beta: Đào Hồng

Ninh Dữ Ý hóa trang xong, nhàm chán ngồi trên ghế lướt điện thoại.

Màn hình điện thoại hiện ra giao diện trò chuyện WeChat.

— Em đã trang điểm xong rồi, sắp bắt đầu thôi!

— Anh ngồi ở đâu trên khán đài nào vậy? Anh thử xem có nhìn thấy em không.

"Em đang chat với ai thế?" Chu Nhị Hoà đưa cho Ninh Dữ Ý một cốc nước ấm để làm dịu cổ họng.

"Phàn Trung Xuyên ạ." Ninh Dữ Ý cũng không giấu giếm, "Hôm nay anh ấy đến xem em biểu diễn."

"Ai cơ? Phàn Trung Xuyên đến xem cậu?"

Chu Nhị Hoà ngơ ngác, không biết tại sao nghệ sĩ nhà mình lại thân thiết với Phàn Trung Xuyên đến vậy.

— Khu A, hàng thứ ba, ghế giữa.

Sau khi nhận được câu trả lời từ Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý hài lòng cất điện thoại đi và bắt đầu thực hiện các thao tác chuẩn bị cuối cùng.

Tối qua khi hai người cùng ngắm sao, Phàn Trung Xuyên có hỏi về hoạt động ngày mai của cậu, sau đó nói sẽ đến khán đài xem Ninh Dữ Ý biểu diễn.

Nói một cách nghiêm túc, đây sẽ là tác phẩm đầu tiên của Ninh Dữ Ý được lên truyền hình.

Mặc dù chỉ là một chương trình giải trí so tài diễn xuất.

"Em chuẩn bị xong rồi." Ninh Dữ Ý không biết tâm trạng phức tạp của người quản lý lúc này, mang theo đạo cụ biểu diễn, đi vào hậu trường.

Bốn người khác đã chuẩn bị sẵn sàng ở hậu trường.

Thấy Ninh Dữ Ý đến, Hà Tiêu Tiêu là người đầu tiên chào hỏi: "A Ý, cậu đến rồi."

Ninh Dữ Ý gật đầu "Ừm", tìm một chỗ trống ngồi xuống.

"Chúng ta tập lại lần cuối đi." Tề Đình, cô gái tóc thẳng gọi bọn họ tập lại một lần nữa.

Ninh Dữ Ý đứng dậy, tìm vị trí thích hợp để chờ diễn tập lời thoại. Sau một hồi lâu chờ đợi, cậu mới nghe thấy cô gái tóc ngắn miễn cưỡng nói ra câu thoại đầu tiên.

"Kỷ Tiểu Ngưng." Giọng Tề Đình lạnh tanh.

"Chị Tề, chị đừng giận." Hà Tiêu Tiêu vội vàng cười trừ, "Có lẽ vừa nãy Tiểu Ngưng chưa chuẩn bị tốt nên tâm trạng không ổn lắm."

"Ở đây có ai tâm trạng tốt hả?" Từ ngày Kỷ Tiểu Ngưng không giành được vai "dì nhỏ" vẫn luôn ức chế, hôm nay lại bị quản lý mắng một trận vì cô không giành được vai hay.

Kỷ Tiểu Ngưng ném kịch bản trong tay xuống đất: "Dù sao nhân vật của tôi cũng chẳng quan trọng gì, đóng với mấy người mệt chết đi được! Tôi không đóng nữa."

"Các người thì sướng rồi. Một người cướp vai dì cả, người kia cướp vai dì nhỏ, để lại cho tôi đúng một vai hầu gái cho có."

Tề Đình tức tới nỗi bật cười: "Lúc đó tôi đã bảo các người chọn trước rồi mà nhỉ? Vì không ai chọn vai dì cả nên tôi mới lấy vai đó, còn vai dì nhỏ là do thực lực của cô không bằng Hà Tiêu Tiêu nên không cướp được vai, giờ lại đổ lỗi cho chúng tôi, hay quá ha."

Tề Đình ấn vai Kỷ Tiểu Ngưng, dùng lực đẩy mạnh: "Kỷ Tiểu Ngưng, đây là lần đầu tôi thấy có người kém cỏi còn giả bộ thanh cao thích đổ lỗi tới vậy đấy!"!".

Ninh Dữ Ý không ngờ bọn họ có thể cãi nhau vì chuyện này, nhẹ giọng nói: "Hình như sắp bắt đầu rồi kìa."

"Thì kệ nó. Không diễn là không diễn." Kỷ Tiểu Ngưng bị đẩy mạnh như vậy, liếc mắt nhìn Tề Đình với vẻ căm phẫn: "Dù sao tôi đang hot, đâu có giống như một số diễn viên vô danh tiểu tốt hoặc hết thời như mấy người, không có chương trình tạp kỹ này tôi vẫn sống tốt chán."

Câu nói này khiến cả Hà Tiêu Tiêu và Tề Linh đều tức giận.

Hà Tiêu Tiêu tái mặt, nhất thời cũng không lên tiếng khuyên can.

Nam diễn viên đóng vai đại thiếu gia là một thành viên nhóm nhạc nam mới nổi gần đây, trạc tuổi Ninh Dữ Ý, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Ninh Dữ Ý nhắc nhở họ: "Nhưng các cô đều đã ký hợp đồng với đạo diễn, nếu đột ngột bỏ vai sẽ phải bồi thường thiệt hại."

". . ."

". . ."

". . ."

Kỷ Tiểu Ngưng chỉ có một bộ web-drama kinh phí thấp để nổi tiếng trong thời gian ngắn, hiện tại căn bản không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, dẫn tới tức đến mức cả mặt đỏ bừng.

"Hay là chúng ta có thể sửa kịch bản đi. Bên phía chương trình cũng không cấm chúng ta sửa kịch bản."

Câu nói của Ninh Dữ Ý thực ra là đang tạo cơ hội cho Kỷ Tiểu Ngưng.

May mắn thay, Kỷ Tiểu Ngưng cũng khá thông minh, cô đã mượn lời Ninh Dữ Ý để thoát khỏi tình huống khó xử, "Vậy tranh thủ chưa bắt đầu, tôi muốn sửa đổi một chút về vai diễn này."

Tề Đình và Hà Tiêu Tiêu dù tức giận, nhưng đây là chương trình tạp kỹ hiếm hoi mà họ được lên sóng, vì vậy sau khi do dự vài giây, họ cũng đồng ý với yêu cầu của Kỷ Tiểu Ngưng.

Thời gian gấp rút, Kỷ Tiểu Ngưng cũng không thể thêm nhiều cảnh quay, chỉ thêm cho bản thân một khoảnh khắc tỏa sáng rồi vội vàng lên sân khấu biểu diễn chính thức.

May mắn thay, Kỷ Tiểu Ngưng đã đóng phim được gần một năm nên mặc dù không kịp tập luyện nhuần nhuyễn phần mới thêm, nhưng trước mặt các đạo diễn - giám khảo, cô cũng đã hoàn thành được tám phần.

Sau khi nhân viên hô "Cắt", Ninh Dữ Ý từ dưới mặt đất được dựng bằng đạo cụ bò dậy, lau đi vết máu giả là nước sốt cà chua trên khóe miệng.

Vị chua ngọt, Ninh Dữ Ý quyết định tối nay sẽ ăn món trứng xào cà chua.

Vài vị đạo diễn lần lượt nhận xét về họ, nhưng đều rất chung chung, chủ yếu khen ngợi Tề Đình Hà, Tiêu Tiêu và Ninh Dữ Ý, điểm nhấn của Kỷ Tiểu Ngưng khi thêm vai diễn cho hầu gái cũng được một vị đạo diễn khen ngợi.

Sau khi tất cả mọi người nhận xét xong, chỉ còn lại vị đạo diễn quốc gia cuối cùng và cũng có uy tín nhất.

Vu Lỗi cầm lấy micro, nhưng không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Ninh Dữ Ý.

"Cậu đã thổi hồn vào vai diễn cậu chủ rất tốt." Nụ cười hiện lên trên bộ râu trắng của Vu Lỗi, "Có thể nói cậu là diễn viên tôi đánh giá cao nhất từ khi chương trình bắt đầu ghi hình."

Ninh Dữ Ý không ngờ bản thân có thể nhận được lời khen ngợi cao đến vậy từ Vu Lỗi, cảm thấy thụ sủng nhược kinh(1), vội vàng cúi người cảm ơn.

"Không cần khiêm tốn, đó là thực lực của cậu." Vu Lỗi trầm ngâm một lúc, "Chúc cậu sau này trên con đường diễn xuất sẽ càng tiến xa hơn nữa."

"Cảm ơn ạ!" Ninh Dữ Ý một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.

Mọi giám khảo đều đã nhận xét xong, nhưng không ai nhắc đến nam thành viên nhóm nhạc đóng vai thiếu gia, khiến anh ta đứng giữa năm người kia vô cùng ngượng ngùng.

Tuy nhiên, nếu không nhận xét gì, chương trình sẽ không thể biên tập phát sóng. Phó đạo diễn khom người né ống kính, chạy đến bàn giám khảo bàn bạc với các đạo diễn xem có thể nói vài câu hay không.

Sau khi phó đạo diễn năn nỉ hết lời, cuối cùng cũng có hai đạo diễn miễn cưỡng nhận xét vài câu, vừa nói xong liền đặt mic xuống.

Trên mặt họ như thể viết to in đậm bốn chữ "bị ép làm việc".

Thừa dịp không có ống kính máy quay hướng về phía mình, Ninh Dữ Ý lén lút nhìn xuống hàng ghế khán giả và ngay lập tức tìm ra Phàn Trung Xuyên đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Thấy Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý lập tức cảm thấy hài lòng.

Sau khi quay lại những cảnh quay hỏng ở giữa, cuối cùng Ninh Dữ Ý cũng có thể tẩy trang.

"Mãi mới xong." Tẩy trang xong, Ninh Dữ Ý nằm sấp xuống bàn than vãn.

"Uống chút nước đi." Chu Nhị Hoà đưa cho cậu ly nước ấm đã nguội bớt, "Nghe nhân viên nói trước khi lên sân khấu nhóm các cậu có tranh cãi à?"

""Vâng, Tề Đình và Kỷ Tiểu Ngưng cãi nhau." Ninh Dữ Ý lười biếng nhấp một ngụm nước.

"Vì vai diễn à?"

"Vầng."

"Vậy thì ban tổ chức chương trình chắc chắn sẽ không bỏ qua cảnh quay này đâu." Chu Nhị Hoà hiểu rõ những đạo diễn chương trình tạp kỹ này hơn ai hết. Chương trình tạp kỹ không giống như phim truyền hình, không phải quay đẹp là có người xem. Nó phải tạo ra điểm nhấn. Và rõ ràng, cảnh tượng Tề Đình và Kỷ Tiểu Ngưng cãi nhau hôm nay là một điểm nhấn cực lớn. Đặc biệt nhất là Kỷ Tiểu Ngưng đang là tâm điểm chú ý của công chúng, còn lâu đạo diễn mới bỏ qua cô.

"Bên đó không có camera." Trong lúc bọn họ cãi nhau, Ninh Dữ Ý đã quan sát xung quanh.

"Cậu còn non lắm." Chu Nhị Hoà lắc đầu, "Đạo diễn hậu kỳ hoàn toàn có thể lồng tiếng cãi nhau vào một cảnh quay xa của hai đứa, chỉnh sửa một chút, khán giả sẽ không bao giờ nhận ra đấy vốn không phải một cảnh."

"Chính vì vậy, sau này khi quay show truyền hình, nhất định phải cẩn thận. Những đạo diễn này không coi nhân quyền là gì đâu." Chu Nhị Hoà đã chứng kiến ​​quá nhiều ngôi sao bị khán giả mắng chửi vì đạo diễn cắt ghép quá bẩn. Trong số những người xui xẻo ấy, có người có thể vực dậy sau cú ngã, nhưng cũng có người mãi chìm vào quên lãng.

Ninh Dữ Ý hiện tại không có chút tiếng tăm nào, ê-kíp chương trình thậm chí có thể cắt ghép lời khen ngợi của đạo diễn dành cho Ninh Dữ Ý cho nam diễn viên nhóm nhạc kia.

Dù sao thành viên nhóm nhạc nam đó là người mà Băng Hỏa đang tích cực lăng xê.

May mắn thay,Ninh Dữ Ý đang có chỗ dựa vững chắc là Phong Hoa, nên ê-kíp chương trình hoàn toàn không dám động đến cậu.

"Đi thôi, để ăn mừng quay phim suôn sẻ, chúng ta đi ăn tiệc nào!" Chu Nhị Hoà cất bình giữ nhiệt và những thứ khác vào balo, đi theo Ninh Dữ Ý ra ngoài.

Vừa ra khỏi khu lều quay chương trình, Chu Nhị Hoà đã phát hiện Ninh Dữ Ý đi sai hướng.

"Ê ê ê, cậu đi sai đường rồi kìa!" Chu Nhị Hoà cố gắng kéo Ninh Dữ Ý lại.

"Không đâu, chúng ta cứ đi về phía trước." Ninh Dữ Ý bước đi với tốc độ không giảm, "Phàn Trung Xuyên đang chờ hai mình đó."

"Cậu còn mời cả anh ta nữa á?" Chu Nhị Hoà ngoáy tai, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

"Tất nhiên rồi, anh ấy đã đặt chỗ sẵn, tiết kiệm cho anh một khoản kha kh đấy."

Đi đến khu vực đỗ xe, lướt mắt tìm giữa những chiếc xe cao thấp khác nhau, Ninh Dữ Ý nhanh chóng tìm ra chiếc của Phàn Trung Xuyên, tiến đến gõ cửa sổ.

Khung cửa sổ từ từ hạ xuống, Ninh Dữ Ý mở cửa bước lên ghế phụ, quay đầu lại thì thấy Chu Nhị Hoà vẫn đứng bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì.

"Anh Chu, anh Chu." Ninh Dữ Ý gọi hai lần, "Lên xe đi."

"À, ừ." Chu Nhị Hoà bị gọi giật mình, lên xe ngồi ở hàng ghế sau.

Nhìn từ phía sau, Chu Nhị Hoà chỉ thấy dù nghệ sĩ nhà mình đang tám mấy chuyện thường ngày nhàm chán nhưng Phàn Trung Xuyên, một ông lớn kiếm tiền theo giây lại không hề tỏ ra bực dọc, thậm chí còn hùa theo vài câu.

Vào khoảnh khắc đó, mọi nghi ngờ của Chu Nhị Hoà đều tan biến.

— A hiểu rồi, nghệ sĩ nhà mình bị heo ủi đi mất rồi.

Đến nơi, nhân viên phục vụ hỏi đặt chỗ trước rồi dẫn họ vào phòng riêng, sau khi để lại thực đơn thì lui ra chờ bên ngoài.

Ninh Dữ Ý chọn món trứng xào cà chua đầu tiên, sau đó chọn thêm một số món khác mình thích rồi đóng thực đơn lại, đợi Phàn Trung Xuyên và Chu Nhị Hoà gọi món.

Thế nhưng Chu Nhị Hòa hoàn toàn không để tâm đến thực đơn mà chỉ đang suy nghĩ cách nhắc nhở Ninh Dữ Ý rằng cậu đang bị Phàn Trung Xuyên nhòm ngó.

Sau khi gọi món xong, phục vụ rót cho họ một ly nước chanh rồi rời đi.

Chu Nhị Hoà cân nhắc cẩn thận rồi quyết định mở miệng: "Ninh Dữ Ý, cậu nghĩ sao về việc đàn ông kết hôn với đàn ông?"

Mặc dù năm năm trước, Hoa Quốc đã thông qua luật liên quan đến hôn nhân đồng giới, nhưng tỷ lệ nam giới kết hôn với nam giới vẫn còn rất thấp.

Dù trong giới giải trí có rất nhiều cặp đôi đồng giới.

Ninh Dữ Ý đang nhấm nháp ly nước chanh pha mật ong bị hỏi bất ngờ nhưng vẫn nghiêng đầu suy nghĩ.

Cậu không biết tự nhiên Chu Nhị Hoà hỏi cậu điều này làm gì, nhưng lại chợt nhớ đến vị trưởng bộ phận PR mà cậu đã gặp ở cửa thang máy công ty lần trước.

Ánh mắt Ninh Dữ Ý lóe lên vẻ hiểu biết.

"À, anh lo lắng em sẽ phản đối việc yêu nam giới à? Yên tâm đi, em biết chuyện anh với người ấy mà."

Anh với người ấy?

Anh với vị nào cơ?

Chu Nhị Hoà bị Ninh Dữ Ý làm cho mơ màng.

"Thì là cái người trưởng bộ phận PR đó. Hôm nọ lúc mang cơm cho anh, em có nghe anh ấy gọi điện cho anh." Ninh Dữ Ý mỉm cười ngọt ngào tựa ly nước chanh mật ong, "Em sẽ ủng hộ anh, dù sao em với anh Chu cũng thân nhau mà."

Tôi với anh ta á?

Chu Nhị Hoà bỗng chốc cảm thấy héo úa, không biết nên hỏi Ninh Dữ Ý làm sao biết được hay nên đổi chủ đề để dẫn dắt Ninh Dữ Ý.

Rồi hắn bị áp lực từ cái nhìn lướt qua nhẹ nhàng của Phàn Trung Xuyên đè xuống ghế.

Không dám cử động tí nào.

Sau khi cảnh cáo Chu Nhị Hoà, Phàn Trung Xuyên tiếp tục im lặng nhìn Ninh Dữ Ý.

Chỉ một ly nước chanh mà đã vui vẻ tới thế, dễ dỗ ghê.

Trong suốt bữa ăn sau đó, Chu Nhị Hoà không dám nhắc lại chuyện này trước mặt Phàn Trung Xuyên, nhưng bản thân lại nóng ruột vô cùng.

Bộ dạng ấy khiến Ninh Dữ Ý tưởng rằng hắn đang bí tiểu, còn cẩn thận hỏi tận hai lần xem hắn có muốn đi vệ sinh hay không.

Sau bữa ăn, Chu Nhị Hoà định tự gọi xe đưa Ninh Dữ Ý về nhà, không cho Phàn Trung Xuyên cơ hội.

Nhưng trước khi hắn kịp lên tiếng đã thấy Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn lên xe của Phàn Trung Xuyên.

Chu Nhị Hòa: ". . ."

Chu Nhị Hòa chỉ có thể một mình đón xe về công ty.

Ninh Dữ Ý thành thạo cài dây an toàn, dựa vào ghế da nhìn ra ngoài cửa sổ xe, miệng lẩm nhẩm hát bài hát đang thịnh hành.

"Ninh Ninh, anh đưa em đến một nơi." Phàn Trung Xuyên không vội vã khởi hành, mà trước tiên nói ra câu này.

"Nơi nào vậy ạ?" Ninh Dữ Ý tò mò.

Phàn Trung Xuyên mỉm cười bí ẩn, không nói thẳng ra.

Anh nhấn ga, xe quay đầu tại chỗ và lao về hướng Nam.

Ba mươi phút sau, Ninh Dữ Ý phát hiện ra mình đã lên đường cao tốc.

"Chúng ta lên đường cao tốc để làm gì?" Ninh Dữ Ý hạ cửa sổ xuống song lại bị gió thổi mạnh từ đường cao tốc tạt vào mặt, đành vội vàng đóng lại.

Phàn Trung Xuyên nói với giọng điệu ôn hòa: "Muốn đi thăm viện mồ côi không?"

Ninh Dữ Ý khựng lại, cúi mắt xuống.

Chậm rãi gật đầu.

"Nơi oó đã được sửa lại và tuyển thêm một số giáo viên." Phàn Trung Xuyên liếc mắt nhìn thấy mái tóc mềm mại khi Ninh Dữ Ý cúi xuống. Tay anh bắt đầu thấy ngứa ngáy muốn xoa lên mái tóc ấy.

Tiếc rằng anh đang lái xe.

Mặc dù Phàn Trung Xuyên đã thông báo trước cho Ninh Dữ Ý về việc viện mồ côi được sửa sang, nhưng khi Ninh Dữ Ý thực sự đến cổng viện, cậu mới nhận ra đây không chỉ đơn giản là được sửa lại.

Nó phải là đập đi xây lại.

"Vì số lượng trẻ em cần ở quá đông nên bọn anh đã sử dụng vật liệu thân thiện với môi trường không chứa formaldehyde(2)." Phàn Trung Xuyên nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Dữ Ý, "Vui không?"

Ninh Dữ Ý biết Phàn Trung Xuyên đang nói về việc mất kiểm soát cảm xúc của cậu tối qua.

"Phía sau vẫn đang trong quá trình mở rộng, có lẽ cần hơn một tháng mới xong." Phàn Trung Xuyên đảm nhận công việc giới thiệu, "Phía trước được sửa lại thành trường mẫu giáo, tòa nhà kia hiện là lớp mẫu giáo và tiểu học từ lớp 1 đến lớp 3."

"Sau lớp 3, chính quyền sẽ hỗ trợ các em vào học tiểu học chính thức."

Ninh Dữ Ý đi vòng quanh bên trong, sau đó choáng váng bước ra ngoài.

"Cái này được xây dựng từ khi nào vậy ạ?" Ninh Dữ Ý ngẩng đầu, kéo tay áo Phàn Trung Xuyên, "Cảm ơn anh."

Phàn Trung Xuyên xoa đầu cậu, thỏa mãn khao khát của bản thân từ lúc còn trên xe.

Phàn Trung Xuyên đã bắt đầu sửa sang viện mồ côi từ khi Ninh Dữ Ý còn chưa ra khỏi đoàn phim Kiếm Đạo, sau đó Tạ gia cũng tham gia vào, tăng gấp đôi vốn và nhân lực khiến món quà bất ngờ dành cho Ninh Dữ Ý được thực hiện sớm hơn dự kiến.

Nhưng thời điểm này lại vừa đẹp.

Nghĩ đến tâm trạng không ổn định của Ninh Dữ Ý tối hôm qua, Phàn Trung Xuyên cảm thấy ngũ vị tạp trần(3).

"Phía sau còn có phòng piano, nhưng vẫn chưa sửa xong, tạm thời chưa mở cửa, em có muốn đi xem trước không?"

"Có ạ!"

Mở cửa phòng piano ra, Ninh Dữ Ý bộc phát bản tính ham chơi lập tức chạy vội đến bên chiếc đàn piano và ngồi xuống, muốn chơi nhưng lại không dám, sợ rằng mình sẽ tạo ra những âm thanh kinh khủng nào đó.

Phàn Trung Xuyên đi vòng ra sau lưng, cúi xuống nắm lấy tay cậu.

"Như này."

Vừa nói, Phàn Trung Xuyên nắm lấy tay Ninh Dữ Ý, di chuyển ngón tay của cậu trên đàn piano một cách lưu loát đàn ra một khúc nhạc du dương.

"Anh, anh biết chơi đàn piano à?" Ninh Dữ Ý dựa theo ký ức vừa nãy ấn lại một lần nữa, mở to mắt, vô cùng phấn khích.

"Ừ, anh từng học." Phàn Trung Xuyên từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, có cả học đàn. Dù sao đàn piano cũng là một trong số những môn học bắt buộc của những gia đình thế gia như họ.

Ninh Dữ Ý vội vàng nhường chỗ: "Anh ơi, hay là anh đàn một bản cho em nghe đi."

Sắc mặt Phàn Trung Xuyên dịu dàng hơn vài phần.

Chậc, bé con thích làm nũng.

Đặt hai tay lên đàn piano, Phàn Trung Xuyên lục lại ký ức đã bị bám bụi từ lâu trong tâm trí.

Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng chảy ra từ những dây đàn, Ninh Dữ Ý nhắm mắt lại, đắm chìm trong tiếng đàn.

Cho đến khi bản nhạc kết thúc, Ninh Dữ Ý vẫn còn luyến lưu những xúc cảm ấy.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, hai người cùng ăn tối với các em nhỏ tại trại trẻ mồ côi, sau đó mới lái xe trở về Thanh An.

Buổi tối, Ninh Dữ Ý đăng một bức ảnh chụp góc đàn piano lên Weibo.

Ninh Dữ Ý V: Một ngày vô cùng vui vẻ, cảm ơn người bạn của tôi ~

Phàn Trung Xuyên là người đầu tiên thấy bài đăng này vì đã bật chế độ "Quan tâm đặc biệt" với Ninh Dữ Ý.

Sau đó, anh đã thả tim cho bài đăng của Ninh Dữ Ý.

Cũng may sau những lần Phàn Trung Xuyên chú ý đến Ninh Dữ Ý lúc trước, những lượt thích đơn giản như vậy đã không còn thu hút nhiều sự bàn tán của cư dân mạng.

Lướt Weibo một lượt, Ninh Dữ Ý chìm vào giấc ngủ với tâm trạng hân hoan.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp.

(1) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

(2) Formaldehyde là một dạng chất độc thường gây ra sự kích ứng đối với hệ hô hấp, hệ tiêu hóa, da, niêm mạc và cơ quan thị giác.

(3) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me