[EDIT/HOÀN] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Thành Bé Cưng Của Hai Nhà Hào Môn
Chương 37: Sẽ không phải như cậu đang nghĩ đấy chứ!!!!
Editor: Hannie - Beta: Đào HồngHành động của Điềm Điềm trong livestream chỉ trong thời gian ngắn đã bị cắt thành ảnh động meme, lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội. Thậm chí, một số thương hiệu đồ dùng cho thú cưng còn tìm đến Ninh Dữ Ý để đề nghị quay quảng cáo.Ninh Dữ Ý vừa buồn cười vừa ngán ngẩm, nhưng vẫn dặn Chu Nhị Hoà từ chối tất cả.Chu Nhị Hoà hỏi lý do, Ninh Dữ Ý mỉm cười vuốt ve Điềm Điềm: "Em có đủ khả năng nuôi nó, người muốn đóng quảng cáo đông như vậy, Điềm Điềm sẽ sợ hãi."Một tuần cứ như vậy trôi qua.Trong suốt thời gian này này, tối nào hai anh em Tạ gia và Phàn Trung Xuyên cũng đến rủ Ninh Dữ Ý cùng ăn tối, sau khi ăn xong, mọi người cùng ngồi ở hiên nhỏ trên tầng hai, đón gió đêm làm việc từ xa.Tất nhiên, Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu không cần làm việc, hai người ngồi một bên chơi game Vương Giả Vinh Diệu.Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Ninh Dữ Ý đã được Tạ Duệ Châu dẫn dắt lên rank Tinh Diệu.Tối nay, sau khi cả bốn người như thường lệ cùng ăn tối, Tạ Dực Nam ôm máy tính xách tay ngồi trên ghế sofa, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên bàn phím.Phàn Trung Xuyên hiếm hoi ngồi cùng Tạ Dực Nam, thỉnh thoảng hai người còn trao đổi gì đó.Ninh Dữ Ý đeo tai nghe, sau khi chết lần thứ n, tầm nhìn của cậu hướng sang bên kia.Sau khi chơi thêm một ván, Ninh Dữ Ý khều khều vào tay Tạ Duệ Châu, ra hiệu cho y nhìn sang phía đó: "Không phải hai người đó không hợp nhau à anh?"Tạ Duệ Châu im lặng: "Sao Ninh Ninh lại nói họ không hợp nhau?"Ninh Dữ Ý với vẻ mặt "Anh ngốc quá à"; "Rõ ràng mà, anh cả không thích Phàn tổng, nhưng mà Phàn tổng cũng không để bụng lắm."Tạ Duệ Châu càng im lặng hơn, bắt đầu nghi ngờ rằng có phải sự cảnh giác của y và anh cả với Phàn Trung Xuyên có lộ liễu quá không, ngay cả Ninh Ninh cũng có thể nhận ra.Phía bên kia, Phàn Trung Xuyên và Tạ Dực Nam không biết lại nói gì, chỉ biết sau đó Tạ Dực Nam vẫy tay về phía Ninh Dữ .Cậu chỉ tay vào mình. Nhận được cái gật đầu từ phía bên kia, Ninh Dữ Ý đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh họ."Ninh Ninh, em xem cái này đi." Tạ Dực Nam xoay chiếc máy tính xách tay lại, để Ninh Dữ Ý có thể nhìn thấy màn hình.Trên màn hình là một bản trình chiếu, Ninh Dữ Ý nhìn thấy tiêu đề thì khựng lại, mãi đến khi Tạ Dực Nam lật từng trang trình chiếu cho cậu xem thì mới lấy lại được ý thức.Bản trình chiếu chính là báo cáo giả định phản hồi của giáo viên đối với trẻ em ở viện mồ côi khi đi học.Lúc này, lòng Ninh Dữ Ý bỗng ngũ vị trần tạp, cảm giác xúc động dâng trào, cuối cùng chỉ có thể lao vào lòng Tạ Dực Nam ôm lấy hắn.Tạ Dực Nam một tay ôm lấy em trai, vỗ nhẹ vào lưng cậu."Cảm ơn anh cả." Giọng nói của Ninh Dữ Ý lúc này hơi nghẹn ngào, khiến Tạ Dực Nam có hơi hoảng hốt."Được rồi, được rồi."Tạ Duệ Châu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Phàn Trung Xuyên đang cúi mắt nhìn Ninh Dữ Ý.Khác hẳn với vẻ mặt vô cảm hoặc thậm chí lạnh lùng khi bàn chuyện làm ăn, lúc này anh gần như khắc họa sự đau lòng lên khuôn mặt.Tạ Duệ Châu khẽ thở dài.Cuối cùng, thành kiến của anh ta đối với Phàn Trung Xuyên cũng giảm bớt.--------------------------Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý dậy sớm. Cậu cho dì nghỉ một ngày, quyết định tự nấu ăn và mang một ít đến công ty cho Chu Nhị Hoà.Khi hoàn thành mọi việc đã là 12 giờ trưa. Ninh Dữ Ý xếp tất cả thức ăn vào hộp giữ nhiệt, gọi taxi đến Phong Hoa Giải Trí.Cậu không thông báo cho Chu Nhị Hoà, vì vậy trước khi lên lầu, cậu đã đặc biệt hỏi nhân viên lễ tân xem Chu Nhị Hoà hôm nay có đến làm việc không, nhận được câu trả lời như ý mới bước lên lầu.Khi đến cửa phòng làm việc của Chu Nhị Hoà, Ninh Dữ Ý mới phát hiện cửa không đóng.Sau đó Ninh Dữ Ý liếc mắt một cái thấy rõ đằng sau khe cửa có hai người đang hôn nhau trên bàn làm việc.Ninh Dữ Ý: "..."Ninh Dữ Ý đỏ mặt đến tận mang tai, quay người đi lẩm bẩm: "Không cố ý, không cố ý, làm chuyện này sao không đóng cửa vậy! ! !".Có lẽ do động tác quay người của Ninh Dữ Ý quá mạnh khiến hộp cơm giữ nhiệt va vào khung cửa, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trong văn phòng cuối cùng cũng nuối tiếc tách ra.Chính xác hơn, người ở trên nuối tiếc tách ra còn Chu Nhị Hoà đẩy người ở trên ra khỏi người mình.Chu Nhị Hoà liếc mắt thấy người đứng ngoài cửa là Ninh Dữ Ý, thở phào nhẹ nhõm, đẩy người vẫn đè lên người mình không chịu tách ra.Hắn thấp giọng quát người kia: "Ứng Tấn, anh điên rồi hả?"Ứng Tấn cười tủm tỉm thuận theo cái đẩy người của Chu Nhị Hòa ngã ngồi xuống ghế dành cho khách, nghênh ngang vắt chéo chân, cười khúc khích nhìn Chu Nhị Hòa.Dáng vẻ rất chi là....đắc ý và thỏa mãn.Ninh Dữ Ý khẽ ho hai tiếng, cúi đầu gõ cửa, đề phòng bản thân lại nhìn thấy những thứ "cấm trẻ em"."Vào đi." Chu Nhị Hoà hét về phía cửa, sau đó lườm Ứng Tấn một cái.Cảnh cáo đối phương an phận một chút."Sao lại đến đây?" Chu Nhị Hoà dọn dẹp lại chiếc bàn có phần lộn xộn, nhìn thấy Ninh Dữ Ý xách hộp cơm vào, vô thức liếc nhìn trang phục của mình.May mà không quá lộn xộn."Em nấu một số món, tiện thể mang cơm cho anh." Khuôn mặt Ninh Dữ Ý vẫn còn ửng đỏ, đặt đồ lên bàn rồi định quay người bước đi."Đợi đã." Chu Nhị Hoà gọi lại anh ta, "Tôi có chuyện muốn bàn lại với cậu."Dứt lời, Chu Nhị Hoà còn đá vào mông Ứng Tấn một cái làm cả người lẫn ghế trượt đi một đoạn xa, nhưng Ứng Tấn không hề tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười hớn hở."Anh đi trước đi, tôi phải bàn chuyện nghệ sĩ rồi, đừng ở đây quấy rầy nữa." "Được rồi." Ứng Tấn đứng dậy, đẩy ghế về vị trí cũ, nhân cơ hội cúi người lén hôn nhẹ lên má Chu Nhị Hoà, "Vậy anh đi đây."Chu Nhị Hoà: "Mau biến đi."sAU khi xác nhận cửa đã đóng kín, Chu Nhị Hoà mới mờiNinh Dữ Ý ngồi xuống: "Ăn gì chưa?"Ninh Dữ Ý gật đầu, vẻ mặt đầy suy tư.Chu Nhị Hoà biết không thể giấu Ninh Dữ Ý, đành thành thật: "Nói đi, có gì muốn hỏi không?"Ninh Dữ Ý do dự, vừa tò mò vừa muốn buôn chuyện, cuối cùng sự tò mò chiến thắng: "Hai người... đã đến với nhau chưa?"Chu Nhị Hoà im lặng gật đầu."Thật vậy ạ? Hai người đã ở bên nhau rồi sao?" Ninh Dữ Ý hơi bất ngờ.Rồi Chu Nhị Hoà nhìn thấy Ninh Dữ Ý lấy điện thoại ra."E, làm gì vậy?" Chu Nhị Hoà vươn cổ, muốn nhìn xem Ninh Dữ Ý đang làm gì với điện thoại, "Em đừng nói với Tạ tổng nhé, tuy rằng đó là người nhà của cậu, công ty cũng không cấm yêu đương, nhưng..."Chu Nhị Hoà chưa nói xong, đã thấy điện thoại của mình đang đặt trên bàn nhận được một phong bao lì xì qua WeChat.Mà người gửi phong bao lì xì đang ngồi đối diện anh ta cười tủm tỉm nhìn hắn."Cậu gửi lì xì chi thế?""Lì xì chúc mừng anh thoát kiếp độc thân nha." Ninh Dữ Ý nhếch miệng cười.Chu Nhị Hoà sững người, sau đó thả lỏng, gắp một con tôm cho vào miệng: "Ừm, ngon đấy."Sau đó, Chu Nhị Hoà không nói gì nữa, lặng lẽ ăn trưa.Dọn dẹp hộp cơm xong, Chu Nhị Hoà gõ nhẹ lên bàn, kéo Ninh Dữ Ý ra khỏi thế giới điện thoại."Tới lúc thu âm kịch bản <Kiếm đạo> rồi." Chu Nhị Hoà rút một tờ khăn giấy lau miệng, lấy một tập giấy A4 từ ngăn kéo đưa cho Ninh Dữ Ý, "Có một số chỗ trong kịch bản đã được sửa đổi, đây là bản mới.""Dạ." Ninh Dữ Ý liếc nhìn một lượt, thấy không thay đổi nhiều nên không mấy quan tâm."Còn một chuyện nữa." Chu Nhị Hoà suy nghĩ cách nói chuyện với Ninh Dữ Ý, "Cậu có nhận ra cách Ứng Tấn đối xử với tôi quen quen không, cụ thể là mấy người xung quanh cậu ấy?""Quen quen ấy ạ?" Ninh Dữ Ý suy ngẫm, "Nhưng em có quen Ứng Tấn lắm đâu."Chu Nhị Hoà ôm trán, hắn cảm thấy bản thân không nên lấy Ứng Tấn làm ví dụ.Hắn hắng giọng, chuẩn bị đổi cách nói."Cậu có muốn nghe quá trình Ứng Tấn theo đuổi tôi không?""???"Ninh Dữ Ý cảm thấy hôm nay Chu Nhị Hoà có chút kỳ lạ: "Nói thật thì... em không muốn biết lắm."Những người thích buôn chuyện chỉ cần biết hai người có đang yêu nhau không, chứ đâu ai rảnh đi tìm hiểu quá trình họ yêu nhau.Nhưng Chu Nhị Hoà giả vờ như không nghe thấy, rót thêm nước trà và bắt đầu kể cho Ninh Dữ Ý nghe từng chút một về chuyện tình yêu của mình và Ứng Tấn.. . .Ninh Dữ Ý không nhịn được mà ngáp lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã ngả về phía tây, đầu óc đã trở nên mơ hồ.Chu Nhị Hoà nói suốt một buổi chiều, miệng lưỡi cũng khô khốc, "Cậu đã hiểu chưa?""Hả?" Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên một cách ngây ngốc, cũng không quan tâm mình có hiểu hay không, gật đầu lia lịa.Thực ra, hoàn toàn không biết mình nên hiểu gì."Tôi nói lâu như vậy, chỉ muốn cho cậu biết thế nào là tình yêu, để đề phòng trường hợp có người theo đuổi mà cậu không biết." Chu Nhị Hoà cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng rồi.Kết quả, Ninh Dữ Ý ngớ ngẩn "À" một tiếng: "Ai theo đuổi em? Có người theo đuổi em à?""Nói nữa, em là con trai thì phải là em theo đuổi người khác chứ.""..." Chu Nhị Hoà không đành lòng nhìn thẳng, che mặt lại."Thôi thôi, cậu lăn ra ngoài đi."Ninh Dữ Ý vội vàng xách hộp cơm xoay người, nhanh chóng chuồn khỏi nơi giam cầm cậu suốt một buổi chiều.Sau khi Ninh Dữ Ý rời đi, Chu Nhị Hoà ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm dòng xe cộ tấp nập bên dưới, bỗng nhiên mỉm cười.Thực ra lý do hắn ở bên cạnh Ứng Tấn còn đơn giản hơn nhiều so với những gì hắn nói.Chỉ đơn giản là Ứng Tấn thích hắn, và hắn cũng thích Ứng Tấn mà thôi.-------------------------Việc thu âm cho bộ phim 《Kiếm Đạo》 hoàn thành sau ba ngày.Tạ Duệ Châu đưa Ninh Dữ Ý về nhà và tiện thể cho cậu biết dàn diễn viên của 《 Chu Dương Hoàng 》 đã gần như được chọn xong, dự kiến sẽ khởi quay sau một thời gian ngắn."Nhanh vậy ạ?" Ninh Dữ Ý vốn nghĩ rằng ít nhất phải mất nửa năm, vì thông thường khâu chuẩn bị trước cho các đoàn phim đều tốn khá nhiều thời gian.Tạ Duệ Châu: "Vai chính đã được chọn rồi, những công tác còn lại cũng không phức tạp lắm."Ninh Dữ Ý: "Vậy còn việc chuyển thể kịch bản thì sao ạ?"Tạ Duệ Châu: "Anh họ đích thân chuyển thể."Vừa về đến nhà, Ninh Dữ Ý đã nhận được tin nhắn từ đạo diễn 《 Chu Dương Hoàng 》 .Ninh Dữ Ý đã được thông báo về thời gian quay phim và toàn bộ kịch bản.Biết được bộ phim "Chu Dương Hoàng" sắp được bấm máy, Ninh Dữ Ý quyết định ở nhà nghiên cứu kịch bản trong vài ngày tới.Vai diễn của cậu là Cửu hoàng tử, đối tượng bị nam chính lợi dụng, người phụ nữ cậu yêu - cũng là nữ chính - lại thầm thương trộm nhớ nam chính. Do đó, về sau cậu hắc hóa, tự tay cắt đứt phần lớn thế lực của nam chính ở kinh thành.Ninh Dữ Ý không nắm bắt tốt cảm xúc khi diễn xuất cùng nữ chính, sau khi lật đi lật lại kịch bản vài lần, cậu lại tự mình dùng điện thoại quay lại cảnh quay với nữ chính, nhưng xem thế nào cũng không ưng ý.Xóa đi đoạn video cuối cùng, Ninh Dữ Ý ngồi bệt xuống đất suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi xem cách diễn xuất của người khác.Cậu lên mạng tìm kiếm một số bộ phim truyền hình ngôn tình được khán giả đánh giá cao, định là học hỏi một chút từ mấy tác phẩm này.. . .Sau khi xem xong mấy bộ phim truyền hình này, Ninh Dữ Ý ôm Điềm Điềm suy nghĩ một cách sâu xa.Tại sao cậu lại cảm thấy... Cách hành xử của nam chính trong phim khi áp dụng vào Phàn Trung Xuyên hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ? ? ?Suy nghĩ này khiến toàn bộ cơ thể Ninh Dữ Ý như bừng tỉnh.Cậu tỉ mỉ nhớ lại những chi tiết nhỏ khi bản thân ở bên Phàn Trung Xuyên, cộng thêm ám chỉ của Chu Nhị Hoà vào buổi chiều."Híc." Ninh Dữ Ý nhảy dựng như bị sét đánh.! ! !Ông trời ới!Sẽ không phải như cậu đang nghĩ đấy chứ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me