Edit Muoi Hai Do Ngot
 Edit: Khía.Con gái mình thích? Chân Điềm lén nhìn Trần Túy bên cạnh mình. Trần Túy phát hiện ánh mắt của cô nên quay sang nhìn cô: "Sao thế?""Có gì đâu anh." Chân Điềm nghiêng đầu sang chỗ khác, đi về trước hai bước rồi cười không ngừng: "Nên là lúc đàn anh học cấp ba thì thích em chứ gì?"Trần Túy không chối: "Không thì sao anh đánh nhau vì em nhiều thế?""Đó là bọn họ hiểu lầm em là bạn gái anh mới kiếm chuyện với em mà."Trần Túy nghe tới đây thì nhoẻn miệng cười: "Bây giờ nghĩ lại thì thật ra họ không có hiểu lầm nhỉ?"Chân Điềm bị anh nói tai đỏ bừng. Cô vẫn cho mình là một người mặt dày nhưng lúc ở chung với Trần Túy động chút là thấy ngại ngay.Trần Túy thấy lỗ tai đỏ bừng của cô thì rất vui vẻ, anh cầm tay cô một cách tự nhiên, hỏi cô: "Lát nữa em muốn đi ăn ở đâu?"Một động tác dắt tay làm Chân Điềm như bị điện giật. Nhiệt độ từ đầu ngón tay Trần Túy truyền tối khiến cho tim đập thình thịch thình thịch: "Em ăn ở đâu cũng được."Trần Túy suy nghĩ một lát, hỏi cô: "Em đói không?"Nếu như không có chuyện Trần Nhất Nhiên thì lúc này hai người họ đã ăn trưa rồi. Bị quấy rầy như thế đã một giờ rồi.Chân Điềm lắc đầu, nói: "Hơi hơi, lúc ra ngoài em đã ăn một ít rồi.""Vậy thì tốt." Trần Túy hơi nắm chặt bàn tay kia của cô, nhìn cô hỏi: "Không thì tới nhà anh ăn đi, anh nấu.""Dạ?" Giọng Chân Điềm kinh ngạc vô cùng, cô không hề nghĩ tới ngày đầu tiên chính thức yêu đương là tới nhà bạn trai à?Kích thích vậy sao!"Sau khi ăn cơm còn có thể chơi chơi trong nhà. Thật ra thì anh thích hẹn hò ở nhà hơn ở ngoài."Mặt Chân Điềm càng đỏ hơn, hẹn hò ở nhà bạn trai? Không ngờ đàn anh lại là một đàn anh như thế!"Em sao thế?" Trần Túy biết Chân điềm xấu hổ nhưng lại cố ý trêu chọc cô: "Sao tự nhiên mặt đỏ dữ thế? Em khó chịu à?"Thấy Trần Túy tính áp trán của mình, Chân Điềm tránh tay anh giống tránh đại dịch vậy: "Em không sao, nhưng mà đàn anh nói ở nhà chơi chơi là chơi gì vậy anh?"Trần Túy nhếch môi, nghiêng người gần cô. Giọng gió mập mờ nhẹ nhàng vang bên tai cô: "Đương nhiên là... xem phim gì đó.""..." À.Có điều vậy thì nói bình thường là được rồi. Không cần cố ý dựa gần vậy đâu.Chân Điềm chưa nói tiếng nào, Trần Túy cũng thông qua vẻ mặt cô nhìn thấu tâm tư của cô. Hai người nắm tay ra khỏi trường học, đứng trước xe hai người họ đậu ở cổng trường.Trần Túy hơi cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói với Chân Điềm: "Em đi xe của anh đi. Anh kêu tài xế cho em một tài xế lái xe của em tới dưới nhà anh.""Được." Lần này Chân Điềm không có dị nghị gì: "Có điều phải đến nhà anh thật ạ?"Trần Túy hơi nhíu mày cười: "Em sợ anh làm gì em à?""Em không sợ." Nhìn bộ dạng Chân Điềm có vẻ không sợ thật: "Đàn anh, hôm nay ba giờ sáng anh thức dậy đi làm rồi đúng không? Bây giờ đã hơn một giờ chiều rồi, lát nữa anh phải lái xe về nấu cơm cho em. Tính đi tính lại anh đã làm việc liên tục hơn mười hai tiếng rồi. Anh còn có sức làm việc khác à?"Hơn nữa nửa đêm thức dậy đi làm còn mệt mỏi hơn dậy sớm."Vậy cũng chưa chắc nha." Trần Túy cười khẽ nhìn cô."Ừm..." Anh cười như thế khiến Chân Điềm cũng không tự tin lắm. Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Không thì chúng ta ăn ở ngoài đi, em hơi đói rồi.""Chọc em thôi." Trần Túy xoa đầu cô, lấy điện thoại ra: "Anh gọi tài xế rồi."Sau khi tài xế tới mới biết không phải là có người uống rượu không thể lái xe mà là một đôi bạn trẻ không muốn tách ra lái xe riêng. Nên mới ném một chiếc cho anh ta lái.Thật là tình yêu làm người khác ghen tị.Nhà Trần Túy là một vùng nhỏ cạnh thành phố, không kẹt xe thì hơn mười phút đã lái đến rồi. Tài xế lái xe Chân Điềm luôn đi sau xe anh. Lúc đến bên ngoài hu dân cư, tài xế đậu xe xong, từ cửa kính trả chìa khóa xe cho Chân Điềm.Sau khi Chân Điềm lấy được chìa khóa, Trần Túy không đậu xe ở dưới hầm để xe của khu dân cư mà chở cô đi thêm một đoạn nữa: "Đằng trước có một quán xào nhỏ, mùi vị không tệ lắm, giữa trưa chúng ta mua ít mang về đi."Chân Điềm "Gì" một tiếng: "Không phải anh nói anh làm à?""Anh thì không thành vấn đề nhưng không phải em nói em đói à? Hôm nay mua đồ ăn sẵn đi, lần sau anh làm cho em ăn.""Được." Chân Điềm nhếch môi cười nhẹ.Trần Túy nhìn cô, cũng cười theo: "Bây giờ không sợ anh làm gì em à?"Sống lưng Chân Điềm thẳng tắp, cố ý khẽ nâng cằm nhìn anh: "Tới giờ em chưa từng sợ."Trần Túy cười: "Thật không?"Anh hỏi như vậy Chân Điềm lại có hơi sợ.Trần Túy lái xe đến ngoài quán xào nhỏ, không xuống xe mà hạ kính xuống gọi món tủ của họ một lần: "Chúng ta tự nấu cơm đi, cơm trong quán hơi cứng.""Được." Chân Điềm gật đầu, chẳng qua là nấu cơm thôi, nhanh lắm.Vì đã qua giờ ăn cơm cao điểm, ông chủ xào thức ăn rất nhanh. Sau khi xào xong, phục vụ bỏ cơm hộp vào túi, đưa qua cửa kính xe cho anh.Chân Điềm đưa tay lấy hộp, nhân viên thừa dịp nhìn cô mấy lần. Biên tập viên Trần ở khu của họ, rất nổi tiếng. Đương nhiên bây giờ anh hot, trở thành chồng trong lòng vô số fangirl đu idol."Thấy chưa thấy chưa? Bề ngoài thế nào?" Phục vụ đưa bữa ăn đi vào, đồng nghiệp của người ta nhiều chuyện vây xung quanh, hỏi thăm chuyện người phụ nữ ngồi ghế phụ của biên tập viên Trần."Là một cô gái đẹp, nhìn rất xứng đôi với biên tập viên Trần!"Mấy nhân viên quán sục sôi ngất trời thảo luận cô gái đẹp này đương nhiên Chân Điềm không nghe gì cả. Trần Túy lái xe đến chỗ đậu xong, cầm lấy hộp thức ăn trên tay vào thang máy chung."Điều kiện ở đây của hai người khá tốt." Chân Điềm giống như vì sợ hai người ở trong thang máy im lặng quá nên tìm đề tài để nói chuyện.Trần Túy nói: "Chủ yếu là cân nhắc tới vấn đề đi học của Trần Nhất Nhiên nên mua chỗ này. Anh vẫn cảm thấy hơi ồn ào một chút."Chân Điềm cười nói: "Gần trung tâm thành phố thế đã là tốt rồi."Chỗ tập trung buôn bán ở đây cách khu dân cư một đoạn đường ngắn nên dù là buổi tối cũng không ồn lắm."Ừ, nếu sau này đổi nhà nữa anh muốn đổi chỗ nào càng yên tĩnh hơn chút."Chân Điềm hỏi: "Anh sợ ảnh hưởng tới việc học của Trần Nhất Nhiên à?""Không phải, do anh ngủ không ngon lắm." Trần Túy vừa nói xong thì thang máy ngừng lại: "Đến rồi.""Được." Chân Điềm theo Trần Túy ra khỏi thang máy, nơi này là một tầng hai nhà, ra thang máy chính là cửa nhà của chủ.Trần Túy mở cửa, đặt hộp thức ăn trên bệ trang trí ở huyền quan, tìm một đôi dép cho Chân Điềm: "Em mang đôi này của anh đi, đây là đôi mới dù hơi lớn chút.""Không sao." Chân Điềm thay dép, tò mò quan sát nhà Trần Túy. Đàn ông độc thân còn có một đứa trẻ, nghe nói vào nhà ấn tượng là rất lộn xộn. Nhưng nhà Trần Túy không như thế, mặc dù không gọi là dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề."Mỗi tháng nhân viên vệ sinh sẽ vệ sinh một lần. Bình thường anh và Trần Nhất Nhiên mỗi tuần sẽ dọn dẹp một lần nhỏ." Trần Túy bỏ hộp thức ăn lên bàn, cầm hai cái chén không và hai đôi đũa ra: "Nếu em đói thì em ăn đồ ăn trước đi. Anh nấu cơm rồi lát xong ngay. Trong tủ lạnh có đồ uống của Trần Nhất Nhiên, em có thể uống.""Được." Chân Điềm mở tủ lạnh ra thấy trong đó ngoài đồ uống của Trần Nhất Nhiên còn có bia lần trước cô đưa cho Trần Túy."Hả." Cô cầm chai bia lên mới phát hiện là chai rỗng: "Anh uống hết rồi à?""Ừ.""Sao anh vẫn để chai không trong tủ lạnh thế?" Chân Điềm đổ một ít nước trái cây vào cái ly không, nghiêng đầu nhìn Trần Túy.Trần Túy đổ nước vào gạo xong bỏ vào nồi cơm điện, ấn nút nấu cơm, quay đầu nhìn cô: "Vì anh không nỡ vứt.""..." Chân Điềm lặng lẽ quay đầu, uống một ngụm đồ uống.Cô nghi ngờ đàn anh cố ý chọc cô nhưng cô không có chứng cứ."Em ra ngoài đợi một lát đi, nếu không muốn ngồi đây thì có thể đi tham quan phòng của anh." Trần Túy nhìn cô cười.Chân Điềm đè lại trái tim đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh đi ra phòng khách: "Chúng ta ăn gì đó trong lúc chờ cơm đi anh.""Được." Trần Túy theo Chân Điềm ra ngoài, anh không ngồi đối diện Chân Điềm mà ngồi kế bên cô: "Không phải em thích ăn đậu hũ ma bà à? Quán này làm ăn khá ngon, em nếm thử đi.""Được." Chân Điềm bỏ ly thủy tinh trong tay xuống, định nếm thử ít đậu hũ ma bà.Ánh mắt Trần Túy rơi trên ly thủy tinh trên bàn. Chỗ miệng ly, chỗ mới được Chân Điềm uống lưu lại một dấu son đỏ nhạt.Dấu son này gãi nhẹ vào lòng Trần Túy, giống như là mèo con cào vậy. Trần Túy nhớ tới cái hôn trên xe trước đó với Chân Điềm, dường như mèo con trong lòng cào hăng say hơn."Đàn anh, anh sao thế?" Thấy Trần Túy thất thần, Chân Điềm dừng đũa nhìn anh.Trần Túy nhìn lại, nâng tay khẽ vuốt ve má cô: "Không có gì, đột nhiên muốn hôn em thôi.""..." Cô nghi ngờ đàn anh đang suy nghĩ đen tối nhưng cô không có suy nghĩ đen tối!
"Được không?" Âm thanh của Trần Túy rất nhẹ vừa giống đang hỏi lại vừa giống khiêu khích, làm Chân Điềm tê dại trong lòng. Đương nhiên cô không ghét Trần Túy hôn nhưng để cô nói trực tiếp vẫn xấu hổ quá đi mất!
Cũng may dường như Trần Túy cũng không muốn cô trả lời thật. Cô không nói tiếng nào thì anh tạm cho rằng là ngầm cho phép. Ngón tay anh vuốt ve gò má nhẵn bóng của cô, từ từ xít lại gần cô, ấn xuống môi cô một nụ hôn.Anh không thả cô ra ngay giống như lần trước mà nhẹ nhàng hôn cô triền miên. Tay cũng ôm eo cô, dắt cô theo hướng của mình.Chân Điềm ở hẻm Thanh Nam thấy không ít hình ảnh trai gái hôn nhau. Nhưng nhìn xa không kích thích bằng mình tự hôn.Đặc biệt đối tượng của cô là Trần Túy.Cô có thể cảm nhận được rõ ràng đôi môi của Trần Túy trăn trở trên môi của co. Động tác của anh dịu dàng vô cùng, ngay cả cắn cô cũng mang theo quý trọng và thương yêu.Lần đầu tiên cô biết hôn là một việc thoải mái như thế."Còn muốn tiếp tục không?" Trần Túy kề sát đôi môi của cô, khản giọng hỏi. Tim Chân Điềm đập mạnh, cô cảm thấy tạm thời cô không chịu nổi quá nhiều kích thích nên thương lượng: "Chi bằng hôm nay kết thúc như thế trước nhé?"Trần Túy cười nhẹ, cắn một cái nhẹ nhàng trên môi cô, kéo khoảng cách với cô: "Ừ, nói chuyện cũng được. Không thì anh không đảm bảo tiếp nữa có làm em bị thương.""..." Cô cảm thấy đàn anh đang tà dâm, cô sắp có chứng cứ rồi!
 "Được không?" Âm thanh của Trần Túy rất nhẹ vừa giống đang hỏi lại vừa giống khiêu khích, làm Chân Điềm tê dại trong lòng. Đương nhiên cô không ghét Trần Túy hôn nhưng để cô nói trực tiếp vẫn xấu hổ quá đi mất!
Cũng may dường như Trần Túy cũng không muốn cô trả lời thật. Cô không nói tiếng nào thì anh tạm cho rằng là ngầm cho phép. Ngón tay anh vuốt ve gò má nhẵn bóng của cô, từ từ xít lại gần cô, ấn xuống môi cô một nụ hôn.Anh không thả cô ra ngay giống như lần trước mà nhẹ nhàng hôn cô triền miên. Tay cũng ôm eo cô, dắt cô theo hướng của mình.Chân Điềm ở hẻm Thanh Nam thấy không ít hình ảnh trai gái hôn nhau. Nhưng nhìn xa không kích thích bằng mình tự hôn.Đặc biệt đối tượng của cô là Trần Túy.Cô có thể cảm nhận được rõ ràng đôi môi của Trần Túy trăn trở trên môi của co. Động tác của anh dịu dàng vô cùng, ngay cả cắn cô cũng mang theo quý trọng và thương yêu.Lần đầu tiên cô biết hôn là một việc thoải mái như thế."Còn muốn tiếp tục không?" Trần Túy kề sát đôi môi của cô, khản giọng hỏi. Tim Chân Điềm đập mạnh, cô cảm thấy tạm thời cô không chịu nổi quá nhiều kích thích nên thương lượng: "Chi bằng hôm nay kết thúc như thế trước nhé?"Trần Túy cười nhẹ, cắn một cái nhẹ nhàng trên môi cô, kéo khoảng cách với cô: "Ừ, nói chuyện cũng được. Không thì anh không đảm bảo tiếp nữa có làm em bị thương.""..." Cô cảm thấy đàn anh đang tà dâm, cô sắp có chứng cứ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me