Edit Mot Thanh To Lieu
Edit: Astute Nguyễn"Đừng giống như bây giờ, chẳng khác gì dâm phụ sao? Ngài định bồi thường cho ta thế nào đây?" Cô áp vào hắn rất gần, đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở, tựa như một yêu tinh đang dụ dỗ người ta phạm tội, "Ngài có lỗi gì với ta chứ?""Trước kia, đều là tôi sai." Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế không nhìn cô, "Ba năm trước để em chịu khổ, em đi theo tôi không được hưởng cuộc sống tốt, là tôi có lỗi với em, từng là vợ chồng một thời, nếu có bất cứ yêu cầu gì, em cứ việc lên tiếng.""Ngài đang thương hại ta sao?" Cô buông bàn tay đang khiêu khích, nhìn hắn bằng biểu cảm lạnh băng, "Ngài nghĩ ta có ý đồ nên mới đến quyến rũ?""Không phải," Hắn mở to mắt, "Tôi chỉ... Không muốn nhìn thấy em như vậy.""Ta biết rồi, ngài đang thấy ta ngứa mắt," Cô nhếch khóe môi, kéo áo ngực lên rồi đi đến mép giường lấy bộ sườn xám, "Nếu ngài không muốn, ta đây sẽ đi tìm người khác, thiên hạ này đâu chỉ có mỗi mình ngài là đàn ông.""Ước Tố!"Hắn giữ chặt tay cô, rồi ôm chặt từ phía sau, cơ thể nhỏ xinh của Ước Tố hoàn toàn nép vào thân hình cao lớn của hắn. Hắn cảm giác chưa bao giờ bản thân thống khổ như giây phút hiện tại. Trước kia cô rời đi, hắn nhớ nhung ba năm cũng cực kỳ đau đớn, nhưng chẳng là gì so với thời khắc này. Cô đứng trước mặt hắn, nói ra những lời khiến trái tim hắn rụng rời."Rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào?""Rất đơn giản, ta muốn, ngài không chịu thỏa mãn. Ta tất nhiên phải đi tìm người khác." Ước Tố không hề ngoảnh đầu, giọng nói loáng thoáng pha một chút trào phúng, "Thế nào, ta thay đổi nên ngài không quen? Huống hồ... Ngài vốn chẳng có tư cách quản lý ta."Trong lòng Triệu Hựu Sâm lại đau xót, hắn nhớ đến biểu cảm tuyệt vọng trên mặt cô lúc rời khỏi đây, ba năm, cô đã trở về rồi, nhưng không còn là Ước Tố của trước kia nữa.Có lẽ tất cả đều do hắn mà ra.Hắn ôm cô thật chặt, mãi không chịu buông tay. Ước Tố cũng không cử động, hai người cứ giằng co như vậy, sau một hồi lâu, cô mới chậm rãi chạm lên tay hắn: "Nhà ta mới mua vẫn chưa được sắp xếp cẩn thận, trong khoảng thời gian này ta sẽ đến nghỉ ở chỗ ngài."Hắn sửng sốt một lúc, không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nên ngơ ngác gật đầu: "Được.""Ta trở về để làm ăn buôn bán, bây giờ vẫn chưa quen hết tình hình trong nước, ngài phải giúp ta, giống như lúc trước từng giúp Chu Dục Oánh." Cô quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, "Nếu vừa rồi ngài đã hứa với ta, thì bất kể là yêu cầu gì, ngài cũng phải làm được."Hắn tiếp tục sững sờ, nhưng vẫn gật đầu: "Được.""Hàng ta muốn ngày mai sẽ đến, nhưng nếu muốn vào, e là không thuận lợi như vậy, một người phụ nữ như ta, không quyền không thế, bọn họ muốn chèn ép, ta cũng chẳng còn cách nào." Bàn tay trắng nõn chậm rãi luồn vào trong lớp áo sơ mi của hắn, đôi mắt vũ mị nhìn hắn chằm chằm, "Nên phải làm ra sao, ngài tự biết đấy."Hắn gật gật đầu, cảm thấy bàn tay Ước Tố như mang theo ngọn lửa, đốt cháy hắn từng chút một, chiếc lều nhỏ dưới háng vẫn không chịu hạ xuống, trong khi bàn tay cô vẫn mang theo hơi nóng, mơn trớn từng tấc trên ngực hắn... Đột nhiên, tay Ước Tố dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, cô nhìn hắn hỏi."Vết sẹo trên ngực ngài từ đâu ra vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me