TruyenFull.Me

Edit Mau Xuyen Nu Phu Nghich Tap H

Khi Lý Nhị Hắc biết được sự việc kia từ miệng vợ mình, nháy mắt phẫn nộ cùng hối hận suýt chút nữa đã thiêu hỏng đầu óc hắn, hắn lập tức cầm dao lên muốn đi giết hai người kia, nhưng sau đó lại bị tiếng khóc thảm thiết của tức phụ nhà mình dọa sợ. Cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ phế đi của quý của bọn chúng, cũng mở miệng nói cho hai người kia biết: Từ nay về sau, mỗi khi gặp hai người, hắn gặp một lần thì đánh một lần, đánh chết mới ngưng.

Đại khái là do hắn đã đi tòng quân ở tiền tuyến ba năm, chứng kiến quá nhiều cảnh tượng vợ con ly tán, nên đối với tức phụ ở nhà, hắn không lời oán trách. Ngược lại, hắn lại cảm thấy áy náy và hổ thẹn không dứt, vì vậy toàn tâm toàn lực đi lấy lòng khuyên giải nàng, có trời mới biết một kẻ thô kệch như hắn nỗ lực tỏ ra dịu dàng ôn tồn có bao nhiêu khó khăn.

Dần dần, nụ cười trên mặt nàng ngày càng nhiều hơn, mơ hồ như trở lại lúc nàng mới vừa gả tới, vừa trầm tĩnh nhã nhặn lại tươi sáng. Nhưng mỗi khi đến tối, hai người tuy ngủ chung giường nhưng nàng đối với chuyện kia lại vô cùng chống cự, có lần hắn không kiềm chế được mà đè lên người nàng, không nghĩ tới nàng không có cựa ra mà chỉ nhắm mắt lại yên lặng rơi lệ, thậm chí còn cắn chặt răng phát ra âm thanh "kẹt kẹt".

Hôm nay, hắn cố ý nhờ huynh đệ cùng doanh trại mua hộ hộp nến màu đỏ ở trong thành, nghe nói là rất được các quan thái thái và các thiếu nãi nãi ưa chuộng. Mới vừa ăn xong cơm tối, Lý Nhị Hắc liền vội vàng đưa vợ đến Hoắc gia chơi, hắn ở nhà một mình thay trướng trong phòng, khăn trải giường cũng đổi cái mới, lại tay chân luống cuống xếp từng cây nến thành hình trái tim rồi lần lượt thắp sáng chúng.

Sau khi làm xong hết thảy các thứ này hắn mới đi tới Hoắc gia đón vợ về nhà, dụ dỗ nàng cùng mình tắm chung trong thùng tắm lớn mới làm. Lúc đầu Dương Vân cũng không nguyện ý, nhăn nhó siết chặt, nhưng không cưỡng lại được sự dây dưa vừa mềm vừa cứng của Lý Nhị Hắc, nàng bị hắn nửa ôm cùng nhau ngã vào trong thùng nước tắm. Có lẽ là do hơi nóng bốc lên, trước mặt lại là Lý Nhị Hắc với thân thể to lớn tráng kiện ngăm đen nhìn chằm chằm nàng, mai gò má nàng như bốc cháy hẳn lên, cho nên khi Nhị Hắc ca duỗi hai bàn tay to lớn đưa tới, nàng ngốc lăng mất mấy giây, sau đó phát hiện, mình cũng không phải là rất kháng cự lại sự đụng chạm của hắn.

"Tức phụ, là ta." Lý Nhị Hắc kích động đến mức không tự chủ được, nhưng vẫn thầm thì trầm thấp bên tai nàng, bàn tay to cố chấp cầm chiếc khăn tắm, cực kỳ nhẹ nhàng lau lưng cho nàng, trong suốt quá trình hai mắt hắn luôn gắt gao dán chặt vào nàng, nhìn khuôn mặt nàng đẹp tựa hoa nở.

Dần dần, bàn tay to kia khẽ lướt qua vòng eo thon thả, đi lên tới trước ngực trắng nõn cao vút. Khi lòng bàn tay chai sạn của hắn chạm vào điểm mẫn cảm trước ngực nàng, toàn thân Dương Vân không khỏi run lên, một cảm giác xa lạ run rẩy từ sâu trong nội tâm bừng tới, khiến nàng bất giác muốn trốn thoát.

Nhưng đó không phải là sợ hãi, ngược lại... Ngược lại là loại cảm giác tê dại khó nhịn, nàng không khỏi khẩn trương nắm lấy cổ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Không... Không muốn..."

Lý Nhị Hắc coi là thật buông tay ra, chỉ đem chiếc khăn nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của tức phụ, sai khiến nàng: "Vậy đổi lại nàng chà lưng cho ta đi."

Tư thế mặt đối mặt, đầu gối kề đầu gối này khiến Dương Vân vô cùng xấu hổ, chiếc khăn kia giống như một củ khoai lang nóng hổi, nàng muốn cầm cũng không được mà ném đi cũng không xong: "Vậy chàng xoay người sang chỗ khác đi."

"Không, ta muốn nhìn vợ mình."

Lý Nhị Hắc dẫn dắt tay nàng vòng qua dưới nách mình, cái tư thế này làm cho hai người càng sát lại nhau hơn, quả hồng mai trước ngực đã cương cứng thỉnh thoảng chạm nhẹ vào ngực hắn, hơn nữa sau lưng còn có bàn tay chà xát nhẹ nhàng như đuôi mèo phớt qua, làm cho trong đầu hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm đang kêu gào: dụi toàn bộ người nàng vào trong cơ thể mình. Nhưng hắn không dám hành động, không biết tại sao mấy năm trước hắn có thể nhẫn nại chịu đựng được, hiện tại mỗi phút mỗi giây lại như nắm tim cào phổi hắn.

Hơi thở nam tính nặng nề của hắn phả vào tai nàng, Dương Vân tự nhiên có thể nghe ra trong hơi thở của hắn, hắn đang kiềm chế ham muốn cùng khát vọng, đây là trượng phu của nàng, là chỗ dựa một đời của nàng. Thanh âm kia cùng khí tức ấy khiến tay chân nàng bủn rủn, bắp đùi thỉnh thoảng lại chạm phải vật gì đó nóng nóng cứng rắn khiến mặt nàng đỏ tới tận mang tai, tầm mắt không dám dời xuống dưới.

"Tức phụ..." Thình lình hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp mà từ tính, tay Dương Vân run run, chiếc khăn kia liền từ trong tay rớt xuống, cả người ngã về phía trước, rơi vào trong vòng tay rộng lớn của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn đặt bên hông hắn.

Giống như một ám hiệu, Lý Nhị Hắc vươn tay ôm lấy eo nàng nhấc tới trên đùi mình, hành động này khiến Dương Vân cả kinh "A" một tiếng, cuống quít nói: "Không phải... Không phải tắm sao?"

"Đúng là tắm."

Lý Nhị Hắc trở tay vớt chiếc khăn lên, bắt đầu từ xương quai xanh trắng nõn của nàng, chậm rãi vòng quanh hai ngọn núi một vòng, rồi đến cái rốn nhỏ nhắn dễ thương của nàng, mỗi nơi tay hắn đi qua, cả người Dương Vân đều khẽ run lên. Bàn tay to lớn phản nghịch kia dần dần đi xuống, nàng hoảng sợ bắt lấy tay nam nhân, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu: "Nơi này... Nơi này ta tự làm được..."

"Được." Hắn nuốt ngụm nước miếng.

Tuy nhiên dưới ánh mắt nam nhân nóng như lửa rực soi mói, nàng không thể giơ tay đưa đến nơi thần bí xấu hổ kia được. "Ghét!" cuối cùng giận dỗi đẩy ngực hắn một cái, nhưng khí lực yếu ớt giống như là muốn nghênh còn cự. Lý Nhị Hắc buồn bực cười một tiếng, cúi người ngậm vành tai trắng nõn của tức phụ, thì thầm vào tai nàng: "Hay là để ta đi, tức phụ."

Bàn tay thô ráp vừa thăm dò đi vào, nàng liền không tự chủ được muốn khép hai chân lại, hé miệng nhỏ hít thở, đắm chìm trong giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của nam nhân. Ngón tay hắn vuốt ve hai cánh hoa mọng nước, tựa như vô tình mà chạm vào viên hoa hạch nhô ra, khiến Dương Vân cong người xuống, một dòng nước làm người ta xấu hổ chảy ra. May mà ngâm ở trong nước ấm áp, khuôn mặt trắng nõn của nàng lại đỏ bừng

Lý Nhị Hắc đã sớm cảm nhận được một tia dinh dính, thừa dịp tức phụ thở nhẹ một hơi, môi lưỡi hắn dọc theo dái tai di chuyển về phía trước, chậm rãi chạm vào đôi môi diễm hồng của nàng: "Chúng ta vén cái động nhỏ này rửa qua một chút có được hay không?" Ngậm lấy môi nàng mút vào, đồng thời một ngón tay đã lặng lẽ đẩy vào trong miệng huyệt, lập tức bị một vòng thịt non quấn chặt, đem tiếng kêu kinh hô của nàng nuốt vào trong bụng.

"Ư~ a..."

Thân thể hôm nay rất kỳ quái, tuy vẫn như trước nhưng dường như không phải là của chính nàng nữa. Trước kia nàng muốn đến gần Nhị Hắc ca, nhưng thân thể sẽ có phản ứng căng thẳng, bây giờ rõ ràng nàng muốn đẩy cái tay làm loạn này ra, nhưng lại có những làn sóng tê dại dọc theo xương cụt bò lên, kích thích hơi thở nàng bất ổn, da thịt toàn thân phiếm hồng,

Tiểu huyệt vừa khẽ thu lại co rút một cái, như thể đang mút lấy ngón tay hắn. Đũng quần Lý Nhị Hắc cứng ngắc, chọc vào đùi trong mềm mại của nàng, hắn bắt đầu kịch liệt hôn người phụ nữ trong lòng, chiếc lưỡi to không cho phép nàng né tránh, phớt qua hàm răng dùng lực cạy ra, đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương của nàng cùng nhau triền miên, giống như nếm thử món ngon thế gian. Tay hắn không ngừng di chuyển, bắt chước động tác giao hợp ra vào nhanh chóng, thẳng cho đến khi hơi thở nàng càng ngày càng nặng nề, thân thể căng cứng --

"Ư... a~" thiếu dưỡng khí cực độ khiến đầu óc Dương Vân trống rỗng, toàn thân như lửa đốt, bụng dưới một mảnh chua xót, chỉ bị một ngón tay của hắn đùa giỡn đã tiết ra dâm dịch, cái này khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ, lại mơ hồ có chút ngọt ngào.

Nước trong thùng tắm đã hơi lạnh, Lý Nhị Hắc sốt ruột ôm nàng từ trong nước đứng lên, vắt khô khăn tắm lau chùi qua loa thân thể hai người, liền ôm lấy nàng hướng phòng ngủ đi tới, Dương Vân bị sợ tựa đầu vào trong ngực nam nhân, như kẻ bịt tai trộm chuông nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

"Tức phụ, nàng xem." Lý Nhị Hắc như hiến bảo vật chỉ vào cây nến trên mặt đất.

"Ân?" Dương Vân cũng rất tò mò, theo lời hắn nhìn thử, trên mặt đất là một hình giống quả đào, yên tĩnh chiếu rọi màn đêm tĩnh mịch, chiếu tới lòng nàng ấm áp, biết dụng tâm của trượng phu, nhưng trong miệng lại nói ra lời trách mắng: "Đặt nến đầy đất thật lãng phí."

"Ta thích lãng phí trên người vợ mình, trên đất lạnh, chúng ta lên giường làm những việc còn dang dở nào."

"Ai nha, ai muốn cùng chàng làm chuyện gì." Trong lòng Dương Vân ba phần sợ hãi, sợ mình sẽ kháng cự, ba phần lại mong đợi, mong đợi niềm vui sướng như vừa rồi, còn lại thì tràn đầy cảm động.

Một trận trời đất quay xoay chuyển, nàng đã bị nam nhân mặt đối mặt đè trên giường, khuôn ngực rộng rãi của hắn chèn ép trước bộ ngực mềm mại của nàng, thân thể to lớn cường tráng của hắn tựa như ngọn núi lớn khiến nàng cảm thấy an tâm, đập vào mắt chính là chiếc màn trướng mới tinh cùng thần sắc kiên nghị nhẫn nại của hắn.

Lý Nhị Hắc vẫn luôn chú ý đến biểu tình của tức phụ, thấy nàng không chống cự, vạn phần ngạc nhiên mừng rỡ, cúi đầu hôn nàng thật sâu. Bàn tay to lặng lẽ xoa bóp nhũ thịt to lớn trước ngực nàng, bóp vào rồi lại thả ra, còn dùng đầu ngón tay đi ma sát viên hồng mai cứng rắn, vui vẻ đủ rồi mới dần dời xuống tìm nơi bí ẩn vẫn còn ẩm ướt. Không thể chịu đựng được nữa, hắn kiên định chậm rãi tách hai chân thon dài của nàng ra, ấn đầu nấm lên cửa huyệt ẩm ướt đang khạc đầy dịch nhầy trong suốt. Côn thịt cứng rắn nóng bỏng khiến Dương Vân vô cớ hoảng sợ, không khỏi khẽ run lên.

"Tức phụ, nhìn ta, ta là Nhị Hắc ca của nàng, cho ta có được không?" Hắn trầm giọng an ủi nàng, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của nàng, không cho nàng lùi bước, cũng không cho nàng cự tuyệt, nhẹ nhàng khích lệ dụ dỗ. Rốt cuộc hàng lông mi của nàng khẽ động, Lý Nhị Hắc kích động đến mức yết hầu lặn lộn trên dưới, thẳng eo một cái, toàn bộ đầu nấm đều nhét vào trong miệng huyệt trơn trượt.

"A... trướng... trướng quá..."

Thân thể Dương Vân bắt đầu nhớ lại kích thước côn thịt, chống đỡ người hơi nâng lên, có thể đâm đến tận cùng điểm nhỏ bên trong, khiến nàng vui sướng như bay lên. Sau khi cảm giác chướng bụng lắng xuống, bên trong lại có chút trống rỗng, nàng không khỏi vươn cánh tay như ngó sen vòng qua cổ nam nhân, đôi môi diễm hồng khẽ mở: "Ca... Chàng... Chàng có thể cho vào cả đi."

"Vân muội!" Một tiếng gọi quen thuộc thân mật này khiến hắn vui mừng không thôi, Lý Nhị Hắc cao giọng, không chút do dự, cả côn thịt đâm thẳng vào nơi sâu thẳm thần bí, cho đến khi túi thịt căng phồng chạm vào hoa môi. Tư vị chặt hẹp mất hồn kích thích đầu nấm và những vệt gân xanh phủ đầy trên côn thịt xông vào sâu trong lòng hắn, khoái cảm sung sướng khó tả khiến hắn chỉ muốn hung hăng đè nàng xuống đâm thật mạnh, muốn nếm được càng nhiều vui sướng hơn nữa.

"A! Chờ đã... chờ một chút... quá... quá sâu... Hô~" Lý Nhị Hắc cho là thật liền dừng lại bất động.Dương Vân cảm giác được cả côn thịt như bị đẩy tới trên ngực mình, suýt nữa không thể thở được, nàng thở ra một hơi thật dài, rất lâu sau mới thích ứng được với kích thước to lớn kia. Dương vật của hắn toàn bộ bị chính mình nuốt vào, loại giao hòa toàn tâm toàn ý này khiến nàng kích động đến muốn khóc, đây chính là của Nhị Hắc ca của nàng. Dương Vân trong lòng suy nghĩ, nàng muốn làm hắn vui sướng, bắp đùi hơi động, thẹn thùng nói: "Ca... Ta đã chuẩn bị xong..."

Tất cả sự dịu dàng thắm thiết tựa hồ chuẩn bị cho thời khắc thiêu đốt mãnh liệt này, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của Lý Nhị Hắc ướt đẫm mồ hôi, hắn đặt hai cánh tay mình lên hai bên cánh tay nàng, bắt đầu dùng lực lắc mạnh eo, đem côn thịt sưng tấy giữa hai chân xuyên vào huyệt đạo trơn trượt. Tư vị chặt hẹp khiến hắn say mê, mỗi lần đẩy vào như đột phá ra một lãnh thổ mới, côn thịt xẻ đôi đường đi, cảm nhận được tầng tầng thịt non bên trong đưa đẩy nghênh hợp, không khỏi co giật càng phát động mãnh liệt hơn.

"A!~ quá... Quá nhanh... A a a... Ta muốn chết, ca~" Chỉ cần vượt qua sợ hãi trong lòng, Dương Vân đã hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng mình, mở ra thân thể, cảm thụ niềm vui thích trượng phu mang lại cho mình, đầu nấm hơi vểnh lên của côn thịt mỗi lần tới lại kích thích một chỗ khác nhau, khiến hoa tâm nàng bủn rủn, tiết ra từng đợt dịch nóng.

Từ đầu đến cuối, Lý Nhị Hắc luôn chăm chú theo dõi phản ứng của nữ nhân dưới người, chỉ cần nàng cau mày hắn sẽ dừng lại. Dù sao tương lai còn dài, chỉ cần có tiến triển, luôn có thể để cho nàng một lần nữa tiếp nhận mình. Cũng may, hai gò má của tức phụ nhà hắn luôn đỏ bừng, ánh mắt mê ly, hàm răng trắng noãn thỉnh thoảng cắn môi dưới, ngăn cản tiếng thở dốc tràn ra khỏi miệng. Điều này đối với Lý Nhị Hắc chính là sự cổ vũ lớn lao, mông eo hắn rung động càng thêm lợi hại, thậm chí còn phát ra âm thanh "ba ba ba". Thỉnh thoảng có ít chất lỏng nhớp nháp bị tác động mạnh mẽ của hắn vẩy ra ngoài, làm ướt những sợi lông chỗ xương mu hai người tiếp giáp nhau, tiện đà thấm ướt ga trải giường vừa thay dưới thân.

"Ư! Vân muội!... Thật thoải mái." Khi tình đã ngập sâu, dục vọng mãnh liệt, Lý Nhị Hắc không khỏi kêu rên lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà từ tính.

"Ta... Ta cũng vậy... A a a! Đâm tới.... Ô ô..." Lại là một cú đỉnh sâu, đầu nấm phớt qua những hạt lồi bên trong hai đường đi, chẳng qua là mới phớt nhẹ thôi hai mắt Dương Vân liền trợn trắng dã, cần cổ ngửa về sau, hai chân tách ra run rẩy một hồi, như có ngọn lửa xẹt qua khiến nàng kích động đến ngón chân cũng duỗi thẳng, nàng há miệng như thể mất đi hô hấp, "Ca, ta không được... A a! Ta tới đây..."

Lý Nhị Hắc thấy thế càng vùi đầu chuyển động chăm chỉ, từng hạt mồ hôi lớn theo động tác kịch liệt của hắn vẩy lên thân thể trắng nõn của nữ nhân, luồng nhũ trước ngực nàng cũng bị hắn đỉnh đến lắc lư không ngớt, trong miệng thì thầm gọi: "Vân muội... Vân muội..."

"A!"

Côn thịt cứng rắn nóng bỏng dính chặt vào bụng nàng, một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng tưới vào bên trong ngọc bích, từng đợt sóng dịch cũng nhanh chóng tiết ra...

Một đêm này, Lý Nhị Hắc ôm tức phụ thơm ngọt ăn vào miệng, lăn qua lộn lại giằng co cả đêm, thẳng đến khi nàng mệt mỏi ngủ thật say nhưng côn thịt còn không biết mệt mỏi vẫn ra ra vào vào.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me