TruyenFull.Me

Edit Ngau Binh Giai Duoc

Ngao Bính chau mày nhìn đến tệp hồ sơ mỏng dính được đưa đến trước mặt mình. Chứng cứ thì thiếu hụt, ghi chép thì qua loa, kết luận lại không chính xác. Nhưng đây lại là một bộ hồ sơ đã được đóng dấu kết thúc, đối tượng là tên tử tù đang bị giam giữ trong ngục sâu của Thiên Tháp - Lý Na Tra.

"Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho các Dẫn đường của Thiên Tháp," Tiền bối Lộc Đồng lạnh lùng liếc nhìn cậu, "Thử cảm hóa tên phạm nhân đó, nếu có hiệu quả, ngươi hãy cố gắng moi thông tin từ hắn về tung tích của Thái Ất sư thúc."

Ngao Bính thở dài, Thái Ất Chân Nhân và sư phụ của cậu, Thân Công Báo, đều là môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, xét theo vai vế, cậu phải gọi một tiếng sư bá. Đồng thời, Thái Ất Chân Nhân cũng thuộc một trong mười hai vị trí cao nhất của Thiên Tháp. Về tình hay về lý, Ngao Bính đều phải dốc toàn lực cho nhiệm vụ này, dùng mọi thủ đoạn để ép tên tội phạm hèn hạ kia khai ra tất cả.

Tuy nhiên, theo ghi chép trong hồ sơ, Na Tra từ năm 6 tuổi đã thức tỉnh trở thành Lính gác cấp SSS, nhưng vì sức mạnh quá lớn, hắn rất dễ mất kiểm soát, rơi vào trạng thái cuồng hóa đặc biệt - hay còn gọi là "ma hóa". Tuy nhiên, Thái Ất Chân Nhân đã dùng pháp khí Càn Khôn Quyển để trấn áp cơn cuồng loạn của hắn và thu nhận hắn làm đồ đệ, nói đúng hơn, Na Tra cũng được xem như là sư huynh đệ của họ.

Nhưng điều kỳ lạ nằm ở kết luận của bộ hồ sơ này: Na Tra vào năm 18 tuổi đã bộc phát ma hóa, tàn sát toàn bộ Trần Đường Quan, không còn một ai sống sót, môn đồ Xiển Giáo bao gồm Thái Ất Chân Nhân, Lý Kim Tra, Lý Mộc Tra đều mất tích, theo suy đoán là đã bị sát hại.

Đến đây, Ngao Bính nhẹ nhàng nhịp nhịp ngón tay, hàng loạt nghi vấn dâng lên trong đầu cậu. Dù nhìn từ góc độ nào thì kết luận này cũng quá vội vàng, thiếu bằng chứng buộc tội mạnh mẽ, chưa kể người phạm tội luôn trong trạng thái ma hóa, không có nhiều lời khai mang tính giá trị. Để cậu đi xử lý một vụ án như thế này, ở một khía cạnh nào đó, rõ ràng là chỉ muốn cậu dấn thân vào vũng nước đục mà thôi.

"Hạc Đồng sư tỷ... cũng không thể cảm hóa được tên phạm nhân đó sao?" Hạc Đồng và Lộc Đồng đều là đệ tử của Vô Lượng Tiên Ông, đồng thời cũng là Dẫn đường xuất sắc nhất của toàn bộ Thiên Tháp. Những phạm nhân mà cô ấy từng xử lý qua, dù tỷ lệ tương thích chưa đến 30% cũng đều ngoan ngoãn dưới tay cô, khôi phục lại được một phần thần trí.

Lộc Đồng lắc đầu: "Không được, Hạc Đồng đã thử rồi, tỷ lệ tương thích thậm chí còn chưa đến 10%, người đó còn suýt làm cô ấy bị thương." Nghĩ rằng Ngao Bính đang lo lắng mình sẽ làm hỏng việc, Lộc Đồng liền an ủi cậu: "Cứ yên tâm, nếu ngươi thất bại, sư phụ cũng sẽ không trách phạt đâu. Dù sao thì trong việc đối phó với tên phạm nhân này, sáu trên mười Dẫn đường của Thiên Tháp đều đã thành công cốc rồi, ngươi không thể hoàn thành cũng là chuyện dễ hiểu."

Nói là vậy, nhưng Ngao Bính đã thi vào Thiên Tháp với điểm số tuyệt đối, trở thành Dẫn đường xuất sắc nhất trong số các đệ tử đời thứ ba. Năng lực xuất chúng và sự cố gắng của cậu ai ai cũng biết, nhưng cậu cũng hiểu rằng có vô vàn cặp mắt đang dõi theo cậu, ghen ghét chờ đợi cậu sẩy chân. Người khác có thể thất bại, nhưng cậu thì không, vì cậu đang gánh trên vai vận mệnh của gia tộc và những người thân thích.

"Khi nào bắt đầu?" Ngao Bính hỏi, Lộc Đồng đáp ngay: "Nếu ngươi sẵn sàng rồi thì đi luôn bây giờ."

Hầm ngục nằm sâu trong Thiên Tháp, thoạt nhìn đáng sợ và uy nghiêm. Ngao Bính theo Lộc Đồng xuống thẳng tầng dưới cùng, đủ thấy Thiên Tháp cẩn trọng đến mức nào khi giam giữ tên Lý Na Tra này. "Đội trưởng Lộc Đồng." Hai hàng vệ binh mặc áo giáp băng đồng loạt lấy cán thương gõ xuống đất, lớn tiếng hành lễ. Là Lính gác đời thứ ba tài giỏi bậc nhất của Thiên Tháp, danh tiếng của Lộc Đồng vang dội hơn Ngao Bính nhiều. Hắn vẫy tay, ra hiệu mở cửa hầm ngục ở nơi sâu hun hút.

Phòng giam rất nhỏ, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu vào gò má của tù nhân, tạo thành điểm sáng duy nhất trong nhà lao chật hẹp. Ngao Bính theo sát người đi trước, đặt tập tài liệu trong tay lên án ngọc xanh biếc bên cạnh, ngay lập tức cả căn phòng nhận được cảm ứng, nhiều ngọn đèn được thắp sáng choang. Cậu thuận thế ngẩng đầu, nhưng lại giật mình phát hiện: Tên ma đầu tàn sát cả thị trấn này lại là một thiếu niên trạc tuổi cậu.

Xiềng xích huyền thiết từ trên đỉnh vòm rủ xuống, kéo căng cơ thể Na Tra thành hình con chim ưng xòe cánh, những vết thương lớn nhỏ, từ mới đến cũ vẫn không ngừng rỉ máu. Tuy nhiên, hắn nhắm nghiền mắt, ngực phập phồng đều đặn theo nhịp thở, toàn thân giống hệt như đang say ngủ. Nhìn sơ qua cũng khó mà tưởng tượng được đây là một tên tội phạm hung ác tột cùng.

Lộc Đồng và Ngao Bính trao đổi ánh mắt, sau đó hắn bước lên một bước, hai tay vạch quyết, niệm một chữ "giải". Một mùi hương ngọt ngào đến choáng váng lặng lẽ tan biến trong không khí, Ngao Bính hiểu rằng chú ngữ gây mê đã được giải, sau đó theo hiệu lệnh của Lộc Đồng, cậu vươn tay về phía Na Tra--Nhưng cổ tay cậu lại bị hắn tóm lấy một cách thô bạo.

Sắc mặt Lộc Đồng đột ngột thay đổi, nhưng Thông Thiên Hỏa Liên đã xoay tròn, hóa thành một cơn lốc lửa dữ dội bao vây Na Tra và Ngao Bính. Đôi mắt khi bị ma hóa của Na Tra trở nên trống rỗng, khóe miệng hắn nở một nụ cười quỷ dị, còn bàn tay phải bị trói của hắn đang nắm chặt cổ tay cậu. Lộc Đồng nheo mắt, hai tay giương cong cánh cung, ba mươi sáu mũi tên vàng sẵn sàng phóng ra, nhưng một tiếng "đợi đã!" làm gián đoạn sự tập trung của hắn, những mũi tên vàng ngay lập tức tan rã vào hư không.

Điều khiến Lộc Đồng ngạc nhiên là sương lạnh từ vùng trung tâm tản ra, ngọn lửa cũng theo đó mà tắt ngúm, một cái kén bọc trong ánh sáng xanh lam đã che chở và trung hòa ma khí bạo phát, còn tinh thần lực của Ngao Bính cũng hóa thành hàng vạn sợi tơ bạc, nhanh chóng bị thức hải của Na Tra hấp thụ. Na Tra mất kiểm soát nhanh chóng quay về dáng vẻ bình tĩnh và ngoan ngoãn vốn có.

Khi Na Tra yên vị trở lại trong mớ xiềng xích kêu lên xủng xoẻng, đầu ngón tay run rẩy của Ngao Bính vẫn còn lưu lại mạch đập của đối phương. "Kh-không sao rồi, Lộc Đồng sư huynh." Cậu quay sang vị tiền bối đang đầy vẻ cảnh giác, giấu cổ tay phải sưng tím vào tay áo, "Hắn... hắn có vẻ không bài xích sự cảm hóa của ta."

Lộc Đồng chỉ gật đầu, lúc này Na Tra cũng tỉnh lại.

"Ngày nào cũng làm phiền giấc ngủ của ta, thần tiên các ngươi cũng khổ sở quá nhỉ." Ngao Bính quên mất mình còn đứng cạnh tên ma đầu, bị giọng nói của hắn làm cho giật nảy, bất giác lùi lại hai ba bước. Đến khi quay đầu nhìn, thiếu niên kia ngẩng mặt lên, vậy mà còn cười hề hề, răng thì thiếu mất một cái.

"Lần này lại là ai nữa đây?"

"Ta là Dẫn đường của Thiên Tháp, Ngao Bính." Ngao Bính trở về đứng cạnh Lộc Đồng, thần thái khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày.

"Hừ, Ngao Bính với chả bánh rán gì đó, ta không quen ngươi." Na Tra hất đầu, chẳng thèm để ý đến hai người.

"Ngươi không quen bọn ta, nhưng bọn ta biết ngươi, Lý Na Tra. Hơn nữa, chúng ta còn quen sư phụ của ngươi, Thái Ất Chân Nhân. Ông ấy cũng là sư huynh của sư phụ ta, tức là sư bá của ta."

Ngao Bính vừa nói dứt lời, Na Tra đã nhíu mày nghiêng đầu sang, chính thức đặt sự chú ý lên người cậu. Có hiệu quả, Ngao Bính xem như đã có lòng tin.

"Hôm nay chúng ta đến là muốn hỏi ngươi, ký ức cuối cùng của ngươi về Thái Ất sư bá là gì?" Ngao Bính từ tốn dụ dỗ, "Thái Ất sư bá chỉ có một mình ngươi là đồ đệ, ngày thường cũng không đối xử tệ với ngươi, nhưng bây giờ ngươi cũng biết đó, ông ấy mất tích rồi. Bây giờ, ta hy vọng ngươi kể hết mọi tin tức về ông ấy cho bọn ta nghe."

Na Tra hung dữ trừng cậu, nhổ một ngụm nước bọt: "Phì! Muốn ông đây mở miệng, nằm mơ đi! Ta có lý do gì để nói cho các ngươi?"

"Ngươi cũng biết đã xảy ra chuyện gì với sư bá, chỉ khi hợp tác với bọn ta thì mới có thể cứu ông ấy trong thời gian ngắn nhất thôi."

Nhưng Na Tra không chiều theo chiến thuật mềm mỏng này, hắn lườm cậu cháy máy, cao giọng quát: "Cút sang một bên, ông đây không biết gì hết!"

Thấy vậy, Ngao Bính đánh mắt sang Lộc Đồng. Cậu biết rõ thời gian dành cho mình không còn nhiều, theo ghi chép về việc cảm hóa trước đây, thời gian tỉnh táo của Na Tra sau khi được cảm hóa thành công cũng chưa bao giờ quá năm phút. Ngao Bính chỉ mới thành công bước đầu, nhưng muốn cạy được thứ gì từ miệng hắn thì phải đánh nhanh thắng nhanh. Lộc Đồng vẫy tay, coi như ngầm đồng ý cho hành động của Ngao Bính. Tuy nhiên, Ngao Bính không biết rằng, những Dẫn đường từng cảm hóa Na Tra, dù thành công khiến hắn tỉnh táo cũng đều kiệt sức ngất xỉu, chẳng còn ai đứng vững mà nói chuyện được, riêng Ngao Bính thì trong lòng thầm tính toán, một khi Na Tra lại ma hóa, cậu vẫn còn sức để cảm hóa hắn lần hai.

Ngao Bính bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Na Tra đang nhe răng trợn mắt: "Vậy ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi chỉ cần trả lời thật lòng. Dù câu trả lời của ngươi là gì, khi trả lời xong thì ta sẽ đi ngay."

Các khớp ngón tay của Na Tra kêu răng rắc, ánh mắt ghim chặt vào thiếu niên tuấn mỹ tóc xanh lam này. Mũi cao thẳng, gương mặt trái xoan, là kiểu mỹ nhân cấm dục ngoan ngoãn xinh đẹp - dung mạo này giống như được khắc ra theo ý hắn vậy, tiếc là lại mọc trên cái vỏ ngoài của kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa. Nếu cậu không phải là tay sai của Xiển Giáo, có lẽ hắn sẽ hứng thú với cậu hơn.

"Nhìn cho kỹ đi." Ngao Bính đưa tay phải ra, một cuộn tranh ba thước liền rơi xuống. Những chi thể cháy đen đứt đoạn trải ra từng tấc trên tấm lụa, tiếng gào thét từ tận Trần Đường Quan xuyên qua màu mực ập đến. Cậu nhìn chằm chằm vào tấm lưng đột ngột căng cứng của đối phương, lạnh lùng nói: "Ta muốn hỏi, ngươi thật sự không nhớ hay là không muốn thừa nhận mình đã tàn sát hết cha mẹ huynh đệ, bạn bè thân quyến của mình?"

Khoảnh khắc cuộn tranh khép lại, tiếng gông xiềng oằn mình kêu leng keng như xé lụa. Đuôi mắt Na Tra đỏ như sắp rỉ máu, toàn thân hắn vùng vẫy dữ dội dưới đống dây xích nặng nề, xung quanh bắn ra vô số tia lửa đỏ rực. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, Ngao Bính, ngươi phải cứng rắn hơn nữa, cậu tự nhủ.

Lộc Đồng chứng kiến tất cả, không khỏi thán phục trong lòng, hắn chưa từng thấy lời lẽ nào tinh diệu đến vậy: ban đầu dùng sự dịu dàng mê hoặc, lúc sau dùng tình thân chọc thẳng vào tim, thời cơ đã chín muồi thì tung ra đòn chí mạng. So với những chiêu trò cố chấp cổ hủ của sư thúc thì Ngao Bính thật sự quá xuất sắc, cậu tài giỏi đến mức không thể chê vào đâu được, cũng xuất chúng đến mức khiến người ta rùng mình.

"Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì?!"

Ngao Bính cụp mắt, nhẹ bước đến gần, giọng nói như mang theo hàn lưu biển sâu đâm vào mọi ngóc ngách của phòng giam: "Ta muốn ngươi thừa nhận, chính ngươi -"

Tiếng xiềng xích vỡ vụn át đi nửa câu sau. Khoảnh khắc Na Tra bạo khởi, ba mươi sáu lớp kết giới phòng ngự trong phòng giam đồng thời sáng lên ánh đỏ chói mắt. Đầu ngón tay hắn mang theo liệt hỏa vốn nên bóp chặt cần cổ thon dài của Ngao Bính, nhưng vào khoảnh khắc chạm vào cổ áo có vảy lại bị một lực hút cổ xưa nào đó lôi kéo.

Tiếng phát quan của Ngao Bính rơi xuống đất khi cậu ngả người về trước vang lên rõ mồn một. Răng nanh của Na Tra cắn rách làn môi xanh nhạt của cậu, vị tanh nồng của máu nổ tung giữa lúc môi và răng va nhau canh cách tạo thành những đốm lửa mặn chát. Án đài đổ rạp xuống, tệp hồ sơ trong ngọn lửa hỗn độn hóa thành những lá vàng bay tán loạn, còn Na Tra nắm chặt cổ áo thêu chỉ bạc, đem chất dẫn đường đặc trưng của cậu cùng với những lời chưa nói hết nuốt trọn vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me