Edit Khong Cp Kiem Ton Lanh Khoc Vo Tinh
Lãng Kình Vân không có sư phụ không có môn phái, anh tự mò mẫm mà học tu hành, nhưng cho dù như thế, anh cũng biết bản thân có gì đó không bình thường.Các phương pháp tu hành chính phái đều bắt đầu bằng luyện tâm, tiên học lễ hậu học văn. "Ba năm đốn củi, ba năm gánh nước, ba năm trồng cấy", lời này tuy chỉ là nói đùa, nhưng cũng chứng minh rằng rất nhiều môn phái sẽ dùng các phương pháp tương tự để tôi luyện tâm tính cho đệ tử mới nhập môn.Ngay cả khi không trải qua tôi luyện, công pháp tu hành chính pháp cũng có thể giúp người luyện điều chỉnh tâm tính.Cho nên, trong số tu sĩ chính pháp, gần như không có ai không khống chế được bản thân như Lãng Kình Vân.Lãng Kình Vân cũng không biết đạo mà chính mình tu hành rốt cuộc là cái gì.Trong ngực anh có một viên Đạo Chủng, anh nhờ nó mà bước lên con đường tu hành, nhưng hiện giờ anh cũng không muốn tiếp tục đi trên con đường mà Đạo Chủng đã vạch ra. Thế nhưng, anh càng làm trái chỉ dẫn, càng khó khống chế sát niệm của bản thân.Lãng Kình Vân tu hành không lâu, cũng không quá hiểu biết về giới tu hành, nhưng anh biết rõ rằng tu sĩ cùng ma không đội trời chung."Ngươi sợ rằng ta coi ngươi là ma tu, phải trừ ma." Song Văn Luật nói, "Ma tu phóng túng cuồng dã, mặc cho dục vọng điều khiển bản thân. Ngươi không phải ma tu."Lãng Kình Vân nghe vậy, trong lòng yên tâm đôi chút, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng.Song Văn Luật tiếp tục nói: "Ngươi vẫn đang lo lắng, là bởi vì nền tảng tu ma cũng không phải là bí ẩn gì, chỉ có tu sĩ mới nhập môn, không có sư phụ cũng không có môn phái, mới có thể không rõ liệu bản thân có đi sai đường hay không. Ngươi tu hành chưa lâu, lại có thể giao thủ với Bách Ma Sơn Lục Phỉ mà không rơi vào thế hạ phong, ngươi sợ nếu bí ẩn này bại lộ sẽ mang đến tai hoạ."Lãng Kình Vân chỉ cảm thấy, dưới ánh mắt của Song Văn Luật, chính mình giống như một cái bình thuỷ tinh, không che giấu được bất kì điều gì.Toàn thân anh cứng đờ, chậm rãi thở ra.Anh không thể qua mắt người ta, cũng biết được tu vi của người ta hơn mình nhiều lắm. Chuyện đã đến nước này, anh còn làm gì được nữa đây?Anh chỉ dám hi vọng, hi vọng người bạn đồng hành vì một chiếc áo choàng mà quen biết này sẽ không có ác ý.Lãng Kình Vân nhìn Song Văn Luật, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao lúc trước Bạch Ất lại căng thẳng đến mồ hôi như tắm, cử động cũng không dám dù chỉ một chút.Ngay giây phút này đây, chính bản thân anh cũng đang có vinh dự được thể nghiệm cảm xúc của Bạch Ất lúc ấy.Áp lực đáng sợ không thể thoát khỏi này vẫn đang tiếp tục gia tăng, ép đến mức anh không thở nổi. Nhưng anh vẫn có thể cất lời."Mọi thứ ngươi nói đều đúng." Lãng Kình Vân tựa lưng vào ghế, vai buông thõng, "Ta không có sư phụ, cũng không có kinh nghiệm tu hành.""Ba tháng trước, ta vẫn là một người bình thường, mỗi ngày đều phiền não về cơm áo gạo tiền. Ta có một gia đình phải nuôi.""Sau đó, ta vô tình có được cơ duyên nhập đạo —— một viên Đạo Chủng. Nếu ngươi vì nó mà đến, có lẽ ngươi biết nó là thứ gì?""Vấn đề này ngươi đã hỏi qua bao nhiêu người?" Song Văn Luật nói."Bốn người. Sau đó bọn họ đều đã chết." Lãng Kình Vân nói.Vào thời điểm mới có Đạo Chủng, anh còn không giỏi che giấu như bây giờ. Có bốn người nhận ra sơ hở trên người anh."Bọn họ đều không nói rõ 'Đạo Chủng' là cái gì, nhưng dường như ai cũng cảm thấy đây là bảo bối, đều muốn giết chết ta đoạt 'Đạo Chủng'." Lãng Kình Vân cười cười. Nhưng đây không phải một nụ cười vui vẻ hay đắc ý vì đã đoạt được bảo vật, mà ngược lại, chỉ là một tia cười chua chát, ngập tràn chế giễu."Đạo Chủng chỉ dẫn ta bước lên tu hành đạo, nó dạy ta kiên định một lòng, ta cảm thấy rất đúng; nó dạy ta không đa sầu đa cảm, ta cũng cảm thấy không có vấn đề."Cho nên ta giảm bớt liên hệ cùng người nhà.""Nhưng đối với Đạo Chủng mà nói, như vậy chưa đủ.""Tu hành không nên có ràng buộc, càng không buông xuống được, càng phải chặt đứt."Lãng Kình Vân đã nói rất nhiều, nhưng anh vẫn chưa nói xong.Song Văn Luật cũng không nhúc nhích, lực áp bách mà hắn mang đến cho Lãng Kình Vân vẫn luôn tăng trưởng. Khả năng chịu đựng của Lãng Kình Vân cũng vì thế mà gia tăng, anh càng nói tiếp, ánh mắt vốn nhiệt tình chân thành tha thiết càng trở nên lạnh nhạt đáng sợ."Ta có sáu muội muội, ba đệ đệ." Lãng Kình Vân kể về người nhà bằng khuôn mặt lạnh tanh, "Ta vốn còn có một tỷ tỷ.""Chúng ta đều là trẻ mồ côi được nàng nhặt về, nàng bán rẻ tiếng cười nuôi lớn chúng ta.""Sau đó nàng đã chết.""Ta trở thành người lớn nhất. Nhưng dù ta có cố gắng đến mức nào cũng không nuôi nổi nhiều người như vậy. Thuế đinh khẩu trong thành trấn quá cao, trừ khi vứt bỏ vài người, nếu không chúng ta đều phải chết đói.""Vì thế chúng ta dọn đến ngoài thành, ngoài thành không có thuế đinh khẩu, nhưng có yêu ma quỷ quái.""Khi đó ta rất cảm kích Đạo Chủng, bởi vì có nó, chúng ta không còn phải lo lắng yêu ma quỷ quái ngoài trấn." Lãng Kình Vân bỗng nhiên cười một chút, ý cười lạnh như băng, "Ta tu hành chỉ để toàn bộ người nhà đều có thể sống sót, làm sao có thể nghe lời nó đi sát thân chứng đạo?"Bốn chữ này nhuốm đầy sát khí lạnh lẽo, người thanh niên lương thiện hoạt bát vừa nãy đã hoàn toàn không thấy bóng dáng."Ta càng không chịu giết, nó càng phải ép ta giết. Ta thậm chí không dám dùng đến tu vi.""Ta không chịu tu hành theo lời nó, cho nên......""Ta nhất định sẽ không khoanh tay chờ chết!"Trong mắt Lãng Kình Vân đã không còn độ ấm, sát khí của anh cũng đã đạt đến đỉnh điểm. Tu vi hiện tại của anh cao hơn nhiều so với lúc giao chiến với sáu phỉ, cũng đáng sợ hơn nhiều.Đoản kiếm giấu trong sọt, đã hoá thành một đường sáng nhanh như chớp!Nhưng đường sáng này lại đột ngột dừng lại, biến về thành một thanh kiếm.Mũi kiếm ngừng lại trên đầu ngón tay Song Văn Luật, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.Lãng Kình Vân cứng đờ tại chỗ.Một tia kiếm ý vô cùng sắc bén đã từ đầu ngón tay kia xuyên qua thân kiếm, xuyên qua cánh tay, một đường chém thẳng ngực anh, cũng chém nát sát niệm không thể khống chế được kia!Lãng Kình Vân đờ đẫn một lát, mới phát hiện mình vẫn còn sống.So với sát niệm vẫn luôn cuồn cuộn trong lòng anh, đường kiếm kia càng thêm sắc bén, càng muốn chém đứt mọi ràng buộc. Nhưng đồng thời, đường kiếm ấy lại không có sát ý. Nó xuyên thủng ngực anh, lại hoàn toàn không gây thương tích.Kiếm ý như vậy, lại có thể không có sát ý sao?Lãng Kình Vân ngã ngồi trên ghế, trong tay còn nắm đoản kiếm, gương mặt lại mờ mịt, sát khí tiêu tan không thấy.Sát ý lạnh lẽo vô pháp khống chế trong lòng anh bị đường kiếm kia chém nát, giúp thần kinh vốn luôn căng thẳng của anh nhẹ nhõm phần nào, cả người đều thả lỏng rất nhiều."Ta......" Anh lẩm bẩm, định cất lời."Nghe." Song Văn Luật lại nói."Nghe cái gì?" Lãng Kình Vân theo bản năng hỏi lại, nhưng ngay sau đó anh liền nghe được.Rất rất nhiều thanh âm, tiếng người qua đường, tiếng đổ nước châm trà, tiếng người râm ran trò chuyện...... Những thanh âm mà lúc trước anh đã vội bỏ qua, lúc này lại sống động đến thế, vui tươi đến thế, từng chút mà cọ rửa tâm hồn anh.Tu hành muốn một lòng kiên định, nhưng nên kiên định vì cái gì? Tu hành muốn chém đứt ràng buộc, nhưng ràng buộc là cái gì?Đạo Chủng nói nên kiên định tu hành, Đạo Chủng nói người nhà của anh là ràng buộc, phải chém đứt.Lãng Kình Vân ngập trong bầu không khí sống động lại hỗn loạn này, lại nghe được tiếng các thư sinh tranh luận dưới lầu.Đoạn cầu gãy trong hồ đã được trùng tu tám năm, nhưng vẫn chưa thành, bởi vì cây đa cổ thụ đã đâm sâu bén rễ. Nếu không chặt cây, rễ cây sẽ phá huỷ nền cầu.Bọn họ đang tranh luận liệu có nên chặt cây để sửa cầu hay không.Một người nói: Cây đa cổ thụ trải qua bãi bể nương dâu mới trưởng thành được như hiện giờ, thật sự là vô cùng hiếm lạ.Một người khác nói: Nếu không sửa cầu, mỗi ngày có biết bao người bị trì hoãn, phải đi vòng qua hồ, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.Hai bên nói qua nói lại, đạo lý nói vô số cũng không thể thuyết phục đối phương, thanh âm cũng càng ngày càng kịch liệt.Lãng Kình Vân mờ mịt nghe.Thư sinh nói: "...... Là người tu đạo......""...... Vẫn là đạo tu người?" Song Văn Luật nói.Lãng Kình Vân giật mình, tựa như vừa được dội một chậu nước lạnh.Song Văn Luật đã đứng dậy."Chờ một chút, ngươi......" Lãng Kình Vân đứng dậy đuổi theo.Song Văn Luật thản nhiên bước đi, Lãng Kình Vân thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể đi ba bước phía sau Song Văn Luật.Anh đi theo Song Văn Luật xuống lầu, đi lên cầu đá, lại tiếp tục đi đến đoạn cầu gãy.Phía trước đã không có đường.Song Văn Luật vẫn tiếp tục đi về phía trước, thẳng hướng cây đa cổ thụ.Lãng Kình Vân cũng không nghĩ ngợi gì, vội đi theo.Anh chợt loá mắt, chỉ thấy ngập trời hoa trắng.Lãng Kình Vân sửng sốt. Bọn họ đã từ bí cảnh ra tới, đang đứng dưới gốc cây lê.Ba người khác đều ra khỏi bí cảnh, chỉ còn lại có Thái Tô Hồng.Không bao lâu sau, Thái Tô Hồng cũng từ cây lê đi ra.Thái Tô Hồng ở bí cảnh đau đầu nửa ngày, thảo luận với hệ thống xem nên giải thích với người khác thế nào.Nàng nói một đống trước khi đi vào, vào rồi mới phát hiện tình huống bên trong khác hẳn với lời nàng kể."Tại sao không nói với ta sớm hơn? Nếu biết trước thì ta đã không nói lung tung trước mặt người ta rồi." Thái Tô Hồng oán giận nói.Hệ thống yên lặng đội nồi.Chuyện cũng xong rồi, không cần phải giải thích.Ba người kia đã tự tìm được đáp án."Ta xem tình hình trong bí cảnh, dường như còn xa xôi hơn nhiều.""Có lẽ bí cảnh này sẽ biến ảo theo thời gian.""Di tích mà Thái đạo hữu chứng kiến, hẳn chính là tương lai, chính là tàn tích của phiến thành trì mà chúng ta nhìn thấy hôm nay.""Đúng rồi, đúng rồi." Thái Tô Hồng liên tục nói.Không cần giải thích, vui quá đi mất!Ba người bắt đầu kể lại trải nghiệm của bản thân, hầu hết đều là bọn họ tìm đến linh vật, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, tỉnh lại đã thấy đứng dưới gốc cây lê, có muốn cũng không tiến vào bí cảnh được nữa.Người đầu tiên tìm được một gốc linh thảo ngoài ruộng rau, người thứ hai phát hiện có người dùng linh thiết làm cục đá chặn vại dưa muối, người thứ ba nghe xong cười khổ, hắn tìm thấy một lõi gỗ mộc tâm được luyện bằng thiên hỏa, nhưng lõi gỗ này lại nằm trong tay một đứa trẻ, dùng để xiên đường hồ lô."Ta nghĩ, bí cảnh này không phải do thiên nhiên hình thành, có lẽ là vị tiền bối nào đó trêu chọc chúng ta." Một người nói."Ta cũng nghĩ vậy." Một người khác nói.Thái Tô Hồng nghe bọn họ thảo luận, cảm thấy mỹ mãn, nói với hệ thống: "Tuy rằng đồ bọn họ lấy đều là tài sản của ta, nhưng loại cảm giác 'chỉ có ta biết chuyện gì xảy ra' này thật sự không tệ!"Hệ thống:...... Đoán xem 🙂Mọi người bắt đầu chia đều thu hoạch. Tuy rằng đồ ai nhặt được là của người ấy, nhưng Thái Tô Hồng là người phát hiện ra bí cảnh, phải chia cho nàng thêm một phần.Không ai hỏi Song Văn Luật và Lãng Kình Vân được đến cái gì, nếu không nhờ bọn họ tương trợ, chuyện với Bích Ma Sơn Lục Phỉ liền khó giải quyết.Xử lý xong, nhóm người cũng chuẩn bị tách ra.Trước khi đi, một người đột nhiên nói: "Ta chuẩn bị rời khỏi Toại Châu."Hắn nhìn về phía những người còn lại, ánh mắt nghiêm túc: "Bích Ma Sơn Lục Phỉ đến đây không chỉ vì bí cảnh.""Ta vốn cũng không đến đây vì bí cảnh, ta tới nơi này bởi vì gần đây trong Ám thị đang lưu truyền một tin tức ——""Có một dị bảo sắp xuất thế ở Toại Châu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me