TruyenFull.Me

Edit Ky An Co That

User/曼走庄园:

Kẻ giết người trong vụ án này là một gã đàn ông nổi tiếng khốn nạn và khó chịu, hàng xóm khác trong khu hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta, thậm chí lúc nào hắn ta đến cũng sẽ tìm cách né tránh. Tuy nhiên trong đó có một cô gái cảm thấy hắn rất cô đơn, đáng thương, nhiều lần  còn ngỏ lời giúp đỡ hắn. Vậy mà tên lưu manh vẫn rắp tâm lợi dụng lòng tốt của cô gái, ra tay sát hại người duy nhất giúp đỡ mình rồi chặt xác, và có thể đã ăn thịt cả nạn nhân. Hành động của hắn dã man tới mức vào thời điểm đó luật pháp Hong Kong rất ít khi phán án tử hình cũng bị các bồi thẩm đoàn đồng loạt bỏ phiếu tử. Song cuối cùng hắn lại thoát án và được giảm thẳng xuống chung thân. 

Vào tối ngày 30/1/1989 tại thành phố Cửu Long, A Hoa, một nữ sinh 16 tuổi đi bộ về nhà cùng với bạn mình là Tiểu Mỹ, cả hai vừa học cùng trường, lại cùng ở trong một khu chung cư nằm tại khuôn viên Ngưu Đầu Giác. Lúc 6:30 tối có một chương trình giải trí trên TV mà cả hai rất yêu thích, vì vậy hai cô gái nhỏ nhanh chóng sửa soạn về nhà vì không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào. Tới cổng chung cư, Tiểu Mỹ vẫy tay chào tạm biệt A Hoa rồi mỗi người đi về một hướng, thế nhưng Tiểu Mỹ không ngờ đó cũng là lần cuối cô bé chào tạm biệt người bạn thân nhất của mình...

Sau 7 giờ tối, bố mẹ A Hoa chưa thấy con gái về bèn dẫn người đi tìm, tuy nhiên một đêm trôi qua mà các bạn cùng lớp vẫn khẳng định không hề thấy cô bé kể từ sau khi tan lớp, chỉ duy nhất Tiểu Mỹ xác nhận rằng cô bé đã nhìn thấy A Hoa về khu chung cư của mình, rốt cuộc A Hoa đã đi đâu?

Chẳng ai biết câu trả lời, những ông bố bà mẹ đáng thương chỉ biết ở nhà thấp thỏm đợi con, thậm chí còn phải tự an ủi nhau rằng con gái qua nhà hàng xóm chơi vui tới nỗi quên trời quên đất. Cặp cha mẹ này làm tất cả để tìm kiếm con gái nhưng lại quên mất việc quan trọng nhất là phải báo cho cảnh sát.

Qua 0 giờ đêm hôm đó, một viên cảnh sát họ Nghiêm làm việc ở chi cục Tú Mậu Bình, sống ở khu 11 cùng khuôn viên chung cư nhà A Hoa, đã trở về căn nhà thuê sau giờ ăn tối như thường lệ. Đương lúc anh đi ngang qua trước cửa nhà người hàng xóm tên Mã An thì bắt gặp hai túi rác nhựa rất lớn để trong thùng rác riêng  nhà hắn, bên ngoài còn loang lổ máu. 

Anh Nghiêm cũng có quen biết với Mã An, người này là một lao công 58 tuổi vừa mới nghỉ hưu, có hai đứa con gái và ba đứa con trai nhưng tính tình rất kỳ quặc, nóng nảy và nghiện rượu. Tính khí của hắn tệ tới mức tất cả con cái đều lần lượt bỏ hắn mà đi. Kinh tởm hơn nữa Mã An đã tới tuổi làm ông nội nhưng đêm nào hắn cũng xem phim khiêu dâm và vặn loa to tới mức hàng xóm xung quanh không ngừng phàn nàn.

Đương nhiên Mã An cũng chả quan tâm tới ý kiến của người khác, thậm chí còn quá đáng đến mức bỏ mấy đĩa CD đen mà mình đã xem xong vào cặp sách của đám trẻ con hàng xóm, cũng bởi vậy mà không ít lần hắn đã phát sinh cự cãi và suýt chút nữa là động tay động chân với phụ huynh đám trẻ. Có thể nói Mã An là chủ hộ đáng ghét nhất trong cả khu, không chỉ cư dân khu 11 mà các khu khác cũng ra sức tránh né hắn.

Mặc dù nghi ngờ khi nhìn thấy hai cái túi rác nhựa dính máu, nhưng cảnh sát Nghiêm cũng không để ý mấy, vì anh cảm thấy người đàn ông này suốt ngày ru rú trong phòng thì chắc chỉ mua ít xương về tẩm bổ cho đầy đủ canxi? Nghĩ tới đấy, anh Nghiêm không chần chừ nữa mà mở cửa bước vào nhà để nghỉ ngơi.

Khoảng 7h sáng ngày 31, anh Nghiêm mở cửa sổ phòng ngủ ra, theo thói quen nhìn xuống dưới nhà thì tình cờ nhìn thấy người hàng xóm Mã An đang khệ nệ xách hai túi nhựa hôm qua đi về hướng bãi rác, hình như số lượng túi nhựa đã tăng lên đáng kể so với ngày hôm qua.

Không biết là do bệnh nghề nghiệp hay do tò mò, cảnh sát Nghiêm đứng bên cửa sổ lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Mã An, một lúc sau anh nhận ra hình như tên Mã An này không chỉ đổ rác như bình thường, mà còn dùng một vài túi rác khác lấp lên số túi rác nhà hắn, giống như sợ có người sẽ lôi túi rác nhà hắn ra xem bên trong là gì. 

Hành động kỳ lạ này lập tức khơi dậy sự cảnh giác của cảnh sát Nghiêm: Vì sao một người đàn ông không biết xấu hổ lại cảm thấy xấu hổ đến mức tìm cách che đậy túi rác nhà hắn? Còn điều gì đáng khinh hơn là xem phim khiêu dâm mà để cho cả thiên hạ nghe thấy mình đang xem cơ chứ?

Cảnh sát Nghiêm nghĩ tới những giọt máu trên mép thùng rác đêm qua, trong lòng lóe lên một linh cảm chẳng lành, bèn vội vàng mặc quần áo và đi về phía bãi đổ rác.

Vừa bước vào bãi rác thì cảnh sát Nghiêm đã ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ trong góc, lần theo mùi hôi, anh lần mò đào bới và nhanh chóng tìm được số túi nhựa mà Mã An đã đổ. Anh mở một túi ra thì thấy bên trong là một mớ xương và những mảnh thịt vụn, mở tiếp những túi khác thì cũng là xương, thịt khối và thịt băm nhỏ.

Chả lẽ "thịt lợn" nhiều lại còn mới như vậy mà Mã An chưa ăn đã vứt đi sao? Hắn ta trông không giống một kẻ giàu có thừa tiền, thậm chí còn thường xuyên đi xin đểu tiền hàng xóm thì lý do gì để hắn vứt mớ thịt này. Vậy... nếu như đây không phải là thịt động vật thì sao? Đúng lúc này đột nhiên có một cảnh sát trưởng nghỉ hưu cũng tới để đổ rác, cảnh sát Nghiêm bèn kể hết mọi chuyện cho ông ta, sau khi hai người bàn bạc và nghiên cứu một hồi bèn đồng ý đưa ra kết luận những khúc xương có cấu tạo đặc biệt này hẳn phải là xương người. Thế là cảnh sát Nghiêm lập tức đi báo án còn cảnh sát trưởng về hưu thì ở lại trông coi hiện trường đề phòng có người tới dọn túi rác đi.

Cảnh sát Nghiêm vừa đi được một lúc thì viên cảnh sát trưởng đã nhìn thấy cha của A Hoa đang hoảng hốt đi tìm con, nhưng do không biết về vụ mất tích của bé A Hoa nên vị này cũng không nói gì. Một lát sau ông lại nhìn thấy Mã An đang đi về phía bãi rác với thêm một chiếc túi nhựa trên tay, nhưng để không khiến hắn nghi ngờ thì viên cảnh sát trưởng bèn nấp sang một bên, đợi tới khi Mã An đã đi khuất mới chạy ra kiểm tra số rác ở trong túi. Lần này trong túi ngoài thịt và máu lẫn lộn ra còn có một số miếng thịt đã được nấu chín đang bốc khói nghi ngút.

Nửa tiếng sau cảnh sát Nghiêm trở về dẫn theo một lượng lớn điều tra viên từ đồn cảnh sát tới diều tra hiện trường, họ lập tức thiết lập một hàng rào an ninh bao quanh bãi rác, một nửa ở lại kiểm tra, nửa còn lại thì tiến thẳng tới nhà Mã An.

Cảnh sát phá cửa nhà Mã An rồi khống chế hắn trên nền đất, cùng lúc đó một đội khác đi vào từ phòng khách tới tận bếp, cảnh tượng trong nhà bếp khiến cho tất cả mọi người nín thở, bởi lẽ nằm trên sàn nhà là một thi thể nữ không có đầu, không có tứ chi, và thậm chí không có ngực.
Đáng sợ hơn lúc này, trên bếp có một số lọ gia vị đã được mở nắp, mấy giọt nước súp trong gói canh cà chua đang tràn ra ngoài, bên cạnh là nồi nước dùng sôi ùng ục màu đỏ thẫm. Mãi một lúc lâu sau khi định thần lại, cảnh sát mới có thể áp giải Mã An đưa về đồn.

Ở đội còn lại phụ trách điều tra bãi rác đã tìm được hơn mười túi rác lớn nhỏ khác nhau, bên trong chứa ngón tay, ngón chân, bàn chân bị gãy, lòng bàn tay, một số ngũ quan bị cắt nhỏ và một đống xương lớn kèm thịt vụn. Đầu của nạn nhân bị đập vụn và bị cắt thành nhiều mảnh không ra hình ra dạng, không tìm thấy nhãn cầu, chỉ còn hàm răng vẫn còn nguyên.

Cha mẹ của A Hoa đã ngất xỉu ngay tại chỗ khi nhìn thấy những chiếc túi đựng các bộ phận cơ thể, bởi lẽ họ đã đoán được tám chín phần mười thi thể trong kia đúng là thuộc về con gái ruột của họ. Quả thực những bộ phận này thuộc về cô bé A Hoa chỉ vừa tròn 16 tuổi mất tích chưa đầy một ngày

Có lẽ biết không thể nào chối tội, Mã An đã thừa nhận bản thân dụ dỗ cô gái nhỏ và giết chết cô bé (nhưng hắn chưa bao giờ xác minh rằng hắn có ăn xác chết hay không và ăn ở bộ phận nào, nhưng tổ pháp y đã khẳng định rằng hắn nhất định đã ăn nhãn cầu, âm đạo và ngực của nạn nhân bởi vì sau khi lục tung khắp hiện trường thì đây là những bộ phận duy nhất không thể tìm thấy). Nghe về quá trình hắn hành hạ cô bé khiến hai người thẩm vấn không thề không đánh cho tên biến thái vô nhân đạo này một trận.

Hoá ra A Hoa và Mã An đã biết nhau từ trước, dù sao căn hộ của cả hai chỉ cách nhau một tòa nhà. Mã An bị người ở khu 11 ghét bỏ nên hắn thường bỏ sang khu 9 khu 10 chơi và bắt chuyện với những đứa trẻ vừa đi học về. Mặc dù cư dân khu 9 và 10 đã từng nghe qua về tính cách bất trị của Mã An nhưng cũng không để ý tới hắn cho lắm, ít nhất hắn cũng chưa từng quấy rối ai ở khu này một cách công khai. Vì vậy phụ huynh ở 2 khu nhà này lại chủ quan hơn trong việc khuyên bảo con em mình.

Có lẽ cũng chính vì vậy mà cô bé hồn nhiên và vui vẻ A Hoa mới trở thành người duy nhất trong cộng đồng cư dân sẵn sàng chào hỏi Mã An, thậm chí còn thường xuyên chủ động chia đồ ăn vặt cho ông chú này ăn cùng. Theo lời thú nhận của Mã An, hắn đã ba lần vay tiền A Hoa mà không tốn chút công sức nào, tổng cộng là 190 đô HongKong (hai lần 50 và một lần 90).

Phải biết rằng gia cảnh A Hoa cũng chả giàu có gì, 190 đô HongKong này hẳn là tiền tiêu vặt mà cô bé tích trữ nhiều tháng liền, vì vậy nói không ngoa khi A Hoa chính là người duy nhất ở Ngưu Đầu Giác đối xử tử tế với Mã An, thậm chí còn hơn cả con trai và con gái của hắn.

Vào khoảng 6h tối ngày hôm qua, Mã An đang vờ tản bộ trước cổng khu dân cư thì thấy A Hoa đang chào tạm biệt người bạn học thân thiết của mình. Ngay lúc ấy một suy nghĩ xấu xa đã nảy ra trong đầu gã đàn ông khốn nạn, hắn rắp tâm muốn lừa cô bé về nhà riêng của mình, còn về để làm gì thì hắn cũng chưa biết, cứ lừa trước rồi tính.

Vì vậy hắn liền lập tức chặn đầu A Hoa lại và biểu thị rằng do bản thân dốt đặc cán mai nên không biết viết chữ, mà trong khu chung cư chẳng ai muốn nói chuyện với hắn, nên muốn nhờ cô bé tới nhà và viết giúp cho một tờ "Đơn xin về quê", thậm chí còn nói dối một cách đáng thương rằng hắn đã đợi cô bé ở đây cả buổi chiều. A Hoa tốt bụng hoàn toàn không hề nghi ngờ trước dáng vẻ "thành khẩn" của kẻ thủ ác. Song cô bé cũng đang muốn về nhà sớm để xem chương trình yêu thích, bèn hỏi Mã An không biết có thể đợi cô bé tới hôm sau được không. Tuy nhiên Mã An xảo trá lại nói rằng hắn có việc rất gấp, ngày 31 là hết hạn nộp đơn mà ngày 1 tháng 2 thì đã quá ngày được nghỉ phép của hắn, hơn nữa con cái cũng chẳng buồn giúp đỡ hắn, không muốn hắn về nhà, cũng bởi bản tính tham lam của chúng muốn đẩy người cha nghèo đáng thương đi để tranh giành tài sản. 

Nghe xong lời phân trần này cô bé ngay thẳng vô cùng giận giữ, quyết tâm bỏ xem chương trình một hôm và tìm cách giúp đỡ ông chú cô độc đáng thương viết một tờ đơn nghỉ phép. Cứ như vậy, A Hoa đi theo Mã An tới khu 11 Ngưu Đầu Giác.

Sau khi cô bé tới nhà Mã An, không biết Mã An đã làm gì hay cô bé đã phát hiện ra điều gì, tóm lại hắn giải thích rằng bản thân mình từ đầu không muốn giết A Hoa, nhưng vừa ngồi được chưa lâu và chưa điền xong tờ đơn thì không ngờ A Hoa đã đứng dậy đòi đi. Sự "lật lọng" đột ngột này của cô bé khiến Mã An cực kỳ không hài lòng, hắn nhớ tới mấy cô bé con nhà hàng xóm cũng không thèm tôn trọng mình như vậy, lại thêm trước đó mấy tuần con trai cả cãi nhau một trận ầm ĩ với hắn rồi bỏ đi chưa thấy về, vậy nên sự phẫn uất khiến cho hắn càng lúc càng muốn trút giận lên cô gái nhỏ dưới những ân oán đan xen.

Ai mà ngờ được rằng A Hoa thậm chí không hề bị hành động của Mã An hù dọa, cô bé đã liều mạng phản kháng một cách liều lĩnh, thậm chí còn cắn vào mu bàn tay hắn một cái trong lúc cả hai đấu vật. Sự đau đớn chạy lên tận óc khiến cho Mã An mất bình tĩnh, hắn dùng sức bóp cổ A Hoa cho tới khi cô bé không thể cử động được nữa. Và khi đã ổn định lại, hắn quyết định xẻ cô bé thành tám phần để che giấu tội ác.

Đương nhiên toàn bộ những tình tiết vụ án kể trên đều đơn phương thông qua lời của Mã An, vậy nên bao nhiêu phần có thể tin tưởng được thì không ai dám chắc. 

Đầu tiên, pháp y sau khi kiểm tra thi thể đã xác nhận bé gái không bị xâm hại tình dục, nhưng tôi hơi nghi ngờ không biết cơ thể đã bị chia nhỏ ra như thế thì còn có thể lưu lại dấu vết tinh trùng hay không? Phải biết phần dưới cơ thể cô bé cũng có dấu hiệu bị cắt xẻo, phá hoại nghiêm trọng và bị cọ rửa. Hơn nữa kỹ thuật năm 1989 thì liệu có thể tin tưởng vào kết quả giám định pháp y được chăng?

Thứ hai, căn cứ vào hiệu quả cách âm của khu chung cư không được tốt, cảnh sát Nghiêm khai rằng kể cả chỉ đánh một quả rắm to vào nửa đêm thôi cũng sẽ có người nhà bên cạnh nghe thấy. Vụ án xảy ra vào khoảng thời gian tất cả mọi người đang ăn cơm tối trong nhà, thậm chí có người đi lại ở hành lang, vậy mà các hộ gia đình xung quanh đều khẳng định không hề nghe thấy tiếng vật lộn hay tiếng kêu cứu, chẳng lẽ cô bé sau khi phát hiện nguy hiểm lại không biết kêu la?

Thứ ba, vì sao cô bé vừa vào nhà một lúc lại muốn bỏ chạy? Có thật Mã An không hề "có ý định làm gì" cô bé khi lừa cô bé về nhà? Tôi đoán có lẽ vừa vào nhà hắn đã khóa trái cửa, thậm chí động chạm vào cô bé mới khiến cho cô bé muốn bỏ chạy ngay lập tức? Nếu không thì lý do nào để cô bé đột nhiên trở nên cảnh giác trong khi trước đó cô bé chưa từng?

Thứ tư, Mã An nấu thi thể của cô bé lên rồi nói là không có ý định giết người? Hơn nữa bảo hắn không ăn thì thật là vô lý vì nếu không ăn thì nấu canh cà chua làm gì? Không ăn thì bỏ gia vị vào để làm gì? Không ăn thì những bộ phận khác biến đi đâu trong khi cống thoát nước và bồn cầu cũng đã tìm?

Thứ năm và cũng là điểm mấu chốt, như đã đề cập trước đó Mã An hẳn là đã chuẩn bị "đơn xin về quê" để rời khỏi nơi cư trú, mặc dù tôi không biết Mã An định đi khi nào. Nhưng dựa theo những nguồn tin mà tôi thu thập được ở báo Hoa kiều năm 1988, "đơn xin về quê" vào năm thứ hai phải được nộp trước Tết Nguyên tiêu tức ngày 20/2/1989. Đồng thời bởi vì từ ngày 4 ~ 14 là nghỉ xuân dài hạn, ngày 18, 19 là cuối tuần nên thời gian nộp hồ sơ còn lại chỉ còn từ ngày 31/1 tới 3/2 hoặc ngày 14/2 tới 17/2. Tôi đồ rằng khả năng cao là Mã An định nộp nó trước kỳ nghỉ, sau đó về quê ăn lễ và không bao giờ quay lại Ngưu Đầu Giác. Nếu suy đoán này là chính xác thì liệu Mã An, người đã lên kế hoạch rời khỏi Ngưu Đầu Giác trong vài ngày tới, có thể nào đã muốn tìm cách trút bỏ cái suy nghĩ biến thái của mình một lần cuối cùng trước khi bỏ trốn không?

Đừng quên rằng con trai cả của Mã An đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa với bố chỉ vài tuần trước khi vụ án xảy ra và chuyển ra bên ngoài. Kể từ ngày đó không có bất cứ con cái hay thân nhân nào tới thăm hỏi Mã An, dù sao 4 ngày nữa cũng là kỳ nghỉ xuân dài hạn, lại có lý do chính đáng để tẩu thoát, thi thể cũng biến mất, trong nhà chả có ai thèm ngó ngàng quan tâm, vậy thì chẳng phải 4 ngày là quá đủ với hắn để khiến cho một cô gái mất tích mà bản thân vẫn vô can rồi hay sao?

Có thể hiểu đơn giản phạm tội vào thời điểm này rất có lợi cho Mã An, nếu không phải do cảnh sát Nghiêm cẩn thận thì rất có khả năng hắn đã tẩu thoát thành công vì chỉ cần rác bị công nhân vệ sinh thu gom và đem về nhà máy thì coi như kế hoạch đã xong một nửa. Vậy nên tôi không cho rằng đó chỉ là "một sự trùng hợp ngẫu nhiên" hay "ý định nhất thời" được, nó nghiêng về kế hoạch bắt cóc, cưỡng dâm và giết người được vạch ra từ lâu thì đúng hơn. Với ngày tháng được tính toán cẩn thận, cô bé đã bị giết ngay khi vừa bước vào nhà, không hề có cơ hội phản kháng chứ đừng nói là trốn thoát.

Ngay sau khi vụ án được công bố trên báo đài đã làm dấy lên làn sóng phẫn nộ chưa từng có ở HongKong, tất cả người dân đều đồng lòng yêu cầu thẩm phán phải trừng phạt nghiêm khắc con ác thú này. Cùng ngày đầu tiên khi diễn ra phiên sơ thẩm, tòa án Cửu Long đã bị vây chật như nêm, người dân bắt đầu mất bình tĩnh đòi xử lý Mã An ngay tại chỗ khiến cho lực lượng phải huy động hàng trăm cảnh sát để duy trì trật tự hiện tường nhằm kiểm soát tình hình.

Mặc dù có một số báo cáo của nhiều bác sĩ tâm thần nước ngoài đã chỉ ra rằng Mã An mắc bệnh tâm thần và không thể kiểm soát hành vi của mình vào thời điểm xảy ra vụ án, nhưng các thẩm phán và bồi thẩm đoàn đã không hề nhân nhượng chút nào, họ nhất trí thông qua biểu quyết tử hình mà không cần thảo luận nhiều, phán Mã An tội giết người và bị xét án tử.

Tuy nhiên chỉ hai tháng trước khi hành quyết Mã An đã đệ đơn kháng cáo, yêu cầu tòa án xét xử lại vụ án và thay đổi tội cố ý giết người thành tội ngộ sát, nhưng tòa án đã bác bỏ kháng cáo và để Mã An giữ nguyên bản án. Dù vậy Mã An vẫn quyết định không từ bỏ mà tìm đủ mọi chiêu trò để câu giờ cho bản thân nên thời gian tử hình bị đẩy lùi tới tận vài tháng.

Bất ngờ vào năm 1991, Vệ Dịch Tín, thống đốc HongKong thời bấy giờ lại đưa ra quyết định ân xá cho tử tù, trong khi chỉ còn hơn 30 ngày nữa Mã An sẽ bị hành quyết. Mã An thoát án tử một cách thần kỳ và cũng là lần đầu tiên trong lịch sử HongKong có một tù nhân cầm chắc án tử được thoát án.  



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me