TruyenFull.Me

【EDIT】 Mau xuyên - Nữ phụ nghịch tập (H)

Trúc mã tướng quân 2

Liberosis_Redamancy

Bởi vì trước đó đã lén uống thuốc giải độc, thời điểm được Túc Lưu Vân ôm vào trong ngực, giục ngựa phi nước đại, Ninh Uyển đã sớm tỉnh lại từ lâu.

Sau lưng một mảnh nóng bừng đau rát, nàng dùng sức cắn chặt răng mới không rên rỉ kêu rên. Thầm rủa sao thời cổ đại không có xe hơi! Bản thân không bị tên bắn chết, cũng bị xóc nảy cho chết ở chỗ này!

Lần này nàng xuyên đến một quyển tiểu thuyết thịt văn hư cấu, người muốn công lược chính là thanh mai trúc mã của nguyên thân, vị tướng quân trẻ tuổi Túc Lưu Vân. Nguyên thân từ nhỏ đã lưu luyến si mê Túc Lưu Vân, hắn lúc đó đã nói đùa rằng "Thê tử tương lai của Túc Lưu Vân ta, phải là một nữ anh hùng ra được chiến trường vào được sảnh lớn", người nói vô tình, người nghe hữu ý, nguyên thân bắt đầu học tập múa đao lộng thương, khắp nơi đều cùng nam chính so tài phân tranh cao thấp, thậm chí khi người Hồ đánh tới, Túc Lưu Vân được bổ nhiệm làm chủ soái đi dẹp loạn, nàng nữ phẫn nam trang lẻn vào quân doanh làm từ binh lính nhỏ đi lên, trong vòng ba năm lên tới chức phó tướng...

Khi ra trận, nàng thường đi trước làm gương, thậm chí... Thậm chí còn có khí phách muốn cùng Túc Lưu Vân "so xem ai giết địch nhiều hơn"!

Ôi trời, một đời nữ nhi cứ như vậy dưỡng thành nữ hán tử, nghĩ đến đây Ninh Uyển hận không thể nhảy dựng lên tát vào mặt mình một cái, có ai theo đuổi nam nhân như thế này không? Àiii, Ai mà có chịu đựng được cơ chứ! Hơn nữa từ xưa tới nay lúc nam nhân yêu, hãy thêm một câu "phóng túng trên giường" nữa được không?

Cho nên cuối cùng, nam chính chỉ coi Ninh Uyển là huynh đệ vào sinh ra tử, không có chút tình cảm nữ nhân gì.

Sau khi khải hoàn hồi triều, liền bị hoàng đế tứ hôn cùng nữ chính Gia Nghi công chúa, sau khi hai người thành thân tình cảm ngọt tựa mật, còn nguyên thân bị bỏ lại, vết thương chưa lành kèm với buồn bực không vui, cuối cùng bị nữ chính cố ý khích bác châm ngòi, dẫn tới xương cốt không hoàn chỉnh mà chết...

Ninh Uyển, người quen thuộc nguyên cốt truyện, vì không để lộ ra sơ hở, đã thêm tất cả 20 điểm thuộc tính thu được từ nhiệm vụ trước cho vào phần sức mạnh, đồng thời bỏ ra 1000 xu nhiệm vụ mua đan dược giải được mọi loại độc trong cửa hàng vật phẩm. Thuận tiện, căn cứ theo nguyên thịt văn miêu tả, kết hợp với đủ loại đạo cụ trong cửa hàng hệ thống, Ninh Uyển biết rằng vật kia của nam chính là danh khí "Phi Yến", người bình thường sao có thể chịu được, thừa lại 4000 xu nhiệm vụ, nàng liền lấy mua danh khí " Ngọc môn".

Xem xong cốt truyện, Ninh Uyển lại vì mình than thở một tiếng, lần này độ khó nhiệm vụ không thầm thường a! Đã hai khắc trôi qua rồi, còn chưa có đến sao?

Ngay khi Ninh Uyển nhịn không được rất muốn ói ra, rốt cục cũng cảm giác được hai bàn tay êm ái nhẹ nhàng nhấc nàng lên, tung người xuống ngựa, vừa đi vừa nói: "Ninh đệ, ngươi nhịn một chút, vi huynh nhất định sẽ toàn lực cứu ngươi."

Ninh đệ! Ôi trời ơi!! Ninh đệ cái đầu ngươi ấy!! Ninh Uyển trong lòng mắng một tiếng, vô cùng tức giận, ý thức lại bắt đầu mơ màng, mơ hồ nghe thấy hắn hô to "Quân y đâu?", nàng vội liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, chống mắt nói: "Ta là nữ tử, không... không cần quân y... chỉ cần huynh, Túc đại ca... chữa thương cho ta..."

Sau đó lập tức bất tỉnh.

Túc Lưu Vân mày rậm nhíu một cái, đúng vậy, Ninh Uyển thân là nữ tử, lại bị thương ở nơi như này, để quân y biết được, quả thực không thuận tiện. Xem ra mình bị dọa cho hồ đồ rồi. Bị thương trong quân doanh là chuyện hết sức bình thường, Túc Lưu Vân đương nhiên biết cách xử lý vết thương do trúng tên như thế nào.

Nhưng hắn lại không cảm thấy mình giúp nàng xử lý có gì không thích hợp cả, bởi vì hắn chỉ coi Ninh Uyển như huynh đệ.

Hắn một tay xé mảnh y phục dính máu ném cho quân y: "Kiểm tra xem có trúng độc không." Sau đó, hắn nhận lấy dụng cụ trong tay quân y, lắc mình tiến vào trướng doanh chủ soái, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường mình.

Hai ngón tay trên thiết giáp giữ chặt mũi tên, "Lưu huỳnh" lướt nhẹ một cái cắt đứt nó, cởi bỏ khôi giáp, cắt đi y phục đã sớm bị máu nhiễm đỏ một khối...

Hết thảy động tác của Túc Lưu Vân so với ăn cơm còn có trận tự hơn, tay nghề bình tĩnh, đột nhiên trong đầu lóe nên một ý niệm hoang đường, trước khi nàng lại ngất đi, hình như gọi mình.... là Túc đại ca?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me