Edit Jungri Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut
Chương 211: Nỗi lòng của Jungkook
Khách sạn "LLD".Từ nhà họ Jeon trở về, Robert nóng nảy đi qua đi lại ở trong phòng Yeri, còn Yeri vẫn bình tĩnh thản nhiên ngồi ở mép giường.Robert bỗng dừng lại, nhẹ lời trách, "Không phải anh đã nói là em phải phối hợp với anh sao? Em ở trước mặt Jungkook nói như thế, Jungkook sẽ hiểu lầm là chúng ta thật sự muốn kết hôn đấy! !"Yeri lạnh nhạt trả lời, "Anh ta có hiểu lầm hay không bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa."Robert nghiêm nghị nói, "Nhưng anh quan tâm! Anh bịa chuyện trước mặt Jungkook mục đích là chỉ để em rời khỏi Los Angeles, chứ không phải là muốn tranh giành em với Jungkook!"Yeri ngước mắt nhìn khuôn mặt đang nóng nảy của Robert, "Trước tiên là nói tới giữa em và Jungkook đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù chúng ta thật sự có như thế đi chăng nữa cũng không dính gì đến chữ "tranh giành", Còn nữa, anh thật sự cho rằng chỉ cần anh nói rằng anh và em đang ở bên nhau thì Jungkook sẽ để cho em và anh rời khỏi Los Angeles sao?"Robert nói như chuyện tất nhiên, "Với tình bạn mười năm của bọn anh cậu ấy nhất định sẽ đồng ý!"Yeri châm chọc cười ra tiếng, "Anh ta sẽ đồng ý? Robert à, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn còn cảm thấy anh hiểu được anh ta?"Robert nghiêm túc nói, "Mặc dù những hành động hiện tại của cậu ấy không thể khiến anh gật đầu đồng tình được, nhưng anh tin rằng cậu ấy không phải là kẻ vô tình vô nghĩa."Yeri bình tĩnh nói, "Em thừa nhận, anh ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng anh ta vẫn là một kẻ cực kỳ lý trí." Nói tới đây, Yeri dừng một chút, "Em với anh ta dây dưa quấn quýt nhiều năm như thế, anh ta nói buông tay là buông tay, không có một chút nào dây dưa vương vấn, cũng không có chút luyến tiếc nào, dĩ nhiên, đấy là quyền lợi của anh ta sau khi ly hôn, em cũng không có quyền gì mà đi trách cứ anh ta, nhưng mà hai người đã từng yêu nhau cuối cùng lại trở thành người xa lạ, cho dù sau này không thể tiếp tục làm bạn, cũng không cần thiết đi tổn thương đối phương. . . . . . Em nhớ lúc em và anh ta vẫn còn ở bên nhau, anh ta đã từng rất mong đợi em và anh ta có thêm một đứa con nữa, hiện tại cho dù đã chia tay nhau nhưng đứa trẻ vẫn còn là một sinh mệnh nhỏ bé. Mà anh ta lại vì Rose dứt khoát quyết định vứt bỏ đứa con của em và anh ấy. . . . . . Em đã từng nghĩ rằng anh ta sẽ không tàn nhẫn đến thế được, cũng từng giống như anh cho rằng hiểu được anh ta, nhưng sự thật hết lần này tới lần khác đã chứng minh, lúc giá trị lợi dụng của em đối với anh ta đã hết hoặc là lúc em với anh ta đã là chuyện vớ vẩn, em vẫn tự cho là mình hiểu rõ anh ta còn sinh ra lòng tin với anh ta, cuối cùng chỉ có thể đổi lại là sự chịu đựng tổn thương ngày một lớn hơn nữa. . . . . ."Robert không tìm ra được bất kỳ lý do nào để cãi lại Yeri, bởi vì lúc này tình huống đúng như những gì Yeri đã nói, Jungkook đã coi Yeri như người hoàn toàn không có liên quan.Thật ra thì Jungkook cũng chưa từng thay đổi, anh ta dối đãi với bất kỳ ai cũng lạnh lùng lãnh đạm, giống như anh ta đã từng có thể quyết tuyệt như thế với Rose, chỉ là hôm nay vai diễn đã thay đổi, Yeri trở thành kẻ mà Jungkook thờ ơ, Jungkook đối xử với Yeri cũng trở nên quyết tuyệt.Robert khe khẽ thở dài, "Anh hiểu ý của em, Jungkook vì Rose sẽ quyết định 'nhổ cỏ tận gốc'!"Yeri gật đầu, "Vâng."Robert cũng vào lúc này nhớ lại sự thật là Jungkook đã từng vì Yeri mà cưỡng ép Rose phá thai. . . . . .Sợ rằng, theo tình huống bây giờ, vị trí hôm nay của Yeri chính là vị trí lúc đó của Rose, cho nên Jungkook bảo vệ Rose giống như lúc ấy bảo vệ Yeri, không thương lượng không cho đường sống.Robert thấy có lỗi nói, "Yeri, là anh nghĩ không chu toàn, còn tưởng rằng dẫn em đi tìm cậu ấy là có thể thuyết phục được cậu ấy. . . . . ."Yeri lập tức lắc đầu, "Trên thực tế, lúc đi theo anh em cũng nghĩ là em đã sai, có lẽ anh ta cũng không tàn nhẫn như em đã nghĩ, vậy mà, sự thật lại một lần nữa chứng minh anh ta là kẻ cuồng vọng tự phụ như thế. . . . . ."Robert hỏi, "Em vì quá giận cho nên mới cố ý nói trước mặt cậu ta là chúng ta sẽ đăng ký kết hôn ở LosAngeles?"Yeri nhàn nhạt nói, "Thay vì nói em quá mức tức giận, không bằng nói đó là quyết định trong khoảnh khắc sau khi tự hỏi lý trí. . . . . . Chỉ cần chúng ta đăng ký kết hôn, đứa bé sẽ là con của em và anh, Jungkook anh ta căn bản không có cách nào ép em làm theo thỏa thuận."Robert giật mình, "Chúng ta kết hôn?"Yeri lập tức giải thích, "Anh yên tâm, không phải kết hôn thật, chúng ta có thể nghĩ một biện pháp khiến Jungkook nghĩ chúng ta đã thật sự kết hôn, sau đó em sẽ đưa Jennie theo anh trở về Hàn, để mọi người đều nghĩ rằng em đã đến sống ở Hàn, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tay ở Hàn . . . . ."Robert nhíu mày thật chặt.Cho là Robert đang do dự, Yeri áy náy nói, "Thật xin lỗi, quyết định chuyện này em đã không hỏi qua ý kiến của anh, chẳng qua khi đó em căn bản là không nghĩ ra được cách nào khác. . . . . . Nếu như anh cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng đến danh dự của anh, vậy để em nghĩ cách khác!"Robert vẫn rầu rĩ mà vuốt vuốt trán, thở dài nói, "Yeri, anh không có ý này, dẫn em đến Hàn đối với anh mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, anh cũng chẳng thèm để ý đến cái gọi là danh dự kia đâu. . . . . Anh đau lòng là bởi vì em vì tránh né Jungkook mà phải đi Hàn với anh, em mang thai, lại phải chịu cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, anh rất lo lắng cho sức khỏe của em. . . . . . Còn nữa, anh vẫn không mong muốn nhìn thấy em và Jungkook lâm vào tình cảnh mỗi người một nơi như thế này."Yeri thở nhẹ ra một hơi, cười nhạt nói, "Em vẫn cứ nghĩ, những năm qua nếu không phải em vẫn cố chấp kiên trì thứ không nên kiên trì, em với anh ta có lẽ đã không có nhiều tình cảm đến mức này, nếu như mà em có thể nhìn rõ mọi thứ sớm hơn một chút, có lẽ mấy năm trước em và anh ta cũng đã trở thành người xa lạ, cũng sẽ không có cục diện bi thương lúng túng như ngày hôm nay."Thấy con ngươi trong suốt của Yeri hiện lên những nét đau thương, Robert vội vàng an ủi nói, "Yeri, nguyên nhân không phải là tại em . . . . . ."Yeri nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có chuyện gì, tất cả đều đã qua rồi. . . . . . Nếu như hôm nay chúng ta có thể giải quyết được chuyện 'kết hôn', vậy chiều tối chút chúng ta có thể về thành phố Y rồi."Robert gật đầu, "Anh đã có cách rồi, chuyện này cứ để anh làm . . . . . . À,Yeri, chuyện khiến anh ngạc nhiên đó là em đã không muốn bỏ đứa bé này tại sao còn phải ký cái thỏa thuận kia? Jungkook cậu ta cũng không thể ép em."Yeri chán nản cụp mắt xuống, "Robert, em không muốn nhắc lại chuyện này nữa."Cảm thấy sự đau đớn lan tràn ra trong mắt Yeri, Robert không tiếp tục hỏi nữa, chỉ dịu giọng nói, "Được, không muốn nói thì đừng nói. . . . . . Bây giờ anh phải đi xử lý chuyện 'đăng ký kết hôn', em cũng mệt rồi đi ngủ đi."Yeri cảm kích nói, "Robert, cám ơn anh. . . . . ."Robert nhếch môi cười cười, "Em không cần phải cám ơn anh, tất cả mọi chuyện là do anh gây ra, anh nên cảm thấy may mắn bởi vì em không trách anh mới đúng."Yeri mỉm cười đáp lại.Sau khi Robert đi khỏi, Yeri mệt mỏi nằm xuống giường.Tay nhè nhẹ xoa bụng, cô sững người nhìn trần nhà.Thật ra thì, vấn đề Robert vừa mới hỏi cô cô có thể trả lời rất dễ dàng, nhưng cô không muốn nói với Robert, bởi vì nói ra chuyện này chỉ càng làm cô thấy mình sao mà ngây thơ ngu ngốc đến thế. . . . . .Lúc Jungkook nói với cô không cần đứa bé này, cô rất khó chịu, nhưng Jungkook nói với cô những lời "từ tim phổi" kia lại khiến cô cảm thấy vì cô mang thai nên đã phá hoại tình cảm của anh và Rose, cho nên, cho dù thân thể không cho phép, cô vẫn ký thỏa thuận với anh còn đồng ý bỏ đi đứa bé này. . . . . .Cô thật là rất ngu, cho dù anh và cô đã ly hôn, nhưng anh lại dùng mọi thủ đoạn đem cô quẳng ra bên ngoài thế giới của anh, thế mà cô lại còn muốn anh được hạnh phúc. . . . . . Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ kẻ không biết quý trọng tất cả chính là cô.Nhưng mà cho đến lúc cô ký xong thỏa thuận mới biết, thì ra anh và Rose là đã sớm phản bội cô. . . . . .Cô đột nhiên cảm thấy sao thật mỉa mai, cô vẫn khờ dại từ tận đáy lòng chúc phúc cho họ, ngược lại họ đang đem cô ra làm trò đùa. . . . . .Chuyện như vậy muốn cô kể trước mặt Robert làm sao mà cô chịu nổi?----"Jeon thị".Jungkook cùng với vài người quản lý cấp cao đang mở một cuộc họp đơn giản."Tổng giám đốc, hạng mục Vịnh phía Tây chúng ta luôn chịu hao tổn, ông nhất quyết muốn tiếp tục?""Đúng vậy, tổng giám đốc, đầu tư hạng mục Vịnh phía Tây của tập đoàn Y người phụ trách là Arsène, bây giờ Arsène không hiểu vì lý do gì mà vào tù, cho dù chúng ta tiếp tục làm tiếp hạng mục này, chúng ta cũng không thể bắt tập đoàn Y trả chi phí cho chúng ta được, huống chi tập đoàn 'Y' hiện tại ngay cả người phụ trách còn không có, cả tiền để tiếp tục đầu tư hạng mục này cũng còn là một vấn đề. . . . . ."Jungkook phất tay cắt đứt lời nói của cấp dưới, lạnh nhạt nói, "Cái mọi người cần làm chỉ là toàn tâm toàn ý thiết kế kiến trúc mà thôi, những yếu tố khác không cần để ý."Có người lo lắng, "Nhưng tổng giám đốc, tập đoàn 'Y' còn không chi trả cho chúng ta chi phí của đợt thiết kế thứ hai, chúng ta căn bản không cách nào tiếp tục hạng mục kiến trúc này."Sau bàn làm việc, Jungkook đan hai tay vào nhau chống trên mặt bàn, dùng giọng lạnh nhạt nói, "Vậy thì dùng vốn lưu động của công ty chúng ta."Jungkook vừa dứt lời đã khiến toàn bộ những vị quản lý cao cấp ngẩn người.Những vị quản lý cao cấp này đi theo Jungkook đã nhiều năm, cũng hiểu rõ mỗi khi Jungkook quyết định một vấn đề đều có đạo lý riêng của mình, bọn họ vẫn không hỏi tới, nhưng vào giờ phút này quyết định của Jungkook khiến bọn họ không thể ngờ tới.Một vị quản lý đã có thâm niên sau lúc sững sờ nghi ngờ hỏi, "Vậy, tổng giám đốc, vì hạng mục này mà sử dụng vốn lưu động của chúng ta? Cái này hình như . . . . ."Lập tức có các quản lý khác phụ họa, "Đúng vậy, tập đoàn 'Y' cuối cùng có thể chi trả chi phí thiết kế kiến trúc cho chúng ta hay không vẫn còn là một vấn đề, hôm nay chúng ta lại vì chi phí thiết kế kiến trúc cho hạng mục này mà sử dụng vốn lưu động của chúng ta? Cái này hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn!"Có quản lý đề nghị, "Tổng giám đốc, chúng ta có thể bỏ qua hạng mục này, nhiều lắm là cũng chỉ lỗ tiền lãi của từng quý thôi, đối với công ty của chúng ta cũng không ảnh hưởng nhiều. . . . . .""Tôi cũng đồng ý.""Đồng ý."Tất cả các quản lý đều rất lý trí khuyên Jungkook, nhưng làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Jungkook, "Cứ làm theo lời tôi nói, những thứ khác tự tôi có chừng mực.""Tổng giám đốc, nếu như đem tất cả vốn lưu động đặt lên hạng mục kiến trúc Vịnh này, như vậy một khi công ty xuất hiện vấn đề về tiền bạc, cái này sẽ là một mối uy hiếp cực lớn với công ty . . . . . .""Đúng vậy, tổng giám đốc. . . . . ."Lời Jungkook vẫn lạnh nhạt nói, "Hội nghị kết thúc, tất cả đi ra ngoài đi!"Tất cả các quản lý cũng biết Jungkook đã quyết định thì không có người nào có thể thay đổi, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng yên lặng thi hành mệnh lệnh của Jungkook.Sau khi cấp dưới rời đi, Jungkook đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, trầm tĩnh mà nhìn hình ảnh trời chiều, những ráng mây đỏ lóng lánh.Anh quên anh đã rất lâu rồi không ngắm hoàng hôn như thế này, cảm giác này cũng thật tốt đẹp.Hình dáng mặt trời đỏ lửa thật giống khuôn mặt thẹn thùng tươi cười, khiến anh không nhịn được nhớ đến quá khứ mỗi lần cô thẹn thùng nép vào lòng anh. . . . . .Cốc, cốc --Tiếng gõ cửa có quy luật lại mang theo tôn kính truyền đến, cắt đứt sự suy tư lúc này của Jungkook.Jungkook đã bình ổn cảm xúc ngày thường không còn cảm giác dao động nữa nói, "Vào đi."Người đến là chị Somin, chị đứng sau lưng Jungkook, hơi khom người, cung kính gọi, "Tổng giám đốc."Ánh mắt Jungkook vẫn nhìn chăm chú về phía trước, "Giờ này hẳn là chị đã tan việc!"Chị Somin ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Jungkook, từ tốn nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu."Jungkook nhăn mày, "Tại sao lại nói vậy?""Tôi đã biết chuyện cậu sai ai đi làm. . . . . . Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngay từ đầu tổng giám đốc lại vì cô ta mà. . . . . ." Chị Somin nói tới đây dường như vì quá đau lòng mà bị nghẹn giọng, chị điều chỉnh cảm xúc lại rồi tiếp tục nói, "Tôi không hiểu, vì sao lỗi của cô ấy lại để cậu gánh chịu? Cô ấy bị Suga bắt cóc uy hiếp, đó cũng là do cô ta không nghe lời khuyên can của cậu nên gieo gió gặt bão, cậu đã làm hết khả năng để cứu cô ấy, nhưng cô ấy lại cứ hết lần này đến lần khác không nghe lời cậu, chính vì thế mới để Suga có cơ hội để lợi dụng. . . . . . Nếu như không phải cô ấy tạo điều kiện để Suga lợi dụng, cậu cũng không cần đem cái văn kiện kia giao cho Suga, như thế thì hôm nay Suga căn bản cũng không có cơ hội để trở mình!"Jungkook không vui nhíu mày, "Những chuyện này không cần chị quan tâm."Chị Somin dùng tư cách của người thân nói, "Tổng giám đốc, tôi nhìn cậu lớn lên, biết mỗi một việc cậu làm cậu đều tính toán chu toàn, nhưng mà, vào giờ phút này tôi thật sự rất lo cho cậu. . . . . . Tôi không hiểu được, tại sao lúc ấy cậu không thể bỏ qua cô ấy mà quyết định cho chính xác? Cô ấy dễ dao động như vậy, lại còn không hiểu chuyện, cô ấy căn bản là không xứng với cậu, trong thế giới này cậu muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, Rose so với cô ta còn giỏi giang hơn gấp nhiều lần, tại sao cậu lại cứ cố tình chọn cô ta?"Tròng mắt đen thẳm của Jungkook co rút lại, giọng nói trầm xuống, "Tôi chỉ cho phép chị nói những lời này duy nhất một lần, lần sau tôi không hy vọng chị đem cô ấy ra so sánh với bất cứ người nào.Hốc mắt chị Somin ửng hồng, đau lòng nói, "Cậu vì cô ấy làm nhiều như thế, cô ấy có biết không?"Jungkook lạnh nhạt nói, "Cô ấy không cần biết."Chị Somin lắc đầu thật mạnh, "Tôi muốn đi gặp cô ta. . . . . ."Jungkook lạnh lùng nói, "Tôi không nghĩ là chị sẽ đi đâu!"Bước chân bị giọng nói lạnh lẽo của Jungkook ép cho đứng lại, nước mắt nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt chị Somin, chị Somin bi thương nói, "Jungkook, bây giờ tôi lấy thân phận là dì Somin mà nói với cậu. . . . . . Cậu có nghĩ tới hay không, nếu như cậu thua lần này, thứ mất đi lần này không chỉ là "Jeon thị", thậm chí sẽ còn phải vào tù, cậu vì cứu Yeri, mà mạo hiểm nhiều như thế, tất cả những thứ này có đáng giá không?"Đúng vậy, vì Yeri, cái mà Jungkook đang đánh cược quá lớn.Thái độ Jungkook vẫn như cũ thanh thản bình tĩnh, trầm giọng đáp, "Đáng giá!"Chị Somin không ngừng lắc đầu, cố gắng thuyết phục, "Jungkook, tôi hiểu rõ vẫn còn có thể cứu vãn, chỉ cần Yeri tình nguyện. . . . . ."Ai ngờ lời của chị Somin còn chưa hết đã bị Jungkook cắt đứt, "Tôi không cho phép! !"Chị Somin lo lắng gọi, "Jungkook. . . . . ."Jungkook xoay người, nghiêm nghị cất bước đi, lạnh lùng nói, "Đừng nói thêm cái gì nữa, nếu biết chuyện này thì hãy giấu ở đáy lòng cho tôi, tôi không mong vì chị nói nhiều mà phá vỡ kế hoạch của tôi."Chị Somin nhìn tới phía bóng lưng Jungkook nói, "Như thế, Jungkook, cậu nhất định sẽ tự giải quyết chuyện này, đúng không?"Jungkook dừng bước trước cửa phòng làm việc một giây, cuối cùng cũng không trả lời vấn đề của chị Somin.----Khách sạn "LLD".Robert đứng bên goài phòng Yeri gõ nhẹ lên cửa.Một người phục vụ đúng lúc đi ngang qua, tốt bụng nói, "Lúc chúng tôi phục vụ bữa trưa có đưa bữa trưa lên cho cô ấy nhưng lúc đó cô ấy đang nghỉ ngơi, sợ rằng bây giờ vẫn còn ngủ, thưa ông, ông xác định muốn gọi cô ấy sao?"Robert hỏi, "Cô ấy đã ngủ rất lâu rồi sao."Phục vụ gật đầu, "Đúng vậy."Robert lập tức nhíu mày. Cô ấy ngủ lâu thế ư? Không thể nào. . . . . . Mặc dù mang thai thích ngủ, nhưng ngủ từ sáng thẳng đến bốn năm giờ chiều đúng thật là kì quái!Robert hỏi phục vụ, "Anh có thể giúp tôi mở cửa phòng cô ấy ra được không?"Phục vụ lắc đầu, "Thật xin lỗi, khách sạn tôi không có quy định như thế."Robert cầm giấy tờ trong tay giơ lên trước mặt phục vụ, "Nhìn thấy căn cứ chính xác chưa? Tôi và cô ấy là vợ chồng, tôi muốn vào phòng vợ tôi là chuyện rất bình thường, bây giờ tôi đang sợ vợ tôi đã xả ra chuyện gì ở trong đó, nếu không mở cửa ra hộ tôi, nếu vợ tôi có chuyện gì, có phải các người chịu trách nhiệm hay không?"Phục vụ nhìn kỹ cái chứng nhận trong tay Robert, xác nhận không có gì khác lạ liền mở cửa phòng cho Robert.Robert vừa đi vào phòng đã nhìn thấy bộ dáng Yeri lúc này đang bình yên ngủ ở trên giường, Robert mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó bảo phục vụ đi ra ngoài.Thấy tay Yeri đặt ở bên ngoài chăn, Robert theo bản năng muốn đem tay Yeri bỏ vào trong chăn, nhưng ngay lúc đó Robert bị nhiệt độ nóng đến bỏng tay trên cơ thể Yeri làm cho phát hoảng.Robert vội vàng sờ lên trán Yeri, thế mới biết Yeri đang bị sốt."Yeri, Yeri. . . . . ."Robert lập tức ôm lấy Yeri, khẩn trương gọi.Yeri vẫn không tỉnh dậy, cả người dường như đang bị lửa thiêu.Robert ôm Yeri lao ra khỏi khách sạn, không kịp lấy xe của mình liền gọi một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện. . . . . .Trong bệnh viện, Robert đang tự trách mình mà đấm vào vách tường.Nhất định là tối hôm qua cô đứng bên ngoài cửa bệnh viện trên đường đi bị cảm lạnh, mà anh tối hôm qua lại để cô ngồi dựa vào anh ngủ trong xe cũng không biết đắp cái áo khoác lên cho cô. . . . . .Đáng chết, nếu như cô có chuyện gì, anh sẽ tự làm thịt mình! !Lúc robert đang tự trách mình, bác sĩ mang khẩu trang từ trong phòng bệnh đi ra.Bác sĩ nói, "Anh là chồng của cô ấy?"Đầu tiên Robert lắc đầu, sau đó lại gật đầu.Bác sĩ không vui nói, "Bệnh nhân mang thai nên chăm sóc thật kỹ, tại sao lại để cho cô nhiễm lạnh chứ? Sốt cao 39 độ, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. . . . . ."Sắc mặt Robert cũng trở nên xanh mét, "Vậy. . . . . .""Thật may là không có chuyện gì, đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì không có chuyện gì. . . . . . Nhưng nhớ về sau phải chăm sóc thật tốt cho bà xã của mình, đừng có trưởng thành như vậy rồi mà vẫn không biết gì."Bác sĩ là vì nhìn thấy khuôn mặt điển trai cộng với dáng vẻ Play Boy của Robert nên cho rằng anh là một người đàn ông không biết quan tâm chăm sóc cho vợ mình, vì thế vừa bắt đầu đã doạ nạt Robert một trận.Robert thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, cảm kích nói, "Cám ơn bác sĩ, sau này tôi sẽ chú ý hơn."Bác sĩ nói, "Anh có thể vào thăm cô ấy, nhưng đừng đánh thức cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi dưỡng sức."Robert gật đầu, "Được.". . . . . .Đi vào phòng bệnh, nhìn Yeri yên tĩnh nằm trên giường, Robert liền ngồi xuống bên cạnh.Lúc Yeri ngủ rất điềm tĩnh, hang lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt gập lại, dáng vẻ thật đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra ẩn sâu trong lòng cô lại có những kí ức đau khổ đến thế.Robert nhìn chằm chằm Yeri thật lâu, xúc động nói, "Yeri, nếu như em đồng ý, ở Hàn anh sẽ cho em cuộc sống thật hạnh phúc nhất."Cô gái ngốc này, có đôi lúc thật rất đơn thuần. . . . . .Joohyun nhận ra được, cả Rose cũng đều thấy được, thế nhưng cô lại chẳng hay biết gì. . . . . .Nhưng như vậy là tốt nhất. . . . . .Anh vốn cũng không muốn cho cô biết, mấy năm qua, anh đã sớm quen với việc đứng bên cạnh mà nhìn cô rồi. . . . . .Chương 212: Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
Lông mi dài khẽ rung lên, Yeri chậm rãi mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà và cảnh vật trắng toát thanh lịch của bệnh viện."Yeri, Yeri. . . . . ."Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Yeri, Yeri quay đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Robert, cô từ từ chống người ngồi dậy, hỏi khẽ, "Em sao vậy?"Robert đỡ thân thể mảnh mai của Yeri, để cho cô thoải mái dựa vào đầu giường xong mới trả lời, "Cả ngày hôm qua em bị sốt cao!"Yeri giật mình kinh ngạc, "Sao lại thế?"Robert kéo chăn lên đắp cho Yeri, tức giận nói, "Đúng ra là từ sáng sớm ngày hôm qua em đã cảm thấy khó chịu, nhưng em lại làm như không có việc gì mà đến nhà họ Jeon với anh. . . . . . May mắn là hôm qua anh không về quá muộn, nếu không có khi em bệnh mà chết ở khách sạn cũng không có ai hay biết! !"Yeri giải thích với vẻ vô tội, "Sáng sớm hôm qua em đâu có cảm thấy khó chịu gì đâu. . . . . ."Robert trợn mắt nhìn Yeri.Yeri lập tức thay đổi giọng, "Phải, sáng sớm lúc thức dậy có cảm thấy hơi mệt chút, em cứ nghĩ là vì mang thai nên mới. . . . . ."Robert nghiêm túc nhìn Yeri, nghiêm mặt nói, "Sức khỏe của em luôn rất yếu, hiện tại mang thai lại càng phải chú ý để không đau ốm gì, lần này may mắn là anh còn kịp đưa em đến bệnh viện, nếu như lần sau không có ai ở bên cạnh thì làm thế nào ?"Yeri giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Sao anh lúc nào cũng dài dòng như thế?"Robert hạ giọng nói, "Anh chỉ mong em có thể tự chăm sóc tốt cho mình."Yeri gật nhẹ, "Em biết rồi."Robert nghiêm túc nói, "Anh muốn em phải hứa!"Yeri ngoan ngoãn đáp lại, "Em xin hứa!" "Nghe vậy Robert mới hài lòng, dịu giọng nói, "Có đói không, anh đi mua đồ ăn sáng cho em."Yeri lắc đầu, "Em không muốn ăn."Robert lập tức cau mày, "Vừa nãy mới bảo đảm là sẽ chăm sóc tốt cho mình, lúc này lại không để vào trong đầu rồi đúng không?"Yeri nhạt nhẽo nói, "Chắc là vừa mới ngủ dậy, nên chẳng muốn ăn gì."Robert tức giận, "Em đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ, cho dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng em chứ?"Yeri nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn chưa to lên của mình, đột nhiên vội vàng hỏi Robert, "Em sốt như thế không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?"Robert nói vô cùng hợp tình hợp lý, "Bị sốt cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé cả, nhưng nếu như em vẫn còn không muốn ăn gì, vậy thì sẽ thực sự ảnh hưởng đến nó đấy!"Biết được đứa bé không sao, Yeri mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời bị giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo của Robert chọc cười, "Được rồi, anh mua cái gì thì em ăn cái đó, em đợi anh ở đây!"Gương mặt nghiêm túc của Robert thoáng dịu xuống, "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại.""À, Robert. . . . . ."Lúc Robert xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì Yeri đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.Robert dừng bước, xoay người lại hỏi, "Sao vậy?"Yeri mở to mắt, hỏi, "Cái đó. . . . . . Chuyện ‘kết hôn’, anh làm xong chưa?"Robert gật đầu, "Anh đã cầm hộ chiếu của anh và em đến Las Vegas đăng ký kết hôn rồi!"Yeri ngẩn người ra, "Đăng ký kết hôn?"Robert trêu đùa nói, "Sắc mặt thay đổi như thế, sao hả, em sợ kết hôn thật với anh à?"Yeri trừng mắt nhìn Robert, nghiêm túc nói, "Việc như thế đừng đem ra nói đùa! Kết hôn là việc lớn của đời người, em không thể để anh vì giúp em mà khiến cho anh bị ghi là đã từng ly hôn! !"Robert nhẹ giọng cười, "Em yên tâm đi, anh muốn giúp em nhưng cũng chưa đến mức là xả thân cứu giúp!"Trên mặt Yeri lộ ra nghi ngờ, "Vậy lúc nãy anh vừa mới nói chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas là. . . . . ."Robert giải thích rõ ràng, "Anh đi tìm một người bạn của ba anh làm trong chính phủ nhờ ông ấy giúp. . . . . . Cho nên, tương lai bất luận ai cũng có thể tra ra được ghi chép về chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas, nhưng mà chính phủ của Las Vegas sẽ không thừa nhận quan hệ của chúng ta. . . . . .""Ý anh là gì?"Robert lời ít ý nhiều trả lời, "Có nghĩa là trong văn bản có ghi lại chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng thực tế nếu không phải ngoại trừ chính phủ của Las vegas và chúng ta, sẽ không có ai biết việc này."Yeri kinh ngạc trợn tròn mắt, "Có thật không?"Robert gật đầu, "Em đừng có khinh thường năng lực của ba anh, ông ấy ở Saudi hô mưa gọi gió đương nhiên bạn bè cũng có một số có khả năng chứ. . . . . ."Yeri vui sướng hỏi lại, "Vậy. . . . . . Việc này có thể giấu được Jungkook không?"Robert nói, "Nếu như Jungkook thật sự muốn điều tra, dĩ nhiên có thể tra được, nhưng cũng mất một khoảng thời gian, anh nghĩ đợi đến lúc cậu ta điều tra được thì em đã ở Hàn rồi. . . . . ."Yeri mong đợi gật đầu, "Dạ."--------Lúc Robert xuống dưới mua bữa sáng, Yeri bởi vì nhàm chán nên dựa vào thành giường nói chuyện với bé cưng trong bụng."Con à, thật xin lỗi. . . . . . Gần đây tâm trạng mẹ cứ luôn khi này khi khác không yên, cho nên chắc cũng khiến con khó chịu theo mẹ. . . . . . Mẹ đảm bảo về sau sẽ hết lòng mà chăm sóc cho con, con nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên đó. . . . . .""Bà Kairos!"Một tiếng gọi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và bé cưng.Yeri ngước mắt, nghi ngờ nhìn cô y tá đang thở hồng hộc trước mặt mình, "Hả, cô gọi tôi à?"Y tá gật đầu, "Bà có phải là bà Kairos không?"Yeri ngớ người.Cô y tá giật mình kinh ngạc, "Nhưng tối hôm qua người đàn ông đưa bà tới nói là chồng của bà, tên ông ấy là Robert Kairos, bà không biết ông ta?"Robert?Lúc này Yeri mới có phản ứng, vội vàng nói, "À, đúng rồi, chồng tôi đúng là Robert Kairos, ngại quá, mới nãy tôi không nghe rõ." Trời mới biết, bây giờ cô cũng mới biết tên đầy đủ của Robert là Robert Kairos.Y tá khẽ mỉm cười, "Vậy được rồi!"Yeri nghi hoặc nhìn cô y tá trước mặt, "À, xin hỏi tại sao cô lại hỏi tôi vấn đề này?"Cô y tá nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Yeri, có chút lúng túng nói, "Không dấu gì bà, bề ngoài bà rất giống một người. . . . . ."Yeri nhíu mày, "Giống ai?"Y tá thành thật trả lời, "Vợ của Jeon Jungkook chủ tịch tập đoàn ‘Jeon thị’ đó!"Sắc mặt Yeri hơi chuyển sang tái mét, cô cười cười xấu hổ nói, "Cô nhận nhầm người rồi."Y tá gật đầu một cái, "Đúng vậy, tôi rất thường xem tivi, ngày nào cũng xem những tin tức có liên quan đến Jeon tổng hết, bà biết đấy, Jeon tổng siêu cấp đẹp trai nha. . . . . . À, vẻ ngoài của bà và bà Jeon thật sự là quá giống, điểm khác biệt lớn nhất chính là bà tóc ngắn, nhưng mà nhìn vào cũng rất xinh đẹp!"Yeri cúi đầu xuống, "Cám ơn cô đã khen."Y tá nói, "Nếu bà không phải là bà Jeon, vậy thì tôi yên tâm rồi. . . . . ."Yeri không hiểu, "Sao?"Y tá cười trả lời, "Tối hôm qua, cô y tá kia nhận ca trực thay tôi không biết quan hệ giữa bà và chồng bà, lúc cô ấy mới nhìn thấy bà đã rằng bà là vợ của Jeon tổng, bởi vì quá phấn khích, sáng sớm nay cô ấy liền đem tin này nói cho toàn bộ bác sĩ y tá trong bệnh viện biết. . . . . . Không ngờ tin tức này liền truyền đến tai của người giới truyền thông, à không, những nhà báo kia một mực cho rằng bà là vợ Jeon tổng, sáng sớm liền có vô số những cuộc điện thoại gọi tới moi tin, chắc lúc này đã có rất nhiều phóng viên đang trên đường đến bệnh viện!"Yeri kinh ngạc, "Cô nói có rất nhiều nhà báo đã đến bệnh viện?"Y tá gật đầu, "Nghe họ nói như thế, tôi còn lo lắng là mình lầm người rồi, cho nên tôi mới cố ý đến hỏi cho rõ thân phận của bà, ngộ nhỡ bà thật sự là vợ Jeon tổng, vậy tốt nhất nên chuyển sang phòng bệnh khác, tránh khỏi sự quấy nhiễu của đám phóng viên kia. . . . . . Nhưng, nếu bà không phải vợ Jeon tổng, đợi đến khi chồng bà quay lại, cho dù bệnh viện không ngăn được những phóng viên kia, nhưng xem ra đám phóng viên đó cũng không dám quấy nhiễu bà.Giờ phút này chuông báo động rung lên từng hồi trong đầu cô.Robert và Jungkook là bạn tốt, mối quan hệ này mặc dù không tính là tất cả mọi người đều biết, nhưng với đám phóng viên tuyền thông mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng kia tất nhiên là biết, nếu như mà chụp được cảnh cô đi trong bệnh viện với Robert, như vậy, những phóng viên kia sẽ thổi phồng lên chuyện cô vào viện thành cái chuyện động trời đến mức nào nữa?Trời ạ, cô không bao giờ muốn có bất kỳ liên quan nào với Jungkook nữa. . . . . .Y tá thấy Yeri im lặng nên cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói, "Bà Kairos, tôi còn phải đến các phòng bệnh khác làm việc, nếu như có chuyện gì xin bà cứ bấm chuông."Yeri đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không trả lời y tá.Cho đến lúc Yeri hồi hồn muốn nhờ y tá làm một chuyện thì y tá đã không còn trong tầm mắt Yeri.Yeri lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Robert, lúc này, bóng dáng cao lớn cùa Robert đúng lúc bước vào phòng bệnh.Để đồ ăn sáng trong tay xuống Robert nghi ngờ hỏi, "Gọi điện cho ai vậy?"Yeri để điện thoại di động xuống, gấp gáp nói, "Robert, chúng ta lập tức rời khỏi bệnh viện, anh ngay bây giờ hãy đi làm thủ tục xuất viện đi!"Robert lập tức giận tái mặt, "Có nóng lòng muốn quay về thành phố Y đi nữa, nhưng cũng không đến mức vội phải đi ngay, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe em chưa tốt, tốt nhất là ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày."Yeri vội vàng giải thích, "Robert, em không phải là vì muốn nhanh chóng quay lại thành phố Y, mà là nếu chúng ta không đi, sẽ gặp phải đám phóng viên ngoài kia. . . . ."Robert nhíu mày hỏi, "Cái gì mà phóng viên?"Yeri liền kể lại chuyện mà y tá nói với cô cho Robert nghe."Đám phóng viên này nhất định sẽ hỏi lung tung, em không muốn đi ra đối phó với bọn họ, cũng không hơi sức đâu mà làm thế. . . . . ."Robert sau khi nghe xong gật đầu, "Được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em ngay bây giờ, chúng ta trở về khách sạn ‘LLD’, ở đó nếu không phải là khách V.I.P không thể vào được."Yeri gật đầu, "Dạ."--------Mười phút sau, Yeri đã thay xong quần áo được Robert đỡ ra khỏi bệnh viện.Bởi vì Robert đã gọi trước cho phục vụ của khách sạn ‘LLD’ cho xe anh lái tới đây, cho nên bọn họ chỉ cần đi ra bệnh viện là có thể ngồi xe rời đi. . . . . .Tuy bọn họ rất thuận lợi rời khỏi bệnh viện, cũng nhìn thấy phục vụ khách sạn dừng xe ở bên đường, nhưng khi bọn họ còn cho là đám phóng viên vẫn chưa tới, mới vừa bước ra khỏi cửa chính bện viện đã bị bao vây bởi một đám phóng viên.Yeri giật mình sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vô số đèn flash nháy liên tục đồng loạt chiếu thẳng vào mặt của cô và Robert, cũng trong lúc đó trước mặt bọn họ tất cả đều là micro của các kênh truyền thông lớn."Thưa bà Jeon, bên ngoài có tin đồn là bà và tổng giám đốc Jeon chia tay đã lâu, hai người thực sự đã ly hôn sao?""Bà Jeon, có người nhìn thấy bà vào bệnh vện phụ khoa khám thai, có đúng là bà đã có thai?""Bà Jeon, nghe nói trước đó vài ngày bà và ông đây ở thành phố Y như hình với bóng thường xuyên đi lại với nhau, hai người có phải là đang trong quá trình tìm hiểu?""Thưa ông, vừa mới nãy ông rất cẩn thận đỡ bà Jeon đi ra ngoài, quan hệ của ông và bà Jeon là như thế nào?""Là bạn bè của Jeon tổng, ông có thể giải thích tình trạng hiện nay của Jeon tổng và bà nhà được không?". . . . . .Những vấn đề xoay quanh Jungkook, Robert, Yeri liên tiếp kéo nhau đến.Đối với bất kỳ vấn đề nào mà phóng viên nêu ra cô đều không trả lời được, cô một mực trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.Robert nhẹ nhàng đỡ lấy người Yeri, không vui nói với đám phóng viên, "Chúng tôi sẽ không trả lời những suy đóan vô lý của các người, xin các người tránh đường giùm cho . . . . . .""Thưa ông, xin ông phát biểu vài câu đi. . . . . ."Robert dùng hết sức gạt đám phóng viên đang bu quanh trước mặt họ, mặc dù thế nhưng lũ nhà báo vẫn dính như keo da chó có chết cũng không buông.Ngay sau đó Robert đứng che trước mặt Yeri, tức giận nói, "Yeri đang không khỏe, nếu như mọi người tiếp tục đeo bám không buông chúng tôi như thế sẽ khiến cho sức khỏe của cô ấy càng thêm nghiêm trọng, tôi đảm bảo các người sẽ gánh không nổi đâu!"Mặc dù Robert nói ra những lời hung hãn, nhưng đám phóng viên đã lăn lộn nhiều năm ở trong giới truyền thông căn bản cũng sẽ không dễ nổi giận như thế, một tên phóng viên bạo gan hỏi, "Ông bảo vệ bà Jeon, là bởi vì đúng như sự suy đoán bên ngoài sao, Jeon tổng và vợ ông ấy đã ly hôn, mà bây giờ ông đang qua lại với vợ ông ấy?"Câu hỏi của phóng viên khiến Robert giận dữ siết chặt hai nắm đấm, lúc Robert chuẩn bị ra tay "Dạy dỗ" đám phóng viên gây sự vô lương thì tiếng thắng xe đang chạy tới đã dời đi sự chú ý của mọi người.Tiếp theo, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện, mà chiếc xe Bentley đi đằng sau chiếc xe thương vụ kia mới thật sự khiến cho tất cả đám phóng viên đang có mặt đều cảm thấy sợ hãi. Phải biết, người giàu có ở Los Angeles này có được xe Bentley cũng không ít thấy, nhưng chủ nhân chiếc Bentley phiên bản hạn chế mà hầu như chỉ thấy giới thiệu ở trong TV này chỉ có một người đó chính là. . . . . . Jeon Jungkook! !Lúc này tất cả mọi người giống như đang nghĩ đến một nhân vật tầm cỡ nào đó mà âm thầm sinh ra cảm giác sợ hãi, không khí bốn phía chợt im ắng, mấy tên phóng viên vốn thích gây sự hiện tại cũng nghẹn không thể lên tiếng.Quả nhiên, sau khi tài xế mở ra cửa xe, Jungkook mặc một bộ âu phục màu đen bước ra khỏi xe.Cái thế giới này cũng chỉ có vài người vừa sinh ra đã có khí thế kiêu nghạo mạnh mẽ khiến người nào nhìn thấy anh cũng phải khuất phục, Jungkook chính là một người trong số đó.Mỗi bước Jungkook đi về phía Yeri chung quanh hình như đều trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ một phóng viên nào dám mở miệng lên tiếng, trong lòng bọn họ nhộn nhạo cả lên vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Robert sững sờ gọi, "Jungkook. . . . . ." Anh hoàn toàn không nghĩ tới Jungkook sẽ xuất hiện trong giờ phút này.Jungkook nhìn về phía Robert, giọng nói trước sau như một nay lại ôn hòa hơn mọi ngày, "Cám ơn cậu đã chăm sóc cô ấy hộ tôi."Làm bạn bè tốt của Jungkook đã nhiều năm, Robert tự nhiên rõ rằng giờ phút này Jungkook đang cần sự phối hợp của anh, anh lập tức cười cười, "Tôi còn tưởng rằng cậu không tới ấy chứ, Yeri đã chờ cậu rất lâu rồi. . . . . ."Bỗng nhiên Jungkook dịu dàng kéo Yeri vào lòng, anh yêu thương cúi đặt lên tóc cô, con hôn nhẹ lên mặt cô, nhìn khuôn mặt sượng cứng của Yeri, dùng giọng cưng chiều nói, "Còn giận anh sao? Anh vừa họp xong thì đến đây. . . . . ."Yeri rõ ràng Jungkook lúc này đang giải vây cho ba người bọn họ, nhưng mà giây phút Jungkook ôm cô vào trong vòng ngực ấm áp cùng nụ hôn cưng chiều bên má đó, còn có hương vị nam tính nhàn nhạt hòa cùng mùi nước hoa . . . . . . Tất cả những gì thuộc về anh và những cảm giác quen thuộc của cô trong quá khứ chớp mắt hiện lên trong đầu cô, lưu luyến nhớ lại, sự đau đớn không thể hiểu nổi truyền đến từ tim, làm cô khó chịu đến mức không thèm để ý tất cả chỉ muốn đẩy anh ra. . . . . .Giờ khắc này cô chỉ đang nghĩ, có thể đem anh ném ra khỏi thế giới của cô mãi mãi càng tốt. . . . . .Jungkook nhận ra sự giãy giụa của Yeri, nhưng anh ôm Yeri vô cùng chặt, không cho Yeri có cơ hội tránh né.Người ngoài không thấy được giằng co giữa bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy giữa họ rất ân ái, cộng thêm Jungkook làm việc giọt nước cũng không lọt, mặc dù giờ phút này phóng viên tinh mắt có thể thấy Yeri đang giãy giụa, nhưng vì lời nói vừa nãy của Jungkook, ký giả cũng sẽ cho là Yeri đang hờn dỗi. . . . . .Đôi mắt đen u tối của Jungkook quét qua đám phóng viên một cái, sau đó nói với cận vệ bên cạnh, "Ghi lại tất cả những hãng truyền thông có mặt ngày hôm nay, sau đó đều đưa văn kiện đến cho luật sư."Hộ vệ cúi đầu, "Dạ."Đám phóng viên sau khi nghe được Jungkook ra lệnh cho thuộc hạ tất cả đều kinh hãi trợn tròn mắt.Jungkook không nói năng gì cứ thế ôm lấy Yeri đi về phía Bentley.Đám phóng viên bắt đầu điên cuồng chạy tán lạn. . . . . .Hộ vệ níu lấy một tên trong đám phóng viên đó nói, "Tổng giám đốc đã đã cảnh cáo mọi người, nhưng hiển nhiên mọi người không nghe vào tai, tôi nghĩ vì vậy mà mọi người nên chuẩn bị gánh lấy hậu quả cho tốt!". . . . . .Jungkook ôm Yeri ngồi vào chiếc Bentley, Robert cũng phối hợp ngồi vào xe của mình.Nhìn trong kính chiếu hậu đã không còn bóng dáng của bất kỳ phóng viên nào, ngồi trong xe dựa vào cửa sổ, cố gắng kéo khoảng cách xa nhất với Jungkook, Yeri lạnh lùng nói, "Không còn phóng viên ở đây nữa, thả tôi xuống xe đi!"Ánh mắt Jungkook nhìn thẳng phía trước, cũng không để ý đến Yeri.Yeri tức giận, "Tôi đã nói là không còn phóng viên nữa, bây giờ anh có thể cho tôi xuống xe được chưa?"Chiếc Bentley lúc này lại rẽ sang đường khác.Yeri thấy Jungkook vẫn thế không có phản ứng, cô càng không có kiên nhẫn quát, "Jeon Jungkook! !""Dừng xe! !"Lúc này giọng nói lãnh đạm không cảm xúc của Jungkook đột nhiên vang lên.Xe cũng không phải là dừng lại ngay lập tức, mà dường như đang lo lắng cho người ngồi trong xe, đầu tiên là chậm lại, sau đó mới từ từ dừng hẳn.Nhìn thấy xe ngừng lại, những từ ngữ thô tục của Yeri muốn thốt ra đã bị nuốt thẳng xuống bụng, không muốn chuốc thêm phiền phức, Yeri lập tức mở cửa xe.Ai ngờ, lúc cô đưa tay lên cầm lấy tay nắm cửa, Jungkook đã đưa tay bắt lấy tay cô.Yeri muốn hất ra nhưng lại không hất được, cô bất đắc dĩ quay mặt sang, lên tiếng mắng, "Jungkook, anh muốn làm cái gì nữa đây? Chuyện mới vừa rồi đừng nghĩ là tôi không biết anh sợ tôi nói sai cái gì đó. . . . . Tôi cho anh biết, nếu như không phải bây giờ tôi không có sức lực nào mà đi ứng phó với cái đám phóng viên kia, tôi căn bản cũng chẳng để ý gì mà nói ra sự thực là chúng ta đã ly hôn! !"Hiếm có người dám nói chuyện như vậy với Jungkook, còn là giọng nói mang đầy tức giận cùng mắng mỏ, cho dù Jungkook đã không còn vẻ mặt lạnh lùng như trước nữa, nhưng tròng mắt đen lạnh lẽo kia cũng đủ khiến người ta không rét mà run, mà lúc này đây Jungkook lại chẳng có bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt đen đậm u tối chỉ nhìn chằm chằm Yeri.Không ngờ rằng trên khuôn mặt anh tuấn của Jungkook lại không có chút tức giận nào, ngược lại đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm không có ý định buông tha."Anh. . . . . ."Tại sao anh lại nhìn mình như vậy?Đáng ghét thật, trước kia anh chưa bao giờ nhìn cô như thế, làm cô có chút sợ sơ. . . . . .Không khí trầm mặc một lúc lâu, Jungkook cất lên giọng hơi trầm và khàn nhỏ nhẹ nói, "Sau này em nên sửa đổi tính cách của mình đi, đừng để mọi người đều coi thường em.”Bây giờ anh đang dùng giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nói với cô giống như những lúc anh trách cứ cô làm sai, giọng nói rõ ràng còn mang theo sự cưng chiều . . . . . .Yeri thoáng hoảng hốt.Bỗng dưng Jungkook kéo Yeri vào trong ngực, đôi môi mỏng lành lạnh đột ngột đặt trên môi cô.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me