Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍀🍀🍀
Giản Úc vừa lơ đãng trò chuyện với Tần Diễn, vừa quan sát khung cảnh xung quanh.Quả nhiên, nơi này đúng là một trường đua ngựa không tồi. Diện tích rộng rãi, môi trường sạch sẽ, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người thư thái.Bên cạnh trại nuôi ngựa có vài cái đình hóng gió.Bốn người bọn họ cùng bước vào một trong số đó.Lúc này, trong đình đã có vài người đang chờ sẵn, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều ăn mặc rất thời thượng.Những người này đều do Tần Diễn mời đến. Cậu ta là kiểu người ưa náo nhiệt, cảm thấy càng đông càng vui, nên gọi luôn đám bạn bè quen thân đến chơi cùng.Người trong đình thấy bốn người bọn họ đến, lập tức đứng dậy chào hỏi.Chỉ là, phần lớn lời chào hỏi đều hướng về phía Lục Chấp.Trong đám bạn cùng lứa, Lục Chấp giống như người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Nói được vài câu với hắn, kéo gần chút quan hệ, biết đâu lại gặt hái được vô số lợi ích."Anh Lục, ngồi chỗ này nè.""Anh Lục, ăn chút trái cây đi, đồ nướng vẫn chưa mang lên đâu."Trước sự nịnh hót của đám người kia, Lục Chấp vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Hắn chỉ thuận miệng đáp lại mấy câu rồi quay sang nói với Giản Úc: "Lại đây."Giản Úc ngoan ngoãn đi theo, ngồi xuống cạnh Lục Chấp.Lúc này, ánh mắt của những người trong đình mới dừng lại trên người Giản Úc. Ban đầu, thấy cậu là gương mặt lạ nên cũng chẳng ai để tâm. Nhưng giờ nhìn thái độ của Lục Chấp, họ lập tức hiểu ra — chẳng lẽ đây chính là đối tượng kết hôn của Lục Chấp?Người lanh lợi đã nhanh chóng bắt chuyện với Giản Úc: "Vị tiên sinh này, có muốn ăn chút nho không? Nho này vừa hái xong đấy, tươi lắm."Vừa nói, người nọ còn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, trông như muốn moi móc thêm gì đó.Giản Úc cười nhẹ, còn chưa kịp đáp lời thì Tần Diễn đã nhào tới, cắt ngang cả đám người: "Được rồi được rồi, hôm nay đến cưỡi ngựa chứ đâu phải kết giao quan hệ, từng người một là sao đây?"Tần Diễn nổi tiếng là người thẳng tính, ghét gì nói đó.Tuy cũng có người không ưa nổi kiểu tính cách đó của cậu ta, nhưng nghĩ đến việc cậu ta là cậu ba nhà họ Tần, trên còn hai ông anh tài năng xuất chúng, nên dù không thích, cũng chẳng ai dám nói gì.Mà những người có mặt hôm nay đều do Tần Diễn gọi đến, tất nhiên phải nể mặt cậu ta.Lập tức có người nói: "Được rồi, tôi đi xem thử nguyên liệu nướng."Những người còn lại cũng lục tục đứng dậy, có người ngồi lùi ra xa hơn, có người thì dứt khoát đi cưỡi ngựa luôn.Thế là, chỗ này chỉ còn lại bốn người bọn họ.Lâm Bác Vũ trêu Tần Diễn một câu: "Có ai nói chuyện như cậu không? Đắc tội hết cả lượt rồi đấy."Tần Diễn vứt người ngồi phịch xuống cạnh Giản Úc, hoàn toàn không để tâm: "Đắc tội thì đắc tội, ai sợ họ chứ? Lúc đầu nói rõ ràng là đến chơi, họ cũng đồng ý rồi, ai ngờ vừa tới đã bắt đầu kéo quan hệ, đem mấy cái chiêu trò ở tụ hội thương nghiệp áp vô đây làm gì?"Mấy người lại hàn huyên vài câu, không bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang bếp nướng và nguyên liệu đến.Lục Chấp tùy ý lật xem nguyên liệu.Hắn vốn mang khí chất trầm ổn, ngón tay thon dài, chỉ một động tác đơn giản cũng toát lên vẻ thành thạo, tự nhiên.Giản Úc nhìn đến nỗi sinh ảo giác, tò mò hỏi: "Lục tiên sinh, anh còn biết nướng đồ nữa sao?"Lục Chấp dừng tay, hơi nhướn mày: "Không biết. Cậu nghĩ thế thật à?"Giản Úc trả lời thành thật: "Tại vì bình thường anh cứ như cái gì cũng biết ấy."Lục Chấp đến đây, trông có vẻ thoải mái hơn thường ngày, khẽ nhếch môi nói: "Không hẳn vậy."Giản Úc lập tức nổi hứng tám chuyện, hiếm khi hóng hớt: "Ví dụ như gì? Có chuyện gì mà anh không làm được sao?"Lục Chấp im lặng không nói.Tần Diễn một bên nghe được tích cực giơ tay: "Cái này tôi biết."Lục Chấp liếc nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng, coi như ngầm cho phép.Tần Diễn cười tít mắt, lập tức kéo Giản Úc vào cuộc: "Anh Lục của tôi sợ thỏ, xưa nay không bao giờ dám lại gần thỏ đâu."Giản Úc sững người trong chốc lát: "Hả? Sợ thỏ?"Khó mà tưởng tượng được một người lạnh lùng, cứng rắn như Lục Chấp lại sợ mấy con thỏ mềm mại, dễ thương kia.Điều này hoàn toàn ngược lại với Giản Úc.Cậu đặc biệt thích thỏ, còn định đợi đến mùa xuân sẽ mua mấy con về nuôi trong biệt thự. Xem ra giờ thì hết hy vọng rồi.Tần Diễn giải thích: "Hình như là hồi lớp 1 tiểu học thì phải. Hồi đó trường tổ chức cho học sinh đi sở thú, anh Lục cầm một củ cà rốt định cho thỏ ăn, ai ngờ bị cắn một cái đến chảy máu. Người ta vẫn nói bóng ma thời thơ ấu sẽ theo suốt đời mà, nên từ đó về sau, anh ấy cứ thấy thỏ là theo phản xạ né sang hai bước."Giản Úc nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.Cậu tưởng tượng ra cảnh Lục Chấp hồi sáu bảy tuổi, mặt lạnh tanh cầm củ cà rốt đi cho thỏ ăn, ai ngờ lại bị thỏ cắn một cái—chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi.Hình ảnh Lục Chấp thời thơ ấu bỗng nhiên trở nên sinh động hẳn.Giản Úc càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười đến mức để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.Cậu rất hiếm khi cười như vậy, bình thường chỉ mỉm cười nhè nhẹ, vì đôi mắt như biết cười, nên thoạt nhìn trông rất vui vẻ mà thôi.Lục Chấp liếc nhìn Giản Úc, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không biết: "Buồn cười lắm à?"Đôi mắt Giản Úc sáng long lanh, vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy.""......"Lục Chấp đành chịu.Thôi thì muốn cười cứ cười đi.Lâm Bác Vũ thấy Lục Chấp nói vậy, còn tưởng hắn định ngăn Giản Úc lại, ai ngờ chỉ hời hợt hỏi một câu rồi bỏ qua như chưa từng có chuyện gì.Anh ta nhìn Lục Chấp, không nhịn được mà chậc chậc hai tiếng.Tần Diễn càng nhận ra điều này, tiện thể nói với Giản Úc: "Còn nữa còn nữa, trước đây tụi tôi cứ tưởng anh Lục không biết yêu là gì, chắc là thiếu tế bào lãng mạn. Kết quả thì sao, cuối cùng vẫn sắp cưới cậu đấy thôi."Giản Úc: "....."Cái này thì không tính.Nhưng cậu cũng chẳng tiện nói gì, đành im lặng coi như đồng ý.Đúng lúc đó, Lục Chấp quay sang nhìn Giản Úc, hai người chạm mắt trong giây lát, rồi như có sự ăn ý mà cùng dời tầm nhìn đi nơi khác.Trong bốn người bọn họ, chỉ có Giản Úc và Lâm Bác Vũ biết nấu nướng đôi chút, nên cuối cùng hai người họ đảm nhận phần nướng thịt.Ăn xong đồ nướng, cả nhóm đến trại ngựa.Người phụ trách ở trại đã đứng chờ từ sớm, thấy họ đến liền bước nhanh ra đón: "Mời các vị đi theo tôi."Người phụ trách vừa đi vừa giới thiệu, nói về các giống ngựa hiện có, rồi ngựa có thể cưỡi đi xa đến đâu v.v...Đợi hắn giới thiệu xong, Lục Chấp lạnh nhạt lên tiếng: "Tìm cho cậu ấy một con ngựa nhỏ hiền lành.""Cậu ấy" này dĩ nhiên là chỉ Giản Úc.Giản Úc ngẩn ra.Bao nhiêu người ở đây đều cưỡi ngựa lớn, chỉ có mình cậu cưỡi ngựa nhỏ, thấy cứ kỳ kỳ.Ngựa nhỏ chẳng phải là loại dành cho các bạn nhỏ cưỡi sao?Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Chấp, thử thương lượng: "Lục tiên sinh, hay là tôi cũng cưỡi ngựa lớn đi, lúc đầu có nhân viên dắt mà, chắc không sao đâu."Lục Chấp khẽ nhướng mày: "Vậy nếu không có nhân viên dắt thì sao? Cậu chắc mình làm được à? Đừng quên tình trạng sức khỏe của mình."Giản Úc bình thường đã yếu ớt, lại còn bị hen suyễn, chỉ cần ngựa không nghe lời là sẽ xảy ra chuyện ngay.Giản Úc: " ......Vâng."Ngoài việc ngoan ngoãn đồng ý, cậu dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.Chỉ là, cũng phải thừa nhận rằng Lục Chấp quả thật nghĩ rất chu đáo, ngay đến chính cậu cũng suýt nữa quên mất điểm này.Tần Diễn và Lâm Bác Vũ thấy cảnh ấy, đứng bên làm mấy trò nháy mắt ra hiệu với Lục Chấp.Đáng tiếc, Lục Chấp chỉ liếc họ một cái, rồi điềm nhiên nhìn sang chỗ khác: "Đi thôi, làm quen đường trước đã."Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy lên con ngựa bên cạnh, động tác dứt khoát gọn gàng.Chờ hắn ngồi vững trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lẽo hạ xuống, nhìn những người còn đang đứng phía dưới.Khí thế của hắn mạnh mẽ đến mức khiến người ta có cảm giác như anh sắp ra lệnh ngay giây tiếp theo.Trước giờ Giản Úc chưa từng cưỡi ngựa, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cậu từ từ trèo lên lưng ngựa.Trong quá trình đó, cậu mới nhận ra cưỡi ngựa không phải chuyện đơn giản chút nào.May mà Lục Chấp đã nhờ người chuẩn bị cho cậu một con ngựa nhỏ, nếu không thì đến cả việc leo lên lưng ngựa thôi cậu cũng chẳng làm nổi, như thế chẳng phải mất mặt lắm sao?Chờ cậu yên vị rồi, nhân viên dắt ngựa lên tiếng nhắc nhở: "Tiên sinh, trước tiên tôi sẽ dắt ngựa đi vài vòng để ngài làm quen, sau đó ngài có thể thử tự điều khiển."Giản Úc lễ phép gật đầu: "Vâng, phiền anh rồi."Nói xong, cậu quay sang nói với nhóm Lục Chấp: "Lục tiên sinh, mọi người cưỡi ngựa đi, không cần phải để ý đến tôi đâu."Mấy người kia đều đã quen cưỡi ngựa, khác hẳn với một tay mơ như cậu.Lục Chấp khẽ gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi ngay, mà đứng đó nhìn nhân viên dắt ngựa của Giản Úc đi được mấy bước.Tuy nhìn bề ngoài có vẻ mảnh mai yếu ớt, nhưng khả năng giữ thăng bằng của Giản Úc lại khá tốt, ngồi trên lưng ngựa chỉ có chút căng thẳng lúc đầu, sau đó đã dần thả lỏng.Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phao trắng, nụ cười rạng rỡ, dưới ánh nắng trông càng thêm rực rỡ chói mắt.Lục Chấp xác định không có vấn đề gì, lúc này mới cưỡi ngựa đi về phía trước.Phía trước.Tần Diễn vừa lên ngựa đã phóng như bay, giờ thì mất hút bóng dáng.Lâm Bác Vũ thì thong thả cưỡi, rõ ràng đang chờ Lục Chấp đuổi kịp.Lục Chấp vừa ghìm cương ngựa đến bên cạnh, thấy vẻ mặt thần bí khó đoán của anh ta, liền lạnh nhạt nói: "Có gì thì nói."Lâm Bác Vũ ra vẻ như vừa bắt được điểm yếu của hắn, nhướn mày: "Cậu chắc là mình không thích Giản Úc chứ?"Lục Chấp lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Tôi nhớ cậu đã từng hỏi rồi."Lần trước ở bệnh viện, Lâm Bác Vũ đã hỏi một lần, khi đó Lục Chấp đã bày tỏ rõ lập trường của mình.Lâm Bác Vũ vội nói: "Rồi rồi rồi, cứ cho là cậu kết hôn với Giản Úc vì lợi ích gì đó đi, nhưng ít nhất cậu cũng có gì đó đặc biệt với cậu ấy chứ. Nói gì thì nói, mấy chuyện cậu làm hôm nay, nhìn kiểu gì cũng không giống phong cách của cậu chút nào."Lục Chấp thật sự lười nói nhảm với đối phương.Lâm Bác Vũ lại thay đổi cách khác: "Vậy cậu nghĩ thử xem, nếu người kết hôn theo hợp đồng với cậu không phải là Giản Úc, mà là một người bất kỳ nào đó, cậu cũng sẽ chăm sóc người ta kỹ như vậy sao?"Lục Chấp lạnh nhạt đáp: "Cậu nghĩ nhiều quá. Tôi và Giản Úc kết hôn theo thỏa thuận, trong khoảng thời gian này, tôi có thể cung cấp một số sự chăm sóc cơ bản, thế thôi."Lâm Bác Vũ còn định nói nữa thì bị hắn cắt lời: "Lâm Bác Vũ, cậu là bác sĩ nội khoa, không phải bác sĩ tâm lý."Lâm Bác Vũ: "......"Được rồi, đúng là không chịu thừa nhận.Cái thái độ bình thường nói chuyện với Giản Úc có bao giờ lạnh nhạt được như thế đâu.