TruyenFull.Me

Edit Monklein Sieu Tan Tinh

Chương 13

Edit: Nhi

Biểu cảm của Amon đọng lại trong nháy mắt, nụ cười phút chốc vụt tắt. Sau đó bên môi Thần lại lần nữa hiện lên nụ cười mang ý nghiền ngẫm, càng tùy ý và thỏa mãn hơn.

Thần nhìn chằm chằm Klein bằng đôi mắt đen sâu thẳm, con ngươi sáng ngời bị tham lam và khao khát chiếm lấy. Giống tên thợ săn đau khổ truy đuổi con mồi, giống kẻ cuối cùng cũng có được kho báu hằng thiết tha mơ ước.

Thần nhìn chăm chú chiếc kính độc nhãn quen thuộc trên mặt Klein, nhìn chăm chú vào "bản thể" của mình trong quá khứ, hai luồng suy nghĩ đồng thời sôi trào trong đầu.

Một là ngoài ý muốn.

Amon khẽ cắn môi, trong lòng âm thầm cảm thán với Klein: hóa ra ngài "Kẻ Khờ" cũng sẽ khiêu khích và "khi dễ" người khác thế này. Đây là một mặt khác mà ngươi giấu đi à.

Dũng cảm, thẳng thắn, sắc bén và cả tinh thần mạo hiểm. Khi Amon tóm được hắn, cưỡng chế hắn tới Vùng Đất Bị Thần Bỏ Rơi, hắn đã từng lộ ra những mặt này. Amon liên tiếp bị khơi dậy hứng thú thậm chí còn từng hỏi hắn có muốn trở thành bề tôi của mình không; những mặt này càng được Klein bộc lộ rõ hơn lúc Amon bước lên Nguyên Bảo tranh cướp Nguyên Chất, cũng triệt để đánh bại Thần.

Còn lại là thỏa mãn.

Một cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có tràn ngập thế giới cảm xúc của Amon, Thần phát hiện rốt cuộc cũng tìm được đối tượng có thể khơi dậy trọn vẹn hứng thú của mình. Làm cho Thần bận tâm mọi lúc, cứ mãi mong nhớ, muốn nhiều lần quan sát, nhiều lần nếm thử, từng bước từng bước tới gần cho tới khi hoàn toàn hiểu rõ đối phương.

Không phải ký sinh, không phải biến đối phương thành mình mà là một kiểu lý giải sâu sắc, tựa như việc không thể khống chế mà để lộ tâm tình sau khi bị ký sinh chiều sâu, để hắn không còn chút bí mật nào trước mặt mình, thân mật với mình hệt như cùng một người, lại hoàn toàn tách biệt với bản thân.

Sau đó, Thần sẽ...

Vừa nghĩ đến điểm này, Amon hơi khựng lại. Sau đó sẽ thế nào?

Thần còn chưa nghĩ ra, nhưng Thần đã quyết định không nghĩ nữa. Cảm xúc thỏa mãn đang cuồn cuộn dâng lên, ngọn sóng có lẽ tên là hạnh phúc triệt để nhấn chìm Thần.

Đúng vậy, hạnh phúc.

Điều hạnh phúc nhất là Klein mạnh hơn mình, hắn sẽ không vì sợ Thần mà sụp đổ, càng sẽ không mất mạng dưới công kích của Thần, như vậy sẽ làm Thần mất đi vui thú.

Không gì tốt hơn chuyện này, không một người nào có thể bằng hắn.

Trong chớp nhoáng, Amon xác nhận chuyện quan trọng này. Còn Klein thì chẳng biết gì, hắn dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ viền kính độc nhãn: "Ta chủ đông đeo kính độc nhãn lên nhưng ngươi lại không thể ký sinh, có phải rất thất vọng không Amon."

"Không, không hề thất vọng chút nào, ngược lại ngươi còn mang đến cho ta một bất ngờ chưa từng có. Ngài "Kẻ Khờ" thân ái, ngươi thật thú vị làm sao..."

Amon đứng lên, lùi về sau hai bước, tay phải ấn nhẹ ngực trái, hơi cúi người chào Klein: "Có điều nếu ngài "Kẻ Khờ" đây không muốn thấy ta, ta vẫn nên chủ động rời đi thôi."

Muốn chạy?

Đương nhiên Klein sẽ không cho Thần chạy, khẽ động ý chí, một "tấm màn" màu xám nhạt như ẩn như hiện tức thì trùm xuống, che đậy xung quanh khu vực băng ghế.

Bí ẩn.

Hắn tăng cường quyền bí ẩn ở nơi này, lại dùng năng lực khống chế không gian của đường tắt "Người Học Việc" triệt để tách rời nơi này và bên ngoài ra, cộng thêm áp chế của vị cách cao, giờ Amon muốn chạy đến chỗ nào cũng không thể, những thứ như trộm cắp, truyền tống, mở cửa ở trước mặt Klein cũng chỉ phí công vô ích.

"Ngài "Kẻ Khờ" không nỡ để ta đi à?"

Amon mỉm cười nhìn Klein, mở hai tay ra.

Thần còn một chỗ có thể đi—

Tiếng nói mớ tầng tầng lớp lớp cấp Thiên Sứ vang lên, Amon điều động bản năng của sinh vật thần thoại, phát ra vô số tiếng nói mớ điên cuồng đủ để tất thảy Nười Phi Phàm cấp thấp mất khống chế trong giây lát, có điều, bây giờ những câu nói mớ của Thần mang nội dung y hệt nhau:

"Hỡi "Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

"Chúa tể thần bí ngự trị trên màn sương xám..."

"Đế Vương Hoàng Hắc chấp chưởng vận may..."

...

Phía trên sương xám vô danh, cung điện tĩnh mịch vì có khách đến thăm mà khẽ rung lên, làn sương tù đọng bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Thân ảnh Amon xuất hiện trong Nguyên Bảo.

Thần cẩn thận xem xét Nguyên Bảo hiện tại. Ánh mắt xẹt qua xung quanh bàn đồng thau dài, lướt qua từng chiếc ghế lưng cao quạnh quẽ không người ngồi, nhìn lên đám sao ảm đạm trên màn trời, cuối cùng nhìn thoáng qua siêu tân tinh tượng trưng cho bản thân, lại quay đầu về phía sau, nhìn Klein đã theo sát đến.

"Sao Nguyên Bảo lại biến thành thế này?"

Nhìn bề ngoài Nguyên Bảo không có nhiều biến hóa, chỉ là trông nặng nề thêm một chút, nhưng Amon cũng là một trong ba đường tắt có thể cảm giác được nguy cơ cực lớn sắp xảy đến.

Klein không hoàn toàn là chủ nhân Nguyên Bảo. Ở sâu trong Nguyên Bảo, Chúa Tể Quỷ Bí của quá khứ đang kịch liệt tranh đoạt quyền khống chế Nguyên Chất với hắn, thậm chí ảnh hưởng tới cảnh bày biện của gian đại sảnh này.

Có lẽ, Klein đang từ từ rơi xuống thế yếu.

"Không liên quan tới ngươi."

Klein hờ hững trả lời, trong lòng có hơi kinh ngạc. Quả thật hắn không nghĩ đến Amon sẽ chạy lên Nguyên Bảo. Chỗ này chính là sân nhà của hắn, đi lên tương đương rơi vào tầm khống chế của Klein, sẽ chẳng có một hy vọng lật ngược ván cờ nào.

Nếu Klein muốn thì hắn có thể ở ngay chỗ này tiêu diệt Amon, khiến Thần lại hóa thành cát bụi lần nữa.

"Thần Lừa Gạt" dám trao quyền sống chết vào tay mình? Dù Thần có giấu một phân thân ở chỗ khác, nhưng một khi bị tiêu diệt ở Nguyên Bảo cũng sẽ tổn thất một phần đặc tính phi phàm cực lớn, đặc biệt khi giờ Thần đã không còn Tính Duy Nhất của "Kẻ Trộm" nữa.

"Ngài "Kẻ Khờ", ta đang quan tâm ngươi nha. Ta cũng từng là "Thiên Sứ Gõ Chuông" của ngươi mà?"

Amon nhàn nhã dạo bước trong đại sảnh, vừa quan sát hai mươi hai chiếc ghế lưng cao vòng quanh bàn đồng thau dài, vừa hỏi: "Như hiện tại... có đáng không?"

"Ngươi không xứng thảo luận vấn đề này với ta."

Klein đi tới đầu bàn đồng thau dài, ngồi xuống vị trí thuộc về riêng "Kẻ Khờ".

Thật không hay, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nãy, hắn lại cảm giác được bản thân tới giới hạn lần nữa. Ý chí của "Chúa Tể Quỷ Bí" sâu trong cổng ánh sáng lần nữa mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào, mãnh liệt xé rách nhận thức và lý trí của bản thân, làm "neo" truyền đến từ hiện thực dao động, trở nên xa xôi mờ mịt.

Klein cảm giác bản thân đang đứng trên một hòn đảo nho nhỏ đơn côi, tứ phía là biển rộng đen kịt vô tận, sóng biển không ngừng dâng cao, gần như không cho hắn chỗ đứng.

Amon nhìn Klein, nhạy bén phát hiện trạng thái của hắn dao động, sắc mặt khẽ thay đổi, thở dài: "Đau khổ như thế, dày vò như vậy... nhưng ngươi vẫn chọn con đường này, khó trách lúc ấy ngươi sẽ nói: Luôn có một số việc cao hơn những thứ khác."

Đáng sao... Klein.

Đây là lần đầu tiên Thần kêu tên Klein, lại không phát ra tiếng, chỉ lưu luyến cái tên này bên môi.

"Còn ngươi chỉ biết nói: Nguyên Bảo về ta, vận mệnh về ngươi." Klein không chút lưu tình châm chọc.

"Cho nên ta mới thua, ngài Kẻ Khờ à."

Amon không hề lấp liếm cho sai lầm trong quá khứ của mình, hào phóng dang tay ra, nụ cười lộ rõ trên mặt: "Giờ đây ta hiểu rồi, Nguyên Bảo và vận mệnh là một chỉnh thể không thể phân tách. Một khi khống chế Nguyên Bảo cũng là đeo lên lưng vận mệnh thuộc về nó. Không thể nào chỉ sử dụng lực lượng Nguyên Bảo lại không gánh vác thứ vận mệnh nặng nề đại biểu cho Nguyên Bảo."

"Trên đời này nào có chuyện dễ ăn như vậy. Nguyên Bảo không cho phép bất cứ hành động đầu cơ trục lợi nào."

Klein nghe được mấy câu này phải nói là rất ngạc nhiên. Amon đã hiểu được đạo lý này? Xem ra năm năm trôi qua, Thần có thay đổi đôi chút...

Có điều, lỡ như đây lại là một lần lừa gạt mới của Thần thì sao?

Khoảnh khắc nỗi hoài nghi lóe qua, Klein lại lập tức thả lỏng. Dù Amon đang lừa gạt thì có làm sao? Bây giờ Thần có dùng hết quỷ kế cũng chẳng có cách nào lừa đi Nguyên Bảo, vị cách lại bị hắn áp chế, thử xem Thần có thể làm gì.

Vì thế thái độ của hắn cũng hơi hòa hoãn, gật đầu nói: "Còn phải cảm ơn ngươi đã đóng lại cánh cửa ở Bansi."

Cũng cảm ơn ngươi cứu quý cô "Ma Thuật Sư" và quý cô "Thẩm Phán", tuy rằng đây là trao đổi đồng giá. Klein lại thêm một câu ở trong lòng.

Đôi mắt của Amon hơi nheo lại, nụ cười trên mặt càng xán lạn. Cảm giác thỏa mãn lại lần nữa dâng tràn trong lồng ngực, niềm vui nhảy cẫng lên từ sâu trong lòng, những phản ứng này đều đến từ trong khẳng định của Klein.

Quả nhiên ngươi là một người vô cùng tốt bụng, Klein à.

"Ngài Kẻ Khờ không phiền ta ở lại trong đây vài phút chứ."

Amon đến bên cạnh một chiếc ghế lưng cao, kéo ghế ra ngồi xuống.

Đúng lúc này, cổng ánh sáng sâu trong Nguyên Bảo bỗng nhiên rung động, sương mù xám trắng dày đặc quay cuồng, bóng dáng Klein ngồi ở vị trí "Kẻ Khờ" theo đó vặn vẹo, tựa như bị hai bàn tay to dùng sức xé nát.

Cùng lúc đó, trước mặt bàn Amon xuất hiện một chồng bài Tarot, chỗ "Kẻ Khờ" ở đầu bàn dài phát ra giọng nói cố ý đè thấp của Klein—

"Bốc một lá bài thuộc về ngươi đi."

Amon hơi khựng lại, đặt tay lên chồng bài nọ, đồng thời quay đầu nhìn Klein. Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, thân hình hắn lại khôi phục rõ ràng, trở lại thành Klein vừa cùng Thần đối thoại khi nãy.

Klein bỗng tỉnh lại từ ác mộng, phát hiện Amon đang ngồi bên bàn dài, trong tay còn cầm một lá bài, không khỏi sửng sốt, nháy mắt cảm nhận được linh tính mãnh liệt báo động trước.

Người bảo Amon bốc bài không phải mình!

Trong nháy mắt vừa nãy, ý chí của Chúa Tể Quỷ Bí đột nhiên mạnh lên chưa từng có, suýt chút nữa đã đập nát tinh thần Klein. Hắn theo bản năng điều động neo của mình, khơi dậy ký ức về Hội Tarot trong Nguyên Bảo, vì thế Nguyên Bảo tự động phát ra lời mời với "khách đến thăm", tái hiện lại tình cảnh các thành viên Hội Tarot lần đầu tiên tới nơi này.

Klein còn chú ý tới trên lưng chiếc ghế đồng thau mà Amon ngồi đã bắt đầu xuất hiện biến hóa: xuôi theo đường cong không ngừng xoáy vào giữa, bốn mặt đồng hồ nhỏ xoay tròn, vây quanh chúng là mười hai vòng tròn lớn nhỏ không đồng đều.

Kẻ Trộm!

Lúc này Amon giơ tay lên, lật lên lá bài Thần đã rút cho Klein xem—

"Ngài Kẻ Khờ, là 'Người Yêu'."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me