TruyenFull.Me

Edit Hp Cuoc Song Tuyet Dep Cua Muggle Draco

Tôi không nhớ rõ lần nhập học khi đó tôi đã đến Hẻm Xéo là ngày nào, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó tôi đã đi theo cha trong khi mẹ Narcissa nắm chặt lấy tay tôi không buông, chuyện gì làm thay tôi được đều kiên quyết không để tôi làm, thậm chí đến cả đũa phép cũng là mẹ Narcissa lấy hộ tôi.

À, phải rồi, tôi còn chạm mặt chúa cứu thế Potter lần đầu tiên tại tiệm Trang phục mọi dịp của phu nhân Malkin...

Hiện tay Nia đang nắm chặt tay tôi và kéo tôi đi.

Tôi rất ngạc nhiên khi Nia cũng có thể thấy được quán Cái Vạc Lủng, điều này có nghĩa là bà ấy cũng sở hữu chút ít pháp thuật ---- vô cùng mỏng manh, cùng lắm là bà ấy sẽ nhạy bén với bạo động pháp thuật hơn người bình thường một chút. Song bà không thể nào mở được cánh cửa bằng gạch nên đành phải nhờ một phù thủy ở trong quán bar. Đó là một người lớn tuổi rất thân thiện, lão cười với chúng tôi và còn xoa đầu tôi: "Học sinh mới của Hogwarts sao? Chào mừng đến với thế giới phù thủy, mấy đứa sẽ có một cuộc đời tuyệt vời."

Phải... Rất tuyệt vời... Tuyệt vời đến mức đối với một đám con nít mười mấy tuổi là muốn chửi người!

Chúng tôi đổi galleon bên trong Gringotts, sau đó bắt đầu lần lượt mua những món cần thiết. Phinney - vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội đến Hogwarts - bỗng dưng được cho phép đi đã làm nhỏ hưng phấn một cách dị thường. Nhỏ tung tăng chạy ra khỏi tiệm sách Flourish and Blotts với hai chồng sách rất dày và quơ chúng tới lui như cái chong chóng. Nhỏ vui vẻ ngó tới ngó lui, cũng may là sợi dây buộc sách rất chắc chứ không là chồng sách nó bung ra từ lâu rồi.

Tôi cụp mắt, thôi bỏ đi.. Đã sớm biết không thể trông mong Phinney đừng có làm ra chuyện mất mặt gì rồi. Có điều, các phù thủy trên đường không có ai bày ra biểu cảm khinh thường, còn mỉm cười nhìn nhỏ với vẻ rất khoan dung: "Thật là một đứa bé nhiệt huyết!"

Tuyệt thật... Đứa bé... Khóe miệng của tôi tiếp tục giật giật.

Cuối cùng, sợi dây buộc sách không thể chịu đựng được nữa và đứt thành cọng khiến những cuốn sách rơi xuống đất. Sau đó, nó đuổi theo Phinney nửa con phố như một cái roi, tiếp tục gây ra tiếng cười suốt dọc đường. May mắn thay, tiếng cười đó không hề có ác ý.

Cửa hàng Trang phục mọi dịp của phu nhân Malkin thật ra nằm ở kế bên, nhưng bởi vì Phinney chạy nhanh quá nên chúng tôi phải đuổi theo nhỏ. Khi đi qua cửa tiệm, tôi có nhìn thử vào bên trong, không biết còn có thể được gặp lại thằng nhóc chúa cứu thế không. Tôi không dám chắc thằng đó lần trước đến đúng vào ngày hôm nay, chuyện đã quá xa xưa rồi, tôi cũng quên mất. Nhưng khi tôi xem thử cửa tiệm thì trong tiệm không có một bóng người.

Sau khi trả tiền cọc cho chúng tôi, Nia liền ôm đống sách trở lại tiệm sách Flourish and Blotts để nhờ chủ tiệm cột lại lần nữa. Song khi vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm thì có một giọng gọi bà lại: "Thật không thể tin được... Nia Meadows? Là cô ư?"

Nia quay đầu lại với vẻ mặt khiếp sợ tương tự: "Anh Moody? Không ngờ lại gặp anh ở đây!" Bà vội vàng quay vào trong tiệm và dặn bọn tôi một câu:" "Phinney, Draco, ở trong tiệm chờ mẹ, đừng đi lung tung, mẹ đi một lát là về ngay!"

Phinney dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi, tôi lắc đầu trả lời không biết.

Nếu chị của Nia là Dorcas, thế thì bà có quen biết Dumbledore, Moody hay các thành viên khác của Hội Phượng Hoàng cũng không phải điều gì lạ. Tất nhiên là tôi không ưa cái gương mặt này cho lắm... Tuy biết cái người cả gan dùng bùa biến hình với tôi vào năm 4 là Barty Crouch con nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc tôi ghét chủ nhân thật sự của cái gương mặt kia.

À, thật trớ trêu làm sao? Cậu chủ nhỏ Malfoy vốn xuất thân từ gia đình Tử Thần Thực Tử điển hình bây giờ lại mang thân phận hậu duệ của một cựu thành viên Hội Phượng Hoàng đã mất...

Không biết bạn bè hồi trước của mình mà biết được chuyện này sẽ có cảm nghĩ thế nào.

Trong lúc chúng tôi chờ trong tiệm may để lấy áo chùng, tôi vẫn không nhìn thấy Potter. Xem ra tôi đã bỏ lỡ rồi. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng bỏ lỡ cha và mẹ Narcissa, điều này làm tôi không khỏi thất vọng. Nếu bây giờ bỏ lỡ, thế thì chỉ còn một chút cơ hội mỏng manh được nhìn mẹ Narcissa từ xa ở Sân Ga 9 ¾.

Nhưng tôi đã gặp được một người không ngờ: Pansy.

Cô ấy vừa bước vào là thấy được tôi, thế là liền vô cùng nhiệt tình vẫy tay và gọi tôi: "Nè, Draco, cậu tới sớm thật đó! Phu nhân Malfoy không có ở cạnh cậu à?"

"..." Tôi suýt nữa là buộc miệng gọi tên cô ấy, cũng may là dừng kịp thời. Tôi bày ra vẻ mặt bối rối, cúi chào theo kiểu quý cô và trả lời không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Xin chào, bạn tiểu thư này, tôi rất vinh dự khi bạn biết tên tôi, nhưng... tôi có thể được biết tên bạn không?"

Thật ra việc nhận nhầm tôi không cao lắm, dù sao tôi luôn để tóc dài còn mặc chân váy dài tới mắc cá chân. Sau khi tôi cao hơn, Nia đã thay tất cả váy công chúa loli của tôi thành váy dài thướt tha, nhưng hôm nay tóc tôi được chải ngược ra sau thành buộc đuôi ngựa, nên nếu nhìn từ đằng trước trông vẫn hơi giống kiểu tóc của tôi hồi đó.

Sau khi tôi dứt lời, Pansy cũng phát hiện mình nhận nhầm người, cô nở nụ cười hơi thẹn thùng, trông cô không ghét tôi của hiện tại. Khi cô định mở miệng giải thích thì Phinney đúng lúc này ôm lấy vai tôi từ đằng sau, đôi mắt đen sinh động không thèm giấu giếm mà đánh giá Pansy: "Draco, bạn ấy biết em à? Là bạn của em sao?"

Tôi vội vàng nhéo tay nhỏ để ngăn cản nhỏ: Pansy cũng là một đại tiểu thư quý tộc, ánh mắt và cách nói chuyện như vậy là cực kỳ vô lễ thậm chí có thể nói là xúc phạm. Quả nhiên, Pansy lập tức cao ngạo ngước cằm lên và liếc nhỏ, quét qua chiếc áo phông và quần nỉ theo phong cách Muggle đặc trưng của nhỏ, đặc biệt dừng lại ở vết sẹo trên cánh tay trái của nhỏ vài giây, lộ ra vẻ mặt khó chịu và chán ghét: "Máu Bùn thực sự không biết lễ phép là gì!"

Tôi giống như bị liên lụy?

Tôi cười khổ không thành tiếng trong bụng: Đúng là gieo gió gặp bão... Những lời này là năm đó tôi dạy cô ấy mà nhỉ?

Phinney buông tôi ra, khoanh tay và từ từ bước về phía cô, nhìn xuống cô bằng lợi thế chiều cao của mình: "Tôi không hiểu bạn muốn nói gì khi nói từ Máu Bùn, nhưng tôi vẫn hiểu phép lịch sự là gì. Vì vậy, tôi biết rằng kẻ thô lỗ thực sự là bạn!"

"Mày... Mày định làm cái gì!" Pansy bị thái độ hung dữ của nhỏ dọa sợ lùi lại một bước, "Đồ Máu Bùn bẩn thỉu! Đừng có lại gần tao! Cách xa tao một chút!"

Nhìn hai người đối đầu nhau trong im lặng... Haiz! Một người hiện là chị của tôi, một người là bạn gái cũ của tôi, cái này khiến tôi khó xử lắm...

May mắn thay, bóng dáng bận rộn của bà Malkin vụt qua, và bước chân của bà hướng ra bên ngoài.

"Phinney, quần áo đã sẵn sàng rồi!" Tôi vô cùng biết ơn sự xuất hiện của bà ấy. Tôi ngăn Phinney chuẩn bị nói ra lời tiếp theo và nhẹ nhàng kéo tay nhỏ. Phu nhân Malkin không nhận ra bầu không khí căng thẳng: "Các con có muốn thử không?"

"Vâng, thưa phu nhân, cảm ơn bà!" Tôi nói lời cảm ơn với bà và nhận lấy áo chùng, tiếp tục giữ chặt tay áo của Phinney, "Phinney, áo chùng này một mình em mặc không được, qua đây giúp em mặc với!"

Phinney với bộ não chỉ có một cọng gân đương nhiên sẽ không nghi ngờ tôi có mục đích khác, nhỏ trực tiếp đồng ý đi theo sau tôi. Khi chui vào phòng thay đồ, tôi quay lại nhìn Pansy: Nếu đoán không nhầm thì tôi cũng sẽ bị ghét chung.

Quả nhiên, ánh mắt cô ấy chạm vào của tôi rồi hừ một tiếng và rời đi.

Tôi cười nhẹ trong lòng, quả nhiên vẫn như trước.

Pansy là cô gái ngây thơ và thẳng thắn, sự chân thành của Slytherin được thể hiện rõ ở cô ấy nhất: Nếu cô ấy thích bạn, cô ấy sẽ đối xử tốt với bạn đến từng chi tiết, cũng không để ý mà dùng đủ loại lời khen khoa trương khiến bạn nổi da gà trong khi bản thân cô ấy lại không thấy buồn nôn để ca ngợi bạn; nhưng nếu cô ấy ghét bạn thì cũng sẽ ghét ra mặt hứ không thèm giấu giếm, cũng có thể dùng mọi cách để biểu hiện sự chán ghét của mình. Cho nên, làm bạn với cô ấy rất vui, nhưng làm kẻ thù thì...

Ờm, tuy tôi không muốn thử lằm nhưng hiện tại thì chuyện đã xong rồi.

Nhưng mà, đây chính là thanh xuân... Thanh xuân của Pansy, thanh xuân của năm nhất...

Thời gian hồi ở Hogwarts tuyệt đối không thiếu sức sống của thanh xuân. Nhìn lại thì thật ngây trơ và trẻ con... Chỉ vì chuyện nhỏ như hạt mè mà có thể khiến hai nhà rơi vào hỗn chiến, sau đó từng người một sẽ khiến cho nhà mình bị trừ cả đống điểm rồi bị ném vào Bệnh Thất nghe lời chửi của phu nhân Pomfrey. Nhưng khi vừa khỏi bệnh chưa được mấy hôm thì lại ngựa đi đường cũ, "Chán ghê, chúng ta đi giật đuôi sư tử đi!" rồi bắt đầu háo hức chuẩn bị trò mới. Thật ra cơ hội gì đó không quan trọng, mọi người đều phản ứng theo bản năng: Slytherin và Gryffindor là đối thủ, Malfoy và Potter là kẻ thù không đội trời chung, nếu có một ngày chung sống bình yên thì là tôi có vấn đề hoặc thằng kia có vấn đề. Thật ra chúng tôi vốn dĩ không có xung đột lớn lắm, chỉ đơn giản là dưới sự nhiệt huyết và kích thích từ hai nhà mà miễn thấy mặt của chúa cứu thế là tôi sẽ nổi hứng trêu chọc dù đối phương hoàn toàn không động chạm gì tới tôi.

Chỉ là quán tính thuần túy thôi. Ờ...thấy chưa, tôi khá giỏi về vật lý của dân Muggle, phải không?

Sau khi thay đồng phục đi học, tôi nhìn chính mình trong gương. Bộ áo chùng trung tính của trường khiến người ta khó có thể nhận ra đặc điểm riêng biệt của từng giới tính. Với khuôn mặt cũng như vóc dáng giống hệt trước đây, tôi cảm thấy như mình đã trở lại những ngày tháng vô tư (hay ngây thơ?) của cậu chủ Malfoy khi tôi còn nhỏ. Đáng tiếc là đôi mắt xanh xám đã không còn  sự trong sáng, thuần khiết và bá đạo như trước nữa, thay vào đó, nó ẩn chứa quá nhiều sự phức tạp và thăng trầm không cần thiết.

Tôi nhẹ nhàng thở dài, xoay người định thay áo chùng ra, lại bất ngờ va phải đôi mắt đang nhìn trộm tôi của Pansy. Mặt của cô nàng đỏ lên, nhưng không làm ra hành vi quay đầu hay lảng tránh, mà chỉ đơn giản là ngước cằm lên với vẻ cao ngạo, thoải mái đứng trên chiếc ghế nhỏ rồi nhìn xuống tôi: "Mày may mắn khi giống hệt một người bạn của tao, có điều, người cao quý như cậu ấy nhất định sẽ không vui khi nghe được tin này, bởi đây là sự sỉ nhục với dòng máu trong của cậu ấy."

Nói quá đúng! Pansy, tôi biết ngay là cậu hiểu tôi nhất mà!

Cô ấy không khỏi hoang mang khi tôi bày ra biểu cảm vui vẻ, đáng yêu quá đi à, làm tôi không nhịn được mà muốn chọc ghẹo cô ấy. Thế là tôi chào cô ấy theo kiểu vén váy chuẩn quý cô, sau đó mỉm cười với cô một cách rất thanh lịch và nhẹ nhàng: "Vâng, thưa tiểu thư, tôi cũng rất xin lỗi về điều này. Rốt cuộc, không ai muốn chân dung của mình bị xâm phạm cả, bạn thấy đúng không?"

Không cần nhìn thì tôi cũng biết cô ấy hiện giờ bị tôi chọc tức đến đỏ cả mặt, khi tôi quay lại phòng thay đồ, tôi nghe được tiếng la tức tối của cô ấy: "Đồ Máu Bùn ngạo mạn!"

Bé Pansy ơi, mới nhiêu đó mà giận rồi, cưng còn chưa đủ trình đâu... Nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô, tôi vẫn không nhịn được mà bật cười. Thật hoài niệm! Từ nhỏ tôi đã thích chọc cô ấy rồi, bởi vì mặc kệ cô ấy phản ứng thế nào cũng sẽ vô cùng thú vị.

Hồi ở Hogwarts, ai cũng nghĩ chúng tôi rồi sẽ bên nhau, đến cả chúng tôi cũng tin tưởng vào điều này. Cô ấy thích đứng sau lưng tôi và nhìn tôi nói móc đám Gryffindor, tôi cũng hài lòng với cặp đùi mềm mại của cô ấy. Không được cười! Không một cậu bé tuổi mới lớn nào có thể thờ ơ trước điều đó, nhất là khi chủ nhân của cặp đùi ấy lại là một cô gái cao quý và xinh đẹp đến vậy.

Thứ gì đã chia cắt chúng tôi?

Phải rồi... Là cuộc chiến đó.

Cuộc chiến tranh trực tiếp khiến tôi mất đi bạn học và gián tiếp khiến tôi mất đi cha và mẹ...

Sau chiến tranh, Pansy đã từng đến trang viên Malfoy gần như bị hủy hoại thành phế tích mà nhẹ nhàng nói với tôi rằng "Chúng ta kết hôn đi", còn tôi trả lời thế nào? "Pansy, cậu mang lại cho tớ quá nhiều kỷ niệm."  Và tôi không muốn đối mặt với một khuôn mặt luôn nhắc nhở tôi về những gì đã xảy ra trong nhiều năm qua, ngay cả khi cô ấy là người tuyệt vời nhất.

Cô gật đầu, cười nhẹ và bảo rằng "Được rồi", xoay người rời đi, nhưng khi đi được vài bước vì đột ngột đi thẳng trở lại và cho tôi một cái tát thật mạnh.

Rất đau... Đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn kia.

Về sau tôi không còn gặp cô ấy nữa.

Người con gái tựa như pha lê trong suốt Astoria đã trở thành vợ tôi, và em ấy đã thành công giúp tôi thoát khỏi quá khứ.

Dừng lại hồi ức trôi xa, tôi cất áo chùng đi, Phinney thử áo chùng xong thì nhét nó vào túi một cách tùy tiện. Tôi nhìn nó một cách bất lực, đấu tranh một lúc xem có nên giúp nhỏ gấp nó lại hay không, nhưng cuối cùng tôi vẫn giúp nhỏ gấp nó lại và cất đi.

Phinney, hãy lấy làm vinh hạnh đi! Không có mấy khi cậu chủ Malfoy giúp người khác gấp quần áo đâu...

Phinney kẹp hết bốn túi đựng quần áo dưới nách và kéo tôi ra bằng tay còn lại. Tôi thấy Nia đi đến quán Cái Vạc Lủng nên tôi đi theo Phinney ra ngoài. Pansy vẫn nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cố kìm lại nụ cười và ý định chào phu nhân Parkinson vừa mới đến nơi, rồi bước ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me