Edit Monklein Sieu Tan Tinh
Amon đứng đối diện nhà thờ Kẻ Khờ một lúc lâu, đến khi hoàng hôn buông xuống, người qua đường thưa thớt dần, đèn bân-sân hai bên đường lần lượt sáng lên, hai bóng người từ trong nhà thờ lao ra, vừa tranh cãi vừa đi về phía phố dưới."Không được, cha không thể đi sửa đường, cha nên ở lại nhà thờ Kẻ Khờ..."Người nói là một cậu thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, cậu ta đang vội vã đuổi theo người đàn ông trung niên đi phía trước, có vẻ đó là cha cậu ta."Cha có thể!" Người đàn ông trung niên dừng lại, quay người quát to với con trai: "Nhà thờ rất tốt, nhưng công việc sửa chữa tầng hầm chỉ còn một tháng nữa là xong, cha cần tìm công việc tiếp theo. Thù lao xây dựng đường xá hậu hĩnh, quan trọng nhất là có thể làm đủ một năm, một năm không cần phải tìm việc mới!""Nhưng thân thể cha có chịu nổi không?" Người trẻ tuổi lắc đầu: "Cha ơi, bệnh của cha ngày càng nặng, sớm muộn gì cũng không thể làm việc nặng được nữa! Xây dựng đường xá là công việc vất vả, ở lại nhà thờ tương đối nhẹ nhàng, còn được cung cấp thức ăn để trừ một nửa tiền công, đủ để cả nhà ta no bụng.""Không, không đủ, hoàn toàn không đủ, Joan à."Sắc mặt người đàn ông trung niên nghiêm túc, hít thật sâu không khí se lạnh của đêm tối. Đột nhiên phổi ông ta đập không ngừng, ông cong người ho dữ dội, Joan cũng lo lắng cúi người xuống theo, nhưng chẳng có cách nào làm giảm bớt cơn đau của cha mình.Một lúc sau, người đàn ông trung niên thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhìn về hướng ngược với phố dưới. Ở hướng đó, nơi ánh đèn bân-sân chiếu rọi tới tận cùng, sừng sững những ngôi nhà ngay ngắn sáng sủa, bên trong là những gia đình có cuộc sống sung túc và được giáo dục tốt.Trong mắt ông ta lộ vẻ khao khát, khẽ cười nói: "Joan à, cả nhà ta đều rất biết ơn sự giúp đỡ của nhà thờ Kẻ Khờ, nhưng chính vì nhà thờ dùng thức ăn để thay thế một nửa tiền công nên không thể để dành được bao nhiêu tiền.""Chúng ta để dành tiền làm gì?" Giọng Joan nghẹn ngào, đỡ lấy bả vai đang run rẩy của cha mình mà hỏi: "Có thể ăn no, ở căn nhà tạm không dột nát là đã mãn nguyện lắm rồi. Mấy năm trước trong đại chiến, anh Oliver chẳng phải đã chết vì suy dinh dưỡng ạ? Nếu cha cảm thấy sửa đường tốt hơn, để con đi, con còn trẻ...""Im miệng, con cứ lo mà học hành cho tốt." Người đàn ông trung niên đập một cái lên đầu con trai, rồi nở nụ cười an lòng: "Nhà thờ Kẻ Khờ cho chúng ta ăn quá ngon, quá nhiều, bánh mì lúa mạch đen và súp nấm còn không giới hạn! Nếu đi sửa đường... ta có thể ăn ít đi một chút, mẹ con cũng vậy, như thế có thể để dành được nhiều tiền hơn. Con sẽ có hy vọng lên đại học, còn có em gái con nữa, trường ngữ pháp đã không thể thỏa mãn cái đầu thông minh của nó rồi.""Cha ơi..."Trong mắt Joan lấp lánh nước mắt, cậu ta muốn nói "Con không học đại học đâu", nhưng đối diện với xương gò má đỏ ửng sau cơn ho dữ dội, trong khi những chỗ khác càng thêm tái nhợt của cha mình, cậu ta lại nuốt những lời ấy vào trong, lặng lẽ nắm lấy bàn tay thô ráp của người đàn ông trung niên."Sao lại hay rơi nước mắt hơn cả em gái con vậy? Đừng làm như ngày mai cha sẽ chết. Chuyện này có gì đâu, cha mẹ trên toàn thế giới đều làm như vậy cả, miễn là gia đình có thể sống tốt hơn một chút, miễn là con cái có thể sống tốt hơn bọn ta, bọn ta sẽ không thấy vất vả chút nào, dù có phải đánh đổi cả mạng sống!""Cha!""Đừng lo lắng, cha còn chưa chết vì bệnh đâu, vương quốc Loren chúng ta không tin tưởng Tử Thần, Tử Thần quản không được cha.""... Nhưng ai rồi cũng phải chết mà.""Con nói đúng đấy, Joan, chính vì ai rồi cũng phải chết nên dù Tử Thần có bắt cha chết vào ngày mai, nhưng tối nay làm thêm vài giờ có thể kiếm thêm được một khoản tiền, cha cũng sẽ làm ngay!""Cha ơi...""Ha... khụ khụ, khụ..."Những lời phấn chấn của người đàn ông trung niên bị cơn ho dữ dội hơn cắt ngang, ông ta che miệng, thân hình cong như con tôm, cổ họng nhúc nhích, muốn nuốt lại thứ đang trào lên từ cổ họng. Ông ta có thể cảm nhận được có thứ gì đó trong phổi đã vỡ ra, dòng nước ấm nóng đang tràn qua những mạch máu li ti đan xen, muốn phóng ra ngoài qua miệng mũi ông ta...Đột nhiên, tất cả biến mất. Cơn đau ở phổi không còn nữa, tiếng ho đột ngột dừng lại, cảm giác khó chịu xuyên suốt toàn thân chấm dứt trong chớp mắt, người đàn ông trung niên sững người, trợn tròn mắt.Hai giây sau, ông ta từ từ buông tay ra, cẩn thận nhìn lòng bàn tay mình, vết máu mà ông ta dự đoán đã không xuất hiện, chỉ có những đường chỉ tay sâu hoắm lan tỏa trên bàn tay thô ráp của ông."... Cha?"Cậu thiếu niên cũng phát hiện ra điều bất thường, cậu ta ngồi xổm xuống, thấy vẻ mặt khó tin của cha mình."Cha sao vậy?""Chaa..."Người đàn ông trung niên chậm rãi đứng thẳng người, cẩn thận cảm nhận thay đổi đột ngột trong cơ thể: căn bệnh đã hành hạ ông hai năm và càng ngày càng nặng bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết, cơn đau quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bao gồm cả cảm giác ngứa khô trong cổ họng, đau nhức trong lồng ngực, cả tảng đá vô hình đè nén hơi thở của ông ta đều đã biến mất.Như thể đang trong mơ, ông ta mơ hồ nhìn quanh, trời đã hoàn toàn tối, nhà thờ Kẻ Khờ đã đóng cửa lớn, trên phố không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn bân-sân tỏa ánh sáng vàng nhạt.Đột nhiên, ông ta thấy có một người ở bên kia đường, đứng ngay dưới ngọn đèn bân-sân đang sáng, mặc áo choàng đen cổ điển, đội mũ chóp nhọn, trông như pháp sư bước ra từ sách truyện.Phát hiện cặp cha con bên kia đường cũng đã nhìn thấy mình, Amon khẽ mỉm cười với họ, nhẹ nhàng gõ vào hốc mắt phải, lập tức hóa thành một mảnh ánh sao, biến mất không còn tung tích.Cùng biến mất với y còn có thứ y vừa đánh cắp từ cơ thể người đàn ông trung niên.Y đã đánh cắp căn bệnh của đối phương."Cha... cha ơi, đó là cái gì vậy?" Mặt Joan tái nhợt, nắm chặt tay áo của cha."Là..." Người đàn ông trung niên run giọng vì căng thẳng, ông ta định nói không biết, nhưng cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm lâu ngày không gặp trong cơ thể khiến ông ta không kìm được mà nhìn về phía nhà thờ Kẻ Khờ phía sau."Là Thiên Sứ, là Thiên Sứ của Ngài Kẻ Khờ!"...Amon ngồi trên đỉnh tòa nhà cao nhất của Tingen, nhìn xuống thành phố yên tĩnh bên dưới. Một bóng đen nhỏ mờ ảo đang nhảy múa trên đầu ngón tay Thần như một nô bộc ngoan ngoãn, cố gắng nhảy múa làm hài lòng Thần.Thần không nhìn bóng đen được cô đọng từ căn bệnh kia mà đang thầm nghiền ngẫm lại một đoạn ký ức, đó là thời khắc Thần gần như nắm được quyền kiểm soát Nguyên Bảo nhất. Thần vẫn luôn tin chiến thắng sẽ thuộc về mình, dù sao Thần đã chuẩn bị chu toàn, nhìn từ khía cạnh nào Thần cũng mạnh hơn Kẻ Khờ.Nhưng trước sự hy sinh quyết liệt của Klein, khi không tiếc mạng sống để đánh thức Chúa Tể Quỷ Bí, Thần đã thua.Thua thảm hại, thua... tâm phục khẩu phục.Nhân tính ư? Giống như người cha đêm qua, vì gia đình, vì con cái, dù cái chết cận kề vẫn có thể ngẩng cao đầu đối mặt.Thu hồi bóng đen kia, Amon khẽ lắc đầu. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Vua Thiên Sứ, không phải lần đầu Thần chứng kiến hi sinh tương tự của con người, nhưng sau khi Klein đánh bại mình, đoạt lấy Tính duy nhất của con đường Kẻ Trộm, dường như Thần mới thực sự "nhìn thấy" hy sinh này.Ngài Kẻ Khờ... Klein."Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy, Ngài Kẻ Khờ."Amon khẽ mỉm cười, tiếp tục đưa mắt nhìn xuống thành phố Tingen bên dưới.Trời sắp sáng, những người nghèo dậy sớm bắt đầu công việc một ngày mới, một cỗ xe ngựa đen vội vã chạy qua con phố vắng vẻ, đi vào "Công ty Bảo An Blackthorn"."Cái này... là sao?"Đội viên đội ngũ Người Gác Đêm Porter mới vào nghề được hai năm, lật xem báo cáo mới nhất từ sở cảnh sát gửi đến, lông mày dần nhíu lại. Sau khi suy nghĩ một lát, cậu ta vội vã xuống tầng hầm, gõ cửa phòng đội trưởng."Cậu đang nói gì?"Đội trưởng đương nhiệm của đội Người Gác Đêm Tingen, quý cô Malena Easter đặt bút máy ngòi thép về vị trí cũ: "Thiên Sứ của Kẻ Khờ?""Đúng vậy... báo cáo mới nhất từ sở cảnh sát cho thấy, có người tự xưng đêm qua đã gặp Thiên Sứ của Chân Thần Kẻ Khờ, còn được Thần chữa khỏi bệnh phổi nan y.""Không, không thể nào."Cô ấy lập tức đứng dậy, vừa đi đi lại lại trong văn phòng vừa suy nghĩ. Cô ấy biết rất rõ điều này là không thể nào, Thiên Sứ... Thiên Sứ của Kẻ Khờ tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, hay nói đúng hơn là... dưới trướng của Kẻ Khờ vốn không có Thiên Sứ cùng con đường!"Đội trưởng?"Chàng trai tóc đỏ bị phản ứng của cô ấy làm cho hoảng sợ. Quý cô Easter được điều từ Backlund đến, kiến thức rộng rãi, cũng rất có thiên phú, nghe đồn cô ấy không chỉ dừng ở Danh sách 6.Mới chỉ mười năm trước, người có danh sách cao nhất trong đội ngũ Người Gác Đêm Tingen cũng chỉ có 7. Những năm gần đây, theo sự gia tăng ảnh hưởng của Nữ Thần Đêm Tối, năng lực của đội Người Gác Đêm cũng nước lên thuyền lên, xuất hiện những trường hợp như Easter danh sách 6 đảm nhiệm chức đội trưởng Người Gác Đêm khu vực.Cô ấy nhìn đội viên vẫn đang chờ đợi chỉ thị, nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh: "Tăng cường cảnh giới, tất cả mọi người vào trạng thái sẵn sàng cấp một, các đội viên đang tuần tra bên ngoài toàn bộ rút về, nhân viên văn phòng lập tức về nhà.""... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Porter cảm thấy căng thẳng, tình huống như thế này trong lịch sử đội Người Gác Đêm Tingen chỉ xảy ra vài lần hiếm hoi, trong đó lần nghiêm trọng nhất chính là sự kiện "Dòng dõi Tà Thần" gần mười năm trước. Trận chiến đó đã làm đội trưởng Người Gác Đêm lúc đó Dunn Smith và đội viên Klein Moretti không may hy sinh, "Công ty Bảo An Blackthorn" cũng biến thành một đống đổ nát."Đừng hỏi, mau đi!""Vâng!"Porter bước nhanh ra ngoài, Easter chằm chằm nhìn hai câu trong báo cáo, cảm thấy một luồng khí lạnh chậm rãi bò lên theo cột sống."... Nhân chứng cho biết, Thiên Sứ của Kẻ Khờ đó tóc đen mắt đen, mặc áo choàng đen kiểu cổ, không nói một lời nào đã hóa thành ánh sao, biến mất trong chớp mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me