TruyenFull.Me

Edit Mau Xuyen Nu Phu Nghich Tap H

【Chương thưởng】 Phiên ngoại đặc biệt về Long quân: người thú (hhh) + tìm đường chết + mạnh mẽ phát đường

Long quân sủng tiểu thư đồng càng đến vô pháp vô thiên.

Tiểu thư đồng lúc trước rõ ràng là một cây hoa bách hợp, một ngày nọ nàng ở trong Long Cung nâng má thưởng thức bông bách hợp, thế nhưng lại ghét bỏ nó màu sắc quá mức thuần tịnh nhạt nhẽo, vẫn là hoa đào hồng phấn tươi đẹp đáng yêu hơn nhiều. Bất chấp phản đối của Nguyệt Lão, Long quân thế nhưng lại đem 180 cây hoa đào trong viện Nguyệt Lão nhổ sạch, mang tới Long Cung của mình trồng, lại hút hơn phân nửa nước thánh từ Thiên Trì, tưới cho những cây hoa đào, làm cho hàng cây hoa đào kia một năm bốn mùa đều nở rộ như những đám mây hồng, không bao giờ lụi tàn.

Long Cung đẹp đẽ là thế, nhưng Thiên giới lại bị hắn quậy phá cho loạn. Nào biết lúc bẩm báo lên Ngọc Đế, lão nhân kia lại ngại chúng tiên quấy rầy giấc ngủ trưa của mình, vẫy tay không thèm để ý tới, thậm chí còn trề môi trách móc: Không chỉ là vài gốc cây, vài giọt nước thôi sao, phạt hắn, ngày mai ai đi hạ giới ban mưa?

Chúng tiên nhân mới vừa còn đau lòng ôm đầu đột nhiên rối rít cáo lui nói trong cung mình còn có việc gấp, không quấy rầy Ngọc Đế nghỉ ngơi.

----------------------

Ninh Uyển cưỡi trên lưng Thanh Long, hai tay nắm lấy cặp sừng rồng to lớn, theo hắn phi hành trong gió, bay vào trong mây. Vảy rồng ẩn ẩn lóe lên ánh kim, xúc cảm cứng rắn mà sắc bén, mỗi lần bay lên mỗi lớp vảy đều lấy góc độ vô cùng tinh vi phối hợp với nhau, khi thì tản ra khi thì tụ lại, thân rồng to lớn phi thường linh hoạt, thậm chí có thể xoay ngược 180°, mang theo loại phong nhã ý nhị.

"Hô ~ thật thoải mái!" Gió nhanh chóng phất qua gương mặt, Ninh Uyển nhịn không được muốn hét lên một tiếng thoải mái, buông đôi tay ra đón gió.

Thanh Long kia dường như cố ý trêu chọc nàng, vững vàng bay lên rồi đột nhiên hạ xuống, sau đó liên tiếp lộn mấy cái 180°, không ngoài dự đoán nghe được thiếu nữ duyên dáng kêu to, rồi sau đó cúi thấp người dán chặt vào lớp vảy của hắn.

Tận hưởng cảm giác hưng phấn kích thích đến mức tim như sắp nhảy tới cổ họng, Ninh Uyển trong lòng vui vẻ hô to quá đã, nàng hiện giờ tuy không cưỡi Thanh Long, cũng có thể cưỡi gió đạp mây, chớp mắt có thể đi ngàn dặm, nhưng nàng vẫn loại bỏ hết pháp lực, giao phó toàn thân toàn tâm bám vào trên người Thanh Long. Khi sắp tới hạ giới, nàng đột nhiên nổi lên ý chơi đùa, trượt theo vảy rồng về phía đuôi, đến thẳng phần bụng màu trắng của hắn, thực khó hiểu, nơi đó chỉ phân bố từng lớp vảy trắng tương đối mềm mại, cũng không có đồ vật làm người mềm nhũn như trong trí nhớ...

Khóe miệng thiếu nữ ngậm ý cười giảo hoạt, đôi mắt to đen láy sáng ngời, chậm rãi kéo mở thắt lưng mỏng quanh eo, một đôi thỏ trắng đầy đặn gấp không chờ nổi nhảy ra. Nàng duỗi tay ôm chặt lấy bụng Thanh Long, áp bộ ngực sữa vào lớp vảy trắng của hắn, cực lực cọ xát...

Xúc cảm lạnh buốt như băng khiến cho hai điểm hồng mai lập tức đứng thẳng, tê tê dại dại, Ninh Uyển không thèm che giấu, khẽ ngâm ra tiếng: "Ư a ~"

Thân rồng trong ngực đột nhiên run lên, thiếu chút nữa rơi thẳng xuống núi. Ninh Uyển tăng lực hơn, hai chân tách ra vắt qua thân rồng to dày như thùng nước, dùng cả tay và chân chậm rãi ngọ nguậy va chạm, cúi ôm Thanh Long bắt đầu thủ dâm.

Nhũ thịt cực đại bị chen lấn biến ra nhiều loại hình dạng khác nhau, núm quả màu đỏ tươi thỉnh thoảng khẽ hôn qua khe hở lớp vảy, còn có giọng mũi thanh thúy của nữ tử khi động tình, chọc cho hô hấp Thanh Long càng ngày càng thô nặng.

"A... A?" Ninh Uyển đang kiều suyễn thở gấp đột nhiên đề cao thanh âm, bởi vì lớp vảy gần môi nàng đột nhiên xuất hiện một đạo khe hở nhỏ màu hồng, ngay sau đó khe hở kia lõm vào trong, lại chậm rãi nhô ra, là một cây ngọc trụ màu hồng phấn... Khác với côn thịt khi hình người, ngọc trụ kia chỉ có một khe hở phía trên, thân trụ được bao bọc bởi những lớp vảy mảnh vô cùng nhỏ bé, lúc này ngọc trụ càng duỗi càng dài ra, ước chừng to như cánh tay trẻ sơ sinh, phách lối vỗ vào gò má đang kinh ngạc của nàng, trêu chọc...

Này... Trong trí nhớ nàng có ấn tượng đã cùng chân long hoan hảo, nhưng đối với cấu tạo cụ thể của hắn lại không biết rõ ràng. Hóa ra ngày thường là bị giấu đi, nhưng nó chỉ lớn như vậy... Làm thế nào có thể đặt nó ở đó.

"Nó còn có thể lớn hơn nữa, Uyển muội." Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Mai Thanh Lộng.

Ninh Uyển bình tĩnh sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ đầu: "Đã tới hạ giới, hoa màu của nông dân sắp chết khát rồi, chúng ta đi tạo mưa đi Long quân."

"Muộn rồi."

Đuôi rồng lặng lẽ bò lên nâng mông nữ tử, đem thân mình mềm mại không xương đẩy về phía trước, ngọc trụ kia liền cắm vào giữa luồng nhũ ngạo nghễ đứng thẳng của nàng. Một đôi long trảo đè chặt lên lưng nữ tử, đẩy nàng gắt gao ôm chặt vào bụng mình, kéo hai khỏa nãi cầu đè ép xoa nắn ngọc trụ đang cương cứng.

"Ưm..." Những chiếc vảy nhỏ cọ xát vào phần thịt non trước ngực, kích thích mãnh liệt làm Ninh Uyển vốn muốn phản kháng lại rên rỉ ra tiếng. Đỉnh ngọc trụ thậm chí còn chọc vào cằm nàng, một mùi thơm lạ lùng dễ ngửi phảng phất đến từ nơi sâu thẳm của thời gian xông vào trong mũi, bụng nhỏ bắt đầu đau nhức tê dại...

Ninh Uyển nhịn không được dùng hai tay nâng ngực, vuốt ve ngọc trụ khổng lồ, tìm kiếm càng nhiều kích thích hơn, móng tay nhéo nhẹ núm vú giảm bớt ồn ào náo động trong cơ thể. Theo động tác của nàng, đôi mắt chuông đồng vốn dĩ thanh lãnh của Thanh Long trở nên thâm thúy vô ngần, lớp vảy run rẩy động.

Phần thịt mềm trước ngực đã bị cọ cho đỏ lên, ngay cả đùi cũng bị nóng tới mức sắp cháy. Ninh Uyển không tự chủ được dang rộng hai chân, cách lớp tiết khố cọ xát đè ép lên lớp vảy rồng thô cứng, càng nhiều dâm thủy từ nơi u kính bí mật róc rách chảy ra...

"Ưm a... Đừng lộng... Mai đại ca, ta muốn..." Dục hỏa đốt người làm hai mắt Ninh Uyển bắt đầu mê man, trên lưng thấm ra từng tia mồ hôi nhỏ.

"Muốn cái gì?"

"Muốn ngươi... Muốn ngươi tiến vào..." Muốn bị ngọc trụ thô to xỏ xuyên qua, hung hăng thao lộng.

Nàng vừa dứt lời, đuôi rồng phân nhánh lột ra tiết khố ướt át của nàng. Đầu đuôi lơ đãng quét qua khe hở nhỏ giữa hai chân nàng, Ninh Uyển nhịn không được yêu kiều rên rỉ ra tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy thân rồng, từ từ di chuyển lên.

Cuối cùng ngọc trụ trượt tới huyệt khẩu lầy lội, kẽ hở trên chóp khẽ hôn lên hai cánh thịt non, sau đó lặng lẽ tiến thẳng vào --

"A a! Thật lớn, thật căng..." Ngọc trụ mang theo lạnh lẽo phá vỡ mị thịt chặt chẽ, động tình đã lâu, khoảng trống giữa hai chân Ninh Uyển ngay lập tức được ngọc trụ lấp đầy căng chặt, không kẽ hở. Chỉ đơn giản là thô bạo cắm vào, lại mãnh liệt kích thích khiến bụng nhỏ nàng chua xót, khoái cảm nhanh chóng dọc theo xương cụt bò khắp nơi.

Long trảo ôm chặt nữ tử, quay cuồng nhảy lên giữa tầng trời thấp không một bóng người, nhưng cũng không thể nhìn thấy bộ phận tương liên đang chuyển động kịch liệt. Chỉ có Ninh Uyển mới có thể cảm nhận rõ ràng ngọc trụ đang ra sức rút ra cắm vào, mỗi lần đâm vào đều đánh mạnh lên hoa tâm mềm thịt, mạnh đến mức tim nàng như muốn nhảy ra ngoài. Mật dịch cuồn cuộn không ngừng chảy ra, lại bởi vì bị ngọc trụ cản lại không còn khe hở thoát ra mà toàn bộ đều bị ép vào bên trong vách tường, khiến bụng nàng căng tới mức phồng lên.

"A a a a~ căng trướng quá..." Cũng thật thoải mái, rất thỏa mãn, nàng như là một con thuyền nhỏ giữa sóng biển mãnh liệt, chìm nổi trong biển dục vọng, tùy thời bị kích thích khiến nàng nói năng lộn xộn, "Tướng công... a ha... ta bị căng sắp hỏng rồi ư a!"

Gọi rồng là tướng công là điều trước kia Ninh Uyển chưa từng nghĩ tới, nhưng khi ý thức bay khỏi, tự nhiên mà nói ra tiếng. Thanh Long nghe được kích động không thôi, gầm nhẹ một tiếng, ngọc trụ lại thô to thêm một phần, đem tiểu huyệt kiều nộn căng chặt đến tròn trịa.

"Uyển muội thật tham ăn, gậy lớn của tướng công sẽ cho nàng mút tới khi nổ tung, ừm?"

"Lão... Lão lưu manh." Bên tai nàng vang lên tiếng nói trầm thấp chứa đầy tình dục, luồng no đủ trước ngực còn bị vảy rồng cọ xát, tất cả điểm mẫn cảm đều bị hắn chiếm giữ, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nàng đột nhiên ngửa cổ ra sau, giống như cây cung đang kéo căng ra, thét lên run rẩy phun ra dòng chất lỏng nóng hổi...

"Ừm hừ..." Những trận co rút xiết chặt của nữ tử khi cao trào cũng khiến tất cả lớp vảy trên thân Thanh Long rung động, nhưng động tác ngọc trụ vẫn không ngừng, đón đầu nhiệt dịch nhanh chóng đảo lộng.

"A... A a a a!"

Cao trào bị kéo dài, hai mắt Ninh Uyển trắng dã, miệng nhỏ khẽ nhếch, nước bọt vô thức chảy xuống, đầu óc choáng váng, tầm nhìn mơ hồ, trái tim thình thịch nhảy lên, dường như không còn thuộc về chính bản thân nàng, chỉ có nơi bộ phận tương liên truyền tới niềm vui thích chiếm cứ mọi dây thần kinh cùng cảm giác.

Long trảo sau lưng thô trọng có lực, nâng đỡ cả người thiếu nữ mềm nhũn.

Chờ nàng rốt cuộc hồi hoãn lại, thân mình trừu động phía dưới vẫn còn tiếp tục. Nàng cho rằng vừa rồi chính là thời điểm vui sướng nhất, nhưng u bích mẫn cảm đột nhiên run lên, cảm giác tê dại khác thường lại lần nữa kích thích thần kinh nàng...

Hóa ra là ngọc trụ đang lặng lẽ mấp máy những lớp vảy nhỏ xíu trên bề mặt nó, mỗi lần ra vào giống như bàn chải nhỏ vừa mềm vừa cứng, cạo qua nộn thịt mỏng manh...

"Không... Không không cần! Như vậy ta chịu không nổi... A ưm! Khốn.... Khốn kiếp..." Ninh Uyển sợ hãi kêu, bắp đùi cùng mũi chân duỗi thẳng, da thịt khắp người run rẩy, phủ lên một lớp mồ hôi mỏng.

Bụng nhỏ vốn trơn nhẵn bị ngọc trụ đỉnh cho phồng lên, giống như thai phụ mang thai mấy tháng...

Một hồi hoan ái vui sướng không biết giằng co bao lâu. Bởi vì tiết ra quá nhiều dâm dịch, càng về sau Ninh Uyển càng cảm thấy choáng váng, chỉ cảm nhận được thân dưới của mình căng ra, đầy đặn, rất thoải mái...

----------

Chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo, Long quân đã ban mưa xong, hóa thành hình người canh giữ ở phòng ngủ nàng. Dưới thân không có dị vật, chắc hẳn đã được hắn rửa sạch và chữa khỏi, chẳng qua là đầu vú còn hơi hơi đau đớn... Nàng cũng lười dùng đến pháp thuật loại bỏ cơn đau, quay lưng lại: "Đi ra ngoài!"

Vừa mở miệng mới phát giác ra giọng nói mình đã hoàn toàn khàn đặc...

"Phốc..." Long quân ngày thường băng lãnh cười nhạo ra tiếng, hắn cảm giác được vành tai Uyển muội nhiễm phấn hồng, đáng yêu vô cùng, khắc chế xúc động muốn ôm nàng vào ngực, dùng giọng nói ôn nhu có thể véo ra nước nói: "Ngủ đi Uyển muội, tướng công ở trong phòng tu luyện, không quấy rầy nàng."

Ninh Uyển vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ có thể giả bộ ngủ, không nghĩ tới giả khò khè vài tiếng, liền thật sự chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me