[EDIT | NGẪU BÍNH] Áng tình gửi trao A
Chương 6
Tiết chuyên ngành hẻo người, giáo sư còn chưa đến, gian phòng học to như vậy chỉ có loe hoe mình tôi với Dương Tiễn.Bên hắn đang gõ bàn phím laptop chơi game âm nhạc, nhìn lực gõ thôi tôi cũng biết hắn đang nói chuyện với ai, chắc chắn là Dương Thiền đẩy cái WeChat của thằng họ Lưu kia cho hắn rồi. Dương Tiễn bây giờ đang bày ra tư thế như hồi tụ tập gia đình ngày Tết, một chân đạp lên ghế sofa diễn Tam Anh chiến Lã Bố với cả đám họ hàng trong nhà, hùng hổ oai vệ, muốn xuyên qua đường truyền mạng xé đầu thằng họ Lưu kia ra khỏi cổ cho chúng tôi đá bóng.Cá nhân tôi thì không ủng hộ lắm, tôi là người bảo thủ mà. Tôi cho rằng xé xác thằng họ Lưu kia ra thành quả bóng là quá bảo thủ rồi.Biểu tượng bong bóng xanh trắng dưới màn hình máy tính nhấp nháy từng cái, mắt tôi cũng sáng theo.Cậu gửi tin nhắn cho tôi rồi, cậu vừa rời lớp, lấy khung chat của tôi làm giấy nháp, chụp một tấm ảnh bài tập về nhà của môn chuyên ngành bọn họ, kèm theo một biểu tượng mèo con chống cằm tươi cười.Tôi hỏi cậu có phải bị hành hạ đến thần kinh bất thường rồi không, nhìn thấy hai trăm trang tài liệu dài ngoằng mà vẫn cười được. Nếu bị uy hiếp thật thì có thể làm cái ký hiệu cầu cứu quốc tế kia, quay video cho tôi cũng được, bây giờ tôi có thể trốn học đi giúp cậu chỉnh đốn giáo viên, cuối cùng bị xử mấy năm cũng chả sao, dù gì tôi cũng không muốn sống lắm.Cậu gửi cho tôi một biểu tượng chó con giơ chữ X.Tôi trả lời cậu bằng một cái biểu tượng chó con giơ chữ X y hệt, gạch bỏ chữ X của cậu ta."Mày với Ngao Bính quan hệ tốt thế từ bao giờ đấy?"Dương Tiễn không biết từ lúc nào đã thò đầu qua, hắn không nhìn lịch sử cuộc trò chuyện, mắt dán vào cái tên tài khoản trên cùng. Tên của Ngao Bính nằm ở góc trên cùng bên trái khung chat, yên tĩnh như loạt ấn tượng đầu tiên cậu ta để lại cho người khác, trầm lặng, thân thiện, nhưng luôn giữ một khoảng cách rất nhỏ.Tôi không thèm giấu, hào phóng mở máy tính ra: "Hứ, liên quan đách gì đến mày."Dương Tiễn nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi, lướt từ trên xuống dưới như chụp X-quang, như thể muốn chụp chiếu y tế toàn thân cho tôi.Kể cả hắn có lột hết xương cốt tôi ra, ghép lại thành hình người rồi cầm kính hiển vi soi từng micromet một, kì thực tôi cũng chẳng quan tâm, kiểu như tôi thuộc dạng cây ngay không sợ chết đứng.Cái loại người tục tằn trong ba con mắt chỉ chứa mỗi em gái với chó cưng như Dương Tiễn sẽ không hiểu nổi đâu, cách nhanh nhất để kéo gần khoảng cách với người khác chính là cùng nhau giữ một bí mật.Trên tường tỏ tình có một cuộc thảo luận sôi nổi về việc Ngao Bính thích nam hay nữ, kết luận cuối cùng là "vô nghĩa, là nam hay nữ cũng không có kết quả".Còn có người tốt bụng tự thuật rằng đã đích thân hỏi người trong cuộc, lời phản hồi của Ngao Bính là: "Không biết, tôi chưa từng thích ai cả."Tôi thấy cái đứa không sợ chết này chắc chắn là đang bịa chuyện. Sao Ngao Bính có thể trả lời câu hỏi một cách khô khan như vậy được, giọng điệu của cậu ta rõ ràng phải là thế này: "Tôi không biết nữa... tôi vẫn chưa thích ai cả."Huống hồ cậu ta dở tệ khoản nói dối, cậu biết xu hướng tính dục của mình, sao lại lừa dối người khác chứ.Ánh mắt Dương Tiễn vẫn bám lấy tôi không tha.Tôi bị nhìn đến phát bực, bèn hỏi hắn: "Nhìn bố mày đấy à?"Dương Tiễn lắc đầu, bảo: "Không sao, không sao đâu con trai, dù thế nào bố vẫn luôn yêu con."Tôi bắt đầu cân nhắc làm thế nào để nhét bộ não của Dương Tiễn vào dạ dày trước giờ lên lớp, để axit dạ dày tiêu hóa cái cơ quan thừa thải chỉ biết tích nước mọc trên đầu hắn kia.
Dạo này cậu bận túi bụi, tôi gần như không bắt chuyện được với cậu luôn.Nhật ký bạn bè cũng không cập nhật gì, thời gian về ký túc xá nghỉ ngơi cũng ngày càng muộn. Có mấy lần Tôn Ngộ Không đã tắt đèn lên giường ngủ rồi, quay đầu lại liền nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, cái bóng cao gầy của cậu thẳng đứng chắn ở cửa, làm Tôn Ngộ Không suýt chút nữa thì hồn bay về chín tầng mây.Cậu cũng giật nảy mình, lảo đảo lùi lại một bước, lưng đập vào bức tường đối diện cửa.Tôi trở mình hét với Tôn Ngộ Không: "Kêu cái gì mà kêu? Gan bé bằng con kiến, muốn diễn kịch thì cút xuống dưới lầu mà diễn."Tôn Ngộ Không chìa ngón giữa với tôi: "Má nó, Ngao Bính đứng ở cửa như ma ấy, còn không cho tao kêu hả?"Tôi muốn nói thằng nhãi mày mù à, gặp được ma đẹp như thế là vinh hạnh cho mày đấy.Nhưng tôi đành dằn lại những lời đó, bởi vì tôi thấy Dương Tiễn đang gọi điện thoại cho Dương Thiền. Lúc ấy, tôi biết chỉ cần hôm nay tôi lỡ thốt ra nửa chữ thôi, sáng mai tường tỏ tình sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho tôi với Ngao Bính ngay. Dương Thiền thật sự có loại năng lực đó.Cậu vội vàng xin lỗi rồi vào phòng, dọn dẹp một chút rồi đi rửa mặt. Lúc cậu quay lại thì Tôn Ngộ Không đã ngáy khò khò được hai hiệp rồi, còn Dương Tiễn đã cúp điện thoại, nhét tai nghe và đeo bịt mắt, về cơ bản là nằm bất động như hóa đá.Tôi không nhắm mắt mà nhìn lên trần nhà.Trần nhà ban đêm đen sì một mảng, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm dưới một chiếc máy ép thủy lực, hễ nhắm mắt lại là thứ đó sẽ ép tôi thành bùn nhão.Tôi thì chẳng quan tâm mấy, thế giới sau khi chết còn khiến tôi mong đợi hơn cả lúc còn sống.Nhưng cậu cũng ở đây, lý tưởng của cậu trái ngược hẳn với tôi, cậu có quá nhiều kỳ vọng vào việc được sống, nên tôi e sợ cái máy ép thủy lực chậm mà chắc kia khi ép xuống sẽ làm liên lụy đến cậu. Vì thế tôi mới mở mắt để đề phòng cái khuôn dập đó, giống như chú thỏ canh chừng diều hâu lượn trên bầu trời trước khi ra khỏi hang vậy, sức người dù lớn đến đâu cũng không chịu nổi áp lực của bơm thủy lực, nhưng tôi có thể tạo cho cậu một cơ hội, một cơ hội lật người thoát thân.Cậu rệu rã leo lên cầu thang ở giường tầng, sau đó ngồi thừ bên mép giường, dường như động tác đơn giản này đã tiêu hao hết sức lực của cậu rồi.Tôi khoanh hai tay ra sau gáy, mắt cá chân gác lên đầu gối chân kia, môi mím chặt, bỗng dưng nảy sinh thôi thúc muốn tìm một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng."Na Tra." Cậu khẽ gọi, "Cậu còn thức không?"Nếu tôi ngủ rồi thì cái giọng bé như tiếng muỗi vo ve của cậu dù phóng to gấp mười lần cũng không đánh thức được tôi; nhưng tôi chưa vào giấc, và tôi sẽ vì cái giọng bé như tiếng muỗi kêu của cậu mà ngẩng đầu lên.Tôi ngồi dậy, khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại chỉ đủ cho đôi chân dài của tôi khoanh gọn vào."Cậu chưa ngủ à." Cậu ngơ ngác thắc mắc.Vấn đề hiển nhiên không cần người khác trả lời. Tôi chỉ hỏi cậu: "Cậu đang bận gì vậy?"Ngao Bính não nề thở dài một hơi.Cậu giơ ngón tay ra, gập xuống từng ngón một: "Thi giữa kỳ nên phải ôn tập nè; câu lạc bộ chuẩn bị biểu diễn văn nghệ thì tôi phải giúp; lễ kỷ niệm trường tháng sau đang kêu gọi tài trợ lại phải chạy đôn chạy đáo theo chủ tịch; lễ kỷ niệm trường còn cả báo cáo tiết mục, hội sinh viên phải diễn một tiết mục tập thể, mọi người lập luôn ban nhạc tạm thời, bảo tôi tập chơi bass...""Cậu còn biết chơi bass à?" Tôi ngạc nhiên.Ngao Bính nhìn sâu vào mắt tôi rồi vùi mặt vào lòng bàn tay: "...Tôi không biết."Tôi há hốc mồm."Nhưng bọn họ đều nói không có ai để ý đến bass đâu, mọi người đều sẽ nhìn tôi." Đầu Ngao Bính càng lúc càng cúi thấp, cậu ta gần như muốn chui xuống đất rồi, "Bọn họ còn nói, dù sao bass cũng chẳng có âm thanh gì, bảo tôi cứ học gảy mấy ngón tay cho xong..."Tôi muốn cười lắm, nhưng tôi sợ Ngao Bính lại giận nên tôi cố nhịn. Khả năng nhịn cười của tôi tốt hơn Ngao Bính nhiều, bởi vì hình tượng của tôi là anh chàng lạnh lùng mà.Nhưng Ngao Bính vẫn biết tôi đang nén cười, giọng cậu trầm trầm, mang cái vẻ buông xuôi như thế giới sắp sửa sụp đổ: "Không sao, cậu cứ cười đi."Tôi không kìm được nữa, bèn lao tới níu chặt vai cậu ta, xoa mạnh cánh tay cậu vài cái, cổ họng phát ra mấy tiếng cười lớn nghèn nghẹn đến méo mó.Ngao Bính ngẩng đầu nhìn tôi.Khoảng cách này hơi mờ ám quá rồi, nhưng tôi mãi cười sằng sặc nên không nhận ra."Na Tra." Giọng Ngao Bính như vọng ra từ hố thiên thạch, ngân dài và trong trẻo, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng hát của nàng tiên cá.Cậu nhô lên từ mặt biển, thấy tôi đứng trên bãi cát ngó về phía cậu. Tôi bước vội xuống làn nước, cha tôi sẽ lo, mẹ tôi sẽ khóc; nhưng cậu gieo mình xuống biển lại chẳng khác nào được trở về quê nhà, tự do tự tại như bọt sóng trắng xóa."Na Tra." Cậu nắm lấy vạt áo tôi, "Cậu đi với tôi đi."Cậu ta nói "tôi". Đây là tiết mục của cả hội sinh viên bọn họ mà cậu ta bảo, "cậu đi với tôi đi".Tôi cười mệt nghỉ, cuối cùng cũng lấy lại được giọng mình, ráng hạ giọng thì thầm: "Tôi lên đó làm gì, tôi có biết chơi nhạc cụ gì đâu, nhiều nhất thì gõ kẻng tam giác cho cậu.""Vậy cậu cứ lên gõ kẻng tam giác." Ngao Bính quả quyết.Tôi bật cười: "Cậu sao thế hả? Bọn họ muốn cậu làm bình hoa thì cậu nhất định phải kéo tôi lên mất mặt cùng, vậy cái này của chúng ta tính là gì, một cặp bình gốm Quan Âm tráng men xanh ngọc bích chạm rỗng long phụng à?"Ngao Bính không ừm hửm gì.Tôi nói tiếp: "Hơn nữa đây không phải là tiết mục của hội sinh viên các cậu sao, tôi lên đó bất tiện lắm. Tôi cũng chẳng hứng thú với mấy kiểu hoạt động này, trước đây tôi toàn trốn trong ký túc xá, Thái Ất có dùng xe kéo cũng chưa chắc lôi tôi ra được.""Với lại," Tôi sực nhớ là mình vẫn đang ôm cậu nên lặng lẽ buông ra, chuyển sang chống tay lên ván giường sau lưng, "Với lại những người đó đều đến để ngắm cậu, nếu tôi lên rồi làm người ta sợ chạy mất dép thì sao đây, ông phó hiệu trưởng đầu đội con ốc sên kia không đập chết tôi mới lạ.""Không đâu."Ngao Bính đột ngột đánh tiếng: "Không đâu, cậu đẹp trai vậy mà, sẽ không có ai bị cậu dọa cho bỏ chạy đâu."Điều hòa trong ký túc xá sao mà tồi tàn thế, tự nhiên lại hỏng rồi, cảm giác cả người tôi sắp bị cái đêm đầu thu này hun thành củ khoai lang nướng mất thôi."Ha ha." Tôi cười gượng, bất giác rụt người lại, "Ha ha, cậu đùa à."Ngao Bính lại tiến gần thêm một chút: "Tôi không đùa. Thật đấy, cậu rất đẹp trai!"Tôi chịu hết nổi rồi, Ngao Bính rốt cuộc học cái gì vậy? Giáo viên mầm non à?Mắt cậu ta vào buổi tối cũng sáng ngời, có lẽ vì vầng trăng lấp lánh vốn dĩ là thứ rực rỡ nhất trong màn đêm. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, yết hầu ở cổ họng khẽ trượt xuống, trong lòng chỉ đọng lại một ý nghĩ: May mà là buổi tối.Cửa sổ mở toang đằng sau lưng, cả người Ngao Bính đều quay ngược về phía ánh sáng. Tôi đột nhiên có chút mơ màng, khoảng sân bóng rổ, cầu thang ký túc xá ùa về trong tâm trí, nhớ cả cái ghế gỗ trơ trọi trong phòng tự học cá nhân nữa.Khi ở trước mặt tôi, cậu ta luôn quay lưng về phía ánh sáng, dùng đường nét trên khuôn mặt đối diện với tôi, nên Ngao Bính mà tôi thấy khác với tất cả mọi người.Có lẽ đã qua rất lâu nhưng tôi không trả lời, Ngao Bính cho rằng tôi đã quyết tâm từ chối cậu ta rồi.Cậu bèn cụp mắt xuống.Hàng mi cậu dài không tưởng, một mảng rậm rợp, trong căn phòng mờ tối nom không rõ mấy. Tôi chỉ có thể thấy hai chiếc cánh che phủ nét sáng ngời trong con ngươi cậu, khoảnh khắc đó tôi nảy sinh một ảo giác, rằng mình sẽ trở thành tội đồ của cả thế giới vì đã chôn vùi vầng trăng.Ngao Bính cúi gầm mặt, nghiêng người về phía tôi rồi lại ngồi thẳng dậy, cậu tặng tôi một ánh nhìn đau đáu, sau đó hé môi cười rộ lên.Thật ra tôi không nhìn thấy vẻ mặt cậu, tôi chỉ nghe thấy tiếng cười của cậu thôi.Tôi thấy lạ lẫm quá đỗi."Không sao đâu." Cậu ngồi dịch ra xa ở một khoảng cách rất an toàn. Ngao Bính vừa cười vừa nói, "Vậy cậu có thể đến xem tiết mục của chúng tôi không? Năm nay đừng trốn trong ký túc xá nữa."Cậu ta nói "chúng tôi" đó.Buồn cười thật, đây chỉ là một lựa chọn cực kỳ đơn giản. Tôi bước lên một bước để sánh vai cùng cậu, vậy thì mối quan hệ giữa tôi và cậu sẽ là mối quan hệ mà bất cứ ai cũng không thể xen vào. Khi ấy cả thế giới đều hiểu, tôi và Ngao Bính, hai người chúng tôi, dù xung quanh có hỗn loạn, ồn ào đến nhường nào thì cậu vẫn luôn có thể nhìn về phía tôi; nhưng tôi đã không bước lên, tôi vẫn chọn đứng yên tại chỗ.Tôi ngước nhìn cậu, mường tượng thật rõ ràng khung cảnh đó. Ngao Bính loay hoay với cây đàn bass cậu ta không quen, đứng ở trung tâm sân khấu tận hưởng những tràng hò reo vì cậu mà ùa đến từ bốn phương tám hướng, tôi chỉ là một chiếc lá trong vô vàn chúng sinh, bị sóng thần vỗ chết ở một con đường xa tít, nơi mà bọt biển cũng không tài nào chạm tới được. Cho dù cậu cố ý muốn tìm tôi cũng sẽ bị ánh sáng chói mắt xung quanh sân khấu che mờ tầm nhìn.Tôi vẫn chưa phản hồi cậu, Ngao Bính dường như cắn môi, lại chờ tôi rất lâu.Ngao Bính khẽ nói: "Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây.""Ngủ ngon, Na Tra."Cơ thể tôi phản ứng nhanh nhạy hơn não bộ. Tôi hay nói não của Dương Tiễn là thứ vô dụng chỉ biết tích nước, thật ra là cười người hôm trước, hôm sau người cười, bất kỳ bộ phận nào trên người tôi khi đối diện với Ngao Bính cũng đều hữu dụng hơn bộ não kia.Tôi nắm lấy cổ tay cậu.Tôi không biết việc làm này có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng ra sao, tôi thậm chí còn không tưởng tượng nổi. Thực chất tôi là một người sống dựa vào bản năng, chỉ là bản năng mách bảo tôi nếu bây giờ tôi không nắm lấy bàn tay này, thì sau này tôi cũng chẳng bao giờ nắm được nữa.Ngao Bính vừa định trèo lên ván giường đối diện thì khựng lại, cảm giác xương cổ tay cậu ta cộm lên trong lòng bàn tay tôi vô cùng chân thật."Tôi——""Cậu..."Ngao Bính và tôi đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau im lặng.Cuối cùng Ngao Bính nhường bước: "Na Tra, cậu nói trước đi.""Được, tôi nói trước." Vậy thì nói thôi, tôi cố gắng nắm bắt đôi mắt bị hàng mi che khuất trong bóng tối kia, "Tôi muốn gõ kẻng tam giác. Tôi không hứng thú với chuyện biểu diễn, tôi cũng không hứng thú với âm nhạc, tôi chỉ muốn đứng bên cạnh cậu, giúp cậu gõ kẻng tam giác thôi."Bên phía Ngao Bính rất yên ắng, tôi nghe thấy tiếng thở chậm rãi đều đều của cậu ta."Nhưng tiết mục đó vốn dĩ không chỉ có cậu với tôi, Ngao Bính này, lúc cậu đứng trên sân khấu, mọi người vừa chuẩn bị hò reo vì cậu, ngay sau đó lại thấy tôi..."Tôi cắt ngang tại đây, tôi biết người có thể nói ra những lời này quả thực không phải Lý Na Tra, nhưng tôi thật sự không biết mình nên nói gì.Lòng tôi rối rắm như tổ kiến thông xuống lòng đất, rõ ràng mọc trong ngực tôi mà tôi lại như kẻ ngoại lai, hết lần này đến lần khác va vào tường, hết lần này đến lần khác rẽ nhầm lối. Tôi luôn tuyệt vọng, bản thân có quá nhiều lựa chọn tốt đẹp và một cuộc đời tuy dài đằng đẳng nhưng vô vọng, tôi còn là tên mù đường đứng trước vô số ngã tư, chẳng có một tí ngộ tính, thật sự không thể thấu hiểu nổi, chỉ nghĩ ngợi mãi thì chi bằng dứt điểm cho xong.Sống một đời lộn xộn như vậy cũng tốt, vốn dĩ tôi nên sống lộn xộn như vậy cả đời.Ngao Bính lại đan lấy tay tôi."Bọn họ thấy cậu thì cứ việc thấy thôi. Na Tra nè, cậu đừng nhìn bọn họ, cậu nhìn tôi là được rồi."Sự chân thành chảy trôi trong lời cậu nói, thấm đẫm trong hơi ấm của cậu, và rực cháy từ tận con tim nóng bỏng.Đến cả tôi cũng biết rằng người như Ngao Bính trên đời này hiếm lắm, phải quý giá đến đâu mới có một người như thế. Cậu ta hiểu biết sâu rộng, địa vị vốn đã rất cao, nhưng cũng biết nhún nhường; cậu không phải là không hề phòng bị với thế gian này, cậu chỉ là đặt mình với tâm thế thản nhiên, thản nhiên chờ đợi mưa gió quật tới, hoa cỏ rơi rụng tời bời, rồi mong ngóng một mai ánh dương xuyên phá tầng mây, cậu lại có thể ngẩng đầu, lại có thể hiên ngang mở mắt nhìn đời.Tôi đánh tiếng."Nhưng người của hội sinh viên các cậu chưa chắc đã đồng ý...""Bọn họ sẽ không phản đối đâu." Ngao Bính gạt phắt khả năng này, "Nhỡ bọn họ không đồng ý thì tôi sẽ tự mình đăng ký một tiết mục piano, cậu vẫn giúp tôi gõ kẻng tam giác.""Thật ra tôi còn chưa sờ vào cái thứ đó bao giờ...""Tôi cũng không biết chơi bass mà." Nắm tay của Ngao Bính siết càng thêm chặt, "Chúng ta có thể học cùng nhau."Tôi không bới ra được lý do nào nữa.Tôi cũng chẳng muốn lý do lý trấu làm chi.Cao thủ lừa đảo phải học cách tự lừa dối chính mình, nhưng tôi không làm được. Tôi muốn ở cạnh Ngao Bính, cậu ta đi đâu thì tôi theo đó, tôi cứ mặc bản thân trôi dạt theo sóng biển, người như Ngao Bính sẽ không lừa dối tôi, nơi nào có cậu thì tôi luôn thấy hạnh phúc."Tôi học với cậu." Cuối cùng tôi cũng trả lời, "Cậu dạy tôi gõ kẻng tam giác, tôi dạy cậu chơi bass.""Được thôi." Ngao Bính cong cong khóe mắt.Sau đó, cậu mới chậm rãi phản ứng lại: "Cậu biết chơi bass à?"Tôi "ừ" một tiếng.Học bass là chuyện ngoài ý muốn. Khoảng thời gian ấy, Lý Kim Tra học piano, còn Lý Mộc Tra học guitar, mẹ tôi cảm thấy phải công bằng nên khăng khăng bắt tôi cũng phải tìm một loại nhạc cụ mà học. Tôi dùng hai trăm tệ tiền mừng tuổi hối lộ Lý Mộc Tra, hỏi anh ta loại nhạc cụ nào thích hợp nhất để giả chết trốn việc, Lý Mộc Tra nhận tiền của tôi, liền quay đầu nói với mẹ: "Mẹ ơi, Lý Na Tra nói nó thích bass."Đây là một trong số ít lần hiếm hoi Lý Mộc Tra có lương tâm, nhưng mẹ tôi lại đăng ký cho tôi học kèm một thầy một trò. Ông đây mỗi cuối tuần đều trừng mắt nhìn ông thầy kia, sai một thế tay là ăn một thước kẻ, đánh đến mức tôi kêu la oai oái, thế mà vẫn cứ thi được đến cấp bốn.Thi xong tôi liền vứt thứ đó đi, tôi nói với mẹ đừng ép tôi học cái đó nữa, kẻo tôi phát bệnh điên loạn mất.Mẹ thấy tôi miễn cưỡng như vậy còn tưởng là đã đưa ra một quyết định sai lầm, bà xót xa ôm lấy tôi, nói mẹ xin lỗi con.Tuần này tôi phải về xin lỗi mẹ, mẹ thân yêu của con ơi, ép con học bass quả thực là quyết định sáng suốt nhất mà mẹ từng làm trong đời.Ngao Bính không thể tin nổi, cứ ngơ ngác nhìn tôi trân trân. Thấy cậu mãi không nói được gì, tôi bắt đầu sốt ruột: "Cậu không tin à?"Ngao Bính hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Không không, tôi tin mà."Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi: "Cậu biết chơi bass thật sao."Tôi gật đầu ra vẻ ngầu lòi. Má nó, đến tôi còn thấy mình làm màu nữa là.Ngao Bính nói tiếp: "Ngầu quá đi."Cậu ngừng một chút, hít sâu vào, nắm lấy tay tôi rồi lặp lại một lần nữa: "Ngầu quá đi."Tôi cười hì hì. Cười gì mà ngây ngô quá chừng. Lý Na Tra ơi, thật sự là mày không có miếng tiền đồ nào hết, chỉ cần ba chữ đơn giản này thôi cũng khiến tôi sướng rơn thế này rồi.
Dạo này cậu bận túi bụi, tôi gần như không bắt chuyện được với cậu luôn.Nhật ký bạn bè cũng không cập nhật gì, thời gian về ký túc xá nghỉ ngơi cũng ngày càng muộn. Có mấy lần Tôn Ngộ Không đã tắt đèn lên giường ngủ rồi, quay đầu lại liền nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, cái bóng cao gầy của cậu thẳng đứng chắn ở cửa, làm Tôn Ngộ Không suýt chút nữa thì hồn bay về chín tầng mây.Cậu cũng giật nảy mình, lảo đảo lùi lại một bước, lưng đập vào bức tường đối diện cửa.Tôi trở mình hét với Tôn Ngộ Không: "Kêu cái gì mà kêu? Gan bé bằng con kiến, muốn diễn kịch thì cút xuống dưới lầu mà diễn."Tôn Ngộ Không chìa ngón giữa với tôi: "Má nó, Ngao Bính đứng ở cửa như ma ấy, còn không cho tao kêu hả?"Tôi muốn nói thằng nhãi mày mù à, gặp được ma đẹp như thế là vinh hạnh cho mày đấy.Nhưng tôi đành dằn lại những lời đó, bởi vì tôi thấy Dương Tiễn đang gọi điện thoại cho Dương Thiền. Lúc ấy, tôi biết chỉ cần hôm nay tôi lỡ thốt ra nửa chữ thôi, sáng mai tường tỏ tình sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho tôi với Ngao Bính ngay. Dương Thiền thật sự có loại năng lực đó.Cậu vội vàng xin lỗi rồi vào phòng, dọn dẹp một chút rồi đi rửa mặt. Lúc cậu quay lại thì Tôn Ngộ Không đã ngáy khò khò được hai hiệp rồi, còn Dương Tiễn đã cúp điện thoại, nhét tai nghe và đeo bịt mắt, về cơ bản là nằm bất động như hóa đá.Tôi không nhắm mắt mà nhìn lên trần nhà.Trần nhà ban đêm đen sì một mảng, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm dưới một chiếc máy ép thủy lực, hễ nhắm mắt lại là thứ đó sẽ ép tôi thành bùn nhão.Tôi thì chẳng quan tâm mấy, thế giới sau khi chết còn khiến tôi mong đợi hơn cả lúc còn sống.Nhưng cậu cũng ở đây, lý tưởng của cậu trái ngược hẳn với tôi, cậu có quá nhiều kỳ vọng vào việc được sống, nên tôi e sợ cái máy ép thủy lực chậm mà chắc kia khi ép xuống sẽ làm liên lụy đến cậu. Vì thế tôi mới mở mắt để đề phòng cái khuôn dập đó, giống như chú thỏ canh chừng diều hâu lượn trên bầu trời trước khi ra khỏi hang vậy, sức người dù lớn đến đâu cũng không chịu nổi áp lực của bơm thủy lực, nhưng tôi có thể tạo cho cậu một cơ hội, một cơ hội lật người thoát thân.Cậu rệu rã leo lên cầu thang ở giường tầng, sau đó ngồi thừ bên mép giường, dường như động tác đơn giản này đã tiêu hao hết sức lực của cậu rồi.Tôi khoanh hai tay ra sau gáy, mắt cá chân gác lên đầu gối chân kia, môi mím chặt, bỗng dưng nảy sinh thôi thúc muốn tìm một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng."Na Tra." Cậu khẽ gọi, "Cậu còn thức không?"Nếu tôi ngủ rồi thì cái giọng bé như tiếng muỗi vo ve của cậu dù phóng to gấp mười lần cũng không đánh thức được tôi; nhưng tôi chưa vào giấc, và tôi sẽ vì cái giọng bé như tiếng muỗi kêu của cậu mà ngẩng đầu lên.Tôi ngồi dậy, khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại chỉ đủ cho đôi chân dài của tôi khoanh gọn vào."Cậu chưa ngủ à." Cậu ngơ ngác thắc mắc.Vấn đề hiển nhiên không cần người khác trả lời. Tôi chỉ hỏi cậu: "Cậu đang bận gì vậy?"Ngao Bính não nề thở dài một hơi.Cậu giơ ngón tay ra, gập xuống từng ngón một: "Thi giữa kỳ nên phải ôn tập nè; câu lạc bộ chuẩn bị biểu diễn văn nghệ thì tôi phải giúp; lễ kỷ niệm trường tháng sau đang kêu gọi tài trợ lại phải chạy đôn chạy đáo theo chủ tịch; lễ kỷ niệm trường còn cả báo cáo tiết mục, hội sinh viên phải diễn một tiết mục tập thể, mọi người lập luôn ban nhạc tạm thời, bảo tôi tập chơi bass...""Cậu còn biết chơi bass à?" Tôi ngạc nhiên.Ngao Bính nhìn sâu vào mắt tôi rồi vùi mặt vào lòng bàn tay: "...Tôi không biết."Tôi há hốc mồm."Nhưng bọn họ đều nói không có ai để ý đến bass đâu, mọi người đều sẽ nhìn tôi." Đầu Ngao Bính càng lúc càng cúi thấp, cậu ta gần như muốn chui xuống đất rồi, "Bọn họ còn nói, dù sao bass cũng chẳng có âm thanh gì, bảo tôi cứ học gảy mấy ngón tay cho xong..."Tôi muốn cười lắm, nhưng tôi sợ Ngao Bính lại giận nên tôi cố nhịn. Khả năng nhịn cười của tôi tốt hơn Ngao Bính nhiều, bởi vì hình tượng của tôi là anh chàng lạnh lùng mà.Nhưng Ngao Bính vẫn biết tôi đang nén cười, giọng cậu trầm trầm, mang cái vẻ buông xuôi như thế giới sắp sửa sụp đổ: "Không sao, cậu cứ cười đi."Tôi không kìm được nữa, bèn lao tới níu chặt vai cậu ta, xoa mạnh cánh tay cậu vài cái, cổ họng phát ra mấy tiếng cười lớn nghèn nghẹn đến méo mó.Ngao Bính ngẩng đầu nhìn tôi.Khoảng cách này hơi mờ ám quá rồi, nhưng tôi mãi cười sằng sặc nên không nhận ra."Na Tra." Giọng Ngao Bính như vọng ra từ hố thiên thạch, ngân dài và trong trẻo, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng hát của nàng tiên cá.Cậu nhô lên từ mặt biển, thấy tôi đứng trên bãi cát ngó về phía cậu. Tôi bước vội xuống làn nước, cha tôi sẽ lo, mẹ tôi sẽ khóc; nhưng cậu gieo mình xuống biển lại chẳng khác nào được trở về quê nhà, tự do tự tại như bọt sóng trắng xóa."Na Tra." Cậu nắm lấy vạt áo tôi, "Cậu đi với tôi đi."Cậu ta nói "tôi". Đây là tiết mục của cả hội sinh viên bọn họ mà cậu ta bảo, "cậu đi với tôi đi".Tôi cười mệt nghỉ, cuối cùng cũng lấy lại được giọng mình, ráng hạ giọng thì thầm: "Tôi lên đó làm gì, tôi có biết chơi nhạc cụ gì đâu, nhiều nhất thì gõ kẻng tam giác cho cậu.""Vậy cậu cứ lên gõ kẻng tam giác." Ngao Bính quả quyết.Tôi bật cười: "Cậu sao thế hả? Bọn họ muốn cậu làm bình hoa thì cậu nhất định phải kéo tôi lên mất mặt cùng, vậy cái này của chúng ta tính là gì, một cặp bình gốm Quan Âm tráng men xanh ngọc bích chạm rỗng long phụng à?"Ngao Bính không ừm hửm gì.Tôi nói tiếp: "Hơn nữa đây không phải là tiết mục của hội sinh viên các cậu sao, tôi lên đó bất tiện lắm. Tôi cũng chẳng hứng thú với mấy kiểu hoạt động này, trước đây tôi toàn trốn trong ký túc xá, Thái Ất có dùng xe kéo cũng chưa chắc lôi tôi ra được.""Với lại," Tôi sực nhớ là mình vẫn đang ôm cậu nên lặng lẽ buông ra, chuyển sang chống tay lên ván giường sau lưng, "Với lại những người đó đều đến để ngắm cậu, nếu tôi lên rồi làm người ta sợ chạy mất dép thì sao đây, ông phó hiệu trưởng đầu đội con ốc sên kia không đập chết tôi mới lạ.""Không đâu."Ngao Bính đột ngột đánh tiếng: "Không đâu, cậu đẹp trai vậy mà, sẽ không có ai bị cậu dọa cho bỏ chạy đâu."Điều hòa trong ký túc xá sao mà tồi tàn thế, tự nhiên lại hỏng rồi, cảm giác cả người tôi sắp bị cái đêm đầu thu này hun thành củ khoai lang nướng mất thôi."Ha ha." Tôi cười gượng, bất giác rụt người lại, "Ha ha, cậu đùa à."Ngao Bính lại tiến gần thêm một chút: "Tôi không đùa. Thật đấy, cậu rất đẹp trai!"Tôi chịu hết nổi rồi, Ngao Bính rốt cuộc học cái gì vậy? Giáo viên mầm non à?Mắt cậu ta vào buổi tối cũng sáng ngời, có lẽ vì vầng trăng lấp lánh vốn dĩ là thứ rực rỡ nhất trong màn đêm. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, yết hầu ở cổ họng khẽ trượt xuống, trong lòng chỉ đọng lại một ý nghĩ: May mà là buổi tối.Cửa sổ mở toang đằng sau lưng, cả người Ngao Bính đều quay ngược về phía ánh sáng. Tôi đột nhiên có chút mơ màng, khoảng sân bóng rổ, cầu thang ký túc xá ùa về trong tâm trí, nhớ cả cái ghế gỗ trơ trọi trong phòng tự học cá nhân nữa.Khi ở trước mặt tôi, cậu ta luôn quay lưng về phía ánh sáng, dùng đường nét trên khuôn mặt đối diện với tôi, nên Ngao Bính mà tôi thấy khác với tất cả mọi người.Có lẽ đã qua rất lâu nhưng tôi không trả lời, Ngao Bính cho rằng tôi đã quyết tâm từ chối cậu ta rồi.Cậu bèn cụp mắt xuống.Hàng mi cậu dài không tưởng, một mảng rậm rợp, trong căn phòng mờ tối nom không rõ mấy. Tôi chỉ có thể thấy hai chiếc cánh che phủ nét sáng ngời trong con ngươi cậu, khoảnh khắc đó tôi nảy sinh một ảo giác, rằng mình sẽ trở thành tội đồ của cả thế giới vì đã chôn vùi vầng trăng.Ngao Bính cúi gầm mặt, nghiêng người về phía tôi rồi lại ngồi thẳng dậy, cậu tặng tôi một ánh nhìn đau đáu, sau đó hé môi cười rộ lên.Thật ra tôi không nhìn thấy vẻ mặt cậu, tôi chỉ nghe thấy tiếng cười của cậu thôi.Tôi thấy lạ lẫm quá đỗi."Không sao đâu." Cậu ngồi dịch ra xa ở một khoảng cách rất an toàn. Ngao Bính vừa cười vừa nói, "Vậy cậu có thể đến xem tiết mục của chúng tôi không? Năm nay đừng trốn trong ký túc xá nữa."Cậu ta nói "chúng tôi" đó.Buồn cười thật, đây chỉ là một lựa chọn cực kỳ đơn giản. Tôi bước lên một bước để sánh vai cùng cậu, vậy thì mối quan hệ giữa tôi và cậu sẽ là mối quan hệ mà bất cứ ai cũng không thể xen vào. Khi ấy cả thế giới đều hiểu, tôi và Ngao Bính, hai người chúng tôi, dù xung quanh có hỗn loạn, ồn ào đến nhường nào thì cậu vẫn luôn có thể nhìn về phía tôi; nhưng tôi đã không bước lên, tôi vẫn chọn đứng yên tại chỗ.Tôi ngước nhìn cậu, mường tượng thật rõ ràng khung cảnh đó. Ngao Bính loay hoay với cây đàn bass cậu ta không quen, đứng ở trung tâm sân khấu tận hưởng những tràng hò reo vì cậu mà ùa đến từ bốn phương tám hướng, tôi chỉ là một chiếc lá trong vô vàn chúng sinh, bị sóng thần vỗ chết ở một con đường xa tít, nơi mà bọt biển cũng không tài nào chạm tới được. Cho dù cậu cố ý muốn tìm tôi cũng sẽ bị ánh sáng chói mắt xung quanh sân khấu che mờ tầm nhìn.Tôi vẫn chưa phản hồi cậu, Ngao Bính dường như cắn môi, lại chờ tôi rất lâu.Ngao Bính khẽ nói: "Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây.""Ngủ ngon, Na Tra."Cơ thể tôi phản ứng nhanh nhạy hơn não bộ. Tôi hay nói não của Dương Tiễn là thứ vô dụng chỉ biết tích nước, thật ra là cười người hôm trước, hôm sau người cười, bất kỳ bộ phận nào trên người tôi khi đối diện với Ngao Bính cũng đều hữu dụng hơn bộ não kia.Tôi nắm lấy cổ tay cậu.Tôi không biết việc làm này có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng ra sao, tôi thậm chí còn không tưởng tượng nổi. Thực chất tôi là một người sống dựa vào bản năng, chỉ là bản năng mách bảo tôi nếu bây giờ tôi không nắm lấy bàn tay này, thì sau này tôi cũng chẳng bao giờ nắm được nữa.Ngao Bính vừa định trèo lên ván giường đối diện thì khựng lại, cảm giác xương cổ tay cậu ta cộm lên trong lòng bàn tay tôi vô cùng chân thật."Tôi——""Cậu..."Ngao Bính và tôi đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau im lặng.Cuối cùng Ngao Bính nhường bước: "Na Tra, cậu nói trước đi.""Được, tôi nói trước." Vậy thì nói thôi, tôi cố gắng nắm bắt đôi mắt bị hàng mi che khuất trong bóng tối kia, "Tôi muốn gõ kẻng tam giác. Tôi không hứng thú với chuyện biểu diễn, tôi cũng không hứng thú với âm nhạc, tôi chỉ muốn đứng bên cạnh cậu, giúp cậu gõ kẻng tam giác thôi."Bên phía Ngao Bính rất yên ắng, tôi nghe thấy tiếng thở chậm rãi đều đều của cậu ta."Nhưng tiết mục đó vốn dĩ không chỉ có cậu với tôi, Ngao Bính này, lúc cậu đứng trên sân khấu, mọi người vừa chuẩn bị hò reo vì cậu, ngay sau đó lại thấy tôi..."Tôi cắt ngang tại đây, tôi biết người có thể nói ra những lời này quả thực không phải Lý Na Tra, nhưng tôi thật sự không biết mình nên nói gì.Lòng tôi rối rắm như tổ kiến thông xuống lòng đất, rõ ràng mọc trong ngực tôi mà tôi lại như kẻ ngoại lai, hết lần này đến lần khác va vào tường, hết lần này đến lần khác rẽ nhầm lối. Tôi luôn tuyệt vọng, bản thân có quá nhiều lựa chọn tốt đẹp và một cuộc đời tuy dài đằng đẳng nhưng vô vọng, tôi còn là tên mù đường đứng trước vô số ngã tư, chẳng có một tí ngộ tính, thật sự không thể thấu hiểu nổi, chỉ nghĩ ngợi mãi thì chi bằng dứt điểm cho xong.Sống một đời lộn xộn như vậy cũng tốt, vốn dĩ tôi nên sống lộn xộn như vậy cả đời.Ngao Bính lại đan lấy tay tôi."Bọn họ thấy cậu thì cứ việc thấy thôi. Na Tra nè, cậu đừng nhìn bọn họ, cậu nhìn tôi là được rồi."Sự chân thành chảy trôi trong lời cậu nói, thấm đẫm trong hơi ấm của cậu, và rực cháy từ tận con tim nóng bỏng.Đến cả tôi cũng biết rằng người như Ngao Bính trên đời này hiếm lắm, phải quý giá đến đâu mới có một người như thế. Cậu ta hiểu biết sâu rộng, địa vị vốn đã rất cao, nhưng cũng biết nhún nhường; cậu không phải là không hề phòng bị với thế gian này, cậu chỉ là đặt mình với tâm thế thản nhiên, thản nhiên chờ đợi mưa gió quật tới, hoa cỏ rơi rụng tời bời, rồi mong ngóng một mai ánh dương xuyên phá tầng mây, cậu lại có thể ngẩng đầu, lại có thể hiên ngang mở mắt nhìn đời.Tôi đánh tiếng."Nhưng người của hội sinh viên các cậu chưa chắc đã đồng ý...""Bọn họ sẽ không phản đối đâu." Ngao Bính gạt phắt khả năng này, "Nhỡ bọn họ không đồng ý thì tôi sẽ tự mình đăng ký một tiết mục piano, cậu vẫn giúp tôi gõ kẻng tam giác.""Thật ra tôi còn chưa sờ vào cái thứ đó bao giờ...""Tôi cũng không biết chơi bass mà." Nắm tay của Ngao Bính siết càng thêm chặt, "Chúng ta có thể học cùng nhau."Tôi không bới ra được lý do nào nữa.Tôi cũng chẳng muốn lý do lý trấu làm chi.Cao thủ lừa đảo phải học cách tự lừa dối chính mình, nhưng tôi không làm được. Tôi muốn ở cạnh Ngao Bính, cậu ta đi đâu thì tôi theo đó, tôi cứ mặc bản thân trôi dạt theo sóng biển, người như Ngao Bính sẽ không lừa dối tôi, nơi nào có cậu thì tôi luôn thấy hạnh phúc."Tôi học với cậu." Cuối cùng tôi cũng trả lời, "Cậu dạy tôi gõ kẻng tam giác, tôi dạy cậu chơi bass.""Được thôi." Ngao Bính cong cong khóe mắt.Sau đó, cậu mới chậm rãi phản ứng lại: "Cậu biết chơi bass à?"Tôi "ừ" một tiếng.Học bass là chuyện ngoài ý muốn. Khoảng thời gian ấy, Lý Kim Tra học piano, còn Lý Mộc Tra học guitar, mẹ tôi cảm thấy phải công bằng nên khăng khăng bắt tôi cũng phải tìm một loại nhạc cụ mà học. Tôi dùng hai trăm tệ tiền mừng tuổi hối lộ Lý Mộc Tra, hỏi anh ta loại nhạc cụ nào thích hợp nhất để giả chết trốn việc, Lý Mộc Tra nhận tiền của tôi, liền quay đầu nói với mẹ: "Mẹ ơi, Lý Na Tra nói nó thích bass."Đây là một trong số ít lần hiếm hoi Lý Mộc Tra có lương tâm, nhưng mẹ tôi lại đăng ký cho tôi học kèm một thầy một trò. Ông đây mỗi cuối tuần đều trừng mắt nhìn ông thầy kia, sai một thế tay là ăn một thước kẻ, đánh đến mức tôi kêu la oai oái, thế mà vẫn cứ thi được đến cấp bốn.Thi xong tôi liền vứt thứ đó đi, tôi nói với mẹ đừng ép tôi học cái đó nữa, kẻo tôi phát bệnh điên loạn mất.Mẹ thấy tôi miễn cưỡng như vậy còn tưởng là đã đưa ra một quyết định sai lầm, bà xót xa ôm lấy tôi, nói mẹ xin lỗi con.Tuần này tôi phải về xin lỗi mẹ, mẹ thân yêu của con ơi, ép con học bass quả thực là quyết định sáng suốt nhất mà mẹ từng làm trong đời.Ngao Bính không thể tin nổi, cứ ngơ ngác nhìn tôi trân trân. Thấy cậu mãi không nói được gì, tôi bắt đầu sốt ruột: "Cậu không tin à?"Ngao Bính hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Không không, tôi tin mà."Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi: "Cậu biết chơi bass thật sao."Tôi gật đầu ra vẻ ngầu lòi. Má nó, đến tôi còn thấy mình làm màu nữa là.Ngao Bính nói tiếp: "Ngầu quá đi."Cậu ngừng một chút, hít sâu vào, nắm lấy tay tôi rồi lặp lại một lần nữa: "Ngầu quá đi."Tôi cười hì hì. Cười gì mà ngây ngô quá chừng. Lý Na Tra ơi, thật sự là mày không có miếng tiền đồ nào hết, chỉ cần ba chữ đơn giản này thôi cũng khiến tôi sướng rơn thế này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me