Edit My Nhan Muu Mo Van Luon Quyen Ru Toi
Mùa đông lạnh giá, lại thêm trời mưa, trên đường gần như không có bóng người.Nơi tổ chức trò chơi nằm hơi xa, đến khi Diệp Căng và Hướng Tần đến nơi, bốn người còn lại đã có mặt đầy đủ.Mật thất này theo chủ đề kinh dị giải đố, phải đủ sáu người mới bắt đầu được.Trong hai người chơi còn lại, có một người là Dương Chi, còn một người thì Hướng Tần không quen.Hắn giới thiệu với Diệp Căng: "Đây là Dương Chi."Diệp Căng chào Dương Chi, cô gái này trông khá cá tính, dù mặc áo khoác nhưng không khó để nhận ra hai cánh tay đầy hình xăm, còn kéo dài đến mu bàn tay.Diệp Căng không hứng thú với hình xăm lắm, nhưng không thể phủ nhận là trông khá đẹp.Dương Chi ngậm kẹo mút, "Chào."Diệp Căng cũng chào lại, sau đó ánh mắt rơi vào người chơi cuối cùng, kẻ đang lén lút định chuồn đi. Anh mỉm cười đầy ẩn ý, "Đây là tầng chín đấy, nhảy xuống dù không chết thì cũng tàn."Hướng Tần ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"Diệp Căng đứng bên cạnh hắn, khẽ bật cười: "Bạn cùng phòng của tôi, Dư Thuần."Dư Thuần vừa nhìn thấy Diệp Căng đã muốn che mặt bỏ chạy, tưởng rằng anh chưa phát hiện ra mình, ai dè lại bị tóm gọn.Dư Thuần xoay người, cười gượng, "Khụ... Trùng hợp quá.""Trùng hợp thật." Diệp Căng hỏi: "Không phải cậu về nhà rồi sao? Sao lại chạy đến đây?""Tới chơi hai ngày." Dư Thuần trả lời qua loa, "Dù sao cũng gần."Trong bốn người cùng phòng ký túc xá, nhà Bao Ứng Nguyên là xa nhất, phải bay về, còn nhà Dư Thuần thì ở ngay thành phố bên cạnh, chỉ mất ba mươi phút đi tàu cao tốc.Diệp Căng trầm ngâm suy nghĩ, "Đến chơi hai ngày, không liên lạc với tôi, cũng không nói gì trong nhóm..."Dư Thuần vội vàng khổ sở cầu xin: "Đợi vào chơi rồi em giải thích với anh nha."Diệp Căng: "Cậu đi một mình?"Dư Thuần chột dạ: "Đúng vậy."Bỗng nhiên một người đàn ông bước ra bên cạnh: "Thật sự không cần tôi đi cùng cậu sao?""..." Dư Thuần nghiến răng: "Không cần! Ông đây mà sợ mấy thứ này hả!?"Diệp Căng nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhìn Dư Thuần, hiểu ra điều gì đó.Chung Bất Vân từ nhà vệ sinh bước ra, theo phía sau là Phương Nan Thủy, "Mọi người đến đủ rồi? Vậy bắt đầu chứ?"Người đàn ông đang nói chuyện với Dư Thuần gật đầu, "Có thể bắt đầu rồi, phiền mọi người gửi lại các vật dụng cá nhân, điện thoại và những thứ có thể phát sáng đều không được mang vào.""Được..."Diệp Căng nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi Dư Thuần: "Đây là người trong cp với cậu, Trịnh Nguyên Lâm? Anh ta là nhân viên ở đây à?"Dư Thuần không tình nguyện mà ậm ừ một tiếng, "Là ông chủ... Đã sớm không còn là cp nữa rồi.""Vậy mà cậu còn đến đây chơi?"Dư Thuần liếc thấy nụ cười của Trịnh Nguyên Lâm qua khóe mắt, bực bội lườm đối phương một cái: "Đợi vào rồi nói sau."Trịnh Nguyên Lâm mang đến sáu chiếc bịt mắt và thẻ thân phận, "Mọi người nhất định phải giữ thẻ thân phận của mình thật cẩn thận, cũng đừng để người khác nhìn thấy. Bên trong có nhiệm vụ của mọi người."Diệp Căng nhìn lướt qua thẻ thân phận của mình, anh họ Vương, từng là bác sĩ của bệnh viện tâm thần này.Kể từ khi nghe tin đồn có ma quái, anh luôn bất an. Dưới tay anh từng có một bệnh nhân nữ đã chết trong bệnh viện, nên anh muốn đến xem liệu có phải oan hồn cô vẫn còn lảng vảng hay không. Nếu có thể tìm thấy thi thể và giúp mai táng thì càng tốt."Sau khi nhớ kỹ nhiệm vụ, mọi người xếp hàng trước mặt tôi. Người sau đặt tay lên vai người trước, đeo bịt mắt vào. Đợi đến khi âm thanh giới thiệu bối cảnh trong mật thất phát xong thì mới được tháo ra."Chung Bất Vân đứng đầu tiên, trở thành đội trưởng cầm bộ đàm, Phương Nan Thủy bám sát phía sau.Những người còn lại đương nhiên không thể để Dương Chi, một cô gái, đi cuối cùng, mặc dù cô trông không có vẻ sợ hãi chút nào.Còn Dư Thuần, Diệp Căng thì biết rõ, sợ ma đến chết khiếp, vào mật thất kinh dị không bị dọa tè ra quần đã là may lắm rồi.Diệp Căng hiếm khi chu đáo, "Cậu đi phía sau cô ấy đi."Dư Thuần sợ Diệp Căng đổi ý, lập tức đặt tay lên vai Dương Chi: "Vâng!"Hướng Tần vẫn đứng yên, mặc nhiên chuẩn bị đi cuối.Diệp Căng khẽ cười: "Anh đi phía trước, tôi đi sau."Diệp Căng nhớ Hướng Tần sợ ma, Hướng Tần đương nhiên cũng nhớ Diệp Căng sợ ma, dù thực ra chỉ là giả vờ.Anh không cho Hướng Tần cơ hội từ chối: "Anh Tần nhanh đứng vào vị trí, sắp bắt đầu rồi."Hướng Tần có chút bất an. Dù chưa từng chơi bao giờ, nhưng hắn biết mật thất kinh dị còn đáng sợ hơn cả nhà ma.Nghĩ đến việc Diệp Căng chỉ xem phim thôi cũng đã sợ đến mức phải nắm tay mình, hắn không yên tâm để anh đi cuối.Nhưng Chung Bất Vân đã bắt đầu dẫn họ vào trong, Diệp Căng đặt tay lên vai hắn.Hướng Tần lặng lẽ đưa tay ra sau, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay Diệp Căng, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ."Khóe môi Diệp Căng thoáng hiện ý cười khó nhận ra. Không biết ai mới là người sợ đây.Trước mắt mọi người là một màu đen kịt, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Nguyên Lâm, họ băng qua một hành lang lạnh lẽo.Trịnh Nguyên Lâm nhắc nhở: "Gặp vấn đề không giải được có thể dùng bộ đàm gọi tôi. Trần nhà không có manh mối, cũng không được tháo dỡ đạo cụ, cấm đánh đập hoặc lăng mạ NPC, chọc ghẹo cũng không được."Chung Bất Vân nhướng mày: "Cậu có tính là NPC không?"Người cùng giới cứ như có radar, Trịnh Lâm Nguyên lập tức hiểu ý, bật cười, "Không tính."Phương Nan Thủy lạnh lùng cười một tiếng, mò mẫm cấu nhẹ eo Chung Bất Vân trong bóng tối.Chơi cái này cũng có thể tán tỉnh nhau à!Chung Bất Vân hít vào một hơi lạnh, không nói gì nữa.Rất nhanh sau đó, họ đến một căn phòng trống, tiếng bước chân của Trịnh Nguyên Lâm xa dần...Bỗng nhiên "tách" một tiếng, âm thanh phát thanh bối cảnh vang lên."Đây là một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang, từng nhiều lần truyền ra tin đồn có ma. Các bạn đều là những nhà thám hiểm đến để tìm hiểu sự thật, tình cờ tập hợp lại với nhau, nhưng không ngờ rằng đã bước vào một hành trình không có lối thoát..."Giọng phát thanh kết thúc, Diệp Căng là người đầu tiên tháo bịt mắt, "Hình như là sảnh bệnh viện."Bối cảnh mật thất chắc chắn không thể mô phỏng y hệt bệnh viện, diện tích đã bị thu nhỏ lại rất nhiều, trông giống một phòng khám lớn hơn.Không xa phía trước có một quầy lễ tân, bên cạnh đặt sô pha dành cho khách ngồi chờ.Ánh sáng nơi này rất mờ, khó thấy rõ mọi thứ, nhiệt độ cũng hơi thấp.Có lẽ để phù hợp với bầu không khí rùng rợn, nhân viên không bật điều hòa cho người chơi.Dư Thuần run rẩy hỏi: "Anh hai, anh đâu rồi?"Diệp Căng: "Đằng sau cậu."Dư Thuần lập tức nhảy sang bên cạnh anh: "Tay, cho em nắm một chút đi."Hướng Tần lặng lẽ mím môi, sau đó nghe thấy Diệp Căng từ chối thẳng thừng: "Không được, không phải nói không sợ sao?"Nhưng tay của Diệp Căng và Hướng Tần lại nắm chặt lấy nhau, dưới bóng tối che giấu, không ai phát hiện ra.Chung Bất Vân: "Chỉ có quầy lễ tân là có đèn."Lại còn là ánh sáng đỏ mờ mờ.Mọi người từ từ tiến về phía quầy lễ tân, Dương Chi điềm nhiên nhất, không dựa vào ai, thậm chí còn muốn đá bay đống thức ăn cho chó này.Phương Nan Thủy mặt dày nói: "Em sợ lắm, anh nắm tay em đi."Chung Bất Vân cạn lời: "..."Dư Thuần không nắm được tay Diệp Căng, đành lùi một bước, níu lấy tay áo anh, "Đi chậm thôi... Em hơi hoảng."Càng đến gần quầy lễ tân, ánh sáng đỏ duy nhất cũng bắt đầu chớp nháy liên tục, đột nhiên..."Bíp bíp—bíp bíp—"Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên ngay bên tai mọi người, Dư Thuần lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Căng, "Hu hu, đừng dọa tôi!!"Diệp Căng lười để ý cậu ta, anh quan tâm Hướng Tần hơn.Lực nắm trong lòng bàn tay mỗi lúc một chặt, Hướng Tần rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhỏ giọng trấn an: "Đừng sợ..."Diệp Căng nhịn cười, "Có anh Tần bảo vệ, sao tôi có thể sợ được."Hướng Tần nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"Dư Thuần đầy dấu chấm hỏi: "...???"Anh chàng đẹp trai này có biết không, Diệp Căng là người đã chơi hết các loại trò chơi kinh dị trên thị trường mà mặt không hề biến sắc đấy.Phía sau còn đang bàn luận, Chung Bất Vân đã đi đến trước quầy lễ tân, nhấc điện thoại bàn bên cạnh lên, "Alo?"Ngay lập tức, đèn tắt phụt.Trong ống nghe vang lên tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ: "A Lãng... A Lãng... Sao anh không đến đón em...""Chạy nhanh lên!!!"Dư Thuần là người đầu tiên hét lên, phía sau cậu ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con ma nữ tóc dài, đang nắm lấy mắt cá chân cậu!Cuối hành lang nhấp nháy hai đốm sáng màu xanh lục, mọi người lập tức chạy về phía đó, Dư Thuần sắp khóc đến nơi: "Đừng có dọa ngay từ đầu thế chứ!!"Ánh đèn xanh lục nhấp nháy theo từng khoảng thời gian, khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mọi người chạy một phút thì phát hiện mình lại quay về quầy lễ tân, lúc này mới nhận ra họ đã chạy vòng quanh!Hướng Tần siết chặt tay Diệp Căng, "Không thấy Dương Chi đâu rồi."Người con gái duy nhất trong nhóm đã biến mất, Dư Thuần hoảng loạn, "Không phải bị ma bắt đi rồi chứ?"Phương Nan Thủy: "Ma vẫn đang đuổi theo chúng ta kìa?"Diệp Căng quan sát kỹ, liếc nhìn hai bên hành lang, lờ mờ thấy một bóng đen, hình như là một cánh cửa.Khi mọi người vẫn còn đang chạy trốn về phía trước, Diệp Căng kéo Hướng Tần vào đó, quả nhiên va phải Dương Chi, cô nàng vẫn đang ngồi ăn kẹo mút và xem kịch.Dương Chi cười gian xảo: "Đừng gọi họ vào đây, tôi muốn xem họ còn chạy bao nhiêu vòng nữa."Diệp Căng và Hướng Tần cùng im lặng: "......"Xấu tính quá rồi.Theo quy tắc, đây là căn phòng duy nhất đang mở cửa, mọi người phải phát hiện ra nó trong lúc bị ma nữ đuổi và nhanh chóng trốn vào, sau đó đóng cửa lại mới có thể ngăn được sự truy đuổi.Nhưng vì chưa đủ người, trong phòng còn tối hơn ngoài hành lang, chẳng có chút ánh sáng nào.Diệp Căng dựa vào tường đợi những người còn lại, buồn chán bèn nghịch tay của Hướng Tần, thỉnh thoảng bóp bóp, xoa xoa.Vì có Dương Chi ở đây, Hướng Tần không dám lên tiếng, chỉ có thể để mặc cho Diệp Căng muốn làm gì thì làm.May mà trời tối, không ai nhìn thấy i tai đỏ bừng của hắn.Sau khi chạy bốn vòng, cuối cùng ba người còn lại cũng nhận ra có gì đó không đúng, Dư Thuần gào lên: "Không thể nào lại bắt chúng ta chạy vòng vòng mãi được!!"Chung Bất Vân ngập ngừng nói: "Hình như có một cánh cửa ở đây!"Do ánh sáng quá yếu, lại thêm việc anh chưa có kinh nghiệm chơi, thế nên mới cứ kéo Phương Nan Thủy chạy mãi đến giờ.Dư Thuần đơn giản là chỉ số thông minh bị tắt mất, còn Phương Nan Thủy thì đã phát hiện ra từ sớm, nhưng vì muốn được nắm tay Chung Bất Vân lâu hơn nên không nói gì."Mau vào đi!!!"Ba người chen chúc vào trong, đèn trong phòng lập tức sáng lên, dù ánh sáng vẫn tối nhưng ít ra còn hơn không.Dương Chi nhanh tay đóng sầm cửa lại, ngăn con ma bên ngoài.Sau khi xác định ma đã rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát tình hình trong phòng để tìm manh mối.Có vẻ đây là một phòng thực hành phẫu thuật, xung quanh có mấy con búp bê giả, có con ngồi, có con đứng, Diệp Căng thử nắn một cái, cảm giác giống như silicon, còn có cả tóc giả."Ở đây có một trang nhật ký bị rách!""Viết gì vậy?""Chủ nhân của nhật ký này có lẽ là y tá ở đây." Dương Chi đại khái thuật lại, "Cô ấy viết rằng bệnh viện tâm thần này sử dụng thuốc không đúng cách, khiến rất nhiều bệnh nhân thiệt mạng. Mỗi lần trực ca đêm, cô ấy đều nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.""Lần đáng sợ nhất, cô ấy tận mắt thấy một hồn ma nữ mặc đồ bệnh nhân lang thang trong hành lang, dưới ánh sáng đỏ mờ ảo. Cô ấy sợ hãi trốn vào phòng thực hành phẫu thuật, phát hiện rằng chỉ cần nấp sau búp bê giả thì con ma sẽ không để ý đến cô ấy..."Đột nhiên, ngoài hành lang lại sáng lên một luồng ánh sáng đỏ, từ xa tiến gần...Dư Thuần hét lên: "Có phải cứ đèn đỏ sáng lên là ma sẽ xuất hiện không?!"Lời vừa dứt, cánh cửa họ vừa khóa bỗng nhiên bật mở.Sau một khoảng lặng chết chóc, mọi người nhanh chóng tản ra, làm theo chỉ dẫn trong nhật ký mà trốn sau các búp bê giả.Trong phòng chỉ có bốn búp bê, nghĩa là sẽ có bốn người phải ghép đôi với nhau.Diệp Căng thẳng thừng phớt lờ lời cầu xin của Dư Thuần: "Cậu đi bên kia đi, anh ấy sợ, tôi phải ở bên cạnh anh ấy."Dư Thuần: "......"Tôi cũng sợ.Tôi cũng muốn có người ở bên mà, rưng rưng nước mắt.Cuối cùng, khi ánh sáng đỏ chiếu đến cửa, mọi người đều nín thở, trốn kín sau búp bê.Diệp Căng nắm lấy tay Hướng Tần, viết vào lòng bàn tay hắn... Đừngg sợ.Hướng Tần hơi căng thẳng, miễn cưỡng nhận ra anh viết gì.Diệp Căng nổi hứng trêu đùa, lại tiếp tục viết thêm bốn chữ nữa.Hướng Tần bị ngứa không chịu nổi, đã căng thẳng vì nhịp độ của trò chơi, cộng thêm việc Diệp Căng viết quá nhanh, hắn chỉ nhận ra chữ đầu tiên là "Tôi".Đèn đỏ vẫn chưa tắt, con ma có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn không dám lên tiếng hỏi.Đột nhiên, ánh sáng đỏ ngoài hành lang vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.Nhưng chỉ trong một giây, đèn đỏ trong phòng bỗng lóe sáng điên cuồng, lúc bật lúc tắt, khiến tim ai nấy đều thắt lại.Ngay trước mặt Hướng Tần là mái tóc đen tuyền của con búp bê.Hắn chỉ mới chớp mắt một cái, khi ánh sáng đỏ lại lóe lên, vị trí sau gáy búp bê đột nhiên biến thành một khuôn mặt ma quỷ!Hướng Tần giật mình ôm chầm lấy Diệp Căng.Thông qua bờ vai của Hướng Tần, Diệp Căng im lặng bốn mắt nhìn nhau với nữ quỷ NPC, người vừa bị nhồi cho một bát "cơm chó" đầy ụ.NPC không cảm xúc rời đi.Khi thật sự sợ hãi, con người sẽ không thể hét lên, chẳng hạn như Hướng Tần.Hơi ấm trong lòng khiến nhịp tim hắn dần ổn định lại. Một lúc lâu sau, hắn mới nhận thức được mình vừa làm chuyện gì quá đáng, mặt đỏ bừng, lời giải thích cũng lắp bắp: "Tôi..."Diệp Căng nhịn cười: "Tôi biết, anh Tần muốn bảo vệ tôi mà."Hướng Tần đỏ mặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me