Edit Muoi Hai Do Ngot
Edit: Khía.Trong nhà họ Chân, một nhà ba người còn đang thương lượng chuyện của Trần Túy và Chân Điềm."Bà đồng ý cho Điềm Điềm và Trần Túy yêu nhau thật à? Bản thân Điềm Điềm nhà mình vẫn là trẻ con, sao mà biết chăm sóc trẻ con được? Vả lại sau khi con bé đẻ con thì chia thời gian cho hai đứa trẻ thế nào? Nếu như hai đứa trẻ cãi nhau thì con bé giúp ai? Trong ngoài gì cũng thất lễ. Chẳng phải bà đang làm khó Điềm Điềm nhà mình à!" Ông Chân càng nghĩ càng lo lắng.Chân Hi bên cạnh co rút khóe miệng, ba y lo xa vậy sao?Quý bà Vương Thục Trân thấy rất thoải mái: "Không phải cháu của Trần Túy đã tám tuổi rồi à? Đợi Chân Điềm đẻ con thật thì cháu nó cũng mười tuổi rồi? Một đứa trẻ hơn mười tuổi nào lại đi cà nanh với em trai, em gái mấy tuổi chứ? Hơn nữa người ta nói rồi, bé con vừa ngoan vừa hiểu chuyện. Chắc chắn giúp Điềm Điềm nhà mình chăm sóc cục cưng." "Bà là đang bị thần tượng che mắt, nghĩ đẹp quá rồi đó!" Hiếm khi ông Chân kịch liệt phản đối quý bà Vương Thục Trân.Chân Hi sắp nghe không nổi nữa. Chân Điềm còn chưa nói Trần Túy là bạn trai của con bé nữa. Hai người họ đã bắt đầu lo lắng bọn trẻ con cà nanh rồi. Cuộc đời cha mẹ quả nhiên vượt mức quy định."Chân Hi, con nói thử em gái con có nên quen Trần Túy không?"Đột nhiên mũi dùi nhắm ngay Chân Hi. Chân Hi xoa mũi, khụ vài tiếng: "Tính cách của con gái hai người thì hai người rõ nhất. Chúng ta ở đây thảo luận khí thế ngất trời thì nó nghe à? Nó thích Trần Túy thật thì chúng ta cũng không ngăn cản được. Đương nhiên nếu nó muốn ở bên Trần Túy thật thì chúng ta cũng không đứng nhìn nó bị ức hiếp đúng không? Mấu chốt là bây giờ Chân Điềm chưa tỏ rõ thái độ. Chúng ta không biết quan hệ của nó với Trần Túy là như thế nào."Y vừa nói tới đây thì đột nhiên cửa nhà mở ra. Chân Điềm lãng đãng đi vào như vong.Ông Chân thấy cô mất hồn mất vía thì không khỏi lo lắng: "Điềm Điềm, con sao thế?""Dạ?" Chân Điềm hơi ngơ ngác hỏi lại.Chân Hi nói: "Tình hình của em và Trần Túy là gì rồi. Bây giờ em nói cho rõ ràng đi. Ba và mẹ em cũng đã suy nghĩ đến con của hai đứa sau này rồi.""Con?" Mặt Chân Điềm đỏ bừng. Cô mới hôn đàn anh có một cái thì con cái ở đâu ra!"Điềm Điềm, con nói thật cho ba biết Tiểu Trần có phải là bạn trai của con không?" Ông Chân thăm dò. Chân Điềm nghĩ tới cái hôn trong xe lúc nãy. Trước cái hôn này anh còn chưa phải bạn trai cô.Cô nói: "Ba muốn hỏi lúc nào?"Câu này làm ông Chân bối rối: "Lúc nào cái gì?"Chân Điềm nói: "Lúc tới nhà mình ăn thì anh ấy chưa phải."Quý bà Vương Thục Trân nghe được mờ ám: "Ý là sau này phải rồi?"Nụ hôn trên xe kia lại chiếu trong đầu Chân Điềm lần nữa. Mặt cô lại đỏ bừng, sau khi nói "Bây giờ phải rồi" thì nhanh chóng về phòng mình.Ba người nhà họ Chân: "???"Lúc nãy cô tiễn Trần Túy đã xảy ra chuyện gì rồi?Khoá cửa phòng lại, cả người Chân Điềm tựa lên cửa, tim đập thình thịch. Cô không thể khống chế được, cứ hồi tưởng lại cái hôn vừa nãy.Đôi môi của Trần Túy, hơi thở của Trần Túy, nhiệt độ của Trần Túy. Mỗi lần hồi tưởng tim muốn nóng theo.Cô nhớ rất lâu trước kia lúc Trần Túy đồng ý cho cô phỏng vấn. Yêu cầu chính là cô hôn một cái.Mới lên lớp 10, cô đã từng đối mặt với chuyện này đâu chứ đừng nói tới hôn môi Trần Túy thật. Mới nghe anh nói thế thì cô đã mắc cỡ muốn bốc khói. Nhưng cô đáp ứng, to gan tới bản thân cũng cũng bất ngờ.Cô nhắm mắt chờ nụ hôn kia tới. Cô nghĩ chẳng qua chỉ hôn một cái thôi mà cũng không mất miếng thịt nào. Đàn anh đẹp trai như thế cô cũng không thua thiệt gì.Cô cảm thấy Trần Túy từ từ đến gần. Hơi thở của anh ngày càng nồng, bao phủ mình từ phía sau. Hô hấp ấm áp của anh chạm vào mặt cô, mang theo sự mập mờ khó nói. Nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ cười bên tai mình, nói: "Muốn phỏng vấn tôi như thế thật sao?"
Tâm trạng của cô lúc đó là gì? Chắc là thở phào nhẹ nhõm? Có lẽ còn có chút tiếc nuối?Cô muốn đàn anh hôn cô sao?Lâu rồi, cuối cùng nụ hôn này vẫn rơi lên môi cô.Đột nhiên điện thoại trên người reo lên một tiếng dọa Chân Điềm giật mình. Cô cầm ra xem thử, là tin nhắn thoại Trần Túy gửi tới.Trần Túy: "Em đến nhà chưa?"Chân Điềm thấy bản thân chẳng có phẩm giá gì, Trần Túy nói đơn giản như thế mà thấy tim cô đập nhanh hơn rồi.Chân Điềm: [Dạ, lúc nãy ba em mới hỏi em anh có phải bạn trai em không]Trần Túy: [Em nói thế nào?]Chân Điềm: [Em cũng không biết anh có phải hay không]Sau khi gửi tin nhắn này đi, một lúc lâu Trần Túy bên kia mới gửi câu trả lời qua.Trần Túy: [Anh chỉ hôn bạn gái mình]Lần này đến Chân Điềm lâu lắm không gửi tin nhắn cho anh.Trần Túy: [Xem ra hôm khác anh phải lấy thân phận bạn trai tới thăm lần nữa]Chân Điềm cười "phụt" một tiếng, trả lời anh: [Đưa Trần Nhất Nhiên theo luôn đi anh.]Trần Túy: [Được]Trần Túy: [Ngày mai có thể gặp nhau không?]Chân Điềm kiềm lòng không đậu nhếch môi: [Được.]Trần Túy: [Vậy thì tới quán tìm em nhé? Không được, vẫn là trưa nên đi ăn cơm đi. Anh muốn gặp em sớm chút.]"..." Nội tâm Chân Điềm hét lên mười ngàn lần, tựa đầu vào thành giường. Sao đàn anh ngọt vậy chứ!Chắc là có tình yêu tưới nhuần, lúc Chân Điềm tới quán bar, cả người như đang sáng lên.A Trung cảm thấy gần đây cô không bình thường lắm, lúc trước thần kinh bất ổn như đang tu tiên, hôm nay... như là tu tiên thành công, đắc đạo phi thăng."Bà chủ, có phải chị yêu rồi không?" A Trung vừa lau ly bia trong tay vừa hỏi cô.Chân Điềm nhìn cậu, A Trung nghĩ là cô giận khi cậu dò hỏi chuyện này. Không ngờ đột nhiên cô cười, hỏi cậu: "Nhìn ra được hả?"A Trung: "..." Cậu gật đầu, cũng cười với cô: "Là biên tập viên Trần à?"Gần đây sếp Châu về thành phố C rồi, nhìn kiểu gì cũng là biên tập viên Trần.Chân Điềm giả bộ hơi xấu hổ, sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, không thì là ai chứ?""..." Sếp Châu toang rồi.Xa ở thành phố C, Châu Kha Dã vẫn chưa biết tình huống ở đây, đang tham gia một cuộc gặp gỡ bạn rượu ở thành phố C. "Nghe nói lúc trước cậu tới thành phố C gặp được Godzilla đúng không?" Một người hỏi: "Ra sao? Người ta có phải một tên đàn ông cường tráng cao một mét tám không?""Ha ha ha ha ha ha." Một người khác nghe hắn nói thế, nhịn không được bật cười: "Ông lớn người ta để giới tính nữ, cậu giả bộ tin chút không được à?"Châu Kha Dã cúi đầu uống bia của mình, không trả lời.Người đặt câu hỏi trước đó gấp gáp: "Này, cậu đừng chỉ lo uống bia nữa, nói chúng tôi nghe chuyện của ông lớn Godzilla đi chứ! Người trong nhóm tò mò với người ta lắm đó." Châu Kha Dã bỏ ly bia xuống, rốt cuộc cũng mở miệng vàng: "Người ta là nam nữ có liên quan gì tới mấy người đâu." "Gì?" Đối phương nghi ngờ nhướng mày, sau đó cười không có ý tốt: "Nghe cái giọng điệu này của cậu thì người ta nữ thật nhỉ?""Không thể nào đâu! Phụ nữ sao có thể ủ ra bia như thế chứ?"Châu Kha Dã cười, lại tự nhiên uống bia của mình.Châu Tuệ Tuệ, cháu gái của Châu Kha Dã dạo này phát hiện vài chuyện bất thường. Ví dụ như cô bé phát hiện dạo này Trần Nhất Nhiên không thích nói chuyện với cô bé.Không những không thích nói chuyện với cô bé mà lúc thấy cô bé cũng không thèm để ý.Liên tiếp nhiều ngày như thế, rốt cuộc Châu Tuệ Tuệ không nhịn được nữa, cản Trần Nhất Nhiên trên hành lang: "Trần Nhất Nhiên, mình làm bạn giận lúc nào, bạn nói đi!"Thấy người ngăn mình là Châu Tuệ Tuệ, Trần Nhất Nhiên vô thức nhăn đôi mày nhỏ: "Mình nói bạn làm mình giận lúc nào?""Chắc chắn cậu có! Dạo này bạn không có để ý tới mình!" Châu Tuệ Tuệ ăn nói mạnh mẽ.Trần Nhất Nhiên vòng qua cô bé, tiến về trước: "Mình không có.""Bạn có!" Châu Tuệ Tuệ đuổi theo, chặn nhóc lại.Trần Nhất Nhiên thấy Châu Tuệ Tuệ trước mặt giận tới hai má phồng lên, thở dài nói: "Mình chỉ không thích chú út của bạn thôi.""Chú út mình." Hiển nhiên Châu Tuệ Tuệ không nghĩ ra được chú út mình liên quan gì tới Trần Nhất Nhiên: "Bạn lừa mình! Chú út mình không ở thành phố A sao chú mình làm bạn phật lòng được!""Chuyện người lớn bạn không hiểu đâu."Châu Tuệ Tuệ: "..."Trần Nhất Nhiên lớn hơn cô bé vài tháng vậy mà nhóc đã là người lớn rồi sao?Lúc cô bé và Trần Nhất Nhiên giằng co không ngừng. Trần Túy đã rời khỏi đài truyền hình chuẩn bị đi ăn trưa với Chân Điềm. Vừa nghĩ tới Chân Điềm, miệng anh bất giác cười lên. Mới chuẩn bị gọi cho cô thì có một cuộc điện thoại khác gọi đến.Là chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gọi tới.Anh khẽ nhíu mày, giáo viên gọi tới thường thì không phải chuyện gì tốt: "Xin chào cô Dương.""Xin chào, là cậu Trần Túy đúng không?" "Vâng, ở trường Trần Nhất Nhiên xảy ra chuyện gì sao?""Vâng." Cô Dương bên điện thoại hơi dừng: "Em ấy đánh nhau với bạn trong trường. Có hơi nghiêm trọng, phiền anh tới một chuyến."Con ngươi Trần Túy hơi co lại, Trần Nhất Nhiên còn học đánh nhau? "Vâng, tôi tới ngay."Sau khi cúp máy, anh gọi cho Chân Điềm một cuộc điện thoại. Chân Điềm thấy là anh nên nhận trước: "Đàn anh?"Tiếng xưng hô đàn anh khiến Trần Túy hơi nhíu mày. Anh thấy Chân Điềm nên đổi xưng hô nhưng hiển nhiên bây giờ không phải thời gian thảo luận cái này: "Xin lỗi, lúc nãy chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gọi tới. Nói Trần Nhất Nhiên đánh nhau với bạn ở trường. Anh phải tới trường học một chuyến.""Hả, đánh nhau?" Chân Điềm không ngờ Trần Nhất Nhiên sẽ đánh nhau với con của người ta: "Vậy em ấy thế nào? Có bị thương không?""Vẫn chưa biết.""Vậy em tới trường với anh nha."
Tâm trạng của cô lúc đó là gì? Chắc là thở phào nhẹ nhõm? Có lẽ còn có chút tiếc nuối?Cô muốn đàn anh hôn cô sao?Lâu rồi, cuối cùng nụ hôn này vẫn rơi lên môi cô.Đột nhiên điện thoại trên người reo lên một tiếng dọa Chân Điềm giật mình. Cô cầm ra xem thử, là tin nhắn thoại Trần Túy gửi tới.Trần Túy: "Em đến nhà chưa?"Chân Điềm thấy bản thân chẳng có phẩm giá gì, Trần Túy nói đơn giản như thế mà thấy tim cô đập nhanh hơn rồi.Chân Điềm: [Dạ, lúc nãy ba em mới hỏi em anh có phải bạn trai em không]Trần Túy: [Em nói thế nào?]Chân Điềm: [Em cũng không biết anh có phải hay không]Sau khi gửi tin nhắn này đi, một lúc lâu Trần Túy bên kia mới gửi câu trả lời qua.Trần Túy: [Anh chỉ hôn bạn gái mình]Lần này đến Chân Điềm lâu lắm không gửi tin nhắn cho anh.Trần Túy: [Xem ra hôm khác anh phải lấy thân phận bạn trai tới thăm lần nữa]Chân Điềm cười "phụt" một tiếng, trả lời anh: [Đưa Trần Nhất Nhiên theo luôn đi anh.]Trần Túy: [Được]Trần Túy: [Ngày mai có thể gặp nhau không?]Chân Điềm kiềm lòng không đậu nhếch môi: [Được.]Trần Túy: [Vậy thì tới quán tìm em nhé? Không được, vẫn là trưa nên đi ăn cơm đi. Anh muốn gặp em sớm chút.]"..." Nội tâm Chân Điềm hét lên mười ngàn lần, tựa đầu vào thành giường. Sao đàn anh ngọt vậy chứ!Chắc là có tình yêu tưới nhuần, lúc Chân Điềm tới quán bar, cả người như đang sáng lên.A Trung cảm thấy gần đây cô không bình thường lắm, lúc trước thần kinh bất ổn như đang tu tiên, hôm nay... như là tu tiên thành công, đắc đạo phi thăng."Bà chủ, có phải chị yêu rồi không?" A Trung vừa lau ly bia trong tay vừa hỏi cô.Chân Điềm nhìn cậu, A Trung nghĩ là cô giận khi cậu dò hỏi chuyện này. Không ngờ đột nhiên cô cười, hỏi cậu: "Nhìn ra được hả?"A Trung: "..." Cậu gật đầu, cũng cười với cô: "Là biên tập viên Trần à?"Gần đây sếp Châu về thành phố C rồi, nhìn kiểu gì cũng là biên tập viên Trần.Chân Điềm giả bộ hơi xấu hổ, sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, không thì là ai chứ?""..." Sếp Châu toang rồi.Xa ở thành phố C, Châu Kha Dã vẫn chưa biết tình huống ở đây, đang tham gia một cuộc gặp gỡ bạn rượu ở thành phố C. "Nghe nói lúc trước cậu tới thành phố C gặp được Godzilla đúng không?" Một người hỏi: "Ra sao? Người ta có phải một tên đàn ông cường tráng cao một mét tám không?""Ha ha ha ha ha ha." Một người khác nghe hắn nói thế, nhịn không được bật cười: "Ông lớn người ta để giới tính nữ, cậu giả bộ tin chút không được à?"Châu Kha Dã cúi đầu uống bia của mình, không trả lời.Người đặt câu hỏi trước đó gấp gáp: "Này, cậu đừng chỉ lo uống bia nữa, nói chúng tôi nghe chuyện của ông lớn Godzilla đi chứ! Người trong nhóm tò mò với người ta lắm đó." Châu Kha Dã bỏ ly bia xuống, rốt cuộc cũng mở miệng vàng: "Người ta là nam nữ có liên quan gì tới mấy người đâu." "Gì?" Đối phương nghi ngờ nhướng mày, sau đó cười không có ý tốt: "Nghe cái giọng điệu này của cậu thì người ta nữ thật nhỉ?""Không thể nào đâu! Phụ nữ sao có thể ủ ra bia như thế chứ?"Châu Kha Dã cười, lại tự nhiên uống bia của mình.Châu Tuệ Tuệ, cháu gái của Châu Kha Dã dạo này phát hiện vài chuyện bất thường. Ví dụ như cô bé phát hiện dạo này Trần Nhất Nhiên không thích nói chuyện với cô bé.Không những không thích nói chuyện với cô bé mà lúc thấy cô bé cũng không thèm để ý.Liên tiếp nhiều ngày như thế, rốt cuộc Châu Tuệ Tuệ không nhịn được nữa, cản Trần Nhất Nhiên trên hành lang: "Trần Nhất Nhiên, mình làm bạn giận lúc nào, bạn nói đi!"Thấy người ngăn mình là Châu Tuệ Tuệ, Trần Nhất Nhiên vô thức nhăn đôi mày nhỏ: "Mình nói bạn làm mình giận lúc nào?""Chắc chắn cậu có! Dạo này bạn không có để ý tới mình!" Châu Tuệ Tuệ ăn nói mạnh mẽ.Trần Nhất Nhiên vòng qua cô bé, tiến về trước: "Mình không có.""Bạn có!" Châu Tuệ Tuệ đuổi theo, chặn nhóc lại.Trần Nhất Nhiên thấy Châu Tuệ Tuệ trước mặt giận tới hai má phồng lên, thở dài nói: "Mình chỉ không thích chú út của bạn thôi.""Chú út mình." Hiển nhiên Châu Tuệ Tuệ không nghĩ ra được chú út mình liên quan gì tới Trần Nhất Nhiên: "Bạn lừa mình! Chú út mình không ở thành phố A sao chú mình làm bạn phật lòng được!""Chuyện người lớn bạn không hiểu đâu."Châu Tuệ Tuệ: "..."Trần Nhất Nhiên lớn hơn cô bé vài tháng vậy mà nhóc đã là người lớn rồi sao?Lúc cô bé và Trần Nhất Nhiên giằng co không ngừng. Trần Túy đã rời khỏi đài truyền hình chuẩn bị đi ăn trưa với Chân Điềm. Vừa nghĩ tới Chân Điềm, miệng anh bất giác cười lên. Mới chuẩn bị gọi cho cô thì có một cuộc điện thoại khác gọi đến.Là chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gọi tới.Anh khẽ nhíu mày, giáo viên gọi tới thường thì không phải chuyện gì tốt: "Xin chào cô Dương.""Xin chào, là cậu Trần Túy đúng không?" "Vâng, ở trường Trần Nhất Nhiên xảy ra chuyện gì sao?""Vâng." Cô Dương bên điện thoại hơi dừng: "Em ấy đánh nhau với bạn trong trường. Có hơi nghiêm trọng, phiền anh tới một chuyến."Con ngươi Trần Túy hơi co lại, Trần Nhất Nhiên còn học đánh nhau? "Vâng, tôi tới ngay."Sau khi cúp máy, anh gọi cho Chân Điềm một cuộc điện thoại. Chân Điềm thấy là anh nên nhận trước: "Đàn anh?"Tiếng xưng hô đàn anh khiến Trần Túy hơi nhíu mày. Anh thấy Chân Điềm nên đổi xưng hô nhưng hiển nhiên bây giờ không phải thời gian thảo luận cái này: "Xin lỗi, lúc nãy chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gọi tới. Nói Trần Nhất Nhiên đánh nhau với bạn ở trường. Anh phải tới trường học một chuyến.""Hả, đánh nhau?" Chân Điềm không ngờ Trần Nhất Nhiên sẽ đánh nhau với con của người ta: "Vậy em ấy thế nào? Có bị thương không?""Vẫn chưa biết.""Vậy em tới trường với anh nha."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me